← Ch.07 | Ch.09 → |
"Tôi thích chính là sự sáng sủa, tốt bụng, cảm giác lúc tôi ở chung với cô ấy rất dễ chịu, những chuyện này không liên quan đến điều kiện bên ngoài của cô ấy." Quan Chính Bình xoa đầu Tôn Gia Nhạc nói.
Tôn Gia Nhạc cười khúc khích, cảm giác lâng lâng, hoá ra cảm giác có người che chở vui vẻ như vậy.
"Em sẽ nói với ba không cho phép bọn họ quay phim ở đây." Hoàng Lệ Văn dậm chân một cái, nói.
"Vậy nhân tiện cũng nói với ba cô, tôi là người công tư rõ ràng, nếu có người lấy việc công làm việc tư, tôi nhất định sẽ không để yên." Quan Chính Bình lạnh lùng nói.
"Không cần như vậy." Tôn Gia Nhạc cảm thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng, lập tức cầm tay anh, dùng sức lắc đầu.
"Anh vì cô ta mà lại muốn đoạn tuyệt với ba em? Em sẽ nói với ba!" Hoàng Lệ Văn đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy, nhất thời nước mắt ròng ròng lên án anh.
"Tôi không phải là đoạn tuyệt với ba cô, tôi chỉ không muốn nhìn thấy cô." Quan Chính Bình nhìn chằm chằm Hoàng Lệ Văn, trên trán gân xanh nổi lên.
Nếu vừa rồi thoạt nhìn Quan Chính Bình rất vô tình, diễn đàn lê quý đôn ánh mắt bây giờ của anh hoàn toàn giống như sát thủ máu lạnh. Tôn Gia Nhạc trộm liếc anh, ở trong lòng nghĩ.
"Cút!" Quan Chính Bình trừng mắt, gầm lên một tiếng.
Hoàng Lệ Văn sợ tới mức xoay người bỏ chạy, chỉ sợ nếu còn không ra ngoài anh sẽ thật sự khiến cô ta lăn ra.
"Đáng giận!" Quan Chính Bình nặng nề vỗ bàn một cái.
"Không cần kích động như vậy!" Tôn Gia Nhạc kéo tay anh đến bên môi, nhẹ thổi.
Hành động của cô khiến vẻ nghiêm túc trên mặt Quan Chính Bình nhạt đi, anh nhìn cô, hô hấp lúc này mới dần dần hoà hoãn.
Giống như chỉ cần ở bên cạnh cô, tâm tình của anh liền có thể dễ dàng bình tĩnh. Có lẽ bởi vì cô luôn lấy đại cục làm trọng, sẽ không để vui giận của mình tại vị trí thứ nhất, khiến anh cảm thấy được quan tâm.
"Cứng đối cứng chỉ khiến cho cả hai bên cùng tổn hại." Cô vỗ vai anh, dùng tay vuốt ve khoé môi anh.
"Cười một cái, không có chuyện gì ghê gớm cả, thái độ không cần doạ người như thế."
"Thái độ của anh không tốt là do hai nguyên nhân: "Thứ nhất, Hoàng Lệ Văn thiếu dạy dỗ, anh chịu đựng cô ta dây dưa đã lâu; thứ hai, anh không thể để em chịu uất ức." (ai ui, không thể để cô chịu uất ức cơ đấy, vì n9 bắt đầu có cảm tình vs nữ 9 nên mình thay đổi xưng hô nhá:">). Anh cầm tay cô, lại không chịu buông ra nữa.
"Thứ nhất, cô ấy là nữ sinh, hơn nữa còn là cô gái yêu thích anh, lúc này nam nữ sẽ không bình đẳng, anh vẫn nên thương hương tiếc ngọc chút; thứ hai, anh đứng về phía em, em vui còn không kịp, làm sao lại uất ức? Nói thật ra, em quả thật là thụ sủng nhược kinh đấy." Cô ôm ngực, trái tim ấm áp giống như sắp bốc cháy. (thụ sủng nhược kinh: được sủng mà lo sợ)
"Em nói sai một chuyện- anh, không xem Hoàng Lệ Văn là nữ!" Anh nói. (ặc, anh ác thiệt)
"Rầm!" Tôn Gia Nhạc làm bộ muốn ngất xỉu, cười khổ giơ hai tay lên: "Anh vô cùng tàn nhẫn, em đầu hàng."
"Cô ta chỉ là cô em gái mà anh nhìn từ nhỏ đến lớn, nào có phân biệt giới tính? Anh đã nói với cô ta rất nhiều lần là anh và cô ta không thể." Quan Chính Bình đẩy kính mắt, nhíu mày nói.
"Nhưng cho tới bây giờ anh vẫn không có bạn gái bên cạnh, cô ấy liền cho rằng cô ấy còn có cơ hội." Tôn Gia Nhạc tiếp lời, kéo anh ngồi xuống ghế sô pha, tự nhiên vỗ vai anh.
"Là cô ta nói cho em?".
"Bọn em làm điện ảnh, trí tưởng tượng đương nhiên phải phong phú chút." Tôn Gia Nhạc nhún vai.
Nhìn anh căng thẳng hàm dưới đều cương, thuận tiện nhéo vai anh hai cái: "Oa, anh là tượng đá sao? Bả vai cương như vậy? Thả lỏng, thả lỏng, không có việc gì rồi. Chúng ta sẽ nhanh chóng kết hôn, Hoàng tiểu thư bị anh hung dữ như vậy cũng sẽ phải chết tâm, chuyện kết thúc ở đây thôi. Đúng rồi, người bận rộn như anh sao lại xuất hiện ở đây? Mẹ Quan không sao chứ!?"
Tôn Gia Nhạc hoảng hốt từ ghế sô pha nhảy dựng lên.
"Không sao, đừng lo." Quan Chính Bình cầm tay cô, để cô ngồi xuống bên cạnh mình: "Có hai chuyện cần tìm em. Thứ nhất là muốn giới thiệu em với mấy quản lí chủ chốt ở làng du lịch. Thứ hai là thợ trang điểm nói lễ phục đã làm tốt, muốn em thử một chút."
"Một, em rất vui vẻ nếu có thể quen biết họ, nhưng em chỉ có thời gian nửa giờ, hi vọng không quá thất lễ. Hai, em thật sự không có thời gian đi thử lễ phục, thật xin lỗi." Tôn Gia Nhạc bẻ ngón tay, học bộ dạng nghiêm túc của anh.
"Một, gặp quản lí nửa giờ là đủ. Hai, anh đã nhờ họ đưa lễ phục đến một căn phòng trong làng du lịch, họ đã chờ em ở trong phòng." Quan Chính Bình nói.
"Oa, cô dâu như em thật sự là rất thư thái."
Trước tiên họ cùng nhau đến chỗ công ty tổ chức hôn lễ một chút, nói rõ những điều cần thiết đồng thời cũng thử lễ phục. Còn việc quyết định chi tiết hôn lễ...
Từ bánh cưới, đồ ăn cho đến bố trí hội trường, hai người cố ý giữ lại để bàn bạc cùng với mẹ Quan, hoặc là để mẹ Quan tự mình quyết định.
"Bởi vì em có một nhiệm vụ quan trọng hơn cần làm." Anh cầm tay cô nói.
"Yên tâm, em chưa hề quên dù chỉ một phút. Buổi tối từ 6h đến 9h là thời gian em học tập cách làm một người con dâu. Hơn truyện của Lê*quý đôn$nữa em cảm thấy ở bên cạnh mẹ Quan càng nhiều thì tinh thần bà càng tốt, bởi vậy nên em quyết định mỗi ngày đều sẽ cùng anh về nhà ăn cơm tối." Cô vốn muốn giả bộ nghiêm chỉnh, nhưng chỉ mới diễn được hai giây bản thân liền bật cười: "Thật ra là em đến nhà anh hết ăn lại uống, bởi vì tiền lương của em còn chưa có phát, ha ha!"
"Anh có thể làm cho em một cái thẻ..."
"Này, bàn chuyện tiền bạc là tổn thương tình cảm nha. Vì em xem anh như bạn bè nên mới giúp anh không tiếc mạng sống." Tôn Gia Nhạc vỗ vai anh.
"Mẹ anh rất thích em." Anh cầm tay cô, lại không buông ra nữa, muốn khiến bàn tay nhỏ nhắn của cô ấm áp hơn một chút.
"Em là người mà người gặp người thích đó, nếu không sao anh lại chọn trúng em để cùng diễn trò chứ?" Cô chớp mắt nhìn anh.
"Đúng vậy!" Quan Chính Bình nhìn cô: "Đúng rồi, lúc anh đến cảm thấy tổ quay phim của em loạn thành một đoàn, không có việc gì chứ?"
"Có em ở đây, yên tâm, không có việc gì." Cô tự tin vỗ ngực.
"Thật sự không có chuyện gì?"
"Không có." Cô nhún vai, trong lòng lại rất vui vì anh chú ý tới những chuyện này.
"Có chuyện có thể tìm anh, nam nữ có khi không bình đẳng, em có thể oán trách nhiều chút, anh cũng rất vui lòng an ủi em nhiều một chút." Quan Chính Bình nâng cằm cô, nhìn thẳng vào mắt cô.
Tim Tôn Gia Nhạc đập nhanh vài nhịp, đôi môi không ý thức được càng dương cao cho tới khi hàm răng cũng lộ ra ngoài.
"Ha ha ha... Ha ha ha..." Cô cười đến mức phải dùng tay che miệng để tránh doạ đến Quan Chính Bình.
"Đời này đều là em vỗ ngực bảo đảm "Yên tâm, có tôi ở đây", bây giờ lại có một chỗ dựa vững chắc. Trời ạ, em thật sự vui mừng đến khóc rồi."
Thấy cô cố ý nói năng dõng dạc để che dấu kích động, nhưng thuỷ quang trong mắt lại không lừa được người. Bởi vậy Quan Chính Bình biết được, cô gái này một đường đi tới thật sự đều là một người một ngựa hăng hái chiến đấu.
Một cỗ tình cảm thương yêu để anh nắm lấy bả vai gầy yếu của cô bên dưới lớp sơ mi rộng thùng thình, anh cúi đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: "Yên tâm, có anh ở đây!"
Chóp mũi Tôn Gia Nhạc đau xót, đột nhiên cúi đầu nắm chặt tay anh, liều mạng nháy mắt muốn ngăn lại hơi nước trong mắt.
Anh sẽ không biết dù anh chỉ thuận tiện nói một chút, đối với cô, người đã có thói quen bị người ta nhờ cậy cũng là sự cỗ vũ rất lớn.
Huống hồ, lấy tính tình nề nếp của anh, cô biết những lời này của anh là cực kỳ nghiêm túc.
"Hứa với anh, có vấn đề phải tìm anh thương lượng, dù chúng ta chỉ là vợ chồng trong thời hạn một năm, nhưng chúng ta vẫn có thể là bạn bè cả đời." Quan Chính Bình nghiêng người về phía trước, ôm lấy mặt cô.
"Ha ha, chờ đến khi em luôn tới chỗ anh xin tiền vốn quay phim thì anh sẽ biết người bạn như em có bao nhiêu "tốt"."Tôn Gia Nhạc ngẩng đầu cười với anh.
Quan Chính Bình vuốt tóc cô, cười nhạt một tiếng: "Phiền toái nữa cũng là bạn bè."
"Nói thật hay." Tôn Gia Nhạc vỗ vai anh, ôm cánh tay anh nói: "Đi thôi, vẫn còn có việc phải làm đấy!"
Quan Chính Bình gật đầu, rút tay lại ôm lấy vai cô.
"Em phát hiện anh cực kỳ thích ôm vai người khác." Cô ngửa đầu nhìn anh.
"Thật sao?" Quan Chính Bình cúi đầu nhìn lại mới phát hiện quả thật mình đang ôm vai cô: "Anh không biết mình có thói quen này!"
Anh cau này, chuẩn bị rút tay lại.
"Không sao." Cô giữ chặt tay anh, nhanh chóng nói: "Dù sao em cũng sợ lạnh."
Quan Chính Bình cúi đầu nhìn lỗ tai ửng đỏ của cô, nhịn không được hạ xuống một nụ hôn trên tóc cô.
Thấy lỗ tai cô lại càng hồng, trái tim anh bỗng dưng căng thẳng, càng thêm ôm chặt cô.
Hai người cùng nhau ra khỏi phòng, dưới ánh mắt tò mò nhanh chóng bắn đến của nhân viên tổ quay phim, tuyên bố với mọi người bọn họ cuối tuần sẽ đính hôn, ba tuần sau cử hành hôn lễ, đưa tới một hồi tiếng kêu sợ hãi gần như muốn phá nóc nhà.
Sau khi tuyên bố hôn sự, Tôn Gia Nhạc mỗi ngày vừa đến 5h liền tự động tan ca.
Nguyên nhân là vì thời gian rất quý báu, từng giây từng phút đều không thể lãng phí. Dù sao, những công việc hành chính không cần bàn bạc với người khác, cô có thể trở về nhà làm.
Trên thực tế, bình thường khi cô vừa vào trong xe sẽ bày ra laptop, lợi dụng thời gian sắp xếp lại hoá đơn tài vụ. Đây là việc cô học được từ người có hiệu suất điên cuồng là Quan Chính Bình.
Di động của anh lúc nào cũng ghi lại sáu hạng mục công việc cần xử lí, có thời gian rảnh rỗi liền bắt đầu xử lí, kết quả là công việc của anh chưa bao giờ bị trì hoãn.
Lúc này, tại làng du lịch Song Lâm, Tôn Gia Nhạc đang đứng đợi ở nơi làm việc riêng của cô, xác định lại những phần đã hoàn thành của những công việc trong tay.
"Qúa trình quay phim ngày mai, màn diễn, thông báo đều đã phát xong, phóng viên phỏng vấn đã thu xếp tốt, cắt băng, poster, ...A!" Cô vui vẻ nhảy dựng lên, đi giày vào.
Cô muốn trốn người.
Sau khi nhét hết đồ vật vào trong ba lô, Tôn Gia Nhạc rút ra một cái khăn lụa chấm bi phong cách bình thường, quàng lên cổ, dieendanleequydon phối hợp với áo sơ mi trắng cô quen mặc, quần bò xanh đậm để cho mình có tinh thần một chút.
"Tôi đi đây mọi người." Cô phất tay với mọi người.
"Làm gì mà chạy trốn như bay vậy, trốn nợ à!" Nhân viên công tác kêu to sau lưng cô.
"Mới không phải đâu. Tôi là vội đi gặp người yêu tôi!" Cô quay đầu nói.
"Kêu lớn tiếng như vậy, cũng không ngượng ngùng nha!" Đạo diễn Lại Tiểu Phi làm ngáo ộp với cô.
"Gia Nhạc lần này cuối cũng cũng yêu một người đàn ông có thể tự nuôi sống bản thân rồi." Phó đạo diễn Đỗ Tuấn ngôi bên cạnh Lại Tiểu Phi, cầm trong tay cà phê Lại Tiểu Phi lấy ra, vẻ mặt hạnh phúc nói.
"Đúng vậy, Gia Nhạc bây giờ còn thích ý hơn cả nam nữ chính, ra vào còn có xe riêng, tài xế đưa đón." Lại Tiểu Phi nhìn bên ngoài studio tài xế đang mở cửa xe giúp Tôn Gia Nhạc, anh ta ôm ngực, một bộ bị đạn bắn trúng.
"Mấy người còn nhìn tôi sẽ thu vé vào cửa! Nhanh trở lại quay phim, không được lãng phí cuộn phim của tôi, đều là tiền cả đó." Tôn Gia Nhạc vừa bực mình vừa buồn cười quay đầuquát một tiếng với bọn họ xong, lên tiếng chào hỏi với tài xế.
"Anh Trần, cám ơn!"
Tôn Gia Nhạc đầu tiên là ném cái ba lô nặng chết người của cô vào trong xe, sau đó ngồi vào.
Bên trong truyền đến tiếng va chạm và tiếng rên của đàn ông.
"Thật xin lỗi, em không biết bên trong có người!" Tôn Gia Nhạc vội vàng khom người nhìn vào.
Quan Chính Bình cầm lấy ba lô lớn của cô đặt lại trên ghế, cười khổ nhìn cô: "Đây là bao cát sao? Em đang tập tạ à?"
"Tài sản của em đều để ở trên người, phòng ngừa khi làm việc ở studio lại không tìm thấy tài liệu." Tôn Gia Nhạc đóng cửa xe, hai tay tạo thành chữ thập chân thành giải thích: "Cầu xin tha thứ, thật ngại quá, rất đau phải không?"
Quan Chính Bình gật đầu với tài xế, để anh ta bắt đầu lái xe, sau đó quay đầu nhìn về phía cô, nói: "Em chỉ cần trả lời anh một vấn đề, anh sẽ tha thứ cho em."
"Mười vấn đề cũng được, em là người quang minh lỗi lạc, không có bí mật."
"Vừa rồi lúc lái xe mở cửa, anh nghe thấy trước kia em yêu một người đàn ông không thể tự nuôi sống bản thân?" Anh nhíu mày nói.
Tôn Gia Nhạc cắn môi, không cam lòng thừa nhận: "Là thật."
"Sao em lại yêu một người đàn ông không thể tự nuôi sống bản thân? Mỗi người đều nên tự phụ trách với chính bản thân, chẳng lẽ em còn phải nuôi bọn họ?" Quan Chính Bình hơi nhếch môi, mày cũng nhíu lại.
"Bọn họ không muốn em nuôi! Em chỉ mời bọn họ ăn cơm. Bởi vì mấy người họ đều là tính tình nghệ thuật gia, nếu không phải là làm tạp chí đến mức tiền tiết kiệm cũng cạn kiệt thì cũng là quay phóng sự để rồi nhà cửa cũng đem đi thế chấp. Em là người thực tế, mỗi lần cũng không nhịn được mà giáo huấn bọn họ. Sau đó bọn họ liền trở mặt, cho rằng em không hiểu được sự hy sinh vì nghệ thuật. Sau đó nữa thì tình cảm bắt đầu đóng băng, liền bye bye tình yêu thôi."
Hai vai Tôn Gia Nhạc căng thẳng, hai tay buông thả, thở dài một hơi: "Em cũng không có biện pháp!"
"Với anh mà nói, có thể làm người khác cảm động liền là nghệ thuật, không nhất định cứ phải hy sinh hay là chịu đựng khổ cực." Quan Chính Bình không cho là đúng nói.
"Đúng vậy." Tôn Gia Nhạc nhổm người lên, dùng lực nắm tay anh, một bộ dạng vui vẻ vì tìm được tri âm.
Quan Chính Bình nhìn ánh mắt lấp lánh của cô, tình cảm đột ngột dâng lên khiến anh không tự chủ được mà nghiêng người về phía trước.
"Phanh..."
Xe đột nhiên phanh gấp.
Tôn Gia Nhạc ngã vào trong ngực Quan Chính Bình.
Quan Chính Bình ôm lấy thân hình nhỏ xinh mềm mại của cô, trái tim đột nhiên đập điên cuồng, máu cũng bắt đầu sôi trào, dục vọng như lửa trực tiếp cháy qua toàn thân anh.
Anh thích cảm giác ôm cô trong ngực, vừa mềm vừa ấm, giống như một cái gối ôm thoải mái, để cho anh có suy nghĩ muốn trực tiếp ôm lên giường quay cuồng một phen.
Anh thở dốc vì kinh ngạc, phát hiện dục vọng của mình bắt đầu kì quái thiêu đốt, bỗng dưng đẩy cô ra xa một cánh tay để tránh cô phát hiện ra dị trạng của anh.
Tôn Gia Nhạc nháy mắt, còn chưa ý thức được đã phát sinh chuyện gì thì cô cũng đã bị Quan Chính Bình đẩy lại chỗ cũ rồi.
"Em không sao chứ?" Quan Chính Bình khó khăn nói, ánh mắt không thể rời khỏi bộ dáng ngốc nghếch của cô.
Anh có phản ứng với cô? Anh nhìn cô không dời mắt? Anh đối với cô là yêu thích không buông tay, chỉ nghĩ muốn ôm cô vào trong ngực...Toàn bộ những việc này đều nói lên...
Anh thích cô rồi...
Nếu không, vì sao anh lại luôn tìm cơ hội tới đón cô, rõ ràng không phải tiện đường.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |