Vay nóng Tinvay

Truyện:Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao? - Chương 01

Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Trọn bộ 40 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)

Siêu sale Lazada


Thảo quyết minh đang ngồi trên máy bay quay trở về nước.

Cô sang mĩ học 5 năm, thời gian trở về nhà rất ít, cô thật sự rất nhớ nhà.

Vừa lấy bằng tốt nghiệp xong, còn chưa kịp đi đâu chơi, mà ba mẹ cô đã gọi điện sang giục cô trở về nước.

Nghe nói có chuyện gì quan trọng lắm, không về không được

Dù sao thì cũng được về nhà thích qúa đi mất, mình nhớ mọi người lắm rồi.

Còn chuyện gì đến sẽ đến kệ vậy

_ Ôi! Cuối cùng cũng xuống sân bay rồi mau về thôi

_ sao phía trước ồn aò mà mọi người chạy toán lọan thế kia nhỉ (tò mò, tò mò)

Cô vội vàng hỏi người 1 người vừa từ đấy chạy ra, mắt mũi tái mét

_ Bác ơi! Phía trước có chuyện gì thế bác

_ Phía trước có đánh nhau đấy nhìn ghê lắm

_ Đánh nhau?

_ ừ! Thôi tôi đi đây

_Trời ơi! Làm sao bây giờ? Lỡ ra đấy mà bị đấm phải 1 cái thì chết. Tên điên nào ban ngày ban mặt cũng đi đánh nhau, làm cản trở việc về nhà của ta. Sợ qúa đi mất (run run)

Thảo quyết minh bước chậm chạp, rè chừng từng bước một, đi về phia trước trong tâm trạng lo lắng sợ hãi.

Khi cô vừa đến nơi thì trông thấy 1 cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Phải đến 30 người đàn ông nằm la liệt, máu me đầm đìa dưới chân 1 tên nhìn rất lạnh lùng độc ác, hình như hắn ta còn nhếch mép cười nữa ghê qúa đi mất

_ Trời ơi! Gì thế này. Nhìn sợ qúa! Sao nhiều người bị thương thế này.

Mà sao không thấy công an, cảnh sát, bảo vệ nào đến can thiệp chứ.

Bọn họ đâu hết cả rồi? Sao lại để tên độc ác lạnh lùng kia ngạo mạn thế chứ

Mà hình như hắn ta đang nhìn xung quanh, chẳng lẽ hắn ta muốn diệt khẩu nhân chứng.

Không được mình phải chuồn thôi, nếu để hắn ta bắt được thì chết là chắc.

Nghĩ đến vậy cô vội vàng chạy mất không giám quay đầu lại

Bạch bối phong vô cùng tức giận cùng tức giận.

Ai muốn đi đón vợ tương lai mà cũng không yên.

Lũ khốn này không biết tự lượng sức mình, nghĩ anh đi 1 mình thì có thể giết được anh sao. Mơ tưởng.

Giải quyết xong bọn ngu xuẩn kia, anh liền vội vàng chạy đi tìm vợ nhưng tìm mãi không thấy. Cô chạy đi đâu rồi?

Bạch bối phong đang lo lắng vì không tìm thấy thảo quyết minh. Thì đột nhiên anh có điện thoại gọi tới. Là của bố mẹ vợ tương lai

_ Alô! Bác ah

_ Bác gọi đến báo với cháu, quyết minh đã về đến nhà rồi! Hai đứa bị lạc mất nhau hay sao mà nó lại về một mình thế?

_Vâng! Em ấy về nhà an toàn là cháu yên tâm rồi

_ Mai cháu qua nhà bác chơi nhé

_ Vâng. Cháu chào bác.

Bạch bối phong thở phào nhẹ nhõm, may cô đã về nhà an toàn lên anh cũng yên tâm.

Quay trở về gia đình thảo quyết minh

_ Ba mẹ nói gì cơ, ba mẹ muốn con về nhà để lấy chồng

_ đúng vậy

_ Nhưng con có biết anh ta là ai đâu

_ Con yên tâm đi, đó là người rất tuyệt vời đấy. Mẹ có hình của con rể tương lai đây này, con xem đi

_ hả? Là anh ta à! Tên đáng sợ này. Ba mẹ đây là người tuyệt vời mà ba mẹ nói sao? Hắn ta là con qủy hút máu người đấy! Con không lấy tên độc ác đấy đâu.

_ Con nói linh tinh gì thế. Con rể mà biết được sẽ buồn lắm đấy.

_ Kệ anh ta! Con không lấy đâu!

_KHông muốn cũng phải lấy, không được bướng bỉnh

_ Mặc kệ con không lấy đâu. Nếu bố mẹ muốn thì tự đi mà lấy.

Nói rồi cô tức giận bỏ đi lên phòng

_ Tức chết mình mà. Bắt mình lấy tên độc ác đó chẳng khác nào muốn mình chết sớm. Mình không muốn cuộc đời tươi đẹp của mình kết thúc ở đây đâu.

Làm sao bao giờ, mình không thể rơi vào miệng cọp được (suy nghĩ, suy nghĩ)

Ah mình nghĩ ra cách rồi. Phải trốn thôi(vội vàng lấy va ly). Trốn là cách tốt nhất để thoát chết.

Ba mẹ đừng trách con không nghe lời nhé. Tại ba mẹ ép con trước. Có gì ba mẹ tự giải quyết con đi đây. Tạm biết. Ôi cuộc sống tươi đẹp của ta, ta tới đây

Bạch bối phong đang xem xét tài liệu thì điện thoại gọi đến

_ALÔ!

_Bối phong ah! Quyết minh bỏ trốn rồi

_ Bỏ trốn, tại sao cô ấy lại bỏ trốn

_Nó không muốn lấy cháu

_Vậy ah! Bác yên tâm cháu sẽ cho người tìm cô ấy về, bác không phải lo đâu

_Vậy là bác yên tâm rồi, chào cháu.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện. Anh liền gọi điện đi

_ALÔ anh hai ạ

_ Cậu cho người đi tìm chị hai tương lai về đây cho tôi. Cô ấy trốn rồi

_VÂNG. Chi hai giỏi thật đấy, giám trốn cả anh hai

_ Im miệng, đi làm nhiệm vụ đi

_ Vâng

Bối phong vô cùng tức giận,

E giám bỏ trốn vì không muốn lấy tôi sao. Vậy em đừng để tôi bắt được em.

*****

Thảo quyết minh sau khi quyết định bỏ trốn, cô quyết định không đi đâu xa hết.

Vì cô nghĩ rằng nơi nguy hiểm nhất cũng sẽ là nơi an toàn nhất.

Thật ra cô cũng nghĩ đến trốn ra nước ngoài, nhưng nếu ra nước ngoài, chỉ cần ba mẹ cô kiểm tra giấy xuất nhập cảnh, thì sẽ biết cô đi đâu ngay. Lúc đó bị tóm về nhà lấy tên kia là cái chắc.

Tốt nhất là cứ ở ngay đây, không cần phải đi đâu xa cả. Cho họ tìm chán chê cũng không ngờ tới mình lại ở ngay bên cạnh họ hí hí.

_Đến khi nào tên kia lấy vợ, không đòi lấy ta nữa thì ta sẽ trở về

"ôi mình thông minh qúa, kế hoạch hoàn hảo qúa. Mình đúng là thiên tài mà ".

Hiện giờ trên phố có 1 cô gái mặc quần sóoc, aó phông trắng, trên miệng ngậm 1 cây kẹo mút. Khuôn mặt thơ ngây, và đôi mắt trong sáng, đang ngơ ngác nhìn xung quanh.

Vì sống bên mĩ 5 năm lên khi về đây mọi thứ đối với cô đều rất xa lạ.

Tính cô vốn rất nhát, nếu không vì hoàn cảnh này cô sẽ không ra đường 1 mình đâu.

Thảo quyết minh đang nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.

Đột nhiên cô nhìn thấy 1 chiếc màn hình tivi siêu mỏng lớn ở giữa trung tâm thành phố, điều đáng nói là trên đó đang phát một mục tuyển nhân viên, đó là vị trí trợ lý riêng của chủ tịch tập đoàn Huyết đằng.

Cô thật sự rất tò mò, tập đoàn huyết đằng rất lớn, tập đoàn này xuất hiện ở mọi quốc gia trên thế giới.

Ngay cả ở mĩ thế lực cũng bành chướng.

Mà ở đây lại là trụ sở chính nữa, không biết sẽ lớn thế nào?

_ Hay là mình thử đi dự tuyển nhỉ, cứ thử vận may xem sao, biết đâu lại được.

Sở dĩ cô nghĩ như vậy là do trước kia cô học rất kém, chẳng có trường nào chịu nhận cô cả.

Bố mẹ cô đành phải đưa cho sang mĩ học cho bằng bạn bằng bè.

Nhưng khi sang mĩ cô học cũng chẳng khá hơn là mấy, lúc nào cũng xếp bét lớp, lại còn nợ môn liên tục.

Vậy mà không hiểu sao sau khi tốt nghiệp, cô lại cầm tấm bằng giỏi đỏ chót trên tay, trong khi đó lớp cô toàn bằng trung bình. Cô cũng chẳng hiểu cái trường này chấm điểm ra sao nữa, chẳng lẽ học càng dốt càng tốt sao, chắc là không phải rồi.

Cho lên cô cho rằng số cô rất may mắn (may mắn đều là do anh chồng tương lai tạo lên).

Mới cả bây giờ sống một mình rồi, phải tự lập kiếm sống luôi bản thân thôi. Không ăn bám được bố mẹ nữa rồi.

Vì nghĩ như vậy lên cô vội vàng mua hồ sơ dự tuyển. vì mai là phỏng vấn rồi.

Sáng sớm hôm sau cô thức dậy sớm, vệ sinh cá nhân, ăn sáng, cô vận 1 bộ quần aó công sở kín đáo và sang trọng.

Cô bắt taxi đến huyết đằng. Vừa bước chân xuống cô như bị choáng ngợp

Đúng là không hổ danh là huyết đằng công ty lớn qúa nhìn hoa cả mắt.

Thảo quyết minh nhất định phải thành công, không cho phép thất bại.

Khi cô vừa đông nghịt người phỏng vấn, bỗng nhiên cô thấy toát mồ hôi, sao đông thế này.

_ ôi mình nhụt trí qúa. Nhưng không được đã vào đây rồi mình phải cố gắng thành công.

Thảo quyết minh cố gắng lên, mình có vị thần may mắn luôn phù hộ cho mình mà. Không sao cả, cố lên!

Sau khi trấn tĩnh lại, cô từ từ bước vào trong đại sảnh, cô đi đến chỗ ngồi chờ phỏng vấn. Nghe mọi người nói chuyện.

_ Nghe nói trợ lý trước của chủ tịch rất xinh đẹp tài giỏi, nhưng sao lại bị đuổi việc nhi?

_ Nghe nói cô ta giám tỏ tình với chủ tịch lên bi đuổi việc

_ thì chủ tịch tuyệt vời thế cơ mà. Cậu cứ hỏi phụ nữ ở đây đi. nếu họ đến đây, không phải vì chủ tịch thì mình bé bằng con kiến

Nghe đến vậy thảo quyết minh cũng muốn góp vui

_ Chủ tịch này tuyệt vời thế cơ ah!

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn cô

_ Cô không biết chủ tịch là ai sao? Nghe nói bây giờ trong công ty còn cấm những ai có ý định với chủ tịch Bạch bối phong đó

_ sao vậy chị?

_ vị vợ tương lai của chủ tịch về rồi lên anh ấy không muốn cô ta lo lắng

_ Em nghĩ đây là ý định của cô ta thì có. Chắc xấu qúa lên sợ không giữ được chồng, lên mới đưa ra quyết định như vậy, để mọi người từ bỏ ý định đấy chưa. Chẳng thế sao chị trợ lý xinh đẹp kia bị đuổi việc. Đúng không.

_ Đúng! Em rất hợp với ý chị. Em tên là gì?

_ Em tên Thảo quyết minh. Chị ơi chắc tý nữa phỏng vấn mình phải nói không thích trai đẹp mất thôi. Hi hi.

_ Em nói cũng đúng. Chị tên cúc hoa. Rất vui được làm quen với em

_ dạ! Em cũng vậy

_ thôi chị vào phỏng vấn đây. Chị đi trước nhé, chào em

_ Vâng! Chúc chị thành công "không được nếu chị ấy thành công thì mình thất bại à, không đc"

*****

Bạch Bối Phong đang ngồi trong văn phòng với tâm trạng lo lắng.

Không biết đã có tin tức gì của vợ ngốc chưa mà vẫn chưa thấy báo về.

Đúng lúc đó người anh chờ đợi đã bước vào.

_ Anh hai

_ Phòng Phong cậu đã có tin tức gì của cô ấy chưa?

_ Dạ! Em đã tìm khắp mọi nơi mà vẫn không thấy chị hai đâu cả.

_ Cậu đã tìm ở những đâu rồi?

_ Dạ? Em đã cho người tìm ở: Nhà nghỉ, khách sạn, bệnh viện, sân bay, bến tàu, bến xe, gầm cầu, xó chợ không xót 1 chỗ nào, mà không hiểu sao vẫn không thấy chị hai đâu cả.

_ Vậy sao?

_ Vâng? Chị hai lợi hại thật đấy rất hợp với anh hai.

_ Đúng là đồ vô dụng

_ Em xin lỗi "mình có muốn vậy đâu, tại chị hai trốn kĩ qúa tìm mãi không ra "

_ Tôi cho cậu 3 ngày phải tìm ra cô ấy cho tôi

_ Dạ! Hả? Anh hai 3 ngày làm sao em tìm nổi

_ Bảo Khương Hoạt liên lạc với người của ta ở tất cả các nước, triển khai tìm cô ấy về đây

_ Vâng! Nhưng anh hai thời hạn 3 ngày

_ Tôi sẽ đi ra ngoài tìm chị hai. Việc công ty cậu lo luôn đi.

_ Nhưng! Chỉ có 3 ngày em sợ là ..., hay là anh...

_ Cậu muốn lo công việc ở trong bang nữa phải không?

_ Dạ! Em không giám.

Em sẽ cố gắng tìm được chị hai trong thời gian nhanh nhất.

Dù phải lật tung cả nước lên.

Anh hai cứ yên tâm

_ Cậu biết hậu qủa của việc không hoàn thành nhiệm vụ rồi đấy.

_ Dạ. Em đi làm việc đây(mặt nhăn nhó, buồn thiu).

Đến lúc này Bạch Bối phong vừa lo lắng lẫn tức giận.

Rốt cuộc cô trốn đi đâu chứ.

Người của anh tìm người rất khá, chưa bao giờ thất bại như vậy.

Lần này anh sẽ đích thân đi tìm, để xem cô trốn đằng nào.

_ Em giỏi lắm! Đừng để tôi bắt được em.

Để xem em chạy đâu cho thoát.

Trong khi Nam chính của chúng ta đang rất lo lắng cùng tức giận. Thì Nữ chính cũng không khá hơn là mấy.

Lúc này là 12h trưa rồi mà cô vẫn chưa được gọi vào phỏng vấn.

Cô thật sự đói lắm rồi, mà tâm trạng lo lắng hồi hộp không thể nào át chế được cơn đói, khiến cô ôm bụng rỗng nhăn nhó khổ sở.

Thảo quyết minh đang suy nghĩ xem lên đi ăn hay ở lại thì đến lượt cô vào phỏng vấn.

Cô vội vàng đẩy cửa đi vào "may qúa cuối cùng cũng đến lượt mình, để thêm tý nữa chắc mình ngất xỉu vì đói mất.

Ôi! Sao tim mình đập nhanh qúa vậy, không được phải bình tĩnh. THẢO QUYẾT MINH CỐ LÊN"

Khi cô vừa bước vào cô nhìn thấy 3 người ngồi bên trên, là hai nam, 1 nữ

Nhưng thứ thu hút cô là bánh ngọt và trái cây để trên bàn, cô dùng ánh mắt thèm khát nhìn chúng, rồi vô thức bất giác nuốt nước bọt liên tục(khổ thân, đói qúa đây mà).

Mà không hề chú ý đến ba người ngồi trên nhìn cô nãy giờ.

_ Cô tên là thảo quyết minh, 20 tuổi, vừa tốt nghiệp bằng giỏi quản trị kinh doanh bên mĩ. Cô có vẻ còn qúa trẻ và chưa có kinh nghiệm gì.

Nghe thấy câu hỏi đó Thảo quyết minh mới giật mình tập trung lắng nghe câu hỏi. Nghe đến vậy cô bèn trả lời.

_ Dạ! Vâng! Tuy tôi còn trẻ và chưa có kinh nghiệm gì. Nhưng tôi nghĩ ở 1 trường nổi tiếng của mĩ mà lấy được tấm bằng giỏi là rất khó. Mà cả trường có mình tôi được thôi à (bạn ấy chỉ giám khoe bằng thôi) cho lên tôi nghĩ học hỏi kinh nghiệm thì đơn giản không có gì khó (tự tin qúa).

_ Vậy chúng tôi muốn kiểm tra trình độ kiến thức và kinh nghiệm của cô được không?

_"chết mình rồi họ mà hỏi về vấn đề này, mình bị đá ra ngoài là cái chắc, vì mình có biết gì đâu. Phải làm sao bây giờ. A có cách rồi"

xin lỗi bây giờ đã đến giờ tôi có hẹn phỏng vấn với công ty khác rồi.

Nếu anh chị không tin vào tấm bằng của tôi(có mỗi tấm bằng cũng khoe mãi), thì cũng chịu thôi vì chúng ta gặp nhau muộn qúa.

3 vị giám khảo sau khi bàn bạc 1 hồi đã quyết định tin vào tấm bằng đó. Không ai muốn mất đi nhân tài cả(cái này phải để xem lại đã)

_ Vậy tôi có thể hỏi câu hỏi cuối cùng được không (câu hỏi quan trọng đây)

_ vâng

_ Cô có thích trai đẹp không?

_ Xin lỗi. Tôi bị bệnh mù màu, lên không thể phân biệt người đẹp hay xấu, thì làm sao ma biết người ta xấu đẹp đâu mà thích."hí hí may là mình đã chuẩn bị trước câu hỏi dở hơi này "

_ vậy sao "vui mừng cuối cùng cũng có người không háo sắc"

_ vâng. Tôi chỉ bị mù màu nhìn người thôi, còn những thứ khác tôi rất bình thường.

_ Vậy, chúc mừng cô đã được nhận làm trợ lý riêng của chủ tịch

_ Thật sao? Ha ha xin cảm ơn mọi người

_ Sáng mai cô đến công ty làm thủ tục nhé. Hoan nghênh cô đến với công ty

_"ha ha thành công rồi ".


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-40)