← Ch.06 | Ch.08 → |
hôm sau.
khi mặt trời đang dần lên cao, chiếu những tia nắng đầu tiên yếu ớt phía sau tâm rèm cửa, oanh mai lờ mờ thức giấc.
lí do khiến cô ngủ nướng ngon lành mà không lo muộn học là do hôm nay cô được phụ huynh xin phép cho nghỉ học, nguyên nhân là để đôi vợ chồng trẻ có thời gian làm quen với nhau ... nhưng là điiều đó không có ý nghĩa đối với đương sự cho lắm.
oanh mai vươn vai sau môt giấc ngủ ngon lành và bước ra phòng khách ...nhưng cái hiện tượng mà cô thấy là điều cô khó lòng mà tin được.. người đàn ông được cho là cực kì trang nhã lúc trước hiện tại đang hì hụp ăn mì tôm mà không phải một gói mà là 3 gói, lại nói nhìn nét mặt bờ phờ lại thêm hốc mắt thâm cuồng, trang phục xơ xác, chưa nói trên mặt lại lún phún ria mép.... quả thực dọa người nha..
-ack, anh định hóa trang thành ma đói hay sao mà nhìn thảm hại vậy.
oanh mai không ngại tán dương tinh thần nghệ thuật của anh.
-....... *im lặng* "su: soái giận rùi..."
thấy đương sự không có ý định trả lời, cô hỏi thêm.
-nè, còn mì gói không ...
-.... *im lặng*..
thấy anh không trả lời oanh mai bực tức tiến về phía tủ kiếm gì đó ăn. vừa đi vừa lẩm nhẩm *xí, người ta hỏi mà kiu * sau khi tậu được một gói bánh cosi, oanh mai mang ra bàn ăn ngon lành.
nhưng khi vừa bóc được vỏ bánh, cô lại nhìn thấy một gói thuốc, có đề chữ *thuôc dặc trị tiêu chảy*. có chút tò mò oanh mai quay sang hỏi anh.
-Nè, của anh hả, sao vậy..
nhìn thứ trên tay cô vẫy vẫy, anh ném cho cô một cái nhìn đầy ý vị rồi tiến tới giật gói thuốc, lạnh lùng bước đi.
nhìn bóng dáng kia bước đi, oanh mai chợt nhớ đến đặ sản mình làm tối qua.. mà anh có nếm đôi chút. không lẽ bởi vậy mà anh như hôm nay, lại không thèm nói chuyện với cô nữa chứ...chắc chắn là như vậy rồi, ...
nghĩ tới dó, oanh mai hợt cảm thấy có lỗi, bởi thế mà chạy đến phòng anh gõ cửa.
- cốc...cốc...
-*im lặng *
-cốc cốc....
-*im lặng* cảm thấy gõ bằng tay chưa đủ lực, cô liền dùng chân đạ cửa.
-rầm....
quả nhiên hiệu nghiệm hơn, cánh cửa từ từ mở ra..
_.........
hoàng nam không nói gì, chỉ nhìn cô...
-ack..., thực xin lỗi tại anh không mở cửa nên tôi mới phải sử dụng đến chiêu này
_.....
-thực ra tôi.. chỉ muốn nói ... xin lỗi, tại tôi mà anh mới bị.... à mà mẹ tôi nói ăn ổi xanh tốt cho người bị bệnh này lắm đó..
-......*im lặng*
- vậy tôi đi mua nha....
-....... *im lặng* thấy anh không nói gì oanh mai biết lần này anh ta giận thưc rồi, mà cô lúc này lại ở trrong nhà anhta, còn phải nhờ cậy nhiều, thế nên cách duy nhất để làm anh ta nguôi dận lúc này là chứng minh bằng hành động...nghĩ vậy cô, vụt lao ra ngoài mua ổi......
_vèo.....
nhìn bóng dáng kia biến mất lúc này bao nhiêu sự tích tụ buồn cười của anh mới được phát tác.. bởi thế anh khong ngại ngần mà cười lớn.
ban đầu anh àm mặt lạnh với cô, cố tình để gói thúôc lên bàn là để cô thấy lỗi mà rmình gây ra, ai ngờ cô ngây thơ đén nỗi hỏi anh?
nhưng nhìn đến ộ mặt có lỗi vừa rồi của cô, thực đáng yêu nha, thực làm anh muốn trêu đùa ...
********* mặt khác ngoài siêu thị, oanh mai ra sức chọn những quả ổi xanh nhất, cứng nhất về cho anh ăn...đến thời điểm trả tiền, khi rút ví ra, cô chợt phá hiện ra mẩu giấy ghi địa chỉ của bà cụ hôm trước, ...vậy mà cô quên béng mất.... vậy là cô vào trong tìm thêm một số hoa quả, và đồ ăn bổ dưỡng nữa mang về.
sau khi thanh toán xong cô lao về nhà tthif thấy anh đã ngồi sẵn ở phong khách. nhìn cô bằng ánh mắt chờ mong.
oanh mai vội đặt túi ổi xuống, chạy vào trong lấy khóa xe, rồi phi ra ngoài bỏ lại anh với túi ổi và câu nói
-tôi có việc ra ngoài gấp anh ăn rồi ngỉ ngơi nhé.
nhìn cô chạy đi xách theo những món mà anh thích lại dể cho anh mỗi túi ổi xanh. Hoàng nam chỉ có thể cười khổ, mà gọi người bạn chí cốt-quân, tới ăn giùm.
***** sau một hồi mò mẫm, cuối cùng oanh mai cũng tìm ra ngôi nhà đó.
đó là một ngôi nhầ khá hiện đại, , kiến trúc biệt thự, xem ra so với căn nhà của Hoàng Nam chỉ có hơn, không có kém.
-rennnng.... rennng
-renng renng...
-renng..
sau 3 hồi chuông liên tiêp, cuois cùng cũng có người ra mở cửa cho cô.. đó là một cô giúp việc.
- cô tìm ai ạ ...
-à, tôi tới để thăm mộ cụ bà, hôm trước mới bị bong gân
- vâng, vậy mời cô vào nhà.
thấy oanh mai là người quen của bà chủ cô giúp việc liền mở cửa cho cô vào.
khi nhìn thấy mọt cô nhóc tiến vào ban đầu bà mai không biết là ai, nhưng ròi khi cô đến gaanf thì bà đã nhớ ra cô nhóc hôm trước đâm phải bà.
- cháu chào bà.. bà ơi cháu xin lỗi hôm đó gây ra lỗi như vậy mà lại bỏ mặc bà ở bệnh viện/...
oanh mai cúi đàu xin lỗi rói rít bà mai sau đó bà mai nhanh chóng tha lỗi cho cô, hai người khá hợp chuyện, mà bà mai sau vụ tai nạn lại bị cậu cháu trai cấm túc nên lâu không có người trò chuyện. nên vui vẻ tán gẫu với cô.
khi hai bà cháu đang nói chuyện vui vẻ thì một nười dàn ông anh tuấn bước vào...
oanh mai ngơ gác nhì người đàn ông trước mặt ..... thực sự là một siêu cấp soái ca, anh ta có chút gì đó chín chắn và đàn ông trong bộ vest tân thời.
đánh giá cô nhóc trước mặt áng chừng còn là sinh viên, Dăng khôi có chút thắc mắc không biết cô à ai mà lại có thể vào đây nói chuyện với bà nội của anh chứ, hơn nữa anh cugx chưa từng gặp qua cô bao giờ.
hai bên không ngừng đánh giá nhau. cho đén khi bà mai lên tiếng.
-Khôi, chào em đi con, đây là cô nhóc hôm trước đưa à vào viện đấy.
sau khi nge bà mai giới thiệu dăng khôi hướng phía cô gật đầu cahof.
-chào em, cảm ơn vì giúp bà tôi.
đang mải mê luyến sắc đẹp, nhưng cô vẫn kịp nghe những lời bà nói, bởi vậy đối với lời cảm ơn này, có chút ngại ngùng.
- a... khong có gì, tại em mà....
oanh mai chưa kịp nói hết câu mai đã nói chen vào..
thôi được rồi, hai đứa cùng ngồi xuống đây nói chuyện với ta, ....
bà mai thực yêu thích cô nhóc này, bởi thế bà kong mốn cháu trai biết chuyện cô dâm vào bà, vì bà biết cháu trai của bà là người như thế nào, nếu anh mà biết sự thực chắc cô nhóc không được yên ổn.
mỗi người một câu, cuộc nói chuyện diến ra sôi nổi, và đến khi oanh mai chợt nhớ ra đã đến giờ về nhà thì cô vội xin phép ra về.
nhìn cô ra về bà mai thầm hi vọng cô nhóc này sẽ thường xuyên tới chơi, nhờ cô nhóc mà căn nhà của bà vui vẻ hơn hẳn. lại nói người cháu băng lãnh của bà cũng bỏ được tấm mặt nạ lạnh lùng.
dù không phải là người hay cười và nói nhiều, nhưng nghe những câu chuyện của cô nhóc, dăng khôi cũng cảm thấy rất vui, không tự chủ mà cười mấy lần, nhìn cô ra về anh có chút nuối tiếc..
********
← Ch. 06 | Ch. 08 → |