← Ch.03 | Ch.05 → |
Sắp đầu hạ, không khí oi ả sáng tháng năm, nhưng vẫn như cũ mang theo hơi lạnh, hằng năm vào thời điểm này cũng là mùa hôn lễ bận rộn nhất, cho dù có nhiều đôi mới hợp bát tự quyết định kết hôn, chẳng qua những cô gái ao ước trở thành cô dâu tháng sáu cũng không phải ít, cho nên công ty cố vấn hôn lễ từ cao đến thấp tất cả đều bận rộn không thể tách ra được.
Sáng sớm "Hoa Dạng" như chuẩn bị đánh giặc, hôm nay có ba lễ cưới quy mô trung bình, thư ký cùng với cô dâu đã bàn bạc rõ ràng, Khương Hiểu Nguyên buổi tối hôn lễ mới có thể xuất hiện, nhưng những sắp xếp trước hôn lễ là không thể thiếu.
Khương Hiểu Nguyên từng cái xác nhận với thư ký một lần cuối, mới cúp điện thoại, liền thấy Giai Giai nhìn mình mập mờ.
Cô bị nhìn cả người không được tự nhiên."Chuyện gì?"
Giai Giai cười ha hả, chỉ vị trí xương quai xanh của cô."Quả dâu tây?"
Cô ngẩn ra."Cái gì?"
Giai Giai thần thông quảng đại lấy một chiếc gương nhỏ từ trong túi."Này."
Khương Hiểu Nguyên nhận lấy gương, soi soi, mới phát hiện trên cổ mình có một dấu vết màu hồng. Cô cau mày, buổi sáng lúc rửa mặt không thấy a."Chắc là dị ứng..."
Giai Giai cười to."Chị hai, em là cao thủ tình yêu, sẽ không ngốc nghếch ngay cả dấu hôn cũng không biết?"
Khương Hiểu Nguyên đột nhiên nhớ đến "kiss goodbye" buổi sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời ửng hồng...
Người đàn ông kia là lạ, có lúc nghiêm túc như tượng không nói không cười, có lúc nhiệt tình không thể tưởng tượng được.
Buổi sáng lúc ăn sáng, bởi vì đêm qua vừa mới kích tình, cô ngương phải đối mặt với anh, liền làm tổ ở phòng khách vừa coi HBO vừa ăn sáng, vừa lúc TV phát lại phim "Australia", đến đoạn Jackman diễn cảnh hôn môi Nicole, đẹp như bức tranh, cô không kiềm được khen Jackman thật đẹp trai, không nghĩ tới người đàn ông trong nhà cô nghe được cô khen ngợi, lúc hai người ra cửa, lại đem ôm cô vào ngực, vui vẻ hôn môi cô, cúi đầu đặt một nụ hôn ở cổ cô...
"Chuyện anh đã làm với em cũng không phải chỉ là hôn mà thôi."
"Ác."
"Sẽ không kém hơn Jackman chứ?"
Sau đó cô ngây người ngốc nghếch đứng bất động, xấu hổ đến một chữ cũng không nói được. Cho nên, người đàn ông này đang ghen?
Thật là, vợ chồng lâu ngày, còn ăn dấm của một ngôi sao điện ảnh cái gì...
Giai Giai thật vui mừng khi thấy vẻ thẹn thùng trên mặt cô, chị hai như phụ nữ đang đắm chìm trong tình yêu a, đôi mắt mơ màng, gương mặt ửng hồng.
"Cho nên "tiểu tam" đã là quá khứ?"
Khương Hiểu Nguyên thở dài."Chị không biết, chị chỉ biết quan hệ của bọn họ trong quá khứ, cũng biết Đổng Tú Thanh đang làm ở văn phòng luật của anh ấy, nhưng cũng không có bằng chứng khác nữa."
Cô không quên lời nói hôm đó của Đổng Tú Thanh, cô rất rõ Đổng Tú Thanh nghĩ gì khi nói những câu đó, tình huống bây giờ rất đơn giản, tất cả đều nhìn thái độ vai nam chính. Nếu Tử Ngôn biểu hiện đúng mực thân phận một học trưởng cùng sự quan tâm với cô, vậy thì không có gì đáng nói...
Chẳng qua là, đàn ông đều không biết rõ khổ sở, lòng dạ người phụ nữ có lớn như thế nào, cũng không thể sau lưng bọn họ "đơn thuần quan tâm" người phụ nữ khác?
Khương Hiểu Nguên đột nhiên cảm thấy buồn bực."Công việc." Cô phải làm việc, không thể tiếp tục nghĩ về chủ đề đáng ghét này nữa.
Công việc kéo dài bận rộn, cô vội vàng cùng khách hàng hẹn trao đổi những hạng mục công việc đồng thời ký hợp đồng, không quên đi bệnh viện xem đứa bé mới chào đời một chút, hơn nữa cũng vì Lâm tiên sinh và Lâm phu nhân chuẩn bị một kế hoạch khác. Đây là lời hứa của cô, làm cho Lâm phu nhân một hôn lễ lãng mạn xinh đẹp.
Lâm tiên sinh cảm động đến rơi nước mắt đàn ông."Cảm ơn cô, Khương tiểu thư, Hồng Hồng nhất định sẽ rất vui vẻ."
Cô dự định đem hội trường vĩnh biệt Lâm phu nhân, dùng lụa trắng cùng hồng mân côi bố trí, trước khi làm lễ tưởng niệm cùng cúng tổ tiên, Lâm tiên sinh mặc áo đuôi tôm màu đen cưới Lâm phu nhân làm vợ.
Khương Hiểu Nguyên giơ tay lau nước nơi khóe mắt."Ừ, Lâm phu nhân nhất định sẽ thích."
Em bé vẫn còn trong trong phòng hộ sinh, nhưng tình trạng rất tốt, có mẹ che chở, cô biết bé nhất định có thể khỏe mạnh lớn lên.
Nói lời tạm biệt với Lâm tiên sinh, Khương Hiểu Nguyên chuẩn bị rời bệnh viện, ở đại sảnh lầu một cô thấy một hình ảnh không thể ngờ.
Đổng Tú Thanh dựa sát vào Tống Tử Ngôn, trên khuỷu tay quấn băng gạc, vẻ mặt tái nhợt, người đàn ông thấp giọng trấn an sự hoảng sợ của cô ta, cô chưa từng thấy tình cảm dịu dàng đó.
Thì ra đại luật sư Tống cũng có một mặt dịu dàng như vậy? Cô cứ tưởng anh là tảng đá, chỉ thỉnh thoảng nói chút chuyện cười lạnh làm cô tức chết mà thôi...
Lúc này người vợ lớn như cô phải làm như thế nào? Về nhà rồi tính? Nhưng người đàn ông này sao có thể thừa nhận chuyện tốt mình đã làm? Hay là xoay người rời đi để cho hình ảnh ngọt ngào như mật đó hành hạ chính mình? Người phụ nữ khác thì có thể, nhưng cô là Khương Hiểu Nguyên, cô tuyệt đối sẽ không để mình uất ức như vậy.
"Thật trùng hợp?"
Cô tiến lên, vẻ mặt của bọn họ không quá kinh ngạc, nhưng cũng không có né tránh, Đổng Tú Thanh còn yếu đuối dựa vào ông xã người khác.
"Khương tiểu thư..." Đổng Tú Thanh dịu dàng nói.
Khương Hiểu Nguyên không để ý cô ta, chú ý của cô tất cả đặt trên người đàn ông cao lớn này, anh là ông xã của cô, ôm thắt lưng người phụ nữ khác cũng không áy náy, quả nhiên là đàn ông trong đàn ông. Hoặc là nói, việc anh hẹn hò bên ngoài gặp phải bà xã, cũng không đáng để giấu giếm?
Cô ngửa đầu, nhìn thẳng anh."Tiểu Vương nói anh đang họp."
Tống Tử Ngôn cũng không phải là không thèm để ý, chẳng qua là lúc này, anh theo thói quen coi Tú Thanh đang bị thương là việc quan trọng hơn, Tú Thanh bị tủ tài liệu ngã trúng nên bị thương.
"Em có tìm anh?"
"Đúng vậy a, muốn hỏi anh bữa tối muốn ăn cái gì, nhưng xem ra, anh buổi tối sẽ không về nhà ăn cơm."
"Em có thể gọi điện thoại di động cho anh."
Khương Hiểu Nguyên lấy điện thoại di động ra, tỏ rõ "đã gọi điện thoại"."Có, nhưng anh không nghe."
Cô lạnh lùng nhìn tất cả."Học muội của anh thế nào?"
"Bị tủ ngã trúng bị thương."
"Nếu như vết thương tới trước một chút, người không biết còn tưởng cô ấy cắt cổ tay."
"Học trưởng..."
Tú Thanh sợ hãi.
"Hiểu Nguyên."
Người đàn ông lên tiếng ngăn lại.
A, vợ lớn quả nhiên đều là thú dữ.
"Nói đùa, chẳng qua là cô gàn đây đẹp hơn nhiều."
Khương Hiểu Nguyên kéo kéo khóe miệng, hai cánh tay khoanh lại, mới phát hiện mình run rẩy không ngừng.
"Ông xã, lần sau mang học muội tới bệnh viện thì cứ việc nói thật, "đi họp" cái cớ không tốt này không thể dùng mãi đi?"
Vẻ mặt Tống Tử Ngôn rất khó coi. Có lẽ là bối rối? Mỗi lần lấy cớ này cô liền bắt được.
"Khương tiểu thư, học trưởng đối với tôi rất tốt."
"Tống phu nhân."
"Tôi không có thói quen đó."
Đúng vậy a, cô cũng không có thói quen nhìn người phụ nữ khác dựa vào người ông xã cô còn chết không buông tay!
Lúc này, miệng vàng đại luật sư Tống lên tiếng."Anh chỉ đơn thuần đưa cô ấy đến bệnh viện. em đừng nghĩ quá phức tạp."
Đúng vậy a, quan tâm đơn thuần!
"A, em biết anh đối tốt với cô ấy, có mắt cũng nhìn ra được, nhưng trước mặt bà xã ôm người phụ nữ khác cũng thật đường hoàng."
"Cho nên em gi vọng anh buông Tú Thanh ra?"
Khương Hiểu Nguyên giơ hai tay lên đầu hàng, gượng cười."Không dám không dám, người bị thương là lớn nhất." Cô giả vờ xem đồng hồ."Em còn có chuyện, không làm phiền hai người."
Cô không đi không được, bởi vì nếu còn không đi, cô sợ mình tủi thân đến rơi nước mắt sẽ để lộ đau lòng cùng quan tâm.
Tống Tử Ngôn nhìn thân hình duyên dáng của cô rời đi, anh thấy trong mắt cô bị tổn thương, vì vậy trong nháy mắt, anh muốn đuổi theo kéo cô lại, nói cho cô biết...
Chẳng qua là... Anh có thể nói cho Hiểu Nguyên cái gì? Bảo đảm hôn nhân của họ sẽ bình thường, giống như trước đây? Quỷ thật, anh ngay cả tình cảm của mình cũng không rõ ràng...
"Tử Ngôn?"
Tống Tử Ngôn ảo nảo hít sâu, thu hồi tầm mắt, nói với Tú Thanh."Anh đưa em về nhà nghỉ ngơi."
"Được." Đổng Tú Thanh mềm mại gật đầu.
Hai người xoay người rời đi, Khương Hiểu Nguyên đúng lúc quay đầu lại, hình ảnh trước mắt thật sự đánh bại cô, nước mắt rưng rưng trong khóe mắt cuối cùng chảy xuống.
Cô nhớ Đổng Tú Thanh từng nói...
"Trong thế giới tình yêu, người không được yêu mới là "người thứ ba", đối với tôi mà nói, hoặc là đối với học trưởng mà nói, cô mới là "người thứ ba"."
Giữa hai người họ đã sớm không có chỗ cho bất kỳ ai, đúng như Đổng Tú Thanh nói, cô mới là người gây trở ngại cho bọn họ, người thứ ba, giấy kết hôn coi là cái gì? Danh phận lại coi là cái gì? Trong lòng người đàn ông kia không yêu cô, xem như anh hôn cô, muốn cô, lại nảy sinh kích tình cũng tốt, cũng chỉ là nhu cầu sinh lý, trong lòng anh không có cô.
Trong cuộc hôn nhân không đâu vào đâu này, cô không được gì cả, lại đánh mất trái tim mình, thật buồn cười. Cô đi coi mắt rồi gả cho một người xa lạ, mỗi ngày sống cùng nhau, sự tự tin cùng sức hấp dẫn của anh lôi cuốn cô, nhưng anh không thương cô, đây chính là tình huống bi thảm trước mắt của cô...
Trong hợp đồng trước khi cưới có nói, nếu một trong hai bên tìm được tình yêu đích thực, có thể thỏa thuận ly hôn, cô muốn kết thúc cuộc hôn nhân hiện tại để giải thoát cho mình, hay cứ chờ Tống Tử Ngôn ngả bài, hiện thực đã nói cho cô biết, anh không cần cuộc hôn nhân này?
"Khương tiểu thư?"
Khương Hiểu Nguyên lau nước mắt, xoay người đối diện với Lâm tiên sinh."Lâm tiên sinh."
Lâm tiên sinh tất nhiên nhìn thấy đôi mắt rưng rưng nước mắt của cô, nhưng cũng không tiện nói gì.
"Phòng hộ sinh vừa vặn đang mở, tôi nghĩ Khương tiểu thư còn chưa nhìn thấy con gái hồng hào của tôi, cô có muốn nhìn một chút không?"
Khương Hiểu Nguyên khe khẽ nở nụ cười."Thật tốt quá, tôi dĩ nhiên muốn nhìn!"
Đứa bé chưa đủ tháng vốn so với những đứa trẻ khác nhỏ gầy hơn, cơ thể nho nhỏ được nối với nhiều ống dây, từng giọt từng giọt chảy vào cơ thể, nhưng đứa nhỏ không khó không nháo, ngoan ngoãn nhận sự sắp xếp của ông trời, sinh mạng của bé là do mẹ bé đã hi sinh bản thân mới giữ được...
Xúc động làm Khương Hiểu Nguyên lần nữa rơi nước mắt.
Cô nghĩ đến cha mẹ đã mất từ lâu của mình, nghĩ đến ba mẹ cũng giống như Lâm tiên sinh cùng Lâm phu nhân, che chở chăm sóc con mình, người thân của cô chỉ có chú cùng thím, mặc dù bọn họ coi cô như con gái ruột, nhưng cô vẫn luôn nhớ ba mẹ mình...
Không lâu nữa, hoặc nếu cô cùng Tống Tử Ngôn kết thúc cuộc hôn nhân buồn cười này, mà theo cá tính của mình, cô không muốn kết hôn lần nữa, như vậy, cô có thể giữ lại cho mình cái gì?
Thật mỉa mai. Sau khi kết hôn, cô cứ tưởng Tống Tử Ngôn sẽ thay thế ba mẹ làm người thân quan trọng nhất của cô!
Cô còn lại cái gì?
Chính mình?
Cô không muốn chỉ một mình.
Nhìn đứa trẻ vừa yếu ớt vừa kiên cường sống, Khương Hiểu Nguyên nhìn bụng mình bằng phẳng...
Cô nảy sinh một ý.
Buổi tối sau khi lễ cưới kết thúc, những nhân viên "Hoa Dạng" cùng nhau đến quán rượu nhỏ thường đi uống rượu thư giãn.
Uống mấy ly rượu nhỏ, Khương Hiểu Nguyên chuyện buồn chẳng những không tiêu tan, ngược lại bùng nổ.
"Những người bạn nhỏ này, nói cho chị, đàn ông đều thích mấy em gái non nớt hay là chín chắn, trưởng thành?" Cô hỏi.
A Kiệt giống như đứa em trai, đối với cô không hề che dấu.
"Ha ha ha, đương nhiên là mấy em gái non nớt a! Chị Hiểu Nguyên, chị nhìn mấy nhân vật nữ trong phim hay mấy trò chơi thì biết!"
Khương Hiểu Nguyên gục xuống bàn, "Vậy anh A Kiệt, anh có thấy em gái Hiểu Nguyên cóc khả năng trở thành cô gái nhỏ hấp dẫn con trai không?"
A Kiệt cười lớn."Làm sao có thể..." Hắn vừa nói ra, đã bị Giai Giai đấm một cái."Đứa nhỏ đáng ghét! Không có lễ phép!"
A Kiệt vô tội xoa đầu."A, ý em là chị hai đã kết hôn, luật sư Tống hào quang tỏa sáng, chị hai đâu cần phải hấp dẫn sự chú ý của con trai a?"
Khương Hiểu Nguyên chống cằm, mặc dù có năm phần say, nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo."Nếu người tôi muốn hấp dẫn là luật sư Tống thì sao?"
Lần này A Kiệt giống như ngậm quả trứng to trong miệng, nói không được, những đứa con trai khác lại bắt đầu hô hào, lại giúp luật sư Tống giải thích."Ai u, chị hai nghĩ nhiều rồi! Luật sư Tống nhất định là quá bận rộn, nhất định không phải là không để ý chị hai nữa, nếu không chẳng kẽ quả dâu tây trên cổ chị là giả a!"
"Đúng vậy đúng vậy, tôi còn tưởng chỉ những người trẻ tuổi mới để lại dâu tây, chị hai và luật sư Tống còn là vợ chồng son sao?"
Khương Hiểu Nguyên nghe mấy người bạn nhỏ mỗi người một câu, hoàn toàn không muốn trả lời, phát hiện rượu không có tác dụng liền gọi thêm một chai bia.
Giai Giai thở dài, rõ ràng chuyện đó chẳng những chưa kết thúc, ngược lại phát triển đến mức không thể cứu vãn, nếu không chị hai đã không mượn rượu giải sầu, thậm chí còn muốn quyến rũ ông xã mình."Chị hai, chị định làm gì? Chị muốn hấp dẫn luật sư Tống, chờ anh ta mắc câu sau đó vứt bỏ?"
Đây là tình tiết trong mấy bộ phim "Vợ lớn đánh trả".
Khương Hiểu Nguyên cười lạnh."Đánh trả làm sao đơn giản như vậy được? Anh ta không yêu tôi, tôi phải làm sao để anh ta yêu tôi... làm sao a?"
A Kiệt không giấu được tức giận. Cậu không biết Tiểu Tam gì đó, đơn giản cho rằng luật sư Tống sau khi cưới sao có thể còn nói không thích bà xã mình! "Luật sư Tống thật quá đáng, Hiểu Nguyên tài giỏi như vậy, hơn nữa các người cũng đã kết hôn, hắn sao lại không yêu chị?"
Khương Hiểu Nguyên cười yếu ớt."Đúng vậy a, tôi cũng cảm thấy tôi yêu anh ta, anh ta tại sao lại không yêu tôi? Chẳng qua là, tình yêu a... A Kiệt, cậu còn trẻ, không hiểu sự kỳ diệu của những điều này, cậu chỉ cần chỉ chị làn một cô gái nhỏ như thế nào là tốt rồi."
A Kiệt nổi giận xắn ống tay áo."Em thay chị đi dạy cho luật sư Tống một bài học!"
Giai Giai dĩ nhiên lại K thêm một cái."Ngu ngốc! Uống rượu vào liền trở nên ngốc à? Sức mạnh có thể giải quyết được vấn đề sao? Cậu chỉ cần dạy chị hai làm thế nào để trở thành cô gái mềm mại là tốt rồi! uổng công ngươi tự xưng là "cao thủ tình trường", chẳng lẽ không thể giúp lão đại nghĩ biện pháp tốt sao? Hấp dẫn đàn ông rất khó à!" Cho dù chị hai có nói gì, bọn họ chỉ cần làm theo là được rồi! A Kiệt bị đánh đến chạy trối chết."Rất khó, được không? Chị hai sao có thể biến thành cô gái nhỏ được!"
Giai Giai toàn bộ bùng nổ."Cậu thật đáng đánh!"
"Vốn dĩ đã như vậy, chị xem cô gái nhỏ sao có thể có khí thế của chị hai được? Chị hai là nữ vương a!"
Khương Hiểu Nguyên xoa xoa mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày)."A Kiệt, mấy diễn viên trong phim AV Nhật Bản, cậu thích nhất loại phụ nữ thành thục như thế nào?
Nhắc đến đề tài mình thích, A Kiệt mắt sáng rực."Chiaki Koizumi!"
Khương Hiểu Nguyên thở dài."Chưa từng nghe. So với Ai Iijima đẹp hơn à?
"Rống, chị hai, chị đem Thánh nữ của em so sánh với Ai Iijima sao?"
"Cho nên, Koizumi rất đẹp?"
"Xinh đẹp lại sexy, một người phụ nữ thành thục, không thể bắt bẻ!"
"Vậy ngày mai đem mấy bộ phim của cô ta để trên bàn tôi, tôi muốn phát triển tự nhiên, không muốn xem SM hoặc những tình tiết bình thường khác."
Mấy cậu trai nhỏ bắt đầu ồn ào bàn bạc tính đem hòm báu vật hiến tặng cho chị hai.
Giai Giai rất lo lắng, "Chị hai... Dùng thân thể trả thù hoặc là để giữ chân đàn ông là không khôn ngoan."
Khương Hiểu Nguyên cười to.
"Chị hai, em sao không biết chị đang nghĩ gì?"
Cô yên lặng lắc lắc chai rượu."Oán hận hoặc đánh trả không còn quan trọng nữa, người đàn ông kia không yêu tôi, chẳng qua là trước khi ly hôn với anh ta, Giai Giai, tôi muốn giữ lại một vật kỷ niệm."
"Vật kỷ niệm?"
Ánh mắt cô kiên quyết giải thích."Cuộc sống sau này, tôi muốn có một đứa trẻ cùng làm bạn, đứa trẻ này sẽ là người thân duy nhất của tôi ở đây."
Đây là lý do cô muốn hấp dẫn ông xã, cô muốn mang thai trong thời gian ngắn nhất...
Khương Hiểu Nguyên lắc lư người mở cửa, rồi đóng của lại.
Một căn phòng tối đen, ngà ngà say nên cô không muốn mở đèn, cô cô chống đầu lên vách tường, để cho mình thích ứng với cơn chóng mặt ùa tới.
Đột nhiên, đèn được bật lên, Tống Tử Ngôn lạnh lùng nhìn cô, bởi vì cả người cô đều là mùi rượu mà cau mày.
Cô nở nụ cười. Bởi vì đã quyết tâm, vì vậy cô cảm thấy rất thoải mái, cái gì Tống Tử Ngôn, cái gì Đổng Tú Thanh, mặc kệ Tống Tử Ngôn có yêu cô hay không, trong lòng anh không có cô cũng không sao cả, những thứ khiến cô đau lòng này, cô đều phải quên hết...
"Em nhất định phải uống say đến vậy mới chịu về nhà sao?"
Cô cười, bước chân hơi lảo đảo, thật may Tống Tử Ngôn phản ứng kịp nên cô không bị ngã như chó ăn phân.
"Cảm ơn..." Cô mềm mại dựa vào ngực hắn, nơi chiều nay một người phụ nữ khác đã dựa vào."Em muốn khóc..." Cô nói, nhưng không ai cho là cô đang nghiêm túc, chỉ cho là lời của người say.
"Em mặc như vậy đi uống rượu?"
Đôi mắt quyến rũ của cô nhìn lướt qua anh, nắm lấy áo ông xã. Anh mặc một cái áo ba lỗ, kiểu áo này anh thường mặc lúc đi ngủ."Khó coi hả? Cũng rất đẹp mà? A Kiệt còn phải giúp em đuổi mấy người hâm mộ đó!"
Tống Tử Ngôn không muốn nghĩ đến cảm giác không thoải mái trong lòng, trực tiếp ôm ngang bà xã đang lảo đảo lắc lư.
Cô ngửi thấy trên người anh có mùi, là mùi xạ hương sau khi hắn tắm, mùi này cô đã ngửi hơn ba tháng, không những thành thói quen mà còn trở nên yêu thích, nếu sau này không còn ngửi thấy nữa thì làm sao đây? Như vậy cô có thể ngửi thấy mùi này hàng ngày, không sai, mọi chuyện luôn có biện pháp giải quyết, Tống Tử Ngôn nhất định không phải là duy nhất.
"Em muốn khóc."
"Em say."
"Em không say, anh muốn ôm em đi đâu?"
"Đưa em đi tắm, anh không muốn cùng giường với con sâu rượu."
Cô cười, nhân tiện hôn lên hôn tạo dấu vết trên cổ anh, hơn nữa còn tăng thêm sức, tạo thành vết hôn giống trên cổ cô.
Tống Tử Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu. Anh không phải không hiểu những việc làm của cô, vấn đề này đã quấy nhiễu anh cả ngày.
Khi cô oa oa tỏ vẻ hâm mộ Jackman, anh giống như làm đổ bình dấm chua, trong lòng cực kỳ không thoải mái, cho nên không kiềm chế được hôn cô, không kiềm chế được ở nơi dễ nhìn thấy nhất làm ký hiệu.
Tại sao anh muốn làm như vậy? Anh chỉ có thể giải thích đây là thái độ chiếm giữu của ông xã đối với bà xã, anh tin những người chồng khác cũng như vây!
"Đây là trả thù?"
Cô hất cằm lên, chỉ chỉ cổ mình."Em mang theo cái này chạy ở ngoài cả ngày."
"Cho nên em muốn anh ngày mai mặc áo thấp cổ đi làm?"
"Áo sơ mi che được sao? Vậy em lại làm..."
Cô ngửa đầu muốn hôn anh, nhưng mà tình thế đảo ngược, cô không hôn được cổ anh, lại để anh ngang ngược hôn đôi môi đỏ mọng...
"Em còn chưa tắm." Cô nói.
Hai người cùng nhau ngã xuống giường lớn trong phòng ngủ.
"Anh không quan tâm..." Anh khàn khàn nhỏ giọng nói, bàn tay vuốt ve khuôn ngực tròn trịa của cô.
Tình dục ùa tới vừa vội vàng vừa mãnh liệt, Tống Tử Ngôn không muốn kiềm chế dục vọng của mình nữa. Anh biết, nếu như cô là người châm lửa, lực kiềm chế của anh sẽ hoàn toàn tan chảy.
"Anh nói em là sâu rượu."
Anh đưa bàn tay ra sau lưng cô, mở áo ngực của cô, làm cho cô khêu gợi rên lên.
"Anh không quan tâm."
Anh rút đi cái áo đáng ghét, đem váy của cô đẩy tới thắt lưng.
"Muốn em sao?"
Cô rên rỉ, vội vàng cong người về phía anh. Trong giờ phút này, thực sự không muốn quan tâm đến cái khác, anh mạnh mẽ đốt lên dục vọng, đem lý trí của cô đốt cháy gần như sạch sẽ...
"Muốn em..." Cô dâng lên nụ hôn, anh rút đi trói buộc trên người, cẩn thận thưởng thức cô khêu gợi đáp lại, đồng thời đem mình đưa vào trong cơ thể, bởi vì cô chặt chẽ nóng rực mà hít sâu.
Tình dục giống như từng đợt sóng không ngừng đánh tới, cô phối hợp với anh, hai người môi lưỡi quấn quýt, anh đoạt lấy càng mãnh liệt. Cho đến cuối cùng, khoái cảm mạnh mẽ như mưa lớn kéo tới, cô ôm lấy anh, nhẹ nhàng gọi tên anh, nước mắt chịu đựng cả đêm, lặng lẽ chảy xuống...
Anh lau đi nước mắt trên má cô."Tại sao khóc?"
"Em say..."
Cô đẩy anh ra, chật vật bò xuống giường, xoay người đi về phía phòng tắm, giữ vững bước chân của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực, cũng tự nói với mình...
Không thể lưu luyến nữa.
Khương Hiểu Nguyên muốn bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Giai Giai nghĩ là quá nguy hiểm, nếu thực sự mang thai, chỉ sợ Tống Tử Ngôn không buông tay. Luật sư Tống sao có thể để con mình thất lạc bên ngoài.
"Phi, tôi không phải người mẹ xấu xa, con của tôi sao có thể thất lạc bên ngoài?"
"Chị hai, chị muốn mang đứa nhỏ đi đâu?"
"Ừ, đây chính là một vấn đề, trước khi kết hôn cô ở nhà cậu, cô tất nhiên không thể mang đứa nhỏ đến nhà cậu, cho nên bắt buộc lúc mang thai phải ở bên ngoài."Chuyện phòng ở" cũng là vấn đề cần giải quyết gấp, cô cũng không muốn mang cái bụng bự đi dưới trời nắng nóng tìm nhà.
"Ngẩn ngơ chuyện gì?"
Nhớ lại chuyện ngày hôm qua đã nói với Giai Giai ở quầy rượu nhỏ, tất nhiên nảy sinh ý định muốn hoàn thành chuyện mua phòng ở trước, cô phải cùng người đàn ông giúp cô mang thai chung sống hòa bình mới được.
"Nghĩ chuyện của công ty."
Cô vội cúi đầu chuẩn bị bữa ăn sáng, không dám ngước lên, đối mặt với người đàn ông bên cạnh. Xem như quyết định. Nhưng bây giờ nhớ đến kích tình tối qua, làm cho cô cảm thấy toàn thân nóng lên, trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn giống như xác minh suy nghĩ của cô nóng rực đỏ bừng.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |