Vay nóng Tima

Truyện:Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao? - Chương 09

Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Trọn bộ 40 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)

Siêu sale Shopee


SÁNG hôm sau cô tỉnh lại. Thấy mình đang nằm trong lòng anh.

Cô mới cảm thấy tạm an toàn.

Dù sao ở bên anh cũng đỡ đáng sợ hơn ở nơi lạnh lẽo đáng sợ kia.

Nghĩ đến ngày hôm qua suýt bị chúng cưỡng hiếp tập thể, cô lại run rẩy sợ hãi. cái thân thể này cũng bị bọn chúng chạm tới.

Nghĩ đến đó cô vội cúi xuống xem người mình thế nào, nhưng trên người không có xấu vết cào cấu nào cả, ngay cả khuôn mặt lúc đó bị chúng tát cho sưng tấy, đau đớn, bây giờ cũng không còn cảm giác đau nhức nào nữa.

"CHẲNG lẽ hôm qua bế mình về, anh ta đã tắm rửa rồi bôi thuốc cho mình sao?

Không biết hắn ta nhìn thấy người mình như vậy, sẽ có cảm giác gì nhỉ?

Cái tên này ngươi làm ta suýt chết hụt, ta sẽ không tha thứ cho ngươi đâu!

Chồng gì mà kém, bảo vệ vợ cũng không lên thân, chỉ được cái bắt nạt ta thôi đáng ghét, tránh ra"

Càng nghĩ cô lại càng tức, càng tức cô lại càng bực.

Nỗi bực tức ngày càng dâng cao, cô điên lên dùng chân tay đạp đẩy ra xa mình, không cho anh ôm nữa

- Tránh ra... Cút ra. , cho mi chết... Đồ chồng bất tài... Ta đá chết người

Anh đang ngủ bị cô đá cho giật mình tỉnh dậy.

Mấy hôm nay vì lo lắng cho cô anh không ăn không ngủ.

Hôm nay cứu được cô rồi, anh mới được ngủ 1 chút, lại bị cô làm phiền khiến anh vô cùng khó chịu.

Có tức giận cũng phải để người ta ngủ dậy rồi mới tức chứ.

Mà bình thường cô ham ngủ lắm mà, hôm nay đột xuất dậy sớm chán không có ai cãi nhau lên mới ép anh dậy đây mà.

Nhìn cái mặt đỏ ửng, phụng phịu kia là anh biết, cho dù không muốn cũng phải khai chiến đây

_ Á... Sao tự nhiên em lại đánh anh?... Đừng đánh nữa

- Tôi cứ thích đánh anh đấy, anh làm gì được tôi nào?

*ĐẠP, đạp, đạp* cho anh chết

- Đừng đạp nữa, em sẽ đau chân đấy, em không mệt à?

Vừa nói anh vừa ôm lấy chân cô vuốt ve, vì hôm qua tắm cho cô xong, anh không muốn cô ở trần, cho lên mặc tạm áo sơmi của mình cho cô. Để có muốn làm gì cũng tiện

- Bỏ chân tôi ra, ai cho anh cầm chân tôi

- Em có vẻ khỏe lắm nhỉ?

- Đương nhiên! Tôi yếu để cho anh bắt nạt à!

- Vậy sao? Thế thì

- Thì làm sao?{mặt câng câng lên nghênh chiến}

- Thì mình động phòng thôi

Nói xong anh ôm chầm lấy cô, đè cô xuống dưới mặt. Hôn cô ngấu nghiến

- Tránh ra, đừng có mơ, tôi còn chưa hết giận đâu nhé cô ra sức đẩy anh ra, tránh nụ hôn của anh.

Nhưng mà anh tay anh đang chu du khắp người cô, khiến cô trở tay không kịp.

Người cô nhộn nhạo hẳn lên, ký ức hôm qua ùa về khiến lòng cô đau đớn chẳng lẽ anh cũng giống như bọn chúng, muốn ức hiếp cô sao. Tại sao đàn ông ai cũng giống nhau cả vậy.

Nghĩ đến đó cô mệt mỏi không dãy dụa lớn, nước mắt cô tuôn trào không ngừng chảy ra.

Anh thấy cô như vậy, giật mình vội dừng lại, lấy tay lau đi nước mắt cho cô

- Em sao thế? Sao lại khóc rồi?

- Anh... Anh không thương tôi... Anh cũng giống như bọn chúng đều muốn ức hiếp tôi huhuhu Tôi ghét anh

- không! Anh rất thương em mà.

Em đừng có đánh đồng tôi với bọn chúng chứ.

Đầu óc của em là để chứa cái gì vậy?

- OaOA oa Anh giám mắng tôi, vậy mà anh giám nói anh thương tôi ah huhuhu

- Ngốc!anh không thương em thì thương ai.

Người ta ai cũng có đêm tân hôn, thì em cũng phải cho anh có với chứ!

- Phạt anh! Cho anh nghỉ luôn.

Tôi mệt lắm rồi, tôi muốn đi ngủ

- Hai~~ vậy em ngủ đi. Cứ tự nhiên

- Á. Anh làm gì thế? Bỏ tay anh ra, ai cho anh sờ vào chỗ đó?

Không được trọc tay vào ááááá

- Thì em ngủ của em, anh làm việc của anh.

Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ai làm việc người đó hêhêhê

- đồ xấu xa kia!!! Bỏ tay anh ra ngay!!!

- không bỏ, chỗ em ướt hết rồi này. Nếu anh bỏ ra lúc này, lỡ em tức qúa đập đầu vào gối chết thì sao, tự nhiên anh lại mất vợ, anh chẳng dại

- Áááá Anh ... Anh ... Ừm ... Ừm

- Để anh bù đắp cho em, và cho anh xóa hết dấu vết của bọn chúng nhé!

- Tôi không cần, anh còn dã man hơn bọn chúng

- Nhưng anh cần! Cho dù đêm qua anh đã xóa hết rồi

- Anh... Anh ... Đêm qua tôi bị như thế mà anh vẫn còn tâm trạng ABC sao?

- chỉ cần ở bên em lúc nào anh cũng muốn em hết.

- Tên dâm dê này, tránh xa tôi ra.

Không cho anh sờ vào người tôi, bỏ ra áááá

- Hình như em thích anh bạo lực thì phải?

- Huhuhu không... Không

- Vậy thì ngoan, để cho anh còn động phòng nào. Phần thưởng của anh

- chẳng phải đêm qua anh đã động phòng rồi đấy thôi?

-Có ai động phòng 1 mình không?

-Anh, anh là đồ&¤¥$... Ừmừm áá

*****

Sau vụ bắt cóc đáng sợ đó THẢO QUYẾT MINH quyết định cắt luôn không đi hưởng tuần trăng mật nữa.

Vì cô nghĩ sang đó chắc gì cô được đi chơi mấy.

Hay là suốt ngày bị tên chồng giam giữ trên giường sáng, trưa, chiều thì khổ.

Thà cô ở nhà đi làm còn tốt hơn, ít nhất cô có thể tránh tên chồng kia sáng, trưa, chiều, còn tối thì chưa chắc.

Nhưng dù sao cũng đỡ khổ hơn nằm trên giường nhìn trần nhà, bị người khác tra tấn hoành hành.

Thấy anh đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề cô liền hỏi

- Anh đi đâu đấy?

- Thì em không muốn đi NHẬT BẢN nữa.

Anh đành phải đi làm thôi!

_ Đi làm? THẾ Anh làm ở công ty nào? Công việc và chức vụ là gì? Tiền lương có cao bằng tôi không?...

- Em không biết anh làm ở đâu?

_ Anh này hỏi dở nhỉ? Anh có nói với tôi đâu mà tôi biết!?!

- Không cần nói, rồi em cũng sẽ biết thôi!

_ Đúng là cái đồ tự phụ

- Thôi tôi đi làm đây! Em ở nhà nghỉ ngơi đi!

- Không! Không! Ơ này! tôi cũng đi làm, ở nhà chán lắm

- Em nghỉ lâu như vậy, tôi tưởng em thôi việc luôn rồi.

"sao tự nhiên em lại muốn đi làm. Em mà đi tôi biết cho em làm việc gì đỡ tổn thất nhất đây"

- Vớ vẩn! Đấy là do tôi không thích đi thì tôi nghỉ.

Bây giờ ở nhà cũng chán, nên lên đấy chơi cho đỡ buồn.

- Em đi làm mà cứ như đi chơi đấy nhỉ? Không sợ bị họ đuổi việc à?

- Hứ! Tôi là nhân tài số 1 của công ty họ, họ giám đuổi tôi sao?. Nếu đuổi tôi thì tên chủ tịch đó có mắt như mù.

* Xặc*

- Ờ ờ, tên chủ tịch đó sắp mù đến nơi rồi.

- Ai cho anh nói xấu chủ tịch của tôi? Cấm

- Em có vẻ bênh chủ tịch của mình nhỉ?

- Đương nhiên! Chủ tịch của tôi là 1 người vô cùng tài giỏi, đẹp trai, thông minh, tài trí, là 1 người tuyệt vời.

Cỡ như anh, chỉ có đáng xách dép cho anh ấy thôi.

- Em, em giỏi lắm. Tôi không thèm nói chuyện với em nữa. Chưa biết vị chủ tịch kia là ai mà đã giám chê tôi.

- Thôi! Tôi tạm tha cho anh đấy!

Mau chọn cho tôi bộ quần áo, rồi còn cõng tôi đi làm nữa nhanh lên.

Khổ cái thân tôi, đã mệt gần chết rồi, mà vẫn phải cố gắng đi làm để kiếm tiền nuôi chồng ... Chậc ... Chậc.

Đúng là khổ mà, người ta thì được dựa dẫm nương tựa vào chồng, còn mình thì phải còng lưng ra cho chồng dựa vào.

Đã thế tên chồng lại chẳng ra gì! Chỉ được mỗi mã đẹp trai thôi, ngoài ra vứt hết, đã độc ác, lạnh lùng lại còn dâm dê nữa ...&%*28″!

Bây giờ tôi chỉ ước sao, anh bằng 1 phần của chủ tịch tôi thôi là được

- Em thích chủ tịch của em đến thế cơ à?

_ Đương nhiên!

Chẳng lẽ lại thích kẻ chuyên đi đâm thuê chém mướn nhà anh

- Được rồi! Nếu em thích chủ tịch của em như vậy!

Sao không đi mà theo đuổi hắn ta?

- Tất cả đều tại anh! Tôi đang lập kế hoạch cưa đổ chủ tịch.

Thì bị anh xen ngang, ép tôi lấy anh.

Nếu không phải tại anh, thì biết đâu được chủ tịch bây giờ đã là của tôi.

- Ừm! Em nói vậy cũng đúng?

Nếu em muốn thì cứ làm theo ý mình tôi không cản đâu

- Anh phải giữ lời hứa đấy nhé.

Khi chúng tôi ở bên nhau rồi, cấm ngăn cảm, cấm giết người.

- Được! Đồng ý

- Hahaha.

NGỰA ĐÂU ĐẾN ĐÂY CHO TA CƯỠI NÀO.

Chủ tịch yêu ơi! EM ĐẾN ĐÂY. Húhúhú

- Hahaha. Tôi chịu thua em luôn rồi đấy.

"Giám coi tôi là ngựa, tối nay em chết với tôi"

Anh cõng cô ra ngoài với anh mắt ngạc nhiên, sửng sốt của mọi người.

Có vẻ ngồi trên lưng anh, nghịch tóc tai anh mãi cũng chán.

Cô bèn nghĩ ra ý tưởng, muốn kiểm tra xem trí thông minh của anh đến đâu.

- Tôi có câu này đó anh nhé, xem anh có giải đáp được không?

- Được! Em đố đi!

- Ok! Bắt đầu đố nhé!..

Trên 1 cành cây có 3 con khỉ, khỉ bố, khỉ mẹ, khỉ con.

Khỉ mẹ rơi xuống nước, khỉ bố nhảy xuống nước cứu khỉ mẹ lên.

Hỏi trên cây còn khỉ gì?

TÔI ĐỐ ANH BIẾT ĐẤY?

- hả? Đây mà cũng là câu đố sao?

Không cần phải nghĩ tôi cũng biết chắc chắn là khỉ khô rồi!

- Hahaha sao anh ngu thế?

Có mỗi thế mà cũng không biết.

Trên cây là khỉ con, là khỉ con biết chưa. Hahaha.

Tôi không ngờ anh lại ngốc như vậy.

ỜM! NHƯNG MÀ CŨNG KHÔNG THỂ TRÁCH ANH ĐƯỢC, CÂU ĐỐ NÀY TÔI PHẢI NGHĨ CẢ 1 TUẦN MỚI RA ĐẤY.

Cho lên lần sau có không biết gì, cũng đừng có xí xớn ra vẻ ta đây nhé!

- Em thông minh thật đấy! Tôi khâm phục em qúa

" Ta thề kiếp sau ta không thèm lấy vợ ngốc nữa"

- Anh có muốn tôi đố tiếp không?

- Thôi! Thôi! 1 người "thông minh" như em tôi không đấu lại được!

- Hahaha qúa khen! Qúa khen. Híhíhí.

Ta là nhất. Hahaha cuối cùng cũng có người ngu hơn ta.

*****

Vừa đến công ty là cô đi một đường, anh đi một đường cho lên có 1 số việc cô không hề hay biết xảy ra.

Vì khi cô và anh kết hôn, anh chỉ mời những quan chức cấp cao đến dự.

Cho lên mới có chuyện cô vừa bước vào công ty, mọi người đều kinh ngạc nhìn cô

*xì xào*

~ Sau vụ việc lần trước, tưởng cô ta bị đuổi thẳng cổ rồi! Sao còn ở đây?

- Ai mà biết! Nhìn cô ta kià vừa đi vừa cười, đúng là hâm dở

- cô ta không biết cô ta đã nghỉ qúa ngày.

Sẽ bị đuổi việc sao?

- 1 con sâu làm hỏng nồi canh. Tốt nhất cô ta biến đi cho khuất mắt

-:-C%-):-*%-)8-)

Họ nói gì cô nghe thấy hết, càng nghe cô càng tức.

Cô bị đuổi đâu mà đuổi. Chẳng qua đấy là do tại cái tên chồng chết tiệt kia, khiến cô bị xấu mặt trước mọi người.

Cô đang đi thì gặp giám đốc Phòng Phong.

- Chào giám đốc. Hihihi

{tưởng bở cứ nghĩ anh ấy ra đây đón mình}

- Ơ! THẢO QUYẾT MINH cô đến đây làm gì

"sao Anh Hai không cho chị hai ở nhà đi. Mang chị hai đến đây làm gì. ? Chị Hai chỉ giỏi phá thôi"

- Hả? Thế anh không phải ra đây đón tôi à?. Sao anh hỏi lạ thế, đương nhiên là tôi đi làm rồi!

- Đi làm?

- Đúng? Tôi là trợ lý của chủ tịch mà.

Thế chủ tịch đã đến chưa?

- Cô đứng ở đây! Chắc chủ tịch vào đến trong phòng rồi đó!

Mà 2 người không đi với nhau à

- Tôi có biết chủ tịch là ai đâu mà đi cùng.

Tôi cũng sơ xuất thật đấy.

Đáng lẽ ra trợ lý riêng của chủ tịch, là phải luôn dính liền với anh ấy.

Sao tôi lại quên mất chứ.

Thôi tôi đi vào với anh ấy đây.

Chào giám đốc

- À... Ờ ... Chào.

"THẬT CHẲNG HIểu nổi vợ chồng Anh Hai ra làm sao nữa "

Thảo Quyết Minh vui vẻ phấn khởi, xông luôn vào phòng không thèm gõ cửa.

- Chủ Tịch tôi đến rồi đây? Hahaha không có tiếng trả lời.

" Không thèm trả lời mình, người gì mà kiêu thế"

Cô nhìn Chằm chằm vào người đàn ông, ngồi trên ghế quay lưng về phía cô.

DÁNG ĐẸP, Mà sao nhìn quen quen, khá giống tên chồng đâm thuê của mình.

Không biết chủ tịch đang làm gì nhỉ?

- Chủ tịch à!

- Im lặng, ngồi yên xuống ghế đợi tôi.

Cô Phụng Phịu ngồi phịch xuống ghế, quay sang lườm lườm anh.

Đáng ghét, người ta nghỉ cả tháng nay, bây giờ mới được gặp.

Vậy mà lỡ lòng nào lạnh lùng với người ta.

Nhưng không sao! Càng lạnh lùng ta càng thích.

ÔI! Mình tò mò qúa không biết khuôn mặt kia sẽ đẹp như thế nào nhỉ ~~MƠ MỘNG~~.

1 tiếng: hào hứng

2 tiếng: vui vui

3 tiếng: thở dài+ vui

4 tiếng: chán nản

5 tiếng: Buồn bực sau 5 tiếng ngồi hết mơ mộng rồi lại độc thoại 1 mình, đến phát bực mình.

Thì cô cũng nghe thấy tiếng nói trầm ấm của chủ tịch

- Muộn rồi! Đi ăn cơm thôi!

Cô đang buồn bực ngồi cắn móng tay, đột nhiên nghe thấy câu nói như mát lòng, mát dạ đó của anh.

Tâm trạng cô lại hưng phấn dạt dào trở lại.

" ôi! Chủ tịch mời mình đi ăn. Húhúhu"

- Vâng! Vâng

- Sao cô Vẫn ngồi đó?

Không về đi ở đó làm gì

- Em đợi anh mà!

- Đợi tôi? Có việc gì không?

- Em muốn cảnh báo cho anh biết 1 điều vô cùng quan trọng đó là.

TỪ HÔM NAY TRỞ ĐI EM QUYẾT ĐỊNH SẼ TẤN CÔNG ANH.

Anh hãy chuẩn bị tinh thần sau này sẽ là người của em đi.

Nói xong cô thẳng cửa phòng tiến ra ngoài.

Mà không hề hay biết khuôn mặt như hóa đá vì sốc của ngài chủ tịch.

Cô bước vào phòng trợ lý với tâm trạng vui vẻ thoải mái nhất.

- Chào mọi người! Em đã trở lại rồi đây!

- Cô ... Cô đến đây làm gì? Nơi này không hoan nghênh cô?

- Ơ!?! Mọi người làm sao vậy?

Em là Thảo Quyết Minh đây mà.

Mọi người không nhận ra em sao?

Mới có 1 tháng không gặp mọi người đã quên em rồi sao?

Cô đi đến bàn làm việc của mình, xem xét giấy tờ.

- Dạo này công việc có vẻ nhiều nhỉ?

Từ giờ trở đi em sẽ thật chịu khó, sẽ không bắt mọi người làm hộ em nữa.

- Không giám! Thà chúng tôi tăng ca còn hơn để cho cô động vào đám giấy tờ này.

Họ vừa nói vừa vội đi đến bàn làm việc của cô. Tranh nhau mỗi người 1 ít.

1 phút sau. trên bàn làm việc của cô trống trơn sạch sẽ.

- Ơ! Hahaha. Mọi người tốt thật đấy, ai cũng tình nguyện giúp đỡ em thế này. Em vui lắm.

Không còn việc gì làm thế này?

Em phải đi thực hiện kế hoạch của em đây hahaha

- Này! Cô lại muốn đi đâu phá hoại nữa

- Không! Em không đi phá hoại đâu.

Em chỉ muốn đi tấn công trai đẹp thôi mà

- Tấn công Trai Đẹp?

- Đúng! Đúng. Em định đi chinh phục chủ tịch

-Hahaha. Cỡ như cô mà cũng đòi tấn công Mĩ Nam Đẹp Nhất Thế Giới Sao?

MƠ đi. ẢO TƯỞNG!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-40)