← Ch.03 | Ch.05 → |
7. 00 a. m
Tại sân bay, Hai người trung niên với trang phục sành điệu dang tiến về phía một thanh niên đẹp trai.
Họ là một gia đình.
******
- Oanh maiiiiiiiiiiii.....
Đó là âm thanh của bà Hoa..
Và dù là ngày chủ nhật nhưng oanh nai vẫn phải từ bỏ ước mơ ngủ nướng mà thức dậy theo mệnh lệnh của mami...
Sau một hồi nửa tỉnh nửa mơ mặc cho mẹ cô xoay vần. Thì oanh mai chợt nhận ra trong gương là một đại mĩ nhân không phải mình.
Còn mẹ cô thì tâm đắc với tác phẩm do mình tạo ra.
*****
Khách sạn hoàng gia.
- có chuyện gì mà mới xuống máy bay hai người đã lôi con tới đây vậy.
Hoàng Nam thắc mắc nhìn hai lão đầu nhà mình. Ạnh chỉ biết 2 con người này sẵn sàng bỏ rơi con trai xoay vần với công ty còn chính mình đánh lẻ mà hưởng thụ. Chuyện gì lại có thể lôi họ trở về chứ.
- aiz, tiểu bảo bối à, mami cùng với baba về là để giúp con tìm bà xã đó. Hôm nay là kêu con tới coi mắt mà.
Mama Như một lời liền nói ra mục đích của chính mình về nước.
- Tại sao không ai bàn bạc gì với con.
Nam phản bác, anh thực sự rất gét công việc vô bổ này.
- - nói con sẽ đi sao?, bảo bối ngoan nghe lời mami đi.
- mẹ.......
***
Ngay sau đó một người đàn ông trung niên bước tới.
- Chào anh chị ...
Ông hưng bước đến và ôm người chiến hữu thân thiết của mình.
- chào 2 bác..
Phía sau Mai cũng lễ phép chào hỏi.
- ừ, ôi, Mai nhà ta đã lớn thế này rồi cơ đấy, con lớn lên xinh quá ...ngồi xuống đi con.
Bà như, vội mời cô ngồi xuống. Lòng thầm ưng ý về cô con dâu này.
**
Mặc dù thời tiết tương đối nóng nhưng, bất chợt mai cảm thấy có một luồng khí lạnh vô tình. Và khi quay mặt lại, thì..
* đơ ing*
Hai ánh mắt chạm nhau ...
Trong đôi mắt đối diện kia cô nhận ra, một chút lạnh, một chút chán gét cùng thú vị. Mà chính mình không biết nên biểu tình ra sao.
- Nam, chào em đi con..
Thấy con trai nhìn chằm chằm người ta như vậy bà Như bèn lên tiếng chữa cháy.
- Chào em, ..
Hoàng Nam đưa bàn tay về phía Mai, kèm theo một nụ cười tỏa nắng khiến chính mai có chút rung động nhưng khi chạm vào bàn tay lạnh lẽo kia, cô liền tỉnh mộng. nhớ đến những điều đáng gét mà anh đã gây ra cho cô, vì vậy cô cũng không ngại ngần mà tặng khuyến mãi cho anh một cái nhéo đanh thép.
- chào anh..
Cô cũng không ngại mà khuyến mại cho anh một nụ cười.
Phía bên kia 4 vị phụ huynh, thấy một màn này liền suy nghĩ tích cực hơn.
Về phía hoàng Nam, ban dầu còn nghĩ anh nhầm người vì hôm nay nhìn cô thực sự rất xinh đẹp trong chiếc váy thanh lịch. Nhưng ngay khi nhận được sự trả thù ngọt ngào từ cô, thì anh đã chắc chắn rằng, đây chính là cô nhóc nghịch ngợm mà hôm trước anh vừa trừng trị.
*Thực sự rất thú vị *. Đó là điều vừa lóe lên trong suy nghĩ vị tiến sĩ trẻ tuổi..
***
Suốt bữa cơm bốn vị phụ huynh không ngừng hàn huyên chuyện cũ. Trong khi đó hai đương sự lại tập trung chuyên môn ăn uống.
Ngoài mặt là thế nhưng một cuộc trao đổi nhầm giữa các vị phụ huynh đã diễn ra.
Và bà Như là người đầu tiên ra tay.
- Mai à, bác một lần nhìn tới liền thích con. Con có thể uống với bác một ly được không.
- con...con ... thực sự là con không biết uống rượu ạ.
Cô mở miệng định từ chối, nhưng chưa kịp hết câu thì ...
phía bên kia, Hoàng nam lại tỏ ra vui vẻ khi người khác gặp họa liền không ngại ngần giúp mẹ mình.
- Em không tôn trọng mẹ anh sao ...
Một câu này của anh liền dồn cô vào thế bất đắc dĩ. bởi thế cô bèn nhắm mắt nhắm mũi mà cạn ly..
Đồng thời cũng không quên liếc anh một cái.
* thù này không trả, không phải oanh mai *.
Ngay sau khi oanh mai cạn ly, Bà mai cũng đon đả mời rượu cậu con rể tương lai..
Mà Hoàng nam, lại khá tự tin với tửu lượng của mình nên không ngại tiếp bậc tiền bối một ly.
Trong khi cả hai nhân vật chính đều ngây thơ cạn ly, thì hai bà mẹ lại nhìn nhau nở nụ cười mờ ám. Chỗ rượu trong ly đã nhẹ nhàng tiếp đất từ khi nào.
****
5 phút sau.
Cả oanh mai và Hoàng nam đều cảm thấy trong người có chút nóng bức cùng khó chịu.
Sau đó chuyện gì sảy ra họ liền không rõ.
Tại phòng vip, khách sạn hoàng gia, sau khi nhìn hai đứa con quấn lấy nhau dưới tác dụng của thuốc, 4 phụ huynh liền rời qua phong khách nói chuyện phiếm ...rồi bàn qua chuyện hôn lễ, đến chuyện trông cháu mai sau...
Còn phía trong phòng kia chuyện gì sảy ra, có lẽ ai cũng biết .....
* vì giữ gìn sự trong sáng cho các tình yêu nên su không viết rõ, còn nếu các tình yêu muốn hơn thế có thể cmt lần sau ta sẽ viết *-*" *
**************
4h 30′ p. m
Oanh mai bất chợt cảm thấy có cái gì đó nặng nặng trên người nên vô thức mà tỉnh dậy, chỉ là Cô cảm thấy thân mình đau nhức, cơ thể rã rời, liền thử cử động, nhưng có thứ gì đó mềm mềm ở chân cô.
Oanh mai vội quay sang bên cạnh.
Và
- aaaaaaaaaaaaaaaa....
Âm thanh oanh vàng vang lên, khiến cho nhân vật đang ngủ say sưa kia thức giấc.
Nhưng không có âm thanh nào vang lên ...
Chỉ là ánh mắt của Anh đang trực tiếp đánh gia người con gái không một tấc vải che đậy trước mặt anh.
- aaaaaaaaaaaaa....
Một lần nữa oanh Mai liền hét lên ...
Vì cô chợt nhận ra mình đang trong trạng thái nào mà đứng trước giường.
- Im lặng.
Trái lại với oanh mai. Hoang Nam tương đối bình tĩnh, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài.. dù sao đó cũng là lần đầu tiên của Anh mà. (*-')
Anh bước chân xuống giường ngủ rồi bình tĩnh đi về phía nhà tắm. Chỉ là do có chút khẩn trương, nên không cẩn thận liền giẩm phải tấm mền dự bị cuộn tròn.
Cả thân thể liền ngã nhào lên một thân hình nhỏ bé... Và cái tình trạng này thực sự khiến người khác đỏ mặt....
Sau khi gây ra tai họa, đượng sự vội vào phòng tắm, bỏ lại bộ xương già yếu của oanh mai đau đớn.
Nhìn về phía nhà tắm oanh mai thầm rủa con người khốn nạn kia. Nhưng hơn bao giờ hết hiện tại cô mới cảm thấy có chút tủi thân, vì chính mình lại mất lần đầu với một người. cô không yêu.
Nhưng với tư tưởng tiến bộ của một 9x cô liền lấy lại tinh thần và cố an ủi bản thân. Một giọt nước mắt vương trên khóe mi vội được lau di, và thay vào đó là sự phẫn nộ với hai vị phụ huynh.
Oanh Mai vội tim lại, quần áo đê mặc vào. Nhưng chiếc váy liền thân của cô đã không còn nguyên vẹn nữa, bởi vậy cô chỉ có thể mặc tạm một chiếc sơ mi nam dài tay.
***
Sau khi chấn an tinh thần, Nam cảm thấy có chút có lỗi.. mà hiện tại anh cũng không biết phải làm gì.
Bỏ qua suy nghĩ, Anh đẩy cửa bước ra với trang phục chỉnh tề.
Lại nhìn đến cô trong tình trạng thảm thương. Nên mở cửa đi mua đồ cho cô.
- cô ở đây chờ tôi, tôi đi mua quần áo cho cô.
- Cảm ơn..
Oanh mai trả lời hờ hững, nhìn kẻ đáng gét kia bước ra khỏi cửa.
Giọt lệ một lần nữa không kìm được mà rơi xuống.
Chỉ là cô khóc không phải vì buồn mà là vì chợt nhớ tới một bộ tiểu thuyết từng đọc qua, có cảnh nam chính sau khi xxoo liền bỏ mặc nữ chính nên chính mình thương cảm.
Nhưng ngay khi cô đang thương cảm thì nhận ra cánh cửa không hề khép lại, và trước mặt cô là 5 con người quen thuộc. Họ đang nhìn cô bằng loại biểu tình thương hại.
Trong đó người ngạc nhiên nhất là Hoàng Nam.
Nhìn từng giọt nước mắt lăn xuống trên bờ mi của cô anh bất giác có cảm giác đau lòng.
Có lẽ do anh quá vô tâm nghĩ rằng cô nhóc này rất mạnh mẽ, chỉ là ... không nghĩ tới cô cũng có lúc trở nên yếu đuối ... và tự thấy chính mình nên có trách nhiệm ....
← Ch. 03 | Ch. 05 → |