Vay nóng Homecredit

Truyện:Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp - Chương 59

Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp
Hiện có 66 chương (chưa hoàn)
Chương 59
0.00
(0 votes)


Chương (1-66 )

Siêu sale Lazada


Chẳng lẽ bọn họ còn ở bên Thái Lan?

Trong đầu nhiều người hâm mộ và phóng viên đều lóe lên suy nghĩ này.

Sau đó, khi tổ chương trình cùng với Chu Vãn và khách mời xuất hiện, đám phóng viên kết thúc buổi phỏng vấn nhỏ, lúc hỏi Viên Bành Vũ, thì hỏi đến Diệp Hoài Cẩn.

"Gia đình Diệp Hoài Cẩn không trở về nước cùng với anh sao?" Phóng viên hỏi Viên Bành Vũ.

"Chúng tôi không rõ hành tung của anh Diệp lắm, có thể anh ấy đã trở về nước rồi, cũng có thể là chưa. Dù sao bọn họ cũng không đi cùng chuyến bay với chúng tôi." Đối mặt với câu hỏi của phóng viên, Viên Bành Vũ tránh nặng tìm nhẹ.

Ai da! Khỏi cần nói thì ai cũng biết gia đình anh Diệp đã đi hưởng thụ thế giới năm người rồi. Quả nhiên cuộc sống hạnh phúc này thật sự khiến cẩu độc thân hâm mộ và ghen tị!

Để hành trình tiếp theo của gia đình anh Diệp diễn ra suôn sẻ, bọn họ cũng có thể giúp che giấu một chút, nhưng trên thực tế, bọn họ thật sự không biết mấy người Diệp Hoài Cẩn đã đi đến thành phố nào ở Thái Lan.

Hơn nữa, cho dù có biết, bọn họ cũng không dám nói!

Nghe Viên Bành Vũ nói như vậy, các phóng viên đều là người nhạy bén, làm sao có thể không hiểu đối phương đang che giấu điều gì.

Xem ra hôm nay không có cách nào cạy được tin tức từ miệng của bọn họ, cũng chỉ có thể hy vọng vào cư dân mạng ở Thái.

Đối tượng là cặp sinh ba nổi bật như vậy, dù sao bọn họ cũng không thể tránh thoát được!

Sau đó, các phóng viên không nắm mãi vấn đề này nữa mà hỏi sang các câu hỏi khác.

Ba vị khách mời đều có thể được xem là lão làng chinh chiến, câu hỏi của phóng viên không làm khó được bọn họ. Chờ sau khi kết thúc buổi phỏng vấn, phóng viên cũng không cạy được bất cứ thông tin có ích nào từ nhóm khách mời.

Có điều có thể phỏng vấn mấy người này, cũng xem như có thu hoạch không nhỏ.

Một lúc sau, các phóng viên nhanh chóng đăng nội dung cuộc phỏng vấn lên trang web chính thức của bọn họ, đặc biệt nhấn mạnh gia đình Diệp Hoài Cẩn không có ở đó.

Phóng viên nào mà thông minh hơn một chút thì biết cách đoán tung tích của gia đình Diệp Hoài Cẩn, đó chính là Diệp Hoài Cẩn đang đi nghỉ.

Khi biết tin, cư dân mạng lập tức nhớ đến sự việc Diệp Hoài Cẩn biến mất khỏi tầm mắt của công chúng vài tháng để ở bên cạnh vợ con.

Vì thế có lẽ lần này cũng giống như vậy.

Chỉ có một điều khác biệt duy nhất, lúc đó bọn họ không biết mặt mũi vợ con của nam thần trông như thế nào, nhưng bây giờ thì bọn họ đã biết hết rồi.

Một khi đã biết, tìm tung tích của gia đình họ cũng không khó.

Quả nhiên đúng như suy nghĩ của phóng viên và cư dân mạng, sau khi tin tức được đăng tải vài giờ, thì có cư dân mạng đang đi du lịch ở Chiang Mai đăng tin.

#Toạ độ tại sân bay Chiang Mai, đã nhìn thấy gia đình nam thần! Kích động quá, nam thần vẫn đẹp trai như trước, vợ nam thần đẹp như trong truyền thuyết, ba nhóc sinh ba dễ thương như huyền thoại (ảnh đính kèm), mọi người chớ có lần mò tung tích nữa!#

****

Cùng lúc đó, bên trong sân một biệt thự ở Chiang Mai.

Cả nhà Mục Nhan đã đến căn biệt thự dành cho gia đình.

Rút kinh nghiệm ở Phuket, lúc Diệp Hoài Cẩn đặt biệt thự thì chọn căn biệt thự dành cho một gia đình. Điều này ít nhất có thể đảm bảo trong mấy ngày nghỉ không có ai đến làm phiền.

Phong cách của ngôi biệt thự này khác hẳn so với phong cách của những ngôi biệt thự trong nước.

Bọn họ vừa tiến vào, ba đứa nhỏ đã yêu thích cảnh vật khác biệt này.

Chưa nói đến có nhiều loại hoa cỏ xinh đẹp rực rỡ, chiếc xích đu trong sân cũng khiến ba cậu nhóc vui cực.

Hành lý còn chưa kịp cất đi, cả ba đã không kịp chờ đợi trèo lên xích đu.

Chỉ là đáng tiếc, chân của ba đứa ngắn quá, sau khi ngồi lên xích đu thì hoàn toàn không có cách nào làm cho xích đu động đậy.

Ba đứa nhỏ anh nhìn em em nhìn anh, nhưng không đứa nào định xuống đẩy.

Mắt nhìn nhau như thể đang nói đối phương đi xuống đi.

Sau nửa ngày, vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.

Mục Nhan đứng bên cạnh thật sự là không nhìn nổi nữa.

Có một câu tục ngữ rất có đạo lý.

Một vị hòa thượng có nước, hai vị hòa thượng đánh nhau tranh giành, cuối cùng cả ba vị hòa thượng đều không có nước uống.

Ba đứa nhỏ này giống y hệt vậy.

"Anh mang hành lý về phòng trước đi, em chơi với bọn nhỏ một chút." Mục Nhan nói với Diệp Hoài Cẩn.

Diệp Hoài Cẩn "ừ" một tiếng, làm người khuân vác.

Mà lúc này, Mục Nhan đi đến bên cạnh ba đứa nhỏ, dưới ánh mắt chờ mong của bọn chúng, cô đẩy xích đu.

Sau khi xích đu di chuyển, vẻ mặt của ba đứa nhỏ lập tức trở nên vui vẻ.

Thật là quá thoải mái!

Đẩy một hồi, Mục Nhan dừng lại, nhìn ba đứa nhỏ: "Mẹ cũng muốn ngồi, bây giờ ai đẩy?"

Nghe vậy, Diệp Vũ Triết và Diệp Vũ Hành đều cùng nhìn Diệp Vũ Thánh rồi nói: "Anh cả trước."

"Sau khi anh đẩy xong thì sao?"

"Em."

"Em là người cuối cùng."

Diệp Vũ Triết và Diệp Vũ Hành đều là hai nhóc thông minh, sau khi biết ý định của Mục Nhan, chúng đều nghe lời.

"Vậy các con cứ làm như vậy đi! Đừng lười biếng, nếu không ai cũng đừng hòng được chơi." Mục Nhan nói.

Ba đứa nhỏ lập tức gật đầu.

Chờ Mục Nhan rời đi, ba đứa nhỏ dựa theo thứ tự đẩy xích đu. Để cho công bằng, Diệp Vũ Thánh thậm chí còn đếm số.

"1, 2, 3..."

Mục Nhan đi không xa, nghe tiếng đếm số ở phía sau, trong đầu hiện lên suy nghĩ.

Thực sự là quỷ nhỏ lanh lợi.

Khi cô lắc đầu đi về phía phòng, Diệp Hoài Cẩn đang đứng ở cửa nhìn họ, rõ ràng là anh đã nhìn thấy mọi chuyện lúc nãy.

Mục Nhan đi về phía anh, Diệp Hoài Cẩn dùng ánh mắt vô cùng chăm chú nhìn Mục Nhan, nhìn thoáng qua vẫn có thể thấy sự dịu dàng tràn đầy trong ánh mắt.

Ánh mắt đó khiến cho trái tim của Mục Nhan không nhịn được kích động một chút.

Sau đó khóe miệng cô lộ ra ý cười: "Sao lại đột nhiên nhìn em như vậy?"

Ánh mắt anh hôm nay có chút lộ liễu~

"Em dạy bọn nhỏ rất tốt." Diệp Hoài Cẩn rất nghiêm túc nói, bọn nhỏ tất nhiên là chỉ ba nhóc sinh ba.

Mặc dù anh dành không ít thời gian ở bên cạnh bọn họ, nhưng thời gian dạy dỗ bọn nhỏ lại rất ít, ba nhóc sinh ba có tính cách như ngày hôm nay, Mục Nhan đã phải trả giá rất nhiều.

Càng lớn, tính cách của bọn nhỏ càng hiện rõ, kết quả giáo dục của Mục Nhan càng trở nên rõ ràng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net

Nhất là lúc nãy vừa mới tận mắt chứng kiến ​​cảnh dạy dỗ kia, trong lòng anh lại càng mềm mại hơn.

"Năm nay hình như anh nói câu này đặc biệt nhiều đó?" Mục Nhan nhướng mày, hỏi ngược lại.

"Là do bọn nhỏ thoáng cái đã lớn lên, có một số việc làm anh rất hoài niệm." Diệp Hoài Cẩn trả lời.

Đúng vậy, chỉ ở nước ngoài vài tháng quay phim xong trở về, lúc gặp nhau, thì phát hiện bọn nhỏ có chút khác trước!

"Có lẽ là bởi vì năm sau bọn nhỏ sẽ đi học Tiểu học. Ở học kỳ cuối cùng, nhà trẻ đã chuẩn bị cho bọn nhỏ rất nhiều hoạt động thực tế, chuẩn bị tầm nhìn từ mẫu giáo lên Tiểu học." Mục Nhan giải thích, sau đó tiến lên một bước, trực tiếp ôm eo Diệp Hoài Cẩn và nói: "Hoài Cẩn, anh đã làm rất nhiều rất nhiều, gặp được anh là điều may mắn của em, hơn nữa em còn có thể cùng anh trải qua cả đời này nữa."

Lúc nói, Mục Nhan hít một hơi thật sâu.

Đây là lời nói thật lòng của cô.

Cô thật sự thấy bản thân mình đủ may mắn.

Không nói đến giới giải trí, chỉ nói công việc bình thường, có rất ít người có thể lo cho gia đình được như Diệp Hoài Cẩn.

Cô còn có điều gì không hài lòng nữa?

Đối với những lời Diệp Hoài Cẩn nói, cô thấy đó không phải là vấn đề.

Có thể thấy được sự yêu thích của bọn nhỏ dành cho Diệp Hoài Cẩn.

Nếu anh thật sự lơ là bọn nhỏ, làm sao bọn chúng có thể suốt ngày nhớ anh như thế được?

Sau khi Diệp Hoài Cẩn được Mục Nhan ôm, anh lập tức dùng hai tay ôm lấy Mục Nhan, nghe giọng nói thanh thoát của cô phát ra từng câu chữ, trái tim càng lúc càng mềm mại.

"Anh cũng vậy." Diệp Hoài Cẩn thốt lên ba chữ đơn giản, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng lại rất mạnh mẽ.

Mà nói xong câu đó, Diệp Hoài Cẩn nói tiếp: "Sau này anh sẽ không bỏ lỡ bất kỳ ngày quan trọng nào của bọn nhỏ nữa."

Câu nói này, là lời hứa hẹn, cũng là lời tuyên bố.

"Được." Mục Nhan đáp, hai tay ôm eo Diệp Hoài Cẩn vô thức thả lỏng, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Hoài Cẩn, trong mắt tràn đầy ý cười.

Diệp Hoài Cẩn cúi đầu, nhìn đôi mắt long lanh trước mặt, trong lòng anh khẽ động, một giây sau, anh cúi đầu, cách đôi môi đỏ mọng của Mục Nhan càng ngày càng gần.

Mục Nhan ý thức được Diệp Hoài Cẩn muốn làm gì, cơ thể theo bản năng lùi lại một bước nhỏ.

Nhưng cô vừa mới lùi một chút, Diệp Hoài Cẩn lập tức tóm lấy cô, không cho cô lùi.

"Bọn nhỏ còn ở đây!" Mục Nhan nhắc nhở.

Lúc này, cô cảm giác được ba đứa nhóc đang đếm số ở trong sân đột nhiên im lặng.

Bình thường trong những trường hợp này, khi bọn trẻ đột nhiên im lặng, điều đó chỉ có thể nói rõ một chuyện.

Bọn chúng đang làm chuyện xấu.

Trong tình huống này, cho dù không làm chuyện xấu thì cũng là đang làm chuyện không đứng đắn.

Diệp Hoài Cẩn nghe Mục Nhan nói, thì đưa mắt nhìn về phía ba đứa nhỏ.

Lúc nhìn qua thì thấy ba đứa nhỏ đang lén nhìn phía bên này.

Thấy Diệp Hoài Cẩn nhìn qua, ba nhóc liền che giấu bằng cách quay đầu sang phía khác, nhưng khóe mắt vẫn chú ý đến bên này.

Thấy vậy, Diệp Hoài Cẩn tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Ba đứa nhỏ sát phong cảnh~

"Che mắt lại." Diệp Hoài Cẩn trực tiếp ra lệnh cho ba nhóc.

"Dạ~" Ba đứa nhỏ đáp, nhưng giữa năm ngón tay lại lộ ra một khe hở nhỏ.

"Khép lại!" Diệp Hoài Cẩn tiếp tục nhắc nhở.

Mặc dù tránh đi thì yên tâm hơn, nhưng mà bị sát phong cảnh nhiều lần như thế, không thể lại tiếp tục "chiều" bọn nhỏ đến "phá hoại" sự thân mật giữa anh và Mục Nhan được.

"Dạ~"

Ba đứa nhỏ vâng dạ, quả nhiên khép chặt lại các ngón tay không một khe hở.

Mặc dù bọn chúng rất muốn xem nhưng bố đã nhấn mạnh hai lần, bọn chúng phải ngoan ngoãn~

Thấy vậy, Diệp Hoài Cẩn hài lòng. Lúc nhìn Mục Nhan, thấy vẻ mặt cô hiện lên sự bất đắc dĩ.

"Chúng ta tiếp tục nhé?" Diệp Hoài Cẩn hỏi.

Lời này vừa mới nói ra, Mục Nhan đã hơi nhón chân, đôi môi đỏ mọng trực tiếp in lên môi Diệp Hoài Cẩn.

Cô chủ động hôn, sao lại đáng yêu như thế này~

Cô đáng yêu chết đi được.

Nếu đã muốn hôn, vậy thì hôn thôi ~

Chẳng mấy chốc, bốn cánh môi chạm vào nhau.

Mặc dù Mục Nhan là người chủ động trước, nhưng sau khi phản ứng lại, Diệp Hoài Cẩn trực tiếp chuyển từ thế bị động sang chủ động, ôm lấy eo Mục Nhan, cạy hàm răng của Mục Nhan ra, môi lưỡi quấn quýt...

Một lúc sau, hai người tách ra, cùng nhau nhìn về phía ba nhóc tì, ba nhóc kia vẫn đang che mắt lại.

Bộ dạng ngoan ngoãn này quả thật rất đáng yêu.

Lúc này cảm thấy thời gian cũng đã đủ lâu, Diệp Vũ Thánh thử thăm dò hỏi: "Bố mẹ, hai người không sao chứ?"

Mục Nhan định nói gì đó, nhưng Diệp Hoài Cẩn vươn ngón trỏ đặt lên môi ra hiệu im lặng, sau đó nắm lấy tay Mục Nhan đi vào phòng.

Mà Diệp Vũ Thánh không nghe thấy tiếng trả lời, cậu bé thu lại bàn tay đang che mắt, nhìn về phía Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan, người đã không thấy đâu nữa.

Diệp Vũ Thánh vội vàng gọi hai em trai của mình.

Sau đó cả ba người cùng nhau xông vào nhà.

"Bố mẹ, sao không gọi bọn con!"

Cũng không biết bọn chúng đứng đó bao lâu rồi.

"Chọc mấy đứa thôi!" Diệp Hoài Cẩn vừa giúp Mục Nhan sắp xếp hành lý, vừa lười biếng nói.

Ba đứa nhỏ: "...."

-- Bố thật quá đáng!

Ai oán nhìn Diệp Hoài Cẩn, ba đứa nhỏ đã sớm vứt chuyện "thân mật" của Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan lúc nãy ra sau đầu rồi. Bọn nhỏ cho rằng hai người không có làm gì, chỉ là trêu chọc chúng mà thôi.

Mục Nhan đứng bên cạnh nhìn cả quá trình, vẻ mặt cạn lời.

Xét về độ đen tối, ai đen tối hơn Diệp Hoài Cẩn?

Sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức, buổi tối Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan đưa ba cậu nhóc đi dạo đường phố Chiang Mai, dưới sự bao phủ của màn đêm, tối đó hành tung của cả nhà Diệp Hoài Cẩn không bị phát hiện.

Ngày hôm sau. trước tiên đi công viên voi chơi đùa một ngày, mang ba nhóc đi tắm cho voi, đút voi ăn, buổi chiều trở về tiện đường xem biểu diễn tại FantaSea.

Ngày thứ ba, cả nhà đi đu dây băng rừng*. Ba đứa nhỏ là khách du lịch nhỏ nhất trong đội ngũ ngày hôm đó, nhưng gan không nhỏ. Về cơ bản đều là thay phiên nhau đi cùng huấn luyện viên, bỗng chốc trở thành cục cưng của cả đội ngũ.

*Đu dây băng rừng: Hoạt động Tarzan Adventure rất nổi tiếng ở Thái Lan, được trải nghiệm làm cậu bé Tarzan trong rừng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net

Đương nhiên, hoạt động trong hai ngày qua đều bị cư dân mạng nhận ra. Có điều Diệp Hoài Cẩn không hề che giấu điều đó, thậm chí còn chụp ảnh chung với những du khách này.

Những bức ảnh này được chia sẻ vào diễn đàn trong nước, khiến khán giả trong nước một lần nữa thầm ghen tị.

Ngay lúc đó, một số du khách dự định đến các danh lam thắng cảnh ở Chiang Mai để thử vận ​​may xem có gặp được Diệp Hoài Cẩn hay không thì trên mạng lại xuất hiện một tin tức mới.

Diệp Hoài Cẩn không ở Chiang Mai nữa, mà đã đến Bangkok rồi!

Mà các du khách ở Bangkok ngay lập tức lên tinh thần, chuẩn bị cho cuộc "vô tình gặp được" đã được chuẩn bị kỹ càng.

Cuối cùng, có khách du lịch đã bắt gặp gia đình Diệp Hoài Cẩn trong một quán cà phê chó husky nổi tiếng trên mạng Internet ở Bangkok.

Vừa phát hiện, vị khách du lịch đó sau khi chụp một vài bức ảnh đã nhanh chóng đăng lên Weibo.

#Tọa độ ở Bangkok, quán cà phê husky nổi tiếng trên mạng, vốn đến để check in, lại ngoài ý muốn gặp cả nhà Diệp Hoài Cẩn, a a a ~ Tổ hợp ba nhóc sinh ba và husky moe quá đi mà (kèm ảnh)#

Sau khi bài viết này được đăng lên, ánh mắt của các khách du lịch lại một lần nữa đặt lên người ba nhóc sinh ba, đôi mắt đều sắp biến thành sao rồi.

Sao lại có thể dễ thương như vậy được chứ!

Mà lúc này, sau khi ba nhóc ôm husky chụp ảnh xong, thì chạy như điên về phía Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan.

Gương mặt của ba đứa nhỏ phải nói là tràn ngập sự hưng phấn, trên đường đi còn lầm bầm nói với nhau gì đó, ba nhóc đến gần Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan.

"Bố mẹ, chúng con có thể cùng thương lượng một chuyện với bố mẹ được không?"

"Chuyện gì?" Diệp Hoài Cẩn nhìn thấy ba nhóc làm ra vẻ ngoan ngoãn, hơi nhướng mày, lại giở trò gì nữa?

"Chúng ta nuôi một con chó được không! Husky thật đáng yêu!" Diệp Vũ Triết nghiêm túc hỏi, lúc nói chuyện còn quay đầu nhìn về phía mấy con husky xa xa, trong mắt mang theo vài phần chờ mong.

"Có thể nuôi, nhưng một khi bắt đầu nuôi, các con phải có trách nhiệm chăm sóc yêu thương chúng. Không thể vì lúc không thích thì không nuôi nữa. Nếu như các con làm được, bố sẽ cho các con nuôi." Diệp Hoài Cẩn kiên nhẫn nói đạo lý với bọn nhỏ.

"Có thể, con có thể làm được." Diệp Vũ Triết vội vàng gật đầu: "Lớp học của bọn con cũng có bạn học nuôi chó. Mỗi ngày các bạn sẽ dắt chó ra ngoài đi dạo! Đến lúc đó bọn con cũng sẽ vậy, chăm sóc chúng thật tốt, đồ chơi của chúng con cũng cho chúng nó nữa."

Vì để có thể được nuôi chó, lúc này Diệp Vũ Triết quả thực đã vắt hết não.

"Vậy sau khi về nhà chúng ta sẽ đến cửa hàng thú cưng."

"Vâng." Ba đứa nhỏ mãnh liệt gật đầu, sắc mặt trở nên kích động.

Mục Nhan ngồi bên cạnh nhìn, cũng không cự tuyệt.

Nhắc mới nhớ, nếu thực sự nuôi thú cưng, sợ rằng cô mới là người dẫn chó đi nhiều, có điều cô khá giỏi về việc đó.

Khi còn nhỏ, cô cũng muốn nuôi chó, chỉ là bố mẹ cô kiên quyết không cho phép, sau này cũng không có thời gian...

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Mục Nhan có chút hoảng hốt.

Lúc này, người đến quán cà phê càng ngày càng nhiều. Mà điện thoại của những người này đều hướng về phía góc của Diệp Hoài Cẩn.

Ba đứa nhóc cũng chú ý tới, nhưng bởi vì những người này đến chơi, cho nên ba đứa nhóc cũng không biết làm sao, có người chụp ảnh ba nhóc, ba nhóc được Diệp Hoài Cẩn an ủi mới có thể tự nhiên làm chuyện của mình, thỉnh thoảng sẽ tạo dáng cho bọn họ chụp ảnh.

Mỗi khi bọn chúng làm chuyện gì, đều dẫn đến tiếng la hét. Chỉ có thể nói rằng, đôi khi sức hút của những đứa nhỏ dễ thương còn mạnh hơn cả nam thần.

"Làm sao vậy?" Lúc này Diệp Hoài Cẩn mới chú ý tới Mục Nhan mất tập trung, quan tâm hỏi.

"Không có chuyện gì, chỉ là vừa nhớ tới một chuyện." Mục Nhan lắc đầu, rõ ràng không muốn nói nhiều.

Thấy vậy, ánh mắt Diệp Hoài Cẩn có chút tối sầm lại, cũng không nói gì, nhìn ly cà phê đã thấy đáy, anh nói: "Vậy chúng ta trở về đi."

"Ừm."

Sau khi Mục Nhan trả lời, Diệp Hoài Cẩn mang theo Mục Nhan và ba đứa nhỏ rời đi.

Mà chờ đến khi Diệp Hoài Cẩn mang gia đình rời đi, sau lưng bọn họ lại chào đón một làn sóng Weibo.

Trở lại khách sạn, Mục Nhan lập tức lấy điện thoại di động ra xem tin tức mới. Vừa lướt, quả nhiên nhìn thấy hình ảnh bọn họ ở quán cà phê xuất hiện tràn ngập trên mạng.

Đối với tình huống này, hiện tại Mục Nhan có chút chết lặng.

Đại khái là sau khi lướt một lúc, Mục Nhan chuẩn bị thoát ra.

Không nghĩ đến, trang này đột nhiên tải mới, một tin tức mới nhanh chóng xuất hiện ngay sau đó.

Tin tức này thật sự dọa sợ Mục Nhan.

#Ha ha ha ~ Mọi người đều nhìn thấy nam thần Diệp sau khi bị công khai định vị, tôi có thể nói cho mọi người biết hành tung ngày mai của nam thần Diệp#

[Như tiêu đề, tại sao tôi có thể nói như vậy! Bởi vì tôi biết ngày mai là lễ tốt nghiệp của trường mẫu giáo quốc tế Sunshine nơi ba nhóc sinh ba nhà nam thần đang học, vì vậy ngày mai nhất định cả nhà nam thần sẽ về nước. Không cần cảm ơn tôi đâu nha~]

Sau khi đọc tin tức, Mục Nhan đưa điện thoại cho Diệp Hoài Cẩn.

Diệp Hoài Cẩn vừa đọc thì nhướng mày.

Quả nhiên không thể coi thường cư dân mạng.

"Ngày mai, chúng ta sẽ không bị bao vây ở sân bay đó chứ?" Mục Nhan không nhịn được hỏi. Nghĩ đến cảnh tượng đó, cô cảm thấy... một lời khó nói hết.

Mặc dù đã gặp phóng viên nhiều lần, nhưng lần đầu tiên xuất hiện trước mặt phóng viên sau khi lộ mặt thật, thì ngày mai có lẽ là lần đầu tiên!

"Có thể." Diệp Hoài Cẩn đáp.

Trong mấy ngày nghỉ phép này, anh không có chút nghi ngờ nào vào khả năng của cư dân mạng.

Lại nhìn bộ dạng rối rắm của Mục Nhan, Diệp Hoài Cẩn cười nói: "Yên tâm, mọi chuyện đều có anh."

"Ừm." Không thể không thừa nhận, bởi vì câu nói này, Mục Nhan an tâm hơn rất nhiều.

Ngày hôm sau, bóng dáng đoàn người Mục Nhan xuất hiện tại sân bay quốc tế Bangkok.

Vừa xuất hiện, đã bị những du khách đi về cùng ngày phát hiện ra. Sau khi nghiên cứu chuyến bay, chuyến bay của Diệp Hoài Cẩn đã bị tiết lộ.

Mà tại Trung Quốc, đám phóng viên và người hâm mộ đã chuẩn bị sẵn sàng để đón máy bay.

Lần này nam thần Diệp sẽ không "tùy ý" đi đến nơi khác đó chứ!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-66 )