Truyện:Vợ Chồng Có Thời Hạn - Chương 03

Vợ Chồng Có Thời Hạn
Trọn bộ 20 chương
Chương 03
Lần đầu gặp gỡ (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-20)

Tôn Gia Nhạc thầm le lưỡi ở trong lòng, nụ cười trên mặt cũng không giảm. Quan Chính Bình là hi vọng của cô, cho dù hắn bảo cô nhảy vào lửa cô cũng nhảy, cô sẽ không sô đo giọng điệu không tốt của anh.

"Chúng tôi lúc trước đã đưa một phần kịch bản cho bộ phận PR, nhưng vì cẩn thận, tôi có đem theo kịch bản còn có tiến độ quay của chúng tôi tới đây". Tôn Gia Nhạc từ cặp lấy ra tài liệu đưa tới trước mặt anh.

Thư kí Thạch đưa lên hai ly cà phê.

Quan Chính Bình uống một ngụm cà phê sau đó lấy túi da bên cạnh đặt lên mặt bàn.

"Tôi cũng có một phần tài liệu muốn cô xem". Anh đem túi đẩy đến trước mặt cô.

"Quan tổng chuẩn bị đầu tư cho chúng tôi sao? Không nghĩ anh chuẩn bị chu đáo như vậy, ngay cả luật sư làm chứngng cũng...". Lời nói của Tôn Gia Nhạc lúc nhìn thấy tài liệu trong túi da liền mắc nghẹn trong cổ họng.

Bởi vì cô nhìn thấy bên trong là những gì cô trải qua từ lúc bé tới bây giờ!

Hầu hết những việc cô đã làm từ lúc học mẫu giáo đến lúc học đại học, kể cả bộ phim hiên tại đang quay cho đến bộ phim kế tiếp cô muốn sản xuất, từ ba mẹ cô có mấy cuộc hôn nhân cho đến cô đã từng có bao nhiêu người bạn trai. Tất nhiên bên trong còn đặc biệt ghi rõ bạn trai cũ của cô giờ đang dùng phương thức gần như là quấy rối để đeo bám cô với ý đồ nối lại tình cảm.

Tim Tôn Gia Nhạc đập nhanh đến mức cô thở không nổi, hàm răng cắn chặt khoé miệng chua xót.

Cô thật muốn nhảy dựng lên cầm lấy tập giấy này đánh lên cái đầu với mái tóc trơn bóng hệt như tóc giả kia, muốn đá anh liên tiếp mười cú, muốn mắng chửi anh hoặc làm nhiều chuyện nhất có thể để xả giận, nhưng cô...

Hít thật sâu một hơi, cô ngẩng đầu nhìn anh.

"Cô có chuyện gì muốn nói cùng tôi không?". Anh đẩy kính mắt lên, mắt không chớp nhìn thẳng cô.

"Nói cái gì? Nói cuộc sống của tôi trong 26 năm qua chẳng qua chỉ vẻn vẹn điền đủ mấy tờ giấy này thật là đáng buồn sao? Hay là muốn tôi nói, là một nhà làm phim lại còn muốn đặt vết sẹo của chính mình dưới ánh mặt trời, mặc người dò xét, cảm thấy trái tim thật lạnh lẽo?". Tôn Gia Nhạc đẩy tài liệu trở lại trước mặt anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng yên lặng nhìn anh.

Quan Chính Bình nhíu mày, rất tán thưởng cô trong tình huống này không tức giận hay mắng mỏ.

Anh cong khoé môi, dựa người vào thành ghế sô pha, thuận tay xoay xoay cây bút luôn mang theo bên mình.

"Bạn trai cũ của cô là chủ công ty sản xuất bánh ngọt- Hà Hữu Nhân, cô gặp vấn đề cần đến tiền sao không hỏi anh ta?".

"Hà Hữu Nhân không tính là bạn trai cũ của tôi, chúng tôi còn chưa phát triển tới mức nắm tay nhau thì tôi phát hiện anh ta không được bình thường". Tôn Gia Nhạc khoanh tay trước ngực, áo sơ mi trắng cô mặc càng làm cho đôi mắt đen kiên định của cô thêm sáng ngời.

Cô có một đôi mắt rất đặc biệt.

Con người màu đen thật lớn, hồn nhiên hệt như đứa trẻ. Lúc cô mở lớn mắt thật sự giống như mặt gương trong vắt.

Anh không cho rằng cô đang đeo lens làm cho mắt to hơn bởi vì trên mặt cô ngoại trừ bôi một chút son màu nhạt thì cũng không bôi mascara hay đánh bóng mắt.

"Tôi nghe đồn là anh ta nói với mọi người trừ khi cô có bạn trai mới nếu không anh ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ?". Anh hỏi.

"Đúng vậy. Có phải rất kì lạ không?". Càng kì lạ hơn chính là bây giờ cô còn bị một người không liên quan tra hỏi mấy chuyện này.

"Ngày hôm qua đâu thấy cái người bạn trai cũ điên cuồng theo đuổi đó của cô".

"Anh ta ra nước ngoài rồi, nghe nói là hôm nay sẽ trở về". Tôn Gia Nhạc trả lời ngắn gọn, không lãng phí thởi gian nữa mà vỗ tay lên tập tư liệu cá nhân trên bàn:" Vậy nên đây là ý gì?".

"Tôi năm nay 36 tuổi, mẹ tôi lúc lớn tuổi mới sinh ra tôi, năm nay đã 72 tuổi. Bà ấy vừa mới từ Canada trở về vào tháng trước, vẫn luôn hi vọng tôi nhanh chóng kết hôn". Anh nói.

"Dừng!". Tôn Gia Nhạc vội vàng giơ tay lên thành dấu nhân đồng thời từ trên ghế đứng bật dậy: "Ý của anh là muốn dùng khoản tiền này trở thành kim chủ bao nuôi tôi hay gì gì đó...".

"Cô suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi không có hứng thú với cô". Quan Chính Bình mày cũng không nhăn một chút liền nói.

"Như thế là tốt nhất". Tôn Gia Nhạc miệng nói vậy nhưng đôi mắt vẫn phòng bị mà nhìn chằm chằm anh: "Vậy anh giới thiệu ngắn gọn như vậy làm gì, còn điều tra tôi?".

"Bởi vì tôi muốn cô giả làm bạn gái tôi trong ba tháng".

Mắt Tôn Gia Nhạc trừng lớn, nhìn trái nhìn phải tìm kiếm máy ảnh.

"Mẹ ơi, loại chuyên như thế này nên xuất hiện trong phim, trong tiểu thuyết chứ không phải là trong sinh mệnh Tôn Gia Nhạc tôi. Tôi muốn an tâm làm nhà làm phim, cuộc sống đừng có như phim hài vậy chứ". Cô lớn tiếng nói.

"Cô như bây giờ cũng đã đủ giống tên hề". Quan Chính Bình dùng tay ngăn chặn cô tiếp tục nói, nhanh chóng đem lời còn lại nói ra: "Mẹ tôi gần đây gầy đi rất nhiều, tâm tình cũng rất không ổn định, vừa nhắc đến hôn nhân của tôi liền khóc rất thảm".

Môi Quan Chính Bình mím chặt hơn, tuy không muốn nhưng cuối cùng vẫn nói ra: "Ngày hôm qua bà ấy còn hạ tối hậu thư với tôi, muốn tôi trong vòng một tháng đưa bạn gái về nhà gặp mặt nếu không thì cả đời này cũng không nhìn mặt tôi nữa để tôi hối hận cả đời".

"Thật đúng là không ổn". Tôn Gia Nhạc nhịn không được vỗ vỗ bờ vai anh: "Quan hệ của hai người căng thẳng lắm à?".

Quan Chính Bình nhướng mày liếc nhìn cánh tay cô.

"Thật là, đây là động tác theo phản xạ, không phải muốn giả bộ quen thuộc cùng anh". Tôn Gia Nhạc lập tức nâng cao hai tay ngồi trở laijvij trí đối diện anh.

"Đừng có lần sau nữa là được". Anh đẩy kính mắt, nói.

Vị đại gia này cho mình là minh tinh Gia Lộ Thần hay là thần linh cần tế phẩm, chỉ đụng một chút cũng không được?(chém@@) Khoé miệng Tôn Gia Nhạc giật giật hai cái, ngoài cười nhưng trong không cười thử đề nghị: "Vậy sao anh không nhanh chút tìm một người bạn gái?".

"Một là tôi không có hứng thú, hai là không có thời gian, vừa vặn có cô giúp tôi".

"Tôi một là không có hứng thú, hai là không có thời gian". Tôn Gia Nhạc giơ tay đếm: "Ba là tôi tới đây là muốn xin một phần tiền đầu tư. Bốn là, với điều kiện của anh thì rất dễ dàng tìm được một cô gái để cùng anh diễn kịch". Chắc chắn có rất nhiều người vui vẻ nhận lời kết giao cùng cái người lạnh lùng như núi băng là anh đồng thời cố gắng hoà tan anh.

Trong đầu Tôn Gia Nhạc bất chợt hiện lên bộ dáng tười cười của anh ngày hôm qua, trong lòng thoáng cảm thấy buồn bực.

"Đề nghị của tôi là do đã cân nhắc những điều này". Quan Chính Bình ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt không có chút biểu cảm dư thừa, thật giống như rô-bốt vậy: "Một, tôi không có năng khiếu diễn xuất; hai, tôi không muốn tìm đến một người có ý đồ bất chính với tôi; ba, tôi không muốn làm sự việc trở nên phức tạp. Nếu như phần hợp đồng này được thành lập, chúng ta đi đến chỗ luật sư công chứng, dùng ba tháng thời gian để tôi có ba tháng thanh tĩnh".

"Vậy nếu như, mẹ anh rất ưa thích tôi, ba tháng sau không cho tôi rời đi thì sao?". Cô không thể tin nhìn người đàn ông có thể tỉnh táo đưa ra cái yêu cầu vô lí như thế.

"Cô là nhà làm phim, cần đi lại khắp nơi, lí do chia tay của chúng ta trong tương lai rất dễ thành lập. Huống hồ mẹ tôi thấy sống cùng tôi rất không thú vị, có lẽ vừa nhìn thấy tôi có bạn gái thì sẽ nhanh chóng trở lại Canada tiếp tục cuộc sống của bà".

"Anh không cảm thấy biện pháp này chỉ trị được phần ngọn không trị được phần gốc sao? Mục đích cuối cùng của mẹ anh cũng chỉ là mong anh có vợ thôi nha". Cô nhẹ giọng nói.

"Tôi biết. Nhưng tôi cũng muốn biết rõ đến tột cùng là thời gian gần đây mẹ tôi tại sao lại cư xử lạ như thế? Bà ấy động một chút sẽ khóc, tinh thần cũng không yên, hoàn toàn không giống bộ dáng vui vẻ trước đây"(nguyên văn là bộ dáng bốn phía nhảy loạn xung quanh, mình định để là hoạt bát nhưng mẹ anh í nhiều tuổi rồi nên chỉ để là vui vẻ thôi). Quan Chính Bình nhíu mày suy nghĩ, lông mày xoắn chặt..., lại chẳng biết từ lúc nào đã quên là mình đang nói chuyện cùng một người xa lạ.

"Anh đưa bà ấy đi khám chưa?". Cô thật hâm mộ loại quan hệ người thân quan tâm lẫn nhau này.

"Bà ấy không cho tôi đi cùng". Anh trầm mặt, mím chặt môi nói: "Tóm lại, tôi cho rằng đây là một giao dịch có lợi cho cả hai, chúng ta có thể cùng đạt được mục đích, hơn nữa theo như cá tính của cô đến lúc đó cũng sẽ không quấn chặt lấy tôi không buông".

"Không sai không sai, anh hoàn toàn không phải mẫu người của tôi". Cô gật đầu như băm tỏi nói.

"Đợi tôi nói xong rồi cô lại nói". Quan Chính Bình nhíu mày nói, hoàn toàn dùng giọng điệu giải quyết việc chung: "Hai, tôi và cô vốn không quen biết, cô đến tìm tôi xin tiền đầu tư tức là cô đã hết cách rồi. Tôi đã tìm hiểu qua, gần đây có trong nước có mấy bộ phim đồng thời khởi quay, nguồn tiền đầu tư các cô có thể tìm là có hạn. Ba, phần hợp đồng này cũng là phương thức bảo vệ tốt nhất cho cô, nếu như ngay cả khi cô đã có bạn trai, cái tên Hà Hữu Nhân kia vẫn không từ bỏ ý định, tôi có thể cùng cô đến nhà anh ta khuyên anh ta đi gặp bác sĩ tâm lí".

Tôn Gia Nhạc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, phát hiện mình rất muốn gật đầu, nhất là cô thật sự rất cần một người đàn ông quyết đoán giúp cô kiềm chế hành động của Hà Hữu Nhân.

Mỗi ngày đều có một người bám theo sau lưng như âm hồn cũng không phải là điều gì khiến cho người ta vui vẻ, hơn nữa hết lần này tới lần khác Hà Hữu Nhân chỉ đi theo cô từ phía xa, không thể tạo thành tội quấy rối để gọi cảnh sát tới làm việc.

"Tôi đã nói xong, cô có thể nói". Đôi mắt đen thâm trầm của anh yên lặng nhìn cô.

"Một chuyện vô lý như vậy mà anh có thể nói rõ ràng có trật tự như vậy. Khả năng thuyết phục của anh đứng hàng đầu rồi, anh không làm nhà làm phim thật đáng tiếc". Tôn Gia Nhạc chậc chậc hai tiếng, kì lạ nói.

"Ý của cô là cô đồng ý?". Quan Chính Bình hỏi.

"Ba tháng, anh đầu tư cho phim 500 vạn, không hối hận?". Tôn Gia Nhạc nhảy tới trước mặt anh, khó chịu phát hiện ra lúc cô đứng thẳng người cũng chỉ cao bằng anh khi ngồi xuống.

"Tuy rằng chúng tôi rất có lòng tin vào bộ phim về tình yêu thuần tuý này nhưng việc anh làm cũng giống như đem bánh bao nhân thịt cho chó ăn đó".

"Nếu như cần thiết thì tôi còn có thể đầu tư thêm. Bộ phim tiếp theo của cô tôi cũng có thể cân nhắc để công ty của chúng tôi đầu tư...Đương nhiên, tốt nhất là kịch bản phim cùng với tuyên tuyền đều có nhắc tới công ty xây dựng Song Lâm thì mới có thể thuyết phục các cổ đông trong công ty. Nói tóm lại, nếu như cô đồng ý yêu cầu của tôi thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết". Quan Chính Bình nhìn thẳng vào mắt cô nói.

Tôn Gia Nhạc nhìn gương mặt lạnh lùng "Tám gió thổi không động"(1) của anh, thật hoài nghi anh có phải là không có thất tình lục dục(2) hay không, nếu không thì sao có thể nói mấy chuyện này một cách nước chảy mây trôi vậy(nôm na là thoải mái, không quan tâm í). Cuộc sống của con người không phải lúc nào cũng cứ dựa theo kế hoạch để thực hiên được.

Cô nghiêng đầu hỏi: "Vậy lỡ như mẹ anh không thích tôi thì sao? Tôi dù sao cũng không phải người ôn lương cung kiệm (ôn nhu, hiềng lương, kính trọng cha mẹ, tiết kiệm), không phải lựa chọn tốt cho vị trí con dâu".

"Tính cách mẹ tôt hoàn toàn khác tôi, tôi tin là bà ấy sẽ thích cô".

Ý ở ngoài lời của anh là anh không thích cô? Khoé miệng Tôn Gia Nhạc thoáng co giật, cảm thấy anh thật sự rất am hiểu cách đả kích người.

"Tóm lại(anh nì thích tóm lại ghê cơ), hiện tại tôi chỉ mong mẹ tôi có thể vui vẻ, có chút công việc thú vị để làm. Tôi cho rằng Tôn Gia Nhạc cô có thể làm tốt". Anh nói.

"Cảm ơn anh tin tưởng". Tôn Gia Nhạc nhìn khuôn mặt kiên định của anh, có chút cảm động vì sự dụng tâm của anh đối với mẹ.

"Câu trả lời của cô?". Quan Chính Bình nhìn chằm chằm mắt cô.

"Anh lúc nào sẽ giải quyết Hà Hữu Nhân? Khi nào chúng ta đi gặp mẹ anh?". Tôn Gia Nhạc cười tươi giơ tay về phía anh.

"Hợp tác vui vẻ". Quan Chính Bình đứng dậy, nắm chặt lấy tay cô."Tôi sẽ mời luật sư hoàn thành tốt hợp đồng trong hôm nay, đảm bảo quyền lợi của cả hai chúng ta".

Tôn Gia Nhạc bị hiệu suất kinh người của anh hù cho trợn mắt há hốc mồm, quyết định sau này sẽ học tập anh.

"OK, vậy tôi trở lại studio trước, hy vọng sau này sẽ hợp tác vui vẻ". Cô đem kịch bản cô đưa tới nhét vào tay anh: "Nếu như sau này muốn giả làm người yêu, tôi cũng sẽ không khách khí với anh nữa. Trong này có số liệu phân phối tiền đầu tư còn có số tiền chi tiêu ứng với thời gian tương ứng, nếu cần thiết tôi có thể giải thích rõ".

"Không cần, tôi luôn làm việc theo nguyên tắc "Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người". Anh đặt tập tài liệu xuống bàn.

"Anh thật sự rất thích hợp làm diễn viên phim cổ trang". Tôn Gia Nhạc nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, đột nhiên rất muốn chọc cho anh cười.

Nhưng, bọn họ cũng không phải là người yêu thật sự, cô vẫn nên làm việc cẩn thận thì hơn.

"Vừa lúc tôi có việc phải ra ngoài, tôi đưa cô đến studio". Quan Chính Bình nói.

"Nhưng xe máy của tôi vẫn còn đỗ ở bên ngoài".

"Tôi sẽ nhờ người đưa nó về nhà cô, buổi tối lúc tôi đưa cô về sẽ giao lại chìa khoá cho cô. Tốt nhất là có thể gặp được Hà Hữu Nhân, như thế sẽ có thể nhanh chóng nói rõ ràng mọi chuyện".

Tôn Gia Nhạc nhìn anh, trong lòng đột nhiên nóng lên. Anh thật sự là một người đàn ông có thể đem lại cảm giác an toàn cho phụ nữ.

Cô tiến lên một bước, vỗ mạnh vào vai anh.

"Như vậy mới đúng chứ, anh diễn sâu thêm chút nữa thì có lẽ tôi muốn giả quá thành thật mất".

"Nhưng tôi không muốn có một cô bạn gái có thể đánh tôi tới nội thương cho nên trong hợp đồng sẽ có điều khoản tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện giả quá hoá thật này". Quan Chính Bình nhíu mày nói đồng thời giúp cô mở cửa.

"Ha ha, kì thật lúc anh lạnh mặt trông rất có khí chất"(chém a) Tôn Gia Nhạc cười lớn "Khen" tặng anh.

Thư kí Thạch nghe thấy tiếng cười của cô, ngẩng đầu nhìn về phía hô liền kinh ngạc phát hiện khoé môi Quan Chính Bình giương lên, thoạt nhìn rất giống đang cười.

"Tôi đưa cô ấy đến studio, có thể sẽ đi khoảng nửa giờ. Cô giúp tôi hẹn luật sư vào khoảng 3h30p chiều". Quan Chính Bình nói với thư kí Thạch.

"Được".

Tôn Gia Nhạc vẫy tay với thư kí Thạch, cười đi về phía thang máy.

"Chờ một chút, tôi đi lấy một thứ". Quan Chính Bình nói với Tôn Gia Nhạc.

"Đợi đến lúc hoa tàn cũng không sao". Tôn Gia Nhạc nghiêm túc giơ tay với Quan Chính Bình.

Quan Chính Bình liếc nhìn cô một cái, quay người trở lại văn phòng.

Đang bước đi anh đột nhiên cảm thấy biểu cảm gương mặt mình có chút mất tự nhiên. Đẩy kính mắt, sau đó liền phát hiện mình thế mà đang cười.

Xem ra Tôn Gia Nhạc thật đúng là có chút khác với người khác.

Cứ như vậy, Tôn Gia Nhạc ngồi lên chiếc xe có tài xế điều khiển còn có cửa thuỷ tinh cách âm cao cấp băng băng chạy trên đường.

Trong thời gian 30p đi xe, Quan Chính Bình đều chăm chú đọc tài liệu.

Tôn Gia Nhạc tối qua 3h sáng mới ngủ, bây giờ liền ngủ bù, toàn bộ cơ thể đều nghiêng về một bên nên không biết thời gian sau Quan Chính Bình hoàn toàn không nhìn tài liệu mà nhìn cô.

Cô như thế nào nói ngủ liền ngủ? Mà lúc cô ngủ, mái tóc dài xoã tung, thiếu đi sự linh động đầy sức sống nhưng lại thêm phần lịch sự tao nhã.

"Quan tiên sinh, đã đến nơi". Thanh âm tài xế từ micro truyền đến.

(1) đây là một giai thoại vui về mối thâm giao của nhà thơ Tô Đông Pha và thiền sư Phật Ấn

(2) Thất tình: hỉ nộ ai lạc ái ố dục

Lục dục: Sắc dục, Hình mạo dục, Oai nghi dục, Ngôn ngữ âm thanh dục, Tế hoạt dục, Nhân tướng dục.

"Đến rồi sao?". Tôn Gia Nhạc nhỏ giọng nói một tiếng, lập tức bật dậy: "Đến đâu rồi?".

"Đến studio rồi". Quan Chính Bình nhặt lên chiếc trâm cài tóc mới vì động tác của cô mà rơi xuống, đưa tới cạnh tay cô.

Tôn Gia Nhạc nhận lấy trâm cài tóc, xoa nhẹ đôi mắt vẫn còn nhập nhèm: "Cho tôi cái này làm gì?".

Quan Chính Bình nhíu mày, phát hiện vẻ mặt cô mờ mịt, hiển nhiên là vẫn còn chưa tỉnh táo, bộ dạng ngốc nghếch rất đáng yêu.

"Anh, đây là trâm cài tóc của tôi". Cô bừng tỉnh đại ngộ(bỗng nhiên hiểu ra) nói, đầu óc bắt đầu rõ ràng: "Cảm ơn".

Tôn Gia Nhạc dùng tay vuốt mái tóc dài, đơn giản quấn lên liền lần nữa khôi phục hình tượng nhẹ nhàng khoan khoái của cô.

Quan Chính Bình lập tức xác định được mình thích bộ dáng cô thả tóc hơn một chút.

"Tôi được rồi". Tôn Gia Nhạc cười cười với anh, ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ: "Trời anh, Hà Hữu Nhân vừa về nước đã lập tức tới đây trình diện, có cần phải khoa trương như thế không? Chúng ta có yêu nhau đến chết đi sống lại vậy à?".

Quan Chính Bình nhìn theo tầm mắt của cô liền thấy một người đàn ông thân hình gầy yếu, mặc áo trắng, quần jean xanh nhạt đang đứng trước cửa studio.

"Đó là Hà Hữu Nhân?". Quan Chính Bình hỏi.

"Đúng vậy, là một thanh niên văn nghệ không màng nhân gian khói lửa, tôi hoài nghi anh ta bây giờ đang đóng vai một nhân vật vì tình mà khổ, nếu không tôi cũng không thể hiểu anh ta cứ cố chấp đối với tôi như vậy là tại sao?". Tôn Gia Nhạc thở dài, chuẩn bị xuống xe.

"Đợi chút". Quan Chính Bình giữ lấy bờ vai cô, nghiêng người nhìn vào mắt cô: "Chúng ta muốn diễn vai người yêu khó tránh khỏi sẽ có chút tiếp xúc cơ thể, cô có thể chấp nhận chứ?".

Tôn Gia Nhạc nhìn con mắt màu đen gần trong gang tấc của anh, ngửi thấy mùi hương thanh thoát từ áo sơ mi của anh, trái tim liền thình thịch đập: "Chỉ cần không có thoáng chốc liền vượt cấp quá nhiều thì đương nhiên có thể". (ý chị í là đừng có có hành đọng thân mật quá mức là được)

Quan Chính Bình nhìn thấy cô ngừng thở, khoé môi cong lên, đột nhiên nghiêng thân về phía trước.

Cái này, Tôn Gia Nhạc thở hốc vì kinh ngạc, miệng chợt khép chặt lại.

"Cái này...". Anh mắt anh dừng lại trên môi cô, vừa cười vừa nói: "Với tôi mà nói, vẫn là quá nhiều".

"Vậy anh muốn làm sao?". Tôn Gia Nhạc nuốt một ngụm nước miếng, phát hiện lông mi của anh rất dài mà trái tim cô cũng đập nhanh chết người.

"Tôi muốn cùng cô xuống xe".

Tôn Gia Nhạc chớp mắt, còn chưa lấy lại tinh thần thì Quan Chính Bình đã xuống xe vòng qua bên cạnh thay cô mở cửa.

Chân cô vừa mới chạm đất thì Quan Chính Bình đã lập tức ôm lấy vai cô, kéo cô đến bên cạnh anh.

"Gia Nhạc, anh ta là ai?".

Một giây sau, Hà Hữu Nhân thở hổn hển tức giận chạy tới trước mặt cô.

Quan Chính Bình khẽ đẩy Tôn Gia Nhạc ra sau lưng, dùng ánh mắt bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống cái tên không có việc gì làm chỉ biết dây dưa người khác.

"Anh là ai?". Quan Chính Bình mặt không chút biểu tình nhìn Hà Hữu Nhân.

"Tôi...tôi là bạn trai cô ấy". Hà Hữu Nhân lớn tiếng nói.

"Đấy là anh tự mình nghĩ thế, làm gì có chuyện này". Tôn Gia Nhạc từ phía sau Quan Chính Bình thò đầu ra, lắc đầu nói.

"Tôi mới là bạn trai Gia Nhạc". Quan Chính Bình nói.

"Không thể nào! Anh luôn đi theo em mỗi ngày, hoàn toàn chưa từng thấy em cùng người khác qua lại. Làm sao anh vừa mới ra nước ngoài một tuần thì em đã có bạn trai?". Hà Hữu Nhân mặt đỏ tía tai vọt lên trước một bước, muốn đến bên cạnh Tôn Gia Nhạc.

"Anh muốn làm gì?". Quan Chính Bình duỗi cánh tay ra ngăn ở trước mặt anh ta.

"Tránh ra!". Hà Hữu Nhân giơ tay muốn đẩy tay Quan Chính Bình ra.

Cổ tay Quan Chính Bình chuyển một cái liền nắm chặt cổ tay Hà Hữu Nhân, xác định anh ta không thể giãy dụa anh mới lạnh lùng nói: "Anh chưa từng thấy tôi bởi vì thời gian tôi tới đây cùng anh không trùng nhau, tôi có công việc, sự nghiệp luôn bận rộn, mà cô ấy lại vừa khéo rất thích người có mục tiêu có chí hướng là tôi. Chùng tôi quen nhau nhờ công việc cho nên gặp nhau lúc làm việc, loại sự việc này đối với anh có thể thật lạ lẫm".

Oa! Nói thật lợi hại! Tôn Gia Nhạc mở to mắt, thiếu chút nữa thì không có dũng khí nhìn Hà Hữu Nhân.

"Nhà tôi rất giàu, hoàn toàn không cần tôi làm việc". Hà Hữu Nhân ưỡn thẳng người, vốn anh ta cũng cao 1m 70cm thế nhưng vẫn thấp hơn người ta một khoảng lớn.

"Chỉ có đàn ông không chín chắn mới cho rằng đi làm chỉ vì kiếm tiền, đàn ông chân chính phải có khả năng gánh vác sự nghiệp của mình, nếu không cả đời đều chỉ là con nít còn hôi sữa". Khoé môi Quan Chính Bình mỉa mai bĩu một cái, nhìn từ đầu tới chân anh ta một lần: "Tuy anh không ngại làm con nít ranh nhưng cô ấy hiển nhiên là thích đàn ông phấn đấu vì sự nghiệp là tôi hơn".

Quan Chính Bình thả tay Hà Hữu Nhân ra, đẩy anh ta về phía sau.

Tôn Gia Nhạc nhìn đến trợn mắt há mồm, cô không biết anh nói chuyện có thể sắc nhọn như dao vậy, thật khiến cô muốn lấy máy ghi âm lại để làm nguồn cảm hứng cho việc viết kịch bản sau này.

Quan Chính Bình cúi đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt rung động thật sâu của của cô, anh cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô, sau đó nói nhỏ bên tai cô: "Diễn xuất của cô rất kém cỏi".

Lúc này Tôn Gia Nhạc mới nhớ bọn họ đang đóng vai người yêu, là bạn gái sao có thể không biết bạn trai nói chuyện sẽ là cái dạng đức hạnh gì, vì vậy vội vàng khôi phục bộ dáng tập mãi thành thói quen.

"Anh còn có chuyện gì muốn nói sao? Nếu như không, vậy về sau anh không nên lại xuất hiện quấy nhiễu cô ấy. Nếu như không phải vì hôm nay tôi mới biết chuyện này thì tôi đã sớm báo cảnh sát để họ xử lí...".

"Này, anh không cần thiết phải ác như thế". Tôn Gia Nhạc ôm lấy cánh tay Quan Chính Bình, cảm thấy anh có chút "gay gắt".

"Anh biết là em có cảm tình với anh mà". Hà Hữu Nhân mừng rỡ vội vàng muốn bắt lấy cánh tay Tôn Gia Nhạc.

Quan Chính Bình trừng mắt nhìn anh ta, anh ta lập tức liền dấu bàn tay ra sau lưng.

"Điều Gia Nhạc lo lắng là, thứ nhất, tinh thần anh không ổn định; hai, anh không thể chấp nhận việc bị từ chối, cô ấy sợ anh tự tử hoặc là đâm chúng tôi một dao, chúng tôi chẳng phải sẽ chịu tội?". Quan Chính Bình nhéo má cô, nói: "Đúng không? Bé con".

Khoé miệng Tôn Gia Nhạc co giật hai cái, không quen bị cho thành con nít mà đối xử.

"Đúng vậy, anh thật là lợi hại, ngay cả em đang suy nghĩ gì cũng biết, tâm đầu ý hợp là như thế này sao?". Tôn Gia Nhạc vừa nói vừa xoa xoa cánh tay nổi da gà, cô diễn cũng quá sến rồi.

"Em sao phải tổn thương anh như vậy?". Khuôn mặt Hà Hữu Nhân thống khổ vặn vẹo, không chịu được mà lui về sau mấy bước.

"Tôi không thương hại anh, cũng không tổn thương anh, là do anh cố chấp. Anh nên đi tìm ước mơ của đời mình chứ không phải là mượn việc yêu không được liền đau khổ để chứng minh cảm giác tồn tại của anh". Cô nhẹ nhàng nói.

"Mệnh quá tốt". Quan Chính Bình hừ lạnh một tiếng.

"Tại sao là anh ta mà không phải anh? Em thích người có công việc, anh sẽ đi làm. Em thích dạng người gì anh đều có thể cố gắng". Giọng Hà Hữu Nhân run rẩy nói.

"Yêu thích là việc không có lý tính nhất trên đời này, nếu có thể chọn thì tôi cũng không chọn cái người mà tôi ngưỡng cổ nhìn cũng đủ mệt chết này". Tôn Gia Nhạc vỗ mạnh lên lưng Quan Chính Bình, đáp lại việc anh gọi cô là "bé con" lúc nãy.

"Khụ!". Quan Chính Bình bị đánh đến sặc, mãnh liệt ho khan.

"Anh yêu, em mạnh tay quá sao?". Vẻ mặt cô quan tâm vuốt lưng anh hỏi.

"Không sao, anh đáng đánh, ai bảo anh không chú ý tâm tình của bé con đây?". Quan Chính Bình cười cười với cô: "Yên tâm, anh tuỳ lúc đều có thể điều chỉnh độ cao của em".

Tôn Gia Nhạc còn chưa kịp hiểu ý của anh thì cả người đã bị anh ôm lấy bế bổng lên.

Cô phát hiện cô đang bốn mắt nhìn nhau với Quan Chính Bình, môi hai người cách nhau chưa đến 3cm, hoàn toàn có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.

Đáng chết, ánh mắt anh như có điện vậy, lông mi dày đến mức khiến cho phụ nữ ghen ghét, nhìn thấy hình ảnh cô trong mắt đen của anh, lỗ tai của cô liền nóng lên. Đáng sợ hơn là cô có thể cảm giác được thân thể rắn chắc lại ấm áp của anh đang dán chặt lấy mình, cảm giác như mình đang bay lơ lửng.

Chương (1-20)