← Ch.30 | Ch.32 → |
"Sao hả Tiểu Tạ? Là trường mình đúng không?" Giáo viên kia kiên trì nói tiếp, bởi vì cô ta đã tìm ra học sinh có điều kiện phù hợp.
"Ừ là trường mình đấy, hơn nữa... ba cậu nhóc này là cặp sinh ba lớp chúng tôi..." Giáo viên chủ nhiệm của ba cậu nhóc cũng chính là Tiểu Tạ gật đầu, giọng nói cũng hơi do dự một chút.
Thật sự là ngày nào cô ấy cũng nhìn bóng người Mục Nhan và cặp sinh ba.
Còn người được chụp trong ảnh thì không phải vừa mới gặp lúc sáng ư, sao cô ấy lại không biết được?
Cô ấy biết sự thật thật rồi!
Nghĩ lại thì tất cả đều có sơ hở, sao cô ấy lại nhận ra muộn thế này!
"Hả?"
Tầm mắt các giáo viên khác trong phòng lũ lượt đổ dồn vào người Tiểu Tạ.
Cái gì? Họ không nghe nhầm chứ?
Ý của Tiểu Tạ là cặp sinh ba của Diệp Hoài Cẩn ở trường của họ thật à?
Đối diện với sự thắc mắc của đám người, Tiểu Tạ gật đầu chắc nịch: "Đúng vậy~ cặp sinh ba của Diệp Hoài Cẩn ở trường mình, ngay dưới mí mắt chúng ta."
"Thấy chưa! Tôi đã nói đây là trường mình rồi mà." Giáo viên nhắc đến việc này đầu tiên sững người một lát rồi đắc ý nói, khi cô ta nhìn thấy ảnh thì cũng có dự đoán rồi.
Một là cổng trường học quá giống, hai là vì cô ta biết lớp Tiểu Tạ có cặp sinh ba.
Hai điều kiện này hợp lại là ra sự thật rồi.
Lúc này, giáo viên khác cũng hiểu ra, sau đó trong đầu vụt qua bóng dáng ba cậu nhóc.
A a a~ sắp ba năm rồi, họ lại chưa từng đoán ra~
Bây giờ càng nghĩ thì lại càng cảm thấy chính xác.
Sau đó mọi người không nhịn được bắt đầu thảo luận.
"Nhắc đến thì cặp sinh ba ở lớp Tiểu Tạ đúng là đáng yêu thật! Cũng cực kỳ lễ phép nữa."
"Đúng vậy, nhan sắc tiêu chuẩn ấy, lần nào tôi nhìn thấy mẹ của chúng cũng đều ngạc nhiên hết, lúc đó tôi đã bảo gen bố mẹ chúng chắc chắn tốt lắm, bây giờ... 2333~"
"Tiểu Tạ, tôi nhớ cô có nói chưa từng thấy bố cặp sinh ba bước chân qua cổng trường, khi đó tôi cũng chưa thấy kỳ lạ. Nếu mà bố chúng là Diệp Hoài Cẩn, thì không đến trường mẫu giáo như thế là đúng rồi, chắc là sợ bị người ta nhận ra, vì thế thường chờ đợi ở cổng trường, còn đeo kính râm nữa. Sao chúng ta không đoán theo hướng là ngôi sao nhỉ!"
"Nhưng mà lúc làm thủ tục nhập học, cần tài liệu của bố mẹ mà? Không phải trong tay Tiểu Tạ có cách thức liên lạc à? Sao chưa từng phát hiện ra?"
Đang thảo luận, rất nhiều giáo viên đều phát hiện ra có một bug ở trong đây.
"Cặp sinh ba đến sau ngày nhập học chính thức hai ngày nên thủ tục do hiệu trưởng làm, bình thường có việc tôi đều liên lạc với mẹ chúng, lúc trước hỏi thì mẹ chúng bảo công việc của bố bận rộn nên không có thời gian. Công việc nào cũng có rất nhiều tình huống này mà, tôi cũng không nghĩ nhiều..." Tiểu Tạ bất lực nói.
Trẻ con học được ở trường họ thì gia đình không giàu cũng phải khá giả, công việc bố người ta bận rộn cũng là thường tình, sao cô ấy có thể nghĩ nhiều như thế chứ!
Chỉ là bây giờ khi phát hiện ra sự thật thì càng nghĩ càng có nhiều sơ hở.
"Thảo nào!" Mọi người tỏ vẻ hiểu ra sau khi nghe giải thích, ở các lớp khác của họ, mặc dù người liên lạc của một số đứa trẻ là bố mẹ nhưng bố mẹ đều rất bận, một số đứa trẻ thì người đến đón chúng đều là bảo mẫu hoặc là ông bà.
Rất nhanh sau đó, mọi người bỏ qua không nhắc chuyện này nữa mà tập trung quay lại chuyện cặp sinh ba là con của Diệp Hoài Cẩn.
"Có phải bây giờ muốn công khai rồi không, trước đây trên mạng chẳng có chút tin tức gì, dạo này xuất hiện khá nhiều đấy."
"Không phải sắp tham gia quay "Bố ơi! Mình đi đâu thế?" à? Chắc là sắp lộ diện rồi."
"Đúng vậy! Sau khi kỳ nghỉ hè năm nay kết thúc thì chúng đều lên tiểu học rồi mà."
"Ôi trời, tôi kích động quá đi!"
"Nếu mà lộ diện thì Diệp Hoài Cẩn sẽ đến tham dự lễ tốt nghiệp năm nay chứ?"
"A a a... kích động quá..."
"..."
Các giáo viên trong phòng làm việc đã bắt đầu nháo nhào cả lên nhưng chẳng một ai có ý định đăng Weibo hay vòng bạn bè cả.
Bởi khi họ ký hợp đồng với trường mẫu giáo đã có quy định rằng không được để lộ bất cứ thông tin cá nhân của học sinh nào trên trang công cộng, vì thế họ cũng chỉ có thể tiêu hóa thông tin bùng nổ thế này trong nội bộ thôi.
Tiểu Tạ ở bên cạnh nghe vậy cũng vô thức mong chờ trong lòng, ngày mai không biết có cơ hội tiếp tục thấy nam thần Diệp không nữa?
Còn một bên khác, Diệp Hoài Cẩn không hề hay biết mình đã bị lộ vì ảnh trên mạng, anh đang dẫn ba cậu nhóc đi đến xe của mình.
Trên đường, tâm trạng của ba cậu nhóc hứng khởi đầy rõ ràng, đi đường thôi cũng tung tăng trông rất là vui.
Ngoài điều đó, khi ba cậu nhóc nhìn thấy bạn cùng lớp bên cạnh thì còn cực kỳ vui vẻ chào hỏi các bạn cùng lớp.
"Tiểu Mẫn, đây là bố mình đó, hôm nay bố tới đón tụi mình."
"Tử Hạ, giới thiệu với cậu đây là bố mình, đẹp trai chứ!"
"..."
Cả ba đều nói với vẻ mặt đầy tự hào và đắc ý.
Diệp Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ này của ba cậu nhóc thì bỗng dưng trong lòng anh có cảm giác nghèn nghẹn.
Dù rằng là nghĩ cho chúng nhưng khoảng thời gian này anh vẫn có thiếu sót với chúng.
May mà mọi chuyện đều còn kịp.
Lạ lùng thay Diệp Hoài Cẩn cũng mong chờ hơn một chút về chương trình "Bố ơi! Mình đi đâu thế?" mà ban đầu anh chỉ định thông qua nó để tiết lộ con trai.
Khi không có Mục Nhan bên cạnh, anh và các con trai ở cùng nhau sẽ như thế nào?
Họ đi ra khỏi cổng trường trong nụ cười vui vẻ của ba cậu nhóc.
Vừa ra khỏi cổng trường, bỗng dưng Diệp Vũ Thánh gọi một tiếng: "Bố ơi."
"Sao thế con?" Diệp Hoài Cẩn đáp lại, anh cúi đầu nhìn ba cục cưng nhà mình bằng ánh mắt dịu dàng.
"Bố ơi, hôm nay chúng con vui lắm!" Diệp Vũ Thánh tiếp tục nói, cậu bé vừa nói vừa nhìn Diệp Hoài Cẩn với đôi mắt to tròn cực kỳ chăm chú.
Lời cậu bé vừa dứt thì hai đứa Diệp Vũ Triết và Diệp Vũ Hành cũng hào hứng nói theo.
"Vì bố đến đón chúng con đấy."
"Đây là lần đầu tiên bố đến lớp đón chúng con đấy!"
"Sau này có thời gian bố sẽ thường đến đón các con." Diệp Hoài Cẩn cười, sau đó hứa hẹn một cách nghiêm túc.
"Vâng ạ~" Ba cậu nhóc đáp lại với giọng nói giòn giã, âm cuối kéo dài mang theo vẻ đáng yêu vô cùng.
Sau khi đáp lại, Diệp Vũ Hành nói thêm một câu: "Cả mẹ cũng phải đi cùng nữa."
Hai đứa nhỏ còn lại cũng lập tức gật đầu theo.
Nếu bố mẹ cùng đến đón chúng thì đúng là cực kỳ hạnh phúc.
"Được." Diệp Hoài Cẩn đáp lại.
Có được câu trả lời khẳng định, mặt ba cậu nhóc đồng loạt nở nụ cười tươi rói.
Rất nhanh chóng ba người đã tới trước xe.
Sau khi ba đứa được Diệp Hoài Cẩn sắp xếp ngồi ở ghế sau xong, anh mới ngồi vào ghế lái.
Trên xe, ba cậu nhóc đã không thể chờ đợi nổi nữa mà chia sẻ với Mục Nhan.
"Mẹ ơi, hôm nay bố vào trong đón chúng con rồi, chúng con vui lắm. Sau đó trên đường gặp một bạn, mẹ bạn ấy còn nói bố đẹp trai quá, ngầu quá nữa cơ." Diệp Vũ Thánh tíu tít nói đầu tiên như thể mong mình có thể nói hết chuyện muốn nói bằng một hơi.
"Là bạn nam hay bạn nữ?" Mục Nhan nghe xong thì thấy buồn cười, cô cũng bắt đầu tò mò.
"Con gái ạ, bạn gái mà bình thường anh cả thích chơi cùng nhất đấy ạ." Chưa đợi Diệp Vũ Thánh nói xong thì Diệp Vũ Triết đã không nhịn được chen ngang như là đang tố cáo.
"Là Tử Hạ sao?" Mục Nhan trêu ghẹo nói, cô bé này thường hay xuất hiện trong lời con trai mình nè!
Diệp Hoài Cẩn ở bên cạnh nghe, trong đầu ngay lập tức vụt qua cô bé đáng yêu vừa gặp trên đường, hình như cậu cả nhà mình đi đến ký vào bàn tay nhỏ của đối phương một cái à?
"Đúng vậy, chính là bạn ấy." Diệp Vũ Triết lập tức nhanh miệng nói.
Diệp Vũ Thánh nghe Diệp Vũ Triết cướp trả lời trước thì tức giận ngay: "Sao em lại tố cáo chứ!"
"Em có tố cáo đâu! Không phải anh thích chơi với bạn ấy nhất sao? Có lúc em tìm anh chơi cùng, anh còn chẳng để ý đến em." Diệp Vũ Triết cũng nói lại với vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
"Không phải em cũng thích chơi cùng với Tiểu Mẫn sao! Còn cần anh chơi cùng làm gì?" Diệp Vũ Thánh cũng lập tức vạch trần em trai nhà mình.
"Anh trước đấy."
"Em ý!"
"..."
Hai cậu bé cứ bắt đầu cãi cọ như thế.
Tiểu Mẫn? Hình như vừa rồi cũng gặp nhỉ? Diệp Hoài Cẩn tiếp tục suy nghĩ.
"Thế Vũ Hành thì sao?" Mục Nhan nhìn con trai út của mình.
Lúc này, cậu cả và cậu hai cùng quay đầu sang: "Rất nhiều bạn nữ đều thích chơi với em ấy!"
Bí mật của chúng bị mẹ biết rồi, bí mật của em út cũng không cần giấu nữa.
Diệp Hoài Cẩn, Mục Nhan: "..."
——Con trai út ngoan ngoãn nhất lại được chào đón nhất à?
Còn Diệp Vũ Hành, nghe thấy các anh nói đến mình thì chẳng nói gì mà chỉ chớp chớp đôi mắt trông rất là vô tội.
Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Triết vạch trần em trai xong cũng thấy chẳng có gì hay ho, hai đứa nhìn nhau một cái, hứ một tiếng rồi cũng không cãi nhau nữa.
Mục Nhan không nhịn được cười, có ba cậu nhóc vui lắm, ít nhất là có thể đốc thúc lẫn nhau ấy nhỉ?
Sau đó, Mục Nhan cũng không tiếp tục chủ đề này nữa mà chuyển sang hỏi đến cái khác.
Ba cậu nhóc đều trả lời lại rất nghiêm túc kỹ càng, sau cùng còn hát một bài thiếu nhi mà chúng mới học được.
Lúc này, trong xe ngập tràn tiếng cười vui vẻ.
Đan xen với tiếng hát lanh lảnh của chúng, không bao lâu chiếc xe dừng lại ở một siêu thị gần đó.
Nhìn thấy siêu thị, mắt ba cậu nhóc thoáng chốc sáng bừng.
Có phải hôm nay chúng được mua đồ ăn vặt rồi không?
Ba đôi mắt tròn xoe ngay lập tức nhìn về phía bố mẹ ngồi đằng trước.
Dẫn chúng đi theo vào siêu thị nữa~
Vào lúc đó, Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan cùng ngoảnh đầu thì nhìn thấy tầm mắt sáng long lanh của ba cậu nhóc.
Đối mắt một cái là không nhịn được cười.
Ba cậu nhóc này đúng là đáng yêu quá!
"Cùng đi chứ?" Diệp Hoài Cẩn hỏi Mục Nhan.
Từ trước tới giờ anh đều làm khuân vác hoặc là cùng dạo với Mục Nhan lúc vắng khách, rất ít khi cả nhà cùng đi siêu thị, do có những lúc siêu thị rất đông người nên có nguy cơ bị lộ.
Nhưng bây giờ đã gần đến bước công khai rồi nên có lẽ việc bị phát hiện đã không còn quan trọng nữa.
Nhìn sự mong đợi thấp thoáng trong mắt Diệp Hoài Cẩn, Mục Nhan cong môi cười: "Cùng đi thôi!"
Thấy được sự vui mừng của ba cậu nhóc sau khi được Diệp Hoài Cẩn đón về, Mục Nhan cảm thấy cả nhà cùng đi có vẻ rất ổn.
Nếu mọi người đều mong muốn vậy thì cùng đi thôi!
Sau đó, cả nhà cùng xuống xe rồi tay lớn dắt tay nhỏ cùng đi vào siêu thị.
← Ch. 30 | Ch. 32 → |