Truyện:Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao? - Chương 12

Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Trọn bộ 40 chương
Chương 12
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nghe câu phát ngôn đó của cô, anh chỉ lắc đầu chán nản, không còn gì để nói.

Anh cũng biết vợ anh rất ngốc, nhưng mà ngốc đến mức này... Thì vượt qúa mức tưởng tượng của anh.

Anh cũng không hiểu tại sao ngày đó anh lại bị cô cuốn hút, mê hoặc nữa.

Đáng lẽ ra ngày đó anh lên tránh xa con"hồ ly " bé nhỏ ngốc nghếch này, thì có phải bây giờ anh ...

- Này! Anh đang nghĩ gì? Mà mặt đần ra thế?

Cô bĩu môi hờn giận nhìn anh.

" người ta đang buồn sắp chết vì tiền đến tay mà không lấy được.

Mà anh chẳng thèm hỏi han câu nào cả"

- Anh đưa em về phòng.

Vừa đặt cô nằm xuống giường xong, anh chậm rãi đứng dậy, khiến cô tròn mắt ra nhìn,

" anh ta không có ý kiến gì? Tên này hôm nay sao vậy nhỉ?

Bình thường anh ta ham hố lắm mà?

Dõ dàng lúc này mọi thứ đều rất thuận lợi, mình còn đang nằm trên giường thế này! Mà anh ta ngoảnh mặt làm ngơ? Lạ thật đấy??

Hay tên này bất lực rồi???

Nếu thế thật con xin cảm tạ trời đất! Hahaha.

Vậy thì mình phải trêu ngươi hắn mới được.

Lại còn phải cầu xin cho mấy người kia nữa chứ, mệt thật "

- E Hèm... Anh à...

(cô còn chưa biết phải tiếp truyện với anh thế nào, thì anh đã độp vào mặt có)

- Em nghỉ ngơi đi, trông em mệt lắm rồi đó!

Anh về phòng làm việc trước đây.

- Nhưng bây giờ tối rồi mà

" Mắt chớp chớp, môi chu ra hờn rỗi"

- Anh làm xong rồi sẽ qua.

Anh nói xong rồi quay lưng bước đi

"EM lại muốn xin xỏ gì nữa đây, chuyện trong bang anh không thể để em lún sâu vào được.

Hai~~Tối nay chẳng lẽ mình phải ngủ ở phòng làm việc lạnh lẽo một mình à?"

- Anh... Anh ...

" Không được! Nếu để anh ta đi mất thì kế hoạch của mình phá sản à"

- Ui ~da~ hức hức. Đau đầu qúa à! Đau qúa

{vẫn quay lưng bước đi, không ý kiến gì}

Huhuhu! Oaoaoa đau qúa! Đau qúa đau đầu qúa

" tên khốn xem ngươi có chịu dừng lại không "

{Chân anh bắt đầu bước chậm lại, nhưng vẫn chưa chịu dừng lại}

" vợ ngốc em lại định giở trò gì nữa đây.

Mình có lên đi tiếp không? Nhưng lỡ cô ấy bị đau thật thì sao "

Thảo Quyết Minh thấy anh đã bắt đầu do dự.

Cô liền lăn quay ra giường, đập đầu vào gối gào thét, dẫm đạp.

Aaaaaa Đau đầu qúa!!! Đau chết tôi mất!!! Huhuhu ba mẹ ơi huhuhu Đưa con về đi ... Con ở đây không ai thương con cả... Người ta bỏ mặc con rồi Oaoaoa

(=_=") Khiếp qúa đi mất cái cô này)

- Ngoan! có anh đây? Đau lắm à?

(au:Đúng là dại gái, bị lừa rồi

Bối phong: Ta lại đạp cho mi một phát dập mặt bây giờ. Cút

Au: Viết, viết... Anh Bạch Bối Phong anh đã bị cộng thêm 5 năm bởi khổ vì vợ.

Vì tội dám không coi ta ra gì? Xin cảm ơn)

Anh thấy cô khóc lớn vội chạy đến bên cô, ôm cô vào lòng dỗ dành.

- Em đau lắm à? Để anh gọi bác sĩ đến nhé

- Không! Không cần! Có anh ở đây với em là được rồi!

(cô dùng giọng nói dịu dàng, ngọt ngào nhất, rót mật vào tai anh.

Tay cô bắt đầu đưa lên cổ anh trườn xuống ngực anh xoa vuốt mơn.

Ngước đôi mắt long lanh nhìn anh mỉm cười.

Cô dựa đầu nhỏ nhỏ xinh xinh dụi dụi vào hõm cổ anh nũng nịu.

- Thế bây giờ còn đau nữa không?

Em làm anh lo lắm đấy!

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh lắc lắc đầu mỉm cười.

Khiến anh không kiềm chế được, mà ôm chầm lấy cô, đè cô xuống giường, tham lam hôn ngấu nghiến lên bờ môi đỏ mọng kia.

Khi anh bắt đầu cho tay vào người cô xoa nắn thì cô cầm tay anh lại, dùng ánh mắt dịu dàng mê người nhìn anh. Thủ thỉ bên tai anh

- Anh à! Từ từ đã, chưa được! Mình nói chuyện đã nào

- Chuyện gì? Để sau đi! Bây giờ chuyện này là quan trọng nhất!

(Anh vừa nói vừa điên cuồng hôn liến lên cổ và xương quai xanh của cô)

- Không được!!!

Đã bảo là từ từ đã rồi mà.

Chúng ta nói chuyện đã

(cô dùng sức lấy 2 tay đẩy cổ anh ra, khiến anh khó chịu hậm hực nhìn cô)

- Em muốn nói chuyện gì?

- Chuyện về Anh phòng Phong đó!

Anh tha cho anh ấy đi mà! Nhé! Nhé! Nhé!

- Không được!

- Tại sao không?

- không nói về vấn đề này nữa, mình tiếp tục thôi nào.

- Không muốn! Nếu anh không tha cho anh Phòng Phong... thì đừng mơ chạm vào người em.

- Em...

Trên chiếc giường sang trọng có 2 người đang nằm ôm nhau. Mắt họ đều chuyển sang màu đỏ nhìn nhau rất đắm đuối, nếu thêm tý nữa có thể bắn ra đạn.

Người anh đang run lên vì tức giận. Nhưng nhìn khuôn mặt ngây thơ kia, anh đành đứng dậy, phán 1 câu TÙY EM rồi đi thẳm, không thèm nhìn lại.

Khiến cô tức đến nỗi cầm gối ném thẳng vào đầu anh.

*****

CÔ hậm hực nhìn anh bước ra khỏi phòng ... Mà trong lòng phát điên.

" Tên đáng ghét nhà anh, giám không để tâm đến lời nói của tôi. Lại còn bắt tôi ở đây một mình nữa.

Hắn ta không đồng ý giúp anh phòng Phong, mai mình biết nói thế nào với mọi người đây!

tức chết ta mà. Hừ hừ

Kệ xác ngươi ta đi ngủ.

Ta thề ta sẽ cho ngươi nhịn ăn 1 tháng aaaaa"

Nằm trằn trọc trên giường mãi không ngủ được.

Nhìn lên đồng hồ là 10h đêm

" không biết tên kia làm gì? Mà giờ này chưa xong.

Đáng ghét anh ngủ ở đó luôn đi"

Nằm chán, cô buồn bực khó chịu, càng nghĩ về anh càng tức.

Thế là cô quyết định ra ngoài mua cái gì đó về ăn giải sâù, cho đỡ tức.

Bởi vì thời gian vẫn chưa muộn lắm, cô lại thích đi dạo buổi tối.

Lên cô quyết định đi dạo một lát, gặp món gì cô thích ăn thì mua.

.... 0_0....

Ngoài đường tuy là ban đêm, nhưng đèn đường vẫn sáng gần như ban ngày.

Cô một thân lủi thủi trên đường.

Không hiểu sao bảo đi dạo cho thoải mái ... Nhưng... Khi ra ngoài đường... Phải chứng kiến cảnh ... Nam nữ, những đôi tình nhân cầm tay nhau, ôm nhau đi trên đường ... Lại khiến lòng cô rất buồn và tủi thân.

Cô đứng giữa ngã tư đường do dự không biết lên đi tiếp hay về nhà đây.

Về nhà mà phải ngủ một mình thì thà đứng lặng ngoài đường, nhìn người qua lại còn hơn.

Nếu đi tiếp cô biết đi đâu, về đâu đây.

Từ nãy đến giờ cô qua rất nhiều hàng ăn, nhưng cứ tới gần mùi thức ăn bốc lên rất khó chịu ... Khiến cô ... Phát buồn nôn, cô không hiểu hôm nay mình làm sao nữa, tâm trạng khó chịu lên gây ảnh hưởng đến vị giác luôn ư.

Đang chán nản vì vấn đề ăn uống của mình. Thì đột nhiên cô nhìn thấy... Ở bên kia đường... Những qủa dâu tây căng tròn, chín mọng đỏ, chúng như đang hấp dẫn cô, kêu gọi cô hãy đến thưởng thức chúng, chúng làm cô thèm muốn đến không kiềm chế được mà nuốt nước bọt ực ực.

Cô theo sự kêu gọi của dạ dày, hí hửng đi đến với mấy em dâu xinh xắn.

Nhưng vừa đi đến ven đường, bỗng nhiên có 1 chiếc ô tô màu đen từ đâu đi đến dừng trước mặt cô, cô còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Thì có 2 người đàn ông to lớn xuất hiện đột ngột trước mặt cô. Đánh vào gáy cô ngất xỉu, rồi sau đó bế cô vất vào trong xe.

Một phút sau chiếc xe lại biến mất như ở đây chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Bạch Bối Phong sau khi làm xong việc là 11h. Anh không biết có lên về phòng không nữa? Hay ở đây luôn.

Mấy tên đấy to gan thật dám đi cầu xin cô giúp, bọn chúng thừa biết anh rất khó từ chối cô, dám lôi điểm yếu của anh ra ... Bọn này to gan thật, lần này anh nhất định phải xử phạt thật nặng ... Cho chừa... Xem lần sau còn dám tái phạm nữa không?

Sau 30′ cân nhắc, đắn đo mãi anh mới quyết định về phòng xem cô đã ngủ chưa.

Vì thật ra anh cũng đang rất nhớ cô, anh biết khi nãy anh bỏ ra ngoài, cô chắc chắn sẽ rất giận anh.

Lên anh cũng muốn vào thăm cô xem cô thế nào rồi? Có gì còn phải xin lỗi nữa.

Có vợ đôi khi cũng mệt thật! Cứ ở một mình những chuyện này sẽ đỡ mệt hơn, không bao giờ phải nghĩ tới.

Nhưng không hiểu sao thà mệt hơn thế này ... gấp cả trăm, nghìn lần anh vẫn muốn lấy cô.

Vì cô là hạnh phúc đời anh, là trái tim anh, là báu vật qúy giá mà bấy lâu nay anh mất công tìm kiếm.

Khi anh quay trở về phòng thì không thấy cô đâu.

Anh đã tim khắp nơi cũng không thấy.

Ban đầu anh chỉ nghĩ cô vì hờn giận lên trốn anh một chút, để bắt anh đi tìm.

Nhưng khi tìm mãi, tìm mãi, phái tất cả nhân lực trong nhà cũng không thấy cô đâu.

Đến lúc này anh mới bắt đầu lo lắng, sợ hãi

- Các ngươi có ai thấy phu nhân ra ngoài không?

- Dạ không ạ!

(Lý do không ai nhìn thấy vì cô muốn ra một mình cho thoải mái, không muốn cho bọn vệ sĩ đi theo làm phiền.

Lên đã thừa dịp không có ai ở dưới lén lút trốn ra ngoài chơi)

- Khốn khiếp!

- Ông chủ xin bớt lo lắng.

Chắc phu nhân ngủ quên ở góc nào đó, lên mọi người đi tìm mới không thấy.

Biết đâu sáng mai phu nhân lại xuất hiện thì sao!

- Thảo Quyết Minh ...

" reng.. , reng...reng"

Anh còn chưa nói hết câu, thì có điện thoại gọi đến

- Alô!

- BẠCH BỐI PHONG chào mày!

- ai thế?

Bỗng nhiên anh thấy dự cảm không lành về tên này, khiến lòng anh lo lắng vô cùng.

- HAHAHA. Con vợ yêu qúy của mày đang trong tay tao!

- Mày! Thằng khốn! Tao cấm mày làm hại cô ấy.

- Nếu mày muốn cứu cái mạng của nó, thì hãy mang cái mạng mày đến đây

- Được

" QM À! Đừng sợ em nhé!chờ anh, anh đến cứu em đây".

*****

Trong ngôi biệt thự màu đen u ám và huyền bí.

Nằm ở bên ngoài ngoại ô, nơi này dường như chỉ có mình nó ngự trị ...giữa 1 vùng ngoại ô vắng vẻ khiến nó càng trở lên hắc ám.

- Đại ca!

- Nó tỉnh chưa?

- Dạ chưa!

- chưa hả?Mang nó ra hồ cá đi.

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía cô gái đang nằm hôn mê trên nền đất lạnh, dùng ánh mắt oán hận thù, chết chóc, tàn nhẫn lạnh lùng với cô.

Hắn nhếch mép, rồi cười thỏa mãn

- Bạch Bối Phong mày sẽ phải chết!

Có con vợ mày ở đây! Xem mày có giám không tới không?

Nhóc con! Hôm nay sẽ là ngày giỗ của tụi mày. ta sẽ đặc ân cho chúng mày cùng chết với nhau.

Bạch Bối Phong để xem ngươi thoát khỏi ta như thế nào? Hahaha.

Chỉ cần giết được ngươi thì tập đoàn Huyết Đằng sẽ thuộc về ta, Hắc bang cũng sẽ là của ta HAHAHA.

CHÁU YÊU À! CHO LÊN NGƯƠI KHÔNG THỂ KHÔNG CHẾT!

....

~~....

Bên ngoài biệt thự đen, ẩn nấp nơi kín đáo.

Có một cái hồ cá rất lớn, nó chiếm trọn mảnh đất nơi đây.

Bên trong hồ là những con cá mật trắng, chúng đang tung tăng bơi lội trong ngôi nhà của mình.

Có vẻ như chúng ở trong hồ cá cũng không lớn lắm, chỉ vài tạ thôi, nhưng cũng đủ nuốt chửng con mồi một cách ngon lành.

Ban đầu hắn nuôi cá mập là để thỏa mãn thú vui đam mê nuôi cá của mình.

Nhưng cá càng lớn thì chúng ăn thịt càng nhiều. Nếu cứ để tình trạng như vậy hắn e rằng sẽ phá sản với lũ cá này mất!

Lên hắn đã nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường cho hắn và cá.

Đó là bắt tất cả những tên kẻ thù, những tên phản tặc làm mồi cho cá ăn.

Niềm vui của hắn là được chứng kiến nỗi đau đớn, sợ hãi, hoảng loạn của con mồi, khi biết mình sắp bị tấn công mà không thể nào chống lại được.

Và một cái chết đau đớn, bi thương sẽ đến với họ.

Khi bị ăn sống cho đến chết, chẳng nỗi đau nào bằng nỗi đau có thể cảm nhận chân, tay mình bị cắn nát bét mà không thể vùng vẫy, chẳng có gì đáng sợ hơn khi mình phải tự chứng kiến, bản thân mình bị ném từ trên cao xuống hồ, mà ở phía dưới là những con cá đang há mồm đơị con mồi chui vào miệng.

Chỉ Một nhát cắn thôi, thân thể sẽ đứt làm đôi, sau đó nó mới từ từ cắn xé, nhai ngấu nghiến con mồi của mình, không sót một mẩu xương nào.

Đôi khi những lúc ăn no nó cũng thích vờn con mồi chết dần chết mòn.

Những lúc như thế nó sẽ cắn xé con mồi từng chút mồi, khiến con mồi hoảng loạn vùng vẫy. Sau đó mới ăn con mồi từ từ trong đau đớn sợ hãi, vừa ăn vừa nghịch.

Đến khi trong hồ chỉ còn lại màu đỏ lan tràn khắp nơi, thì nó mới tỉu ngỉu lặn xuống. Và chờ đợi con mồi tiếp theo.

Cho lên nước trong hồ lúc nào cũng có màu đỏ và mùi tanh của máu lan tràn khắp hồ, khiến nơi đây càng trở lên qủy dị.

- Ấn đầu nó xuống hồ đi

" ranh con, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị nước trong hồ trước đã"

- Nhưng... Nhưng... Cá mập

"không được, ấn đầu nó xuống lỡ đâu cá mập chồm lên đớp luôn cả mình thì sao"

- Yên tâm đi! Làm con ranh đó tỉnh lại đi.

Nói xong hắn " huýt sáo " 1 cái, lũ cá mập đang bơi về phía có người. Nghe thấy tiếng sáo bèn quay đầu lại bơi ra xa.

- Bắt đầu đi!

- Vâng!

Bọn thuộc hạ lôi cô đến bên hồ, chúng ấn đầu cô xuống hồ nước đỏ tươi tanh ngắt mùi máu đó.

....

Thảo Quyết Minh đang chìm đắm trong giấc mơ cùng một bé trai rất xinh xắn, đáng yêu, bầu bĩnh đùa nghịch vui vẻ.

Thì bỗng nhiên từ khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu đó ... nước mắt không ngừng rơi.

Bé con ngước đôi mắt to tròn "rất giống cô" lên nhìn cô rơi lệ, nhìn thấy bé con như vậy ruột gan cô quặn thắt, cô đau đớn vô cùng, nỗi đau đó bóp nghẹt trái tim cô khiến cô rất khó thở.

Cái miệng chúm chím của bé con dường như đang mấp máy điều gì đó muốn nói với cô, nhưng cô không thể nghe thấy được.

Rồi hình ảnh bé con dần mờ dần, sau đó biến mất.

Nhưng hình ảnh cuối cùng là đôi mắt bé con đang rơi lệ nhìn cô. Khiến cô không thể rời mắt được.

sao bé con lại khóc? Dõ dàng vừa nãy còn chơi rất vui vẻ mà?

Hay có chuyện gì xảy ra với bé con rồi?

Nghĩ đến đó cô đau đớn vô cùng. Cô không muốn bé con khóc đâu. nhưng sao cô vẫn cảm thấy nó đang phảng phất đâu đây?, nó vẫn chưa tan biến?, hay điều đó đã in đậm trong tâm trí cô?

Cô còn đang tìm kiếm hình ảnh của bé con thì từ đâu mùi máu xộc vào mũi cô khiến cô ngột ngạt vô cùng.

Cảm giác khó thở ngày càng tăng lên, nhưng cô vẫn không muốn mất đi bé con, cố gắng kiếm tìm.

Mãi sau đó cô ngất đi vì khó thở.

- ừm.. ừm

- Tỉnh rồi hả nhóc?

Crypto.com Exchange

Chương (1-40)