Truyện:Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao? - Chương 15

Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Trọn bộ 40 chương
Chương 15
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


KỶ LIÊN liếc mắt nhìn THẢO QUYẾT MINH đánh giá cô xem vì sao cô có thể câu dẫn được Anh hai.

" Nhìn cô ta bình thường chẳng có gì nổi bật.

Không xinh đẹp và quyến rũ bằng mình.

Cái mặt thì ngố ngố. Hay cô ta dùng khuôn mặt ngây thơ, đáng yêu giả tạo kia để đánh lừa anh hai.

Cô mà cũng đòi làm Chị Hai ư? Hahaha cái đó phải là của ta. Ngươi cứ chờ đấy ta không bằng trí thông minh và sự quyến rũ của mình, không đá được ngươi ra khỏi Anh Hai.

Chẳng bao lâu nữa Anh Hai sẽ là của ta hahaha"

nghe Quyết Minh hỏi vậy cô ta nhếch môi cười lớn

- Hahaha

- Cô kia! Cô là ai? Ai cho cô vào đây?

Quyết Minh cũng đang ngầm đánh giá xem xét cô gái kia. Nhìn như đồ lẳng lơ

- Hahaha. Ta cứ ở thì sao? Hahaha.

- Mấy người đuổi cô ta ra khỏi đây cho tôi.

- Phu nhân! Chị ấy là Tả Hộ Sứ, là cánh tay trái đắc lực của anh hai, dứơi một người nhưng trên rất nhiều người đấy ạ.

Tả hộ sứ là cái quái gì, cô chỉ biết nhìn thấy là ngứa mắt, khó chịu lắm rồi. Giám đòi cướp chồng cô ư, đáng chết mà.

- Ta hỏi mấy người ta và cô ta ai to hơn?

- Cái này... Cái này...

_ Hahaha. Công việc của cô là ở nhà mà ăn bám chồng.

Việc trong bang không có phận sự của cô đâu mà to với nhỏ.

- Cô ... Cô... Cút ra khỏi nhà tôi.

- Hahaha. Tôi nói cho cô biết. Trước kia anh hai đã từng nói đây cũng là nhà của tôi... Tôi thích đi hay ở là quyền của tôi ...

Cô làm gì được tôi nào?

- Đúng là đồ trơ trẽn

Quyết Minh vừa nói xong ... Thì bị ngay cái chén bay thẳng vào người

- *bụp* Á

- hãy suy nghĩ trước câu nói của mình.

Cô lên nhớ đối với tôi, cô chẳng là cái thá gì cả... Cũng chỉ là một con ranh chuyên ăn bám người khác thôi.

Đồ hồ ly

Thấy cô ta nói vậy. Quyết minh vô cùng tức giận. Không do dự cô rút luôn dép phi thẳng vào đầu cô ta... Khiến cô ta vừa nói xong thì bị dép phi vào đầu lảo đảo suýt ngã

Quyết Minh cầm luôn chiếc dép còn lại, giơ thẳng trước mặt cô ta ... Nghiến răng nói

- Mày mà há miệng nói theo kiểu đó nữa. Tao sẽ ném thẳng chiếc dép này vào mõm mày đấy.

- Cô... Cô

Nhìn hai Đại Tỷ trợn mắt nhìn nhau, như hai con hổ cái chuẩn bị xông vào đập nhau.

Bọn đàn em thấy vậy vội nhảy vào can ngăn. Nếu để cho chiến tranh xảy ra. Ông chủ mà biết được thì không ổn chút nào.

- Hai đại tỷ bớt giận, đừng như vậy nữa. ANH HAI mà biết được sẽ rất tức giận đó.

- IM NGAY

KHÔNG KHÍ VẮNG LẶNG NHƯ TỜ.

Quyết Minh nghe thấy nhắc đến Bối Phong, cô mới giật mình nhớ ra nguyên nhân cô xuống đây.

Nghĩ đến anh lòng cô rất buồn, tim cô rất đau, nỗi lo lắng, sợ hãi không biết từ nơi nào đang từ từ trỗi dậy đến bùng nổ. Cô nhớ anh qúa, không biết anh bây giờ thế nào rồi, đã tỉnh chưa hay vẫn còn hôn mê, chưa bao giờ cô muốn được gặp anh như lúc này đây.

- Bối Phong! Anh ấy thế nào rồi! Mau đưa tôi đi gặp anh ấy đi.

- Cô còn dám đòi đi gặp anh ấy à!

Cô có tư cách không?

Vì ai mà anh ấy bị như vậy?

Cô không thấy xấu hổ hả?

Tôi sẽ không bao giờ cho cô gặp anh ấy đâu.

- Tôi là vợ anh ấy, tôi gặp anh ấy thì đã sao, cô là cái thá gì mà giám cấm tôi.

- Cô đúng là đồ mặt dày, đã khiến anh ấy bị như vậy mà còn đòi gặp sao?

Cô có biết cô chính là sao qủa tạ chiếu vào anh ấy không?

Từ khi gặp cô anh ấy toàn gặp sui sẻo.

Bây giờ cô còn muốn gặp anh ấy, để chiếu cho anh ấy sớm chết chứ gì? Đồ phụ nữ thâm độc.

Tôi nói cho mấy người biết ... Nếu mấy người muốn Anh Hai của mấy người chết sớm... Thì cứ cho cô ta vào.

Quyết Minh nghe thấy những lời như tát nước vào mặt của cô ta, khiến trái tim cô vô cùng đau đớn. Chẳng lẽ cô lại là sao chổi của anh sao. Không! Cô không muốn như vậy đâu, cô muốn là vị thần may mắn của anh cơ.

Đúng rồi cô chính là vị thần may mắn của anh. Còn cái đồ lẳng lơ thâm độc kia mới là sao chổi thì có.

Nghĩ đến đây cô nén giận, tiếp tục phản công.

- Ai là sao chổi thì chưa biết được.

Anh ấy vì đỡ đạn cho tôi lên mới bị thương, lên cô lên ghen tỵ chứ gì. Đồ thâm hỉêm.

Bây giờ thì mời cô về! Tôi còn phải đi thăm chồng tôi, không có thời gian tiếp chuyện mới người lắm mồm như cô đâu.

- Hahaha.

Nói với tất cà mọi người không ai được phép cho cô ta vào thăm anh hai

- hahaha.

*NGHIẾN RĂNG* CỨ THỬ XEM.

Nếu các người muốn anh hai tỉnh dậy bắn từng người một ... Thì cứ ngăn tôi lại.

MAU DẪN TÔI ĐI

- KHÔNG ĐƯỢC DẪN.

*****

KỶ LIÊN cười lớn rồi bỏ đi lên phòng, bọn đàn em thấy vậy cũng giải tán theo cô ta luôn luôn. Bỏ lại mình THẢO QUYẾT MINH ở nơi phòng khách.

Nhìn bọn họ lần lượt xông lên nhà mình, mà không coi mình ra gì. Quyết Minh tức nộn ruột.

Cô biết bọn họ đang lên gặp anh, nên cho dù đang rất tức giận cô cũng phải cố gắng hạ hỏa, mon men đi theo họ...Bây giờ muốn gặp anh thì phải đi theo họ thôi, dù không muốn nhưng biết làm sao bây giờ?vì cô có biết anh đang dưỡng ở nơi nào đâu? Nếu qủa thật anh đang ở trong ngôi nhà này thôi? Thì tốt qúa! Cô có thể luôn bên anh rồi.

Kỷ Liên thấy Quyết Minh theo sau, cô ta nhếch môi hắng giọng

- Xin lỗi nhé!Cô có bám đuôi theo tôi, thì...Tôi cũng không cho cô vào đâu!

- Ai cần cô phải cho vào!

Nhà tôi...tôi vào, chồng tôi...tôi thăm.

Người ngoài như cô mới là không nên xen vào.

- Hahaha vậy sao?

Bọn họ dừng lại trước một phòng rất lớn trên tầng ba.

Phòng này cô biết, bởi lúc trước khi mới về đây ở, anh có đưa cô thăm quan khắp nhà.

Và nói rằng đây là phòng điều trị và phục hồi. Dành cho những lúc anh bị thương ... Bởi vì anh rất ghét nằm viện.

Nhưng từ khi xây ra nó chưa bao giờ được dùng đến.

Chỉ có lần này thôi ... là vì cô.

Khẽ miết nhẹ lên tấm cửa kính, lòng Quyết Minh đau như cắt, sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ.

Chỉ mấy hôm trước thôi, anh vẫn khỏe mạnh bình thường, vẫn yêu thương, quan tâm chăm sóc cô, sao giờ đây đã nằm bất động thế kia rồi.

Cô vội vàng mở cửa ra thì bị ngăn lại

- Đây là phòng cách li chưa thể vào thăm ông chủ được đâu phu nhân.

- Cho tôi vào thăm anh ấy một chút thôi mà, tôi chỉ nhìn anh ấy một chút thôi, rồi tôi sẽ ra ngay

- Không được đâu ạ!

- Làm ơn đi mà tôi xin các anh đấy

_ Cô bị điếc à, hay đầu óc có vấn đề, đã bảo không được vào rồi, còn đứng đây làm gì. Tránh ra

Kỷ Liên vừa nói vừa đẩy cô ra, rồi ung dung khoác áo blu trắng bước vào phòng cách li.

Quyết Minh thấy cô ta thì được thoải mái ra vào, còn cô thì bị ngăn cấm. Nên vô cùng tức giận ...

- Mấy người như vậy là có ý gì?

Sao cô ta được vào mà tôi lại không?

- Phu nhân! TẢ HỘ SỨ là bác sĩ trong bang. Nếu không cho vào thì lấy ai là người khám chữa bệnh cho ông chủ đây

- Nhưng tôi là vợ anh ấy, chẳng lẽ không thể đặc cách được sao?

- Cái này?

- Làm ơn đi mà!

Khi bọn họ còn đang do dự, thì Kỷ Liên từ bên trong bước ra, cô ta nhìn Quyết Minh kinh bỉ rồi căm giận nói

- Cấm được cho ai vào làm phiền Anh Hai. Sức khỏe anh ấy hiện nay rất tệ, sức đề kháng sức kém.

Phải ngăn bên ngoài, không cho vi khuẩn, ký sinh trùng xâm nhập vào bên trong gây bệnh cho anh ấy.

Mấy cậu nghe rõ chưa?

- Vâng! Thưa Tả Hộ Sứ

- Phải nhớ không cho ai vào đấy.

Tôi đi đây.

- Vâng! Phu nhân chúng tôi xin lỗi.

Cô cũng đã nghe Tả Hộ Sứ nói rồi đó.

Không thể vào thăm được.

Thảo Quýêt Minh không nói gì, chỉ đứng sững người nhìn cánh cửa với ánh mắt vô hồn.

Đó là do tâm tư cô đã bên người đang nằm bên trong, lúc này đây tim cô rất đau, nó quặn thắt lên từng hồi, và đập một cách mệt mỏi.

Lẳng lặng quay đầu. Thẫn thờ đi về phòng. Vì cô biết có cầu xin bọn họ cũng không đồng ý cho cô vào thăm anh đâu.

Mafia là như vậy đó, lạnh lùng đến đáng sợ. Nơi này chỉ có mình anh ấp áp thôi.

Buồn bực bước vào phòng ngủ hai người, nhìn lên tấm ảnh cưới chụp lúc anh lén thơm cô, được phóng to che kín 1 bức tường. Mà lòng cô quặn thắt lại.

Nhìn nó mà nước mắt cô không ngừng rơi, cô chầm chầm đi đến chỗ bức ảnh.

Với tay sờ vào mặt người đàn ông đang cười vui vì hạnh phúc kia.

Sao đến bây giờ cô mới phát hiện ra anh cười đẹp như vậy... Rất ấm áp, rất dịu dàng, rất yêu thương, còn có cả nâng niu và hạnh phúc.

- Anh à! Em nhớ anh lắm! Mau tỉnh lại đi! Em đang rất buồn và cô đơn.

Mau tỉnh lại làm cho em vui và bên em đi.

Em rất muốn được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc đó của anh một lần nữa.

" liệu còn có thể được nhìn thấy nữa không"

anh mau tỉnh lại đi! Đã hứa mãi bên em, yêu thương, bảo vệ, chăm sóc, quan tâm em suốt đời, xin anh đừng quên lời hứa đó nhé!

Cô trèo lên ghế, hôn nhẹ và má người con trai, mà nước mắt không ngừng chảy ra.

Bỗng nhiên cô thấy bụng mình nhói đau, cô tái mặt ôm bụng, ngồi sụp xuống

- " đau bụng qúa! Sao tự nhiên lại đau thế này? Đau qúa à!

Chắc do mấy hôm nay hết bị bắt cóc rồi anh lại bị thương lên bị đói đây mà"

cô mệt mỏi ôm bụng lên giường nằm nghỉ và ngất đi trong vô thức.

*****

Cô tỉnh dậy là vào sáng hôm sau.

Tinh thần mệt mỏi sa sút một cách trầm trọng.

Nằm dài trên giường chán nản mà không biết làm gì.

Nghĩ về anh trái tim cô lại co thắt lại, đau đớn, nhói buốt vô cùng.

Cô nhớ anh qúa!

Làm sao để được gặp anh đây?

Cứ phải chờ đợi thế này, cô sẽ chết vì héo mòn mất!

Nghĩ đến đó cô vùng dậy lẩm bẩm

- Không được phải tìm cách để gặp anh thôi!

Không thể cứ chờ đợi trong vô vọng được!

Con hồ ly tinh kia nó đã cố gắng làm khó mình! Chắc chắn nó sẽ không cho mình gặt anh ấy đâu.

Phải tìm cách lẻn vào trong đó thôi.

Cô vội ra khỏi giường, làm vệ sinh cá nhân, sau đó chọn một bộ váy đẹp nhất đi gặp anh, dù sao cũng phải thật tỏa sáng trước mặt anh chứ!

Còn phải cho đồ mặt dày kia biết, ai mới là xinh đẹp nhất!

Nghĩ đến đó cô hừng hừng chí khí chiến đấu bước ra khỏi phòng, thẳng tiến đi về phòng anh đang dưỡng thương.

Vừa đi đến gần cửa phòng, cô bèn nấp vào một góc khuất, ôm cột đứng rình, chờ xem có cơ hội thì chui vào.

Nhưng chỉ có điều cô cứ chờ mãi, chờ mãi ... Sáng rồi lại đến trưa, trưa rồi lại đến chiều, chiều rồi lại đến tối, tối rồi lại đêm khuy...

Mà bọn họ vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, không động đậy, hai con mắt cú vọ cứ liếc nhìn xung quanh, khiến cho cô không có cơ hội nào để ra tay động thủ.

Chỉ biết ôm bụng rỗng méo mó, nhăn nhó ngồi sụp xuống đất, người dựa vào tường chán nản, thở dài rồi ngáp ngủ.

Càng nghĩ cô càng buồn và thất vọng.

Bọn họ canh cứ như canh tù nhân đấy, mà cô có phải vào cướp ngục đâu.

Đêm hôm khuya như vậy không về mà ngủ đi. Còn đứng đó ngước đôi mắt đỏ ngàu vì trợn lắm lên làm gì?

Cô đang lẩm bẩm rủa xả mấy người kia. Thì thấy hai người lạ đi đến chỗ họ.

Họ nói cái gì đó cô cũng không biết,

5′ sau thì 2 người kia đi về, hai người lạ tiếp tục canh gác.

- Ôi trời ơi! Đổi ca.

Cơ hội ngày càng xa vời rồi.

Nhìn hai người kia vừa đi vừa ngáp.

Bất giác cô cũng ngáp theo họ, quay đầu thẳng tiến trở về phòng mình kết thúc việc rình mò vô ích.

Vì cô biết nếu có đợi đến ngày mai, ngày mai nữa... Thì kết qủa vẫn thế thôi.

Đã không gặp được người mà nhan sắc lại phai tàn vì thức đêm, cơ thể lại héo mòn vì nhịn đói thì khổ.

Cho lên phải về ngủ một giấc cho đã, để giữ gìn nhan sắc.

Không thể để nó phai tàn được ... Đến lúc đó anh tỉnh dậy không nhận ra mình nữa thì chết.

Không hiểu sao mấy ngày nay, cô thèm ngủ một cách kinh khủng. Còn ăn thì cô ớn đến tận cô, chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn là cô đã thấy buồn nôn lắm rồi, chứ đừng nói gì đến đưa nó vào miệng.

Thế cho nên có hai ngày thôi mà cô xơ xác, lơ thơ phất phơ như người mất hồn, trông chẳng có chút sự sống nào cả.

" thua keo này ta bày keo khác"

Đúng rồi! Phải nhờ anh Phòng Phong! Biết đâu anh ấy lại giúp được thì sao?

Trong bang anh ấy có vẻ cùng làm lớn!

Nhờ anh ấy biết đâu lại được gặp Bối Phong.

Dù sao anh ấy vẫn nợ mình một món nợ ân tình mà.

Nghĩ đến đây tâm trạng cô tốt hẳn lên.

" Đi ngủ thôi! còn phải giữ gìn nhan sắc, để mai còn có sức mà chiến đấu"

............

Sáng hôm sau cô ngủ đến tận trưa mới mở mắt (thiếu ngủ là khổ thế đấy) vội vàng thức dậy làm vệ sinh, chuẩn bị mọi thứ, kéo dài đến tận 1h cô mới rời khỏi nhà, đó là còn chưa nói cô đã tự ý cắt phần cơm trưa của mình.

Vừa bước vào công ty, cô như trở về nhà vậy.

Chạy vội vào đại sảnh, mang tâm trạng vui vẻ thích thú khi được gặp lại mọi người.

Nhưng chỉ có điều, những ai bị cô tóm được thì đành chịu.

Còn những người may mắn nhìn thấy cô từ xa thì họ đều quay đầu chạy mất hút.

Dù sao bọn họ vẫn chưa quên cô chính là bom tấn, là mối tai họa của họ.

Cho lên 36 kế, chuồn là thượng sách.

Thế mới có cảnh trong công ty nhốn nháo, chạy loạn đến khó tả. Người nọ va vào người kia bôm bốp, nhưng vẫn phải cố gắng cắm đầu chạy về phòng, rồi vội vàng đóng kín cửa lại.

Thảo Quyết Minh đứng giữa đại sảnh y như quái vật, nhìn mọi người chen lấn nhau chạy trốn, thoát khỏi mình.

Cô buồn lắm! Cô rất buồn! Hóa ra nơi này cũng không phải nhà của mình.

Mọi người có hoan nghênh cô đến đây đâu, họ ghét bỏ cô vậy cơ à?

Nhưng dù sao họ muốn hoan nghênh, hay ghét bỏ thì kệ họ. Vì mục đích cô đến đây là gặp anh Phòng Phong.

Còn những chuyện khác cô không quan tâm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-40)