Truyện:Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao? - Chương 10

Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Trọn bộ 40 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nghe bọn họ coi thường mình, cô tức đến phát điên vội đáp trả lại

- Đẹp trai thì ta mới tấn công, không hoàn mỹ thì ta thèm vào!

- Cô... Cô. Nhưng cô sẽ không bao giờ có cơ hội đâu!

- Tại sao?

- Chủ tịch đã có gia đình rồi!

- Có khi nào? lâu chưa? sao em không biết nhỉ?

- Nghe nói mới kết hôn.

Cô dâu xinh như mộng.

Em hãy từ bỏ ý định đó của mình đi.

- Hahaha. Đúng là trời giúp em mà! Hahaha 2 người họ đẹp đôi thật đấy!

- Cô muốn làm gì?

- Hí hí hí. Chủ tịch có vợ, em cũng có chồng. Chồng em cũng rất đẹp trai nhé!

Em sẽ phái chồng em đến chinh phục chủ tịch phu nhân.

Ôi... Hahaha... Vẹn cả đôi đường, 2 bên cùng có lợi.

- Đúng là đầu óc không bình thường!

Nói chuyện với cô mất cả thời gian.

Mọi người tập trung làm việc thôi.

Ngốc như cô mà cũng có người lấy, chắc chắn kẻ đó có vấn đề.

THẤY mọi người đều tập trung vào công việc, không ai thèm tiếp chuyện mình nữa.

Cô bèn biến ý, quay đầu thẳng phòng chủ tịch mà tiến.

Vừa đến phòng chủ tịch, cô thấy cửa phòng không đóng hẳn, vẫn hơi hé ra.

Bèn đưa mắt vào nhìn xem chủ tịch yêu qúy đang làm gì?

Sau kia lia mắt 1 vòng, thì cô đã nhìn thấy chỗ cần nhìn.

Hình ảnh mà cô nhìn thấy là chủ tịch ... Không đúng... Không phải chủ tịch... Mà là tên chồng lạnh lùng của cô.

Nhưng sao hắn lại ngồi đó?... Thôi chết rồi... Chủ tịch

Nghĩ đến chủ tịch của mình, bị giết người cướp ngôi.

Khiến cô không thể chấp nhận nổi.

Cô đèn đạp mạnh cửa bước vào rồi quát lớn. Để anh đang tập trung làm việc, cũng phải giật mình.

- Tên kia! Ngươi đã làm gì chủ tịch của ta rồi?

- Quyết Minh! Em chưa về sao?

- Về cái gì mà về? Nói mau chủ tịch của tôi anh đã vứt ở xó xỉnh nào rồi?

- *mỉm cười*Em lại đây với anh nào!

- Tôi không đùa đâu, nếu anh không khai ra thì đừng trách tôi độc ác

- Em muốn làm gì tôi?

- Muốn làm gì à?

XEM TA ĐÂY

"vèo" *bốp* "chát" *rầm*

Cùng với những âm thanh sống động là 1 loạt, từ giấy bút, phình chén, ngay cả lọ hoa cũng quyết làm mục tiêu bắn phá anh luôn.

Cô cứ nén, anh cứ tránh. Nhiều lúc theo phản xạ tự nhiên đã mấy lần anh muốn phản công lại.

Nhưng anh phải cố gắng kiềm chế vì người trước mặt anh là cô.

Nhưng con người mức kiềm chế có hạn, anh sợ sẽ làm tổn thương cô mất.

- Em dừng lại đi! Đừng ném nữa

- Đừng có mơ! Khi nào anh chưa trúng, thì tôi vẫn chưa dừng lại.

- Tôi bảo em thôi ngay cho tôi!

- lại còn dám ra lệnh cho ta nữa à! Cho mi chết vèo... Bịch... Bốp... Áááaá... Oa huhuhu

- Trời ơi! QUYẾT MINH em có sao không? Chảy máu mất rồi.

Có đau lắm không?

Anh xin lỗi

- Anh tránh ra! Ai cho anh dám sút nó vào đầu tôi! Huhuhu đau qúa ... Huhuhu chảy máu rồi này huhuhu

Nhìn cô chảy máu anh xót vô cùng, anh cũng muốn thế đâu. Anh đã bảo cô dừng lại đi, vậy mà cô còn giám lấy chén ném anh. Do đột ngột lên anh không kịp tránh, mà theo phản xạ của người học võ, có nguy hiểm tất có phản ứng tự vệ.

Thế là anh vô tư nhấc chân lên, đá cái chén quay chở lại phía cô, ai ngờ đâu cái chén nó lại chọn trán cô để đậu chứ.

Nghe cô hét toáng lên, anh mới giật mình nhìn lại, thì máu từ chán cô đã nhỏ giọt mất rồi.

Anh hối hận lắm, hối hận vô cùng. Nếu biết trước cô sẽ bị thương thế này. Anh thà đứng im nhắm mắt để cô ném trúng còn hơn.

- Huhuhu ... Đau qúa... Anh tránh ra đi ... Không cần anh quan tâm ... Hức hức hức ... Ba mẹ ơi! Chồng con đáng con chảy máu rồi... Oa oa oa

- Thôi nín đi... Ngoan ... Đừng khóc nữa... Lại đây để anh băng vết thương lại cho em nhé!

- Không! Kệ tôi! Để tôi chảy máu đến chết luôn đi... Oa oa oa

- IM NGAY!

- Anh... Anh ... Anh giám mắng tôi ... Anh...ANH ... Aaaaaa

- Không giãy nữa, trật tự để tôi băng xem nào! Máu chảy nhiều lắm rồi!

- Không! Thả tôi xuống! Không khiến anh. Chỗ này toàn mảnh sành thôi, anh bế tôi lại, lỡ tôi lại bị chảy máu thì sao?

- Nếu em còn giãy nữa, tôi sẽ vứt em vào đống mảnh sành đó đấy! Trật tự xem nào!

Vì ai mà phòng làm việc của tôi xảy ra như thế này hả.

Anh bế cô lại ghế sôpha, sau đó lấy bông băng, thuốc sát trùng, thuốc cầm máu, rửa sạch vết thương rồi băng lại cho cô 1 cách dịu dàng, tỉ mỉ, cẩn thận nhất.

- Đau ... Hức hức ...

Mà này anh phải trả lời thật tôi nhé? Sao anh lại ở đâu? Anh nhét xác chủ tịch ở đâu rồi? Nếu anh bị bắt cấm được khai ra tôi biết chưa!

*****

NGHe câu hỏi của cô anh sốc toàn tập, anh không ngờ vợ anh lại có tư tưởng không giống ai như thế.

- Sao em lại hỏi tôi như vậy?

- Thì ít nhất anh cũng phải cho tôi biết anh vứt xác ở đâu chứ?

Để xem chỗ đó kín chưa, nếu chưa kín ta đi giấu chỗ khác.

Còn nữa vì tôi là vợ anh, nếu anh bị bắt thì phải khai do 1 mình anh làm, tôi hoàn toàn không biết gì hết.

- Tôi tưởng em thích chủ tịch mình lắm chứ?

- Người chết rồi, thích cái quái gì được nữa. Bây giờ quan trọng là thủ tiêu vật chứng đi.

- Em cũng ghê gớm nhỉ?

Vừa nói anh vừa dùng lưỡi liếm hết máu còn sót trên mặt cô đi cho sạch

- Kiếp! Anh bẩn thế! Nhột! Đừng liếm nữa!

Nếu không phải nguyên nhân sâu xa là vì tôi lên anh mới giết chủ tịch, thì tôi cho anh biết tay tôi, vào nhà đá mà ngủ với muỗi.

- Em...

_ Chủ tịch

Anh chưa kịp nói hết câu. Thì bị nhân viên vào làm phiền.

Vì phòng trợ lý, thư ký gần phòng chủ tịch. Khi họ thấy trong phòng chủ tịch rầm rầm ồn ào.

Họ lại nghĩ chủ tịch đang hành hạ cô gái kia.

Tuy rất tò mò nhưng họ cũng không giám vào xem, mà chỉ rình mò bên ngoài, sợ vạ lây.

Cho đến khi sóng yên biển nặng, họ mới xông vào xem thế nào?

Ai ngờ, vừa xông đến cửa bọn họ sốc toàn tập.

Trong phòng chủ tịch bừa bộn kinh khủng, giấy tờ, mảnh sành, mảnh sứ vất tứ tung.

Nhưng sốc nhất là hình ảnh chủ tịch đang ngồi trên sôpha... Và đang để cô ngốc đó ngồi trên đùi mình, đã thế còn ôm hôn cô ta âu yếm nữa chứ.

Có lý nào cô ta vừa vào đây chưa tròn nửa tiếng, mà đã cuốn hút được chủ tịch rồi sao?

Không biết cô ta dùng chiêu gì câu dẫn đây.

Bọn họ còn đang suy nghĩ lung tung, thì nghe thấy tiếng quát lớn.

- Còn đứng đó làm gì?

Mau dọn dẹp sạch sẽ chỗ này cho tôi.

Thấy anh đột nhiên quát bọn họ lớn như vậy, cô giật mình quay lại lườm anh, rồi thì thầm vào tai anh.

Hành động này khiến cho mấy cô gái đang dọn dẹp tức bốc khói

_ Anh không mau chuồn đi. Anh lên nhớ anh không phải là chủ tịch ở đây đâu mà to mồm.

- Hahaha. Em thử nhìn biển tên trên bàn chủ tịch, xem người đó tên là gì?

- Xem nào ... Bạch... Bối ... Phong... Ờ! Nghe tên này quen quen.

Nhưng anh hỏi làm gì?

- Em nghe quen quen

"cốc"

- Á! Sao anh lại cốc vào đầu tôi.

-Em đáng ăn đòn mình đi ăn thôi, em đói lắm rồi còn gì nữa.

- Á tôi nhớ ra rồi.

Hình như đó là tên anh hahaha. Không đúng, sao tên anh lại ở đó. Lại có cả anh cưới của chúng ta ở trên bàn nữa.

Sao lại thế nhi?

- Em cứ từ từ mà nghĩ, nguyên nhân vì sao đi!

- Khó như vậy làm sao mà tôi nghĩ ra được, hay anh cứ nói với tôi luôn đi

- Em! Sao em lại "thông minh" thế chứ.

- Qúa khen! Qúa khen hề hề

- Thế tôi hỏi em? Khi nãy họ vừa gọi tôi là gì?

- Chủ tịch

- Thế đã biết tôi là ai chưa?

- Ờ... Há... Hả... Cái gì cơ... Chủ tịch.

- Thôi đi ăn cơm, tôi đau đầu lắm rồi, không biết IQ Của em được bao nhiêu nữa

- hí hí tôi được 20.

Mà này anh là chủ tịch thật à? Lạ nha? Anh làm cách nào mà từ dân đâm thuê chém mướn biến thành chủ tịch, dạy tôi với.

Tôi cũng muốn là chủ tịch

- Em á! Đừng bao giờ mơ mộng hão huyền. Hãy ngoan ngoãn làm chủ tịch phu nhân đi.

Anh bế cô ra ngoài trước con mắt kinh ngạc của mọi người.

Cô vẫn đang sốc khi biết anh là chủ tịch lên không hề hay biết tính sát thương của mình, cứ mặc anh muốn làm gì thì làm.

Trong 1 tháng cô bám đuôi anh đi làm. Là bao đau khổ, bao buồn vui, bao tức giận mà cô đã gây ra cho anh.

Cô hết phá đông, tây, nam, bắc, không 1 ban phòng nào cô không xuất hiện gây rối.

Vì cô biết uy lực của chủ tịch phu nhân rất lớn.

Cho lên cô đã phá hủy rất nhiều hợp đồng bạc tỷ.

Chẳng coi đối tác của anh ra gì, không cần biết công ty đó lớn hay nhỏ.

Cứ không thích là cô đuổi thẳng cổ.

Nhất là ai lỡ chẳng may xinh hơn cô, là cô cho về quê luôn.

Cô đi đến đâu là mọi người ngại gặp cô đến đó.

Trong công ty có 1 quy định mới mà mọi người ngầm hiểu với nhau.

Phải coi cô như không khí, thà tăng ca chứ không đề cô sờ mó vào bất cứ thứ gì cả, muốn làm gì thì làm nhưng không được phép đẹp hơn cô. Nếu trót nhìn thấy cô thì hãy tránh xa vài mét.

Chính vì vậy cho lên bây giờ chẳng có ai nói chuyện với cô cả, lên cô rất buồn.

Mà có phải nỗi của cô đâu, ai bảo mấy người đối tác cứ bảo cô ngốc, nhân viên thì bảo cô như trẻ con chưa lớn.

Thấy họ bận thì cô hảo tâm muốn giúp họ, chứ cô có muốn phá hỏng hợp đồng đâu.

*****

BÂY giờ trong công ty Thảo Quyết Minh là trung tâm gây rắc rối.

Bạch Bối Phong rất đau đầu về vấn đề naỳ, các phòng ban đã phản ánh lên với anh rất nhiều, họ thực sự không thể chịu đựng nổi cô nữa.

Còn cô thì vẫn vô tư, hồn nhiên, yêu qúi thăm hỏi mọi người, sau đó lại tranh thủ phá.

Đã mấy lần anh định nói muốn cô ở nhà, nhưng những lúc đó đều vào buổi tối, mà lúc đó cô lại rất ngoan, chiều chuộng nghe lời anh, khiến anh đắm chìm vào hạnh phúc tình yêu, mà quên hết những cần nói với cô.

Anh ngồi trong phòng làm việc, nghĩ phải làm thế nào để cho cô ở nhà. Chứ không cứ đà này vài chục năm nữa, công ty sẽ phá sản trong tay cô mất. Thế thì đời con cháu anh hưởng bằng gì.

Anh đang suy nghĩ, tìm cách thì cô bước vào.

Nhìn thấy anh cô cười tươi vui vẻ. Vì ngoài kia chẳng có ai chơi với cô cả, cô đành phải vào đây ngồi nói chuyện với anh cho đỡ buồn, cô biết anh sẽ không bao giờ dám từ chối cô đâu.

- Anh đang làm gì đấy?

- Tôi đang xem xét lại 1 số hợp đồng, rồi kí

- Có cần tôi giúp cho không, việc này tôi làm được.

- Không cần đâu

" để em giúp thà tôi tự xé chúng cho xong"

QUYẾT MINH Này!...

- hởở...

- Em có thể ... Ở nhà... Không đến công ty nữa... Được không?

- Tại sao?

- Tôi không muốn e vất vả, em chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi là được rồi.

- hi hi hi. Không sao đâu, tôi chịu được mà.

Dù sao công ty lớn như vậy, tôi cũng muốn gánh vác 1 chút vất vả với anh.

Đó gọi là đồng cam cộng khổ, biết chưa?

Bây giờ anh có đi đâu, cũng không thể tìm được người vợ tuyệt vời, biết thương, giúp đỡ chồng, như tôi đâu.

- Ừ ừm

" tôi không cần em giúp, tôi chỉ cần em đừng phá của tôi là được rồi".

NHƯNG MÀ...

- Anh không thích tôi đi làm, anh sợ tôi sẽ giỏi hơn anh chứ gì. Tuy bây giờ tôi đang đi tạo mối quan hệ gần gũi, thân mật với nhân viên.

Nhưng anh yên tâm đi, công ty anh cũng là công ty tôi. Tôi sẽ không đạp đổ anh để cướp ngôi chủ tịch đâu mà sợ.

Tôi hứa đấy.

- Ôi trời ơi! *bóp đầu, xoa thái dương*.

Thế phải làm sao em mới chịu ở nhà đây?

- Tôi nói rồi anh ở đâu thì tôi sẽ ở đó!

" muốn ta ở ta 1 mình buồn chết sao, đừng có mơ"

- Em sao cứng đầu thế? Tôi ở đâu thì em sẽ ở đó?

- Đúng!

- vậy thì... Từ giờ trở đi tôi sẽ làm việc ở nhà.

" thôi vì sự nghiệp, vì công ty. Mình phải chịu vất vả 1 chút vậy "

- Anh... Anh... Về thì về... Đi.

" để xem anh làm ở nhà được mấy ngày"

Cô hậm hực theo anh về nhà, đi qua mọi người cô ngước đôi mắt cún con lên cầu cứu. Nhưng bọn họ không những đứng yên, mà còn nhìn cô cười hơn ăn mừng, đã thế còn vẫy tay tạm biệt cô nữa chứ.

Khiến cô có chút buồn buồn. Bọn họ lại hiểu lầm nữa rồi. Đây là cô bị anh bắt về nhà chứ có phải là đi du lịch đâu, mà họ phải mừng thay cho cô như vậy chứ!

1 buổi chiều tối nào đó, cô đang ngồi xem phim hoạt hình DÔRÊMON mà cô thích. Khi đang đến đoạn gay cấn, thì có kẻ đến làm phiền cô.

- Phu nhân có thể cho tôi xin ít phút được không?

- Tránh ra người ta đang xem phim, vô duyên

_ Vâng.

Sau 30 phút chờ đợi trong sốt ruột, lo lắng, thấp thỏm của người kia. Thì bộ phim cũng hết.

Anh đành đánh liều hỏi cô thêm lần nữa.

- Xin lỗi phu nhân, tôi...

- À! Lần sau khi người khác đang bận, thì đừng có mà xen vào.

anh là ai? Tôi quen biết anh à?

- Dạ! Tôi là người dưới của ông chủ!

- Ừ! Thì sao? Liên quan gì tới tôi?

- Tôi đến là để xin phu nhân giúp tôi 1 chuyện

- Giúp anh à! Hahaha, được, được. Anh nói đi

" hi hi lại có việc làm rồi"

- Phu nhân chắc có biết giám đốc Phòng Phong.

" phu nhân tốt thật đấy, nhờ 1 cái là đồng ý giúp liền. Vậy mà anh Phòng Phong cứ nói nhờ ai thì nhờ, nhưng không được nhờ phu nhân. Phu nhân tốt bụng, lại được ông chủ rất mực yêu thương, không ngờ hơi phí"

- Anh phòng Phong tôi biết, anh ấy làm sao?

" Mình sắp sửa được làm nữ hùng cứu mỹ nam rồi hihihi"

- Dạ! Anh ấy vì tin tửơng cô người yêu mới quen. Cho lên đã lấy tạm 1 khoản tiền khoản tiền của công ty cho cô ấy vay. Bây giờ thì cô ấy đã cao chạy xa bay, chẳng biết nơi nào mà tìm.

Mọi người định bù lỗ hổng đó vào rồi giấu nhẹm đi.

Nhưng ai ngờ đâu ông chủ lại phát hiện ra.

Ông ấy rất ghét những người ngu vì gái.

Cho lên đã quyết định Xử phạt anh Phòng Phong theo quy định trong bang, để răn dạy những người sau.

-Thế xử như thế nào?

- Chặt 2 tay, nếu nặng hơn thì sẽ Thiến

-hả?

- Xin người hãy giúp anh ấy

Crypto.com Exchange

Chương (1-40)