← Ch.05 | Ch.07 → |
"Ba! Không phải đã nói ngày mai con về nhà sao? Sao ba lại đến đây?" Vạn Bảo Châu vội tiến về phía trước ôm cánh tay ba Vạn làm nũng.
"Sao thế? Lấy chồng rồi thì không cần papa đại gia này nữa rồi à?" Ông Vạn liếc xéo con gái.
"Ba... ba, đừng trêu con, con... con..."
Gương mặt nhỏ nhắn hồng lên như trái cà, lúng túng nhìn sang Thiên Tống. Thấy anh vẫn bình thường, không có dấu hiệu gì chứng tỏ anh không vui, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"... khụ khụ." Vạn ba ba lúc này mới ho khan, cắt ngang ánh nhìn "mê chồng" của con gái mình.
Vạn Thắng Xương rưng rưng ôm lấy con gái, "Con gái ngoan, ba rất nhớ con!"
Ông xoay Vạn Bảo Châu một vòng, "Đâu, để ba xem con gái ba xem nào!"
"Con đã gầy đi" Ông Vạn đau lòng nhìn con gái rượu, ánh mắt tràn ngập từ ái.
Vạn Bảo Châu ngượng ngùng nhìn chồng, sau đó xoay sang ba:
"Ba! Con chỉ mới rời nhà có một đêm" Ba có cần làm quá lên thế không? Cái gì mà "Con đã gầy đi"?
"Tay con sao vậy?" giọng ông Vạn bất ngờ vút cao, thảng thốt khi nhìn dấu tay đỏ chót trên mặt con gái.
"Ba, ba hãy nghe con nói." Nhìn thấy ba tức giận như vậy, Vạn Bảo Châu vội vàng giải thích: "Thật ra.... ."
"Hay, hay cho nhà anh..." Ông Vạn mặt mũi dữ tợn, gân xanh nổi rõ trên trán, tức đến cả người run lên."Vợ mới cưới về một ngày mà đã hành hung rồi. Anh có còn là con người hay không hả?" Ông túm lấy cổ áo con rể, tức giận ào ào tuôn ra.
Sao đây? Dám ăn hiếp con gái bảo bối của ông? Chê cuộc sống này vô vị quá muốn tìm đường về gặp Diêm Vương à?
"Ba! Ba! Không phải vậy! Không phải như ba nghĩ đâu!" Thấy ba mình dần mất bình tĩnh, sợ ông sẽ ra tay đánh anh, cô vội vàng lôi ông ra, kéo ông vào phòng riêng của hai vợ chồng.
"Ba, anh ấy không có đánh con. Anh ấy đối xử với con rất tốt." Khi chỉ còn lại hai cha con, Vạn Bảo Châu cọ cọ đầu vào vai ba, cười lúng liếng.
"Có thật không? Vậy dấu tay trên mặt con từ đâu mà có?" Sắc mặt của lão đại nhà họ Vạn lộ vẻ khó chịu: "Con không phải cố ý nói dối bao che cho nó chứ?" Ông tỏ vẻ nghi ngờ.
Vạn Bảo Châu nghe vậy cười cười."Ba thiệt là, cá tính anh ấy ba đâu phải không biết. Anh ấy không phải hạng vũ phu, huống chi anh yêu thương con còn không hết, sao nỡ hành hung con?"
Ông Vạn nhìn con gái, cũng đúng, nhớ lúc trước nó yêu thương con bé bao nhiêu, có thể nói là ngoài ông ra, người thương Bảo Châu nhất là thằng bé Thiên Tống này. Nhưng....
"Đó là lúc bé. Biết bây giờ nó có còn như thế nữa không?"
"Vậy con sẽ yêu anh ấy, yêu thật nhiều, yêu luôn cả phần anh ấy yêu con!" Cô ngẩng đầu nhìn về phía ông, kiên định nói.
"Nhưng bố nó... Ba chỉ e sợ sau này nó cũng giống bố..." Dẫu sao con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.
"Ba?!" Vạn Bảo Châu trừng mắt nhìn ba mình "Ba cho người đi điều tra anh ấy?"
"Để ba kể cho con nghe một câu chuyện nhé. Có một người đàn ông tài năng, giàu tham vọng, anh ta luôn khao khát đứng trên thiên hạ, nhưng thật không may, anh ta rất nghèo. Anh ta dù đã làm mọi cách nhưng dường như số phận trêu cợt anh ta. Anh ta có một cô bạn thanh mai trúc mã, cũng nghèo giống anh ta, họ yêu nhau rất rất lâu, rất sâu đậm, sau đó..."
"Sau đó thế nào ạ?" Ánh mắt Vạn Bảo Châu sáng lấp lánh như vì sao đêm tràn ngập vẻ tò mò.
Ông Vạn nhìn vẻ mặt đầy tò mò của con gái, có một loại xúc động mà người đời gọi là "Nộ khí xung thiên" - nổi trận lôi đình
Trời đất, ông đang là nói chuyện liên quan đến nó nha. Nó có cần làm ra bộ dáng nghe say sưa như thể đang nghe kể chuyện cổ tích như vậy không?
Làm ơn động não giùm một chút đi con gái à!
"Sau đó anh ta bỏ cô người yêu nghèo đi lấy một thiên kim tiểu thư nhà giàu, nhờ thế lực nhà mẹ đẻ tiểu thư đó, từng bước tiến lên đài danh vọng anh ta hằng mong đợi."
"Nhưng ông ta thuộc loại người tham lam, ông ta vừa muốn giàu sang vừa tham luyến tình yêu, vài năm sau khi nắm gọn công ty nhà vợ, chính xác chỉ là công ty nhà vợ thôi nhé, ông ta bắt đầu đi tìm kiếm người yêu cũ thì phát hiện ra, người phụ nữ đó sau khi ông ấy bỏ đi đã mang thai, sợ gia đình mang tai tiếng vì mình không chồng có chửa, cô ta lén bỏ nhà trốn đi. Cuộc sống nghèo khổ, cơ cực khiến cô ấy lìa đời vì sinh khó."
Thật ra Vạn Bảo Châu không ngu ngốc như ba mình tưởng. Khi cô nghe kể đến đoạn mẹ anh mất, nước mắt giống như sợi trân châu đứt đoạn, một viên lại một viên rơi xuống, trái tim, cũng trở nên đau quá.
"Người đàn ông đó sau khi biết người bạn gái vì mình chết thảm, đã đau đớn vùi đầu vào men rượu, từ đó ông ta không ngừng phóng túng mua vui, ông đi khắp nơi tìm kiếm những cô gái có dáng dấp giống người yêu cũ. Ông ta bỏ mặc người vợ hợp pháp vô tội đau khổ cầu xin ông hồi tâm chuyển ý, nhưng, đối mặt với khuôn mặt đầy nước mắt của bà ấy, ông ấy chỉ thờ ơ."
"Có lẽ ông ấy ghen tỵ với bà ấy chăng? Ông ấy nghĩ rằng bà ấy nhờ vào tiền nên kết cục đã có tình yêu, còn ông ấy vì không có tiền nên mất đi tình yêu." Vạn Bảo Châu than nhẹ một tiếng.
Ông Vạn ngơ ngẩn nhìn con gái rượu. Không tưởng tượng nổi con gái ông có thể hiểu được những lý lẽ đó.
"Rồi sao nữa ạ? Thiên Tống, à không, đứa bé con ông ấy thế nào?"
"Đứa bé đó hả?" Giọng ông Vạn bùi ngùi, ông cũng rất thương cho thằng bé mệnh khổ ấy, "Sau khi người mẹ mất, đứa nhỏ đáng thương được đưa vào cô nhi viện, sống nhờ sữa bột từ thiện của các mạnh thường quân, vay mượn hơi ấm tình mẫu tử từ những cô tình nguyện viên."
Vạn Bảo Châu cắn môi dưới, nhíu chặt đầu lông mày, cảm giác trong lòng có chút đau đớn khi nghĩ đến đoạn thời gian Thiên Tống đã trải qua.
"Người đàn ông sai người đi điều tra, ông ta biết nơi con mình đang ở, biết con mình hàng ngày sống cực khổ trong cái cô nhi viện tồi tàn không tiếng tăm đó như thế nào, nhưng ông ta vẫn không thèm đến, ông ta chưa từng một lần nào đến thăm đứa nhỏ, thậm chí còn chưa từng đóng vai một mạnh thường quân giấu mặt."
"Cho đến năm đứa nhỏ được 8 tuổi, người vợ giàu của ông ta đã được chẩn đoán là hết hi vọng sinh nở, theo di chúc, tập đoàn Bích gia chỉ thuộc về con cháu Bích Gia, việc đó đồng nghĩa cái tài sản kếch xù đó không thuộc về ông ta. Ông ta mới quyết định đến cô nhi viện năm xưa đưa đứa nhỏ về, thuyết phục người vợ giàu nhận đứa nhỏ làm con hợp pháp. Thằng bé Thiên Tống ấy được đưa đi, ngay ngày hôm sau cha con chúng ta rời khỏi cô nhi viện." Ông Vạn nhìn con gái.
Thời gian như ngưng đọng lại, khi nghe đến đó, Vạn Bảo Châu kinh ngạc ngồi dậy, nhìn vào mắt ông, rồi lắc đầu."Không thể, làm sao lại có người cha như vậy, sao ông ta có thể nhẫn tâm bỏ mặc con trai mình từng ấy năm, rồi sau đó đón nó về chỉ vì lợi dụng nó? Bố chồng sẽ không làm như vậy, ông ấy... sao ông ấy có thể đối xử với anh ấy như vậy chứ..." - Cô cảm thấy cả người mình đang run lên.
Ông Vạn thở dài một hơi:
"Thật ra toàn bộ câu chuyện này người đáng thương nhất là Bích Loa Xuân*. Bà ấy không hề biết ông ấy đã có người yêu. Ông ấy lấy bà chỉ vì lợi dụng chiếm đoạt gia sản của bà, cả cuộc đời bà như cái bóng bên cạnh người đàn ông không yêu mình. Sau cùng còn bị chồng ngang nhiên ngoại tình trước mắt, mà bà ấy nào có lỗi gì đâu? Bà ấy chỉ có một lỗi duy nhất là đi yêu người mình không nên yêu"
*: Bích Loa Xuân là một trong mười loại trà nổi tiếng Trung Quốc
"Cho nên, con gái à, ba không muốn con đi theo vết xe đổ của mẹ chồng con" Ông Vạn nhìn vào ánh mắt con gái, không đành lòng nhưng kết cục cũng nói ra lời tàn khốc.
"Ba!" Vạn Bảo Châu nóng nảy quát ông một tiếng, "Thiên Tống không phải là người đàn ông như vậy." Nếu không anh cũng sẽ không vì cô mà đối nghịch lại ba mình, còn suýt bị ông tát một cái.
Vạn Bảo Châu cũng ý thức được vừa rồi mình không tốt, cô không nên vì nhất thời kích động mà to tiếng với ba mình, cô cúi thấp đầu xuống, dáng vẻ giống như đứa trẻ phạm lỗi."Con... con xin lỗi... Con không phải có ý hỗn với ba. Con chỉ là không muốn ba đánh đồng như vậy. Bố anh ấy là bố anh ấy. Anh ấy là anh ấy. Không thể vì bố chồng con không tốt thì phán định chồng con cũng không tốt theo"
"Nhưng, con nghĩ lại xem, nó cũng đã có bạn gái, quen nhau đã lâu, con lại bảo nó rất tốt với con. Một người đàn ông thay lòng đổi dạ nhanh như vậy có thể coi là người đàn ông tốt sao?"
"Ba. Anh ấy không phải hai lòng, anh ấy chỉ là đang trung thành với lựa chọn của mình, lựa chọn trung thành với hôn nhân của mình. Một người đàn ông dám chịu trách nhiệm với quyết định của mình thì có gì không tốt?"
"Con mặc kệ trước đây anh ấy quen ai, yêu ai, thậm chí lên giường cùng ai, tất cả đều đã là chuyện của quá khứ, con sẽ không dể ai phá nát hiện tại và tương lai rốt đẹp của hai chúng con." Huống gì, lần đầu tiên của bọn họ đều thuộc về nhau, tạm thời tới bây giờ không có người thứ ba chen vào, dùng ngón áp út tay phải* nghĩ cũng nghĩ ra, điều này là điềm lành bắt đầu những điều tốt đẹp.
*: Ngón tay đeo nhẫn của cô dâu.
"Con..." Ông Vạn hết biết nói gì với đứa con gái ngốc này của mình.
Vạn Bảo Châu lau nước mắt trên mặt, cười khổ."Ba, không cần lo cho con, con đã lớn, con biết phân biệt đúng sai, biết nhận định ai tốt ai xấu. Con yêu anh ấy, không phải vì anh ấy đáng thương hay vì anh ấy tốt với con, chỉ đơn giản vì con yêu anh ấy, cho nên con mới...." mới dùng mọi cách ép anh kết hôn với cô.
"Được, nếu con đã thích nó như thế, hãy cố gắng dùng toàn bộ tình yêu chân thành của con làm cảm động nó, để làm cho nó cũng thích con, chỉ cần con làm hết sức mình, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, ba vẫn sẽ ủng hộ con." Ông Vạn khích lệ cô theo đuổi hạnh phúc của mình: "Yêu thì yêu cho hết mình, không cần quan tâm những điều vụn vặt, dù không được đáp lại, thì đã có sao, quan trọng là quá trình kìa!"
"Ba..." Vạn Bảo Châu không nhịn được vươn tay ôm lấy ba Vạn, rúc đầu vào trong ngực của ông.
"Con gái ngốc, con sẽ hạnh phúc." Đã bao lâu rồi ông không ôm con gái như vậy.
Vạn Bảo Châu cho người ta cảm giác là cô gái nhỏ không rành sự đời, chỉ biết suốt ngày làm nũng với cha. Nhưng thật ra từ nhỏ cô đã rất hiểu chuyện, cô biết ba mình luôn bận rộn nên chưa từng kiếm cớ vô lý chiếm thời gian vốn đã quá eo hẹp của ông.
Tuy tình cảm hai cha con họ rất tốt nhưng chung quy vẫn có khoảng cách. Hôm nay con bé lại chủ động ôm ông, khiến cho trong lòng người làm cha như ông rất ấm áp, xúc động muốn rơi nước mắt.
Ông Vạn nhẹ nhàng ôm bả vai của con gái, từ từ vỗ nhẹ lên lưng cô.
"Cám ơn ba." Cám ơn vì đã ủng hộ con, dù con có tuỳ hứng như thế nào đi nữa.
Ông Vạn ôm cô, khẽ nói: "Đồ ngốc, có cha mẹ nào lại không hy vọng con gái của mình được hạnh phúc chứ."
Một lúc sau...
"Hai đứa có sử dụng biện pháp tránh thai hay không?"
"Cái này... Tụi con muốn thuận theo tự nhiên." Vạn Bảo Châu mồ hôi đổ đầy đầu. Ba cô gà trống nuôi con, vừa làm cha vừa làm mẹ, nhưng có những chuyện đích thân người mẹ hỏi con gái vẫn tốt hơn.
Ba hỏi trắng trợn như thế khiến cô cảm thấy ngại ngùng.
"Thuận theo tự nhiên tốt, thật là tốt!" Vạn Thắng Xương cười đến run rẩy hết cả người, dọa con gái sợ hết hồn.
Thật tốt quá. Với cá tính của con gái, sợ rằng sau khi ly hôn vẩn sẽ nhung nhớ khôn nguôi, đứa bé là kết tinh tình yêu của hai người, sẽ trở thành chỗ dựa tinh thần lớn nhất của nó.
Thêm một đứa nhỏ thôi mà. Nhà ông không phải không nuôi nổi hai mẹ con nó.
"Ba, ba không sao chứ?"
Ông Vạn quyết tâm không trả lời vấn đề ngu xuẩn này, tiếp tục công cuộc ép hỏi."Nói thật với ba, nó đối với con có tốt không?"
Vạn Bảo Châu thật muốn xỉu. Ba à, câu này ba đã hỏi tới hỏi lui cả chục lần rồi đấy.
"Con đã nói với ba anh ấy đối xử với con rất tốt. Con tuyệt đối không hối hận khi gả cho anh ấy. Ba, ba đừng lo lắng, tụi con sẽ sống thật tốt. Sinh cho ba thật nhiều cháu ẵm bồng."
Ông Vạn hài lòng gật đầu một cái, đưa con gái túi giấy mình vẫn cầm khư khư trên tay."Đây là 50% cổ phần công ty Vạn thị, ba giao cho con. Con hứa với ba, mọi chuyện nhất định đều phải dựa vào bản thân, đừng bao giờ hoang đường cho rằng có thể dựa dẫm bất kỳ ai. Tiền, tự mình làm ra. Yêu, tự bản thân yêu lấy chính mình. Hạnh phúc, tự mình cảm nhận.
Nhớ kỹ, nếu như có ai đó tặng tiền tặng tình yêu tặng hạnh phúc cho con, cũng tốt. Nhưng con nhất thiết phải tự mình tạo lập cuộc sống cho bản thân. Cuộc đời của con, chính là thuộc về con. Tốt nhất đừng để người khác làm ảnh hưởng quá nhiều đến tinh thần con."
"Ba, đây là câu nói của ai?" Nghe quen quen nha.
Ông Vạn sờ sờ mũi, ấp úng "À... Cái này... Ba thuổng trên mạng." Hình như đâu đó "tuyển tập những câu nói ngôn tình hay" thì phải.
"Tại sao lại gấp gáp đưa cho con cái này?" Chuyện bố chồng và chồng cãi nhau vì tài sản nhà mình mới vừa xảy ra, ba không thần thánh đến mức làm xong thủ tục nhanh như vậy chứ. Huống chi giờ đã tối. Văn phòng tư pháp đóng của từ lâu.
"Đứa nhỏ ngốc. Cha mẹ trên đời này làm việc vất vả, chỉ vì muốn cho con cái có cuộc sống hạnh phúc. Con gái về nhà chồng cần có của hồi môn kha khá thì bên nhà chồng mới không khinh thường."
Con gái ngốc, trên đời này, người thực sự quan tâm đến con, cho dù con có ra sao vẫn luôn yêu con, bảo vệ con, chính là người cha này.
Chỉ hy vọng từ nay sẽ có thêm người yêu thương con, bảo vệ con, cho dù đánh đổi thế nào ba cũng vui lòng.
Cha sẵn sàng xuống địa ngục để con được lên thiên đàng.
* Phim 1972: The Godfather
Cô nghẹn ngào nói: "Con cảm ơn ba..."
Hai cha con trò chuyện một lúc lâu, ông nắm tay con gái "Con gái à, ba cho con nhiều như vậy, con ngay hớp trà cũng keo kiệt không thèm cho lão già này nhé."
"CHẾT! Con quên!"
Vạn Bảo Châu vội vã chạy ra ngoài, "Ba đợi con một lát, con đi nấu nước pha trà."
Nhìn bóng con gái chạy vội đi, ông cười cười. Con bé luôn như thế, đơn thuần và có phần... ngốc nghếch, khiến ông không thể không lo.
Ông Vạn hừ mũi, "Còn không vào!"
Một thân hình cao lớn lách vào phòng.
"Con rể, những lời vừa nãy của cái con bé Bảo Châu ngốc đó, con đều nghe cả rồi chứ?"
"Con nghe rất rõ!" Thiên Tống gật đầu, mọi giác quan của anh bay về phía người con gái nhỏ nhắn đang bận rộn lấy trà bỏ vào ấm.
Cô rất vui. Còn không ngừng hát nho nhỏ.
Ông Vạn nhướng mày: "Được rồi, nghe cũng đã nghe rồi. Con bé một lòng một dạ yêu cậu. Cậu cũng nên biết điều mà tốt với nó một chút."
Giọng nói mang theo sự lạnh lùng tàn ác mang ý ra lệnh giữa không gian rộng lớn vang lên nhưng ẩn trong đó là hàm ý cầu xin hèn mọn.
Tấm lòng của người cha trên thế giới này đều giống nhau. Cho dù phải quỳ xuống van xin hạnh phúc cho con gái minh, ông cũng làm.
Ông biết mình yêu cầu như vậy rất vô lý. Nào có thể bắt buộc người ta yêu thương con gái mình. Không phải cứ thật lòng đối xử với người khác, thì sẽ được người khác đối xử bằng tấm chân tình.
Có đợi khi cố gắng hết sức không khiến người bên cạnh đau khổ, kết cục người chịu tổn thương nhất là bản thân mình.
Vậy tại sao ông lại có thể ép phải cố gắng yêu thương con gái ông, để rồi kết cục người chịu tổn thương nhất chính là nó.
Chỉ vì ông là cha người ta thôi sao? Nên ông có quyền tước đoạt hạnh phúc con người khác đem cho con gái mình?
Quả nhiên, ...
"Ba vợ, con biết Bảo Châu rất yêu con, cô ấy cũng rất tốt với con. Nhưng con sẽ không vì vậy mà yêu cô ấy, nói đúng hơn là không vì vậy mà thương hại cô ấy."
Đúng vậy, yêu là yêu, thương hại là thương hại, thương hại không bao giờ có thể trở thành tình yêu được. Đối với anh, thương hại ai đó, chính là sỉ nhục người đó.
Anh khó khăn mở miệng, giọng nói đè nén quá mức lại trở nên vô cùng lạnh nhạt,
"Không phải con kiêu căng, coi mình là cái rốn của vũ trụ mà không ai gắn bó cả đời với nhau chỉ vì lòng thương hại cả. Con người ai cũng có lòng tự trọng, chúng ta không thể nhân danh bất cứ lý do gì tổn thương họ, Bảo Châu không cần con ở bên cô ấy chỉ vì nghĩ cô ấy cần được thương hại... Cái cô ấy cần là tình yêu chân thật"
Đúng vậy, tình yêu là một thứ không thể miễn cưỡng được. Yêu là yêu, không yêu chính là không yêu, cho dù có mất bao nhiêu thời gian, sức lực, tiền tài, thậm chí là cả tính mạng, cũng chỉ là tự an ủi bản thân mà thôi, không thể cưỡng ép đối phương yêu thương bạn.
Nếu không, cho dù bạn có đạt được mục đích, tình cảm của đối phương hoặc là cảm kích, hoặc là áy náy, chứ không phải là tình yêu, khiến cho bản thân càng thêm đau lòng, không có được một tình yêu trọn vẹn!
Anh tự hỏi lòng mình, anh có thể đem đến cho cô hạnh phúc sao?
Đối mặt với cô, không phải thương hại, không phải trách nhiệm... Chỉ là, anh có tư cách yêu không?
Giống như bố anh và ba vợ đã nói, thời gian trôi đi, e rằng anh cũng sẽ giống như bố mình. Và Bảo Châu, sẽ trở thành Bích Loa Xuân thứ hai.
Nhưng mà cô nói, "Con yêu anh ấy, không phải vì anh ấy đáng thương hay vì anh ấy tốt với con, chỉ đơn giản vì con yêu anh ấy".
Cô tin tưởng anh không giống bố anh, yêu nhau thì dễ, tin tưởng nhau mới khó, cả đời này, anh liệu có thể gặp được bao nhiêu người con gái toàn tâm toàn ý yêu anh như vậy?
Cơ hội thường chỉ đến một lần trong đời. Đừng đợi tới khi tất cả đã trôi qua bạn mới ngậm ngùi trong nuối tiếc. Thôi thì... liều một lần vậy....
Mở rộng lòng mình, dẫu kết quả thế nào cũng không hối hận...
Hít một hơi thật sâu, anh kiên định mở miệng "Con không dám hứa chắc chắn con sẽ yêu cô ấy nhiều như cô ấy yêu con, nhưng con sẽ yêu cô ấy bằng tất cả những gì con có."
"Hả?" Thái độ ngoài dự kiến của ông Vạn, khiến ông há hốc mồm, ngây ngốc nhìn vẻ mặt hiện tại của con rể, thật muốn ôm nó khóc lớn lên.
.... .
"Ba không đợi uống trà Bảo Châu pha rồi hẵng về sao?" Thiên Tống tiễn Ông Vạn ra cửa.
"Không cần. Thấy con bé hạnh phúc như thế, ba rất yên tâm." Ông Vạn xiết tay anh, "Thiên Tống, cảm ơn con." Cám ơn vì đã đón nhận con gái ông.
Hai người đàn ông nhìn nhau, ngầm trao cho nhau cam kết. Cam kết yêu thương người phụ nữ bé nhỏ trong đó, vì cô là bảo bối xứng đáng được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa!
Nhìn cũng đã nhìn, cam kết cũng đã cam kết, ông Vạn rất biết điều xua tay "Thôi, con vào đi. Tiếp tục công cuộc sinh cháu cho ba. Không cần ở đây làm rộn"
"Ba vợ..." Người nào dẫu mặt dày cách mấy cũng không thể ngăn áng chiều trên mặt mình bây giờ.
Ông Vạn lé mắt "Mắc cỡ cái gì? Lúc mới vào nhà nhìn điệu bộ hai đứa bây là tao biết hết. Bhất là mày. Nghiến răng muốn lợi thiếu điều không nhảy xổ vào nhai xương ba vợ mày rau ráu mà."
"Tụi mày tưởng ba tụi mày chưa từng ăn thịt hả con?"
Tao không "mần xôi mặn" ở đâu lòi ra con vợ cho mày "xơi"?
Thiên Tống cảm giác muốn đập đầu vào tàu hũ chết quách đi cho rồi. Ba vợ quá thẳng thắn khiến anh rợn cả da gà da vịt.
*****
Thiên Tống đi thẳng đến bếp, ôm Bảo Châu từ sau.
Hành động bất ngờ của anh doạ cô hết hồn, thiếu chút nữa thót tim, "Chuyện gì vậy anh?"
Ôm chặt cô hơn, anh vùi đầu vào cổ cô, con tim ấm áp cảm nhận tình yêu cô dành cho mình, anh nhẹ giọng nói, "Không có gì. Chỉ là muốn ôm em một lát."
Hít hà hương thơm được tản mát ra từ trên người cô, tinh thần của anh ngơ ngẩn, giống như bị trúng hương mê, bàn tay vô thức lần mò lên trên, khám phá trên thân thể cô, nhẹ thổi hơi bên vành tai cô, khiến cơ thể cô run rẩy co rút lại.
"Ừm..." Vạn Bảo Châu ngẩn ngơ phát ra âm thanh ngâm nga, đúng lúc muốn đẩy anh ra, nhưng người bị anh xoay lại, cánh môi non mềm bị anh phong tỏa.
Thiên Tống dịu dàng liếm môi cô, càng hôn càng say mê, có thể là mười năm năm trước anh đã yêu bờ môi xinh đẹp này, say mê từng nơi từng nơi trên thân thể cô.
Anh không muốn buông cô ra, thậm chí còn muốn cô nhiều hơn nữa. Vợ yêu của anh lúc này mềm mại động lòng người như thiên sứ, khiến anh không ngừng muốn che chở, lại giống như ác quỷ hấp dẫn anh phạm tội!
Trong đầu anh lại vang lên câu nói cuối cùng của cha vợ trước khi rời khỏi nhà.
"Thiên Tống..."
Câu gọi giật khiến anh quay lại, "Dạ?!"
Ông Vạn ý vị sâu xa nhìn con rể chằm chằm, "Hạnh phúc tuy rất khó tìm kiếm, nhưng nó lại là thứ dễ nắm bắt nhất, chỉ cần con mở rộng lòng mình, hạnh phúc nhất định mỉm cười với con!"
Nói xong câu đó, ông quay lưng đi luôn, để mặc anh ngẩn ngơ hoá đá.
Mặt đỏ bừng, cô cười duyên né tránh nụ hôn ngọt ngào nồng nhiệt của anh, có chút ngượng ngùng nói, "Đừng anh... Ba còn ở đây."
Bàn tay anh vuốt ve nơi nào, cô lập tức ngăn trở nơi ấy, khi cái tay không an phận thăm dò lên trên, cô lập tức kéo tay anh xuống vừa sợ hãi nhìn chung quanh, lại phát hiện ngoài hai người ra, không còn nhìn thấy bóng dáng nào khác.
"Ba về rồi. Ba nhắn lại chúng mình cố gắng sinh cho ba thật nhiều cháu!" Trên gương mặt bình thường nghiêm túc thoáng hiện lên nét vô lại, "Chẳng lẽ em muốn ba thất vọng!"
Vạn Bảo Châu đối với khả năng "siêu cấp mặt dày vũ trụ vô địch thủ" của ai kia chỉ có thể giơ cờ trắng đầu hàng, "Không phải! Em... Em không phải muốn ba thất vọng. Chỉ là em không muốn... Ý em là... em không muốn cùng anh... Không phải... Không phải không muốn cùng anh... Mà là... Ý em là... Nơi này... Nơi này... Không thích hợp... Thật ra có nơi thích hợp hơn... Nhưng không phải nơi này... Nơi này..."
"Kết cục em muốn nói gì?" Ánh mắt người đàn ông nguy hiểm nhìn cô, gương mặt tuấn tú nén cười đến nội thương.
"Cô bé, em thật mê người! Chẳng lẽ em không biết, hiện tại anh... rất đói bụng sao?" Giọng nói của người đàn ông gợi cảm, trầm thấp, vang bên bên tai người phụ nữ lại càng tăng thêm mùi vị dục vọng.
Từ lúc nào anh đã lột sạch quần áo của cô, toàn thân cứ thế trơ trụi trước mặt anh.
Vạn Bảo Châu ngăn cản hai tay không an phận của anh, "Đừng! Em đang nấu nước, nước sắp sôi rồi kia, anh đợi em chút xíu, nước sôi rồi em.... ."
Thiên Tống giữ cô trong lòng, vươn tay tắt bếp ga, "Vậy chẳng phải xong rồi sao?"
Vạn Bảo Châu ngơ ngẩn. Vậy cũng được nữa hả?
Bàn tay Thiên Tống cợt nhả mò đến chiếc áo ngực, đẩy lên trên, nơi mềm mại đẫy đà lập tức bật ra, để bàn tay nóng rực của anh tùy ý vuốt ve, nhưng động tác lại không mất đi sự dịu dàng.
Hô hấp Vạn Bảo Châu dần dần tăng nhanh, hơi thở trở nên rối loạn. Tim đập rộn lên, kịch liệt như nhịp trống, "Chúng ta.... . Đến phòng được không?"
Cô lắc mạnh đầu, cả người như trôi lềnh bềnh giữa Biển Chết, cái gì cũng không biết, chỉ có duy nhất ý niệm: Không thể làm ở nơi này.
Mắc cỡ chết đi được! Cảm giác giống như ở làm một chuyện xấu kinh hãi thế tục, thật sự rất giống yêu đương vụng trộm.
"Được." Anh rộng rãi đáp ứng."Lần sau chúng ta vào trong phòng ——Nhưng bây giờ anh đang rất đói bụng, không còn sức lực......" Giọng đàn ôn chậm rãi mang theo khí nóng hừng hực, "Em có thể để cho anh ăn no tại đây không?"
"Em...." Vạn Bảo Châu thấp giọng thở gấp, thân thể bị Thiên Tống đụng chạm tựa hồ đã không thuộc về mình, rõ ràng biết nên kháng cự, nhưng bụng dưới truyền đến một con sóng triều ngăn không được trốn không xong, lặng lẽ khuấy động tâm tình của cô.
Thiên Tống cúi người xuống, chiếm lấy cánh môi mềm mại của Vạn Bảo Châu, ngăn chặn việc cô phản bác anh.
Nụ hôn ẩm ướt mang theo hơi thở quyến luyến triền miên, nồng đậm, nóng bỏng, kịch liệt. Đầu lưỡi ở trong miệng cô hệt như đang trên vũ đài, tùy ý xoay chuyển, bay lượn, khiêu vũ.
Con ngươi đen lóe ra ánh sáng bốn phía, tia sáng tinh diệu dần dần xoay chuyển dày đặc, phát sáng hệt như kim cương thượng đẳng. Anh nhìn cô chằm chằm, sắc màu u tối đặc thù, như muốn in dấu thật sâu trong lòng cô.
"Đừng rời xa anh! Đừng bỏ anh một mình ở lại!" Anh đối diện trực tiếp với ánh mắt cô, giây phút này, trong mắt anh, trong lòng anh chỉ có một Châu Châu say đắm anh suốt mười năm năm nay, chính là ánh mắt này, ánh mắt chỉ chứa bóng hình anh!
Trong nháy mắt kia, Vạn Bảo Châu hoảng hốt, một dòng nước ấm lặng lẽ rót vào tim.
Anh bảo, "Đừng rời xa anh"
"Bảo Châu.... vợ yêu..."
Thiên Tống nhẹ nhàng mơn trớn cơ thể Bảo Châu, môi anh như lửa nóng đặt bên tai cô lưu lại hơi thở nóng rực, ở trong đáy mắt, dục vọng càng ngày càng đậm.
Hai tay anh dán lên thứ tròn trịa mềm mại của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay xoay điểm đỏ thẫm trên phần đẫy đà. Chỉ trong chốc lát nó trở nên đỏ ửng như bị đâm kích nhẹ, rồi trong nháy mắt nở rộ.
"Vợ yêu à, em thật nhạy cảm......" Giọng nói thô suyễn vang lên, nội tâm anh bị dục hỏa hừng hực thiêu đốt, làm cho nhiệt độ cơ thể càng tăng cao.
"Bảo Châu, chúng ta tiếp tục, được không?"
Mặt Vạn Bảo Châu đã hiện lên hai mảnh đỏ hồng, mở ra đôi mắt trong suốt linh hoạt, cô thấy được vẻ ẩn nhẫn trong mắt anh, ngượng ngùng cắn môi, hơi gật đầu một cái, thoáng chốc cổ cô cũng đã đỏ ửng.
Nhận được sự đồng ý của cô, anh rất vui mừng, phá tan ràng buộc của chính bản thân, nụ hôn của anh tỉ mỉ như những hạt mưa rơi vào cổ trắng của cô,
"Hứa với anh... Bảo Châu... hứa với anh, sẽ không rời xa anh." Bàn tay anh vuốt ve khuôn mặt cô, hai thân thể dính chặt vào nhau. Thiên Tống nhìn kĩ khuôn mặt mà anh luôn yêu thương quyến luyến, giọng nói tràn ngập sự dịu dàng hiền lành giống như ngà ngà say, như muốn mê hoặc người con gái trước mắt.
Nụ hôn ẩm ướt dần dần trượt xuống, rơi vào giữa xương quai xanh trơn bóng.
"Ưm......" Vạn Bảo Châu không nhịn được rung động đến từ trái tim, nó dần hóa thành mỗi một tiếng kêu yêu kiều bật ra nơi miệng.
"Hứa với anh đi..." Giọng Thiên Tống khàn đục, lộ ra hơi thở hổn hển. Anh tiếp tục mê hoặc cô, nhẹ nhàng chầm chậm dịch chuyển môi hôn, nhìn cánh môi của cô, cấp thiết muốn có được một câu hứa hẹn.
"Ưm... Thiên Tống... Em sẽ không đi đâu hết, anh muốn em ở cạnh anh bao lâu thì em sẽ ở bấy lâu." Lồng ngực Vạn Bảo Châu phập phồng lên xuống bất định, giọng nói dịu dàng giống như tiếng rên rỉ, lòng cô không ngừng dập dờn cháy theo tình cảm nồng nàn của anh.
Câu nói ấy hoàn toàn khiến trái tim Thiên Tống tan chảy, anh chẳng quan tâm những lời này là thật hay giả, chỉ cần giờ phút này cô ở trong lòng anh, chân thật như vậy...
Trên chiếc cổ trắng như gốm sứ của cô lần lượt xuất hiện những điểm đỏ hồng, như những đóa hồng mai phấp phới trong trời tuyết trắng, nở rộ ra một loại ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Điểm đỏ trên bầu ngực Vạn Bảo Châu dưới sự tác động giữa môi và lưỡi Thiên Tống càng lúc càng trở nên cứng rắn, lộ ra tất cả vẻ đẹp của mình.
"Ư...... Chồng à...... Em......" Vạn Bảo Châu cả người mềm mại vô lực, thanh âm thở gấp truyền vào tai Thiên Tống như một loại rượu mạnh say người.
Anh mau chóng giải thoát tầng vải mỏng manh cuối cùng còn sót lại trên người cô, dùng phần to lớn mạnh mẽ của phái nam xâm nhập vào giữa hai chân cô, "Vợ yêu, hãy nói em yêu anh!"
Trong thoáng chốc, khoái cảm mạnh mẽ bao trùm khắp cơ thể Vạn Bảo Châu, cô bấu chặt lấy bả vai anh, nghênh đón anh.
"Ưm... Ưm... Chồng à, em yêu anh......" Vạn Bảo Châu khép hờ đôi mắt.
Từng đợt sóng mạnh mẽ ập tới, mười ngón tay nắm chặt vào nhau điên cuồng hết lần này đến lần khác, tình cảm mãnh liệt dâng trào...
"Thiên Tống, em yêu anh...... Em sẽ không rời bỏ anh. Vĩnh viễn không rời bỏ." Vạn Bảo Châu dưới từng đợt rồi lại từng đợt công kích, cảm giác vui thích như dòng nước lũ bùng nổ trong cô, tình yêu đối với anh lan tràn khắp trái tim, cô không chút kiêng dè nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng mình.
Anh mỉm cười, vô cùng hài lòng với phản ứng của cô, cực kì thỏa mãn khi trong mắt cô chỉ có anh.
Tiết tấu của anh càng ngày càng nhanh khiến cô phải cất những tiếng rên rỉ yêu kiều...
Hơi thở mập mờ ngập tràn trong phòng bếp, bóng dáng đôi nam nữ quấn quýt si mê. Bầu không khí cuồn cuộn sóng nhiệt kéo dài, không ngừng lăn lộn, bay lên...
Giờ phút này, hai trái tim cô độc đang gắn bó thật chặt với nhau, không còn bồng bềnh lạc lõng giữa biển đời mênh mông nữa.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |