← Ch.23 | Ch.25 → |
Dù trước đó đã chuẩn bị tâm lý nhưng bây giờ khi có cơ hội được gặp Diệp Hoài Cẩn thật, nhịp tim của Văn Sâm và Quý Lâm Uyên đều không khỏi tăng tốc.
Bởi vì, có thể nói Diệp Hoài Cẩn là nhân vật siêu huyền thoại trong lòng hai người họ.
Diệp Hoài Cẩn là đàn anh cùng khoa với Quý Lâm Uyên, hơn nữa dù đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng anh vẫn là nhân vật nổi tiếng của trường. Khi học lớp diễn xuất, giáo viên sẽ luôn nhắc đến kỹ năng diễn xuất tài giỏi của Diệp Hoài Cẩn. Bên cạnh đó, anh ta cũng từng xem vài bộ phim của Diệp Hoài Cẩn, có thể nói rằng Diệp Hoài Cẩn là thần tượng của anh ta.
Mặc dù bây giờ hai người cùng một công ty nhưng anh ta cũng chỉ là một người mới vừa ra mắt, cũng chẳng có nhiều cơ hội nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn ở công ty. Cho dù có gặp được thì cũng chỉ nhìn từ xa, hơn nữa khi đó đối phương còn được bao quanh bởi một đám người.
Còn về Văn Sâm, đối với anh ta thì Diệp Hoài Cẩn là nhân vật trong tin tức, dù rằng hai người không có nhiều cơ hội giao lưu tiếp xúc do ngành nghề hơi khác biệt nhưng việc này cũng chẳng thể cản trở anh ta biết được mức độ nổi tiếng của đối phương lớn cỡ nào.
Hai người đều thầm nghĩ trong lòng, Quý Lâm Uyên nói trước: "Vậy nếu chị Mục có người đón rồi thì chúng tôi đi trước đây."
Dù rằng anh ta cũng rất muốn gặp thần tượng của mình để chào hỏi nhưng bây giờ ở lại thì có lẽ hơi đáng nghi.
Mà Quý Lâm Uyên vừa nói xong thì Văn Sâm "A" một tiếng cũng phản ứng lại: "Ừm, chúng tôi nên đi rồi."
Nhưng mà trong lòng hơi tiếc nuối.
Thấy bộ dạng tránh hiềm nghi của hai người rồi lại nhớ tới địa vị của Diệp Hoài Cẩn, Mục Nhan hiểu ngay được nỗi trăn trở của họ.
Nhớ lại hai ngày ở cùng, cô cũng rất có thiện cảm với ba vị khách mời, nhất là Văn Sâm, hơn nữa ba cậu nhóc cũng có vẻ rất thích họ.
Cảm nhận của trẻ con là nhạy bén nhất, từ việc bây giờ hai đứa chúng nó vẫn ở trong lòng họ là biết.
Nghĩ xong rồi nên Mục Nhan nói luôn: "Không sao, anh ấy vẫn chưa đến, các anh cứ ở lại chơi với ba đứa nhỏ cũng được."
"Đúng đó! Chú Văn Sâm, chú Lâm Uyên, cháu còn muốn giới thiệu các chú với bố cháu nữa!" Diệp Vũ Thánh nói ngay, khi nhắc tới bố thì cậu cực kỳ tự hào.
"Chú Văn Sâm, để cháu cho chú xem bố cháu đẹp trai hơn chú thế nào." Diệp Vũ Triết được Văn Sâm bế cũng ngẩng đầu nghiêm túc nói với Văn Sâm.
Nghe thấy Diệp Vũ Triết nói vậy, mặt Văn Sâm méo đi, lúc đó không phải là vì anh ta không biết bố của chúng là Diệp Hoài Cẩn ư!
Nói tới nhan sắc, Diệp Hoài Cẩn có giá trị nhan sắc cao được giới giải trí công nhận, thật sự chẳng có mấy ngôi sao nam có thể so bì được, có lẽ nhìn từ góc độ ngũ quan, có lẽ trong giới giải trí có khá nhiều anh chàng điển trai còn đẹp hơn cả anh ta nhưng khi họ đứng cạnh Diệp Hoài Cẩn thì đều sẽ bị hạ gục tức thì.
Anh chàng đẹp trai tầm thường như anh ta đứng trước mặt Diệp Hoài Cẩn đúng là không dám nói mình đẹp trai thật.
"Được, chú đợi gặp người bố điển trai của cháu." Nhưng mà sau đó, Văn Sâm vẫn đồng ý, rồi cưng chiều véo mũi Diệp Vũ Triết một cái. Trước đó cậu nhóc không thích anh ta véo má núng nính của cậu, thế thì anh ta đổi mục tiêu khác vậy!
Bởi sự việc này nên Văn Sâm và Quý Lâm Uyên không còn ý định rời đi nữa.
Còn người đại diện đã đi tới cạnh họ từ lâu cũng chẳng nói gì. Nghệ sĩ dưới trướng của họ có cơ hội tiếp xúc với "thương hiệu" lớn, họ vui mừng còn chẳng kịp ấy chứ!
Vào lúc ấy, hình như Diệp Vũ Triết bị véo mũi nên cảm thấy hơi ngứa, ngay lập tức cậu ngọ nguậy trong lòng Văn Sâm, làm Văn Sâm suýt thì không bế được cơ thể béo tròn đó.
Nhìn gương mặt đáng yêu mũm mĩm trước mắt, cuối cùng Văn Sâm vẫn không nói ra câu bảo cậu giảm béo, sau khi bế chắc Diệp Vũ Triết thì anh ta nhìn về phía Mục Nhan và nói: "Có phải đến lúc nên cho mấy đứa Vũ Triết tập thể dục không?"
Mục Nhan đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, cô cười nói: "Ừ, tôi cũng có ý định thế rồi, để bọn chúng đi học lớp phụ đạo như kiểu thể dục."
"Dạo này thời tiết dần nóng lên rồi, tôi thấy học bơi... ừm..." Văn Sâm mới nói được một nửa, Diệp Vũ Triết đã che miệng anh ta lại.
"Chú Văn Sâm, chú đừng đưa ý tưởng tồi tệ như thế." Diệp Vũ Triết nói rất nghiêm túc.
Văn Sâm ngay lập tức chớp chớp mắt, ý kiến này làm sao?
Hình như Mục Nhan nhìn ra được vẻ ngớ người của Văn Sâm nên cô cười nói: "Nhà chúng tôi chỉ có một con vịt đất*."
*ý nói không biết bơi.
Văn Sâm nghe vậy thì hiểu ngay.
Ra là anh ta chọc phải chỗ đau của Diệp Vũ Triết à~
Một cậu bé mà cũng biết lòng tự tôn là gì đấy.
"Mẹ ơi, sao mẹ lại như thế chứ! Con không phải là vịt đất! Chỉ là con chưa học được thôi." Diệp Vũ Triết ngay tức khắc lên án nhìn Mục Nhan.
"Đúng rồi, chọc vào chỗ đau của em là không đúng." Diệp Vũ Thánh gật đầu và nói rất nghiêm túc.
"Anh hai đã rất chăm chỉ học rồi, chỉ là anh ấy không có năng khiếu này nên học chậm mà thôi." Diệp Vũ Hành cũng theo đó chọc một dao vào lòng anh hai của mình.
Nghe giọng nói ngây ngô của ba cậu nhóc, mọi người vây quanh đều không nhịn được cười phá lên, chỉ có người đại diện và trợ lý đằng sau không dám cười quá lộ liễu, nhưng mà nụ cười xán lạn trên mặt họ đã chứng minh tất cả.
Cuối cùng thì người đại diện của Văn Sâm và Quý Lâm Uyên đã hiểu được tại sao nghệ sĩ nhà mình cứ bế hai đứa trẻ mãi không chịu thả xuống rồi.
Đúng là ở cùng chúng vui thật, nếu như ngày nào cũng thế này thì có thể trẻ ra được mấy tuổi lận.
Nhìn người lớn đang cười, ba cậu nhóc mới hơi nhận ra rằng người lớn đang cười chúng, đứa nào đứa nấy bĩu môi không biết nên nói gì.
Quá đáng ghê, chúng cũng chẳng biết họ cười cái gì nữa.
Bắt nạt chúng là trẻ con à!!
Lúc ba đứa trẻ đang ủ rũ thì chuông điện thoại của Mục Nhan vang lên.
Mục Nhan nghe thấy tiếng chuông thì đặt Diệp Vũ Hành trong lòng xuống, lấy điện thoại của mình ra khỏi túi xách.
Nhìn thấy tên trên màn hình, ngay lập tức một nụ cười nở rộ trên gương mặt của Mục Nhan.
"Anh đến bãi đỗ xe của sân bay rồi, các em ở khu nào thế?" Vừa nhấn nghe, giọng nói trầm ấm của Diệp Hoài Cẩn đã vang lên bên tai Mục Nhan, trong giọng nói còn có cả chút vui vẻ.
Vợ con về rồi nên ắt hẳn tâm trạng anh cũng thoải mái hơn.
"Khu B, Hải Dương và Tiểu Hứa cũng ở đây, có cả mấy người bạn nữa." Mục Nhan tươi cười, chủ động nói.
Diệp Hoài Cẩn nghe vậy thì hơi nhướng mày ở đầu bên kia điện thoại. Bạn? Là khách mời tham gia chương trình lần này à?
Được Mục Nhan gọi là bạn thì xem ra có thiện cảm thật.
"Đợi anh ở đó, anh qua đây." Diệp Hoài Cẩn nhanh chóng nói, anh sẽ không can thiệp chuyện kết bạn của Mục Nhan và anh cũng tin vào mắt nhìn của cô.
"Ừm." Mục Nhan đáp.
Sau khi cúp điện thoại, Mục Nhan đưa ánh mắt nhìn vào những ánh mắt đang thi nhau nhìn vào mình: "Là chồng tôi, bây giờ anh ấy đến."
Chồng Mục Nhan = Diệp Hoài Cẩn.
Cơ thể Văn Sâm và Quý Lâm Uyên ngay lập tức căng thẳng cả lên, sau đó ánh mắt của họ bất giác nhìn về phía vài chiếc xe từ xa đang lái về phía này.
Chiếc nào sẽ là xe của Diệp Hoài Cẩn nhỉ!
Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, một chiếc xe đen sang trọng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Đây rồi! Đây rồi!
Chính là chiếc này rồi!
Hai người Văn Sâm và Quý Lâm Uyên không đảo cả mắt, cứ nhìn chằm chằm vào chiếc xe đó.
Rất nhanh sau đó, cửa xe được mở, một thân hình từ trong xe đi ra.
Diệp Hoài Cẩn của lúc này đang đeo kính râm, chỗ đứng ngược sáng khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt của anh, tuy nhiên lại có thể nhìn thấy ngũ quan với đường nét của anh, khiến cho người ta có một loại cảm giác đẹp tinh xảo.
Đúng là ảnh đế đỉnh cao trong giới giải trí mà!
Đứng ở đó như một thực thể phát sáng, khí chất độc nhất trên người anh như là thứ vốn có của anh mà người khác không thể bắt chước theo được.
Người khác đẹp thì chỉ đẹp mà thôi, còn vẻ đẹp của anh như thể làm người ta khó dời mắt đi được.
Nếu dùng từ lóng hiện nay thì là người tự mang theo bgm~
"Bố ơi~" Ba cậu nhóc đã hô lên như không chờ đợi nổi nữa, sau đó Diệp Vũ Hành chạy như bay về phía đối phương, Diệp Vũ Triết và Diệp Vũ Thánh được bế cũng nhanh chóng trèo xuống khỏi người Văn Sâm và Quý Lâm Uyên rồi chạy nhào tới.
Còn Diệp Vũ Hành đi trước đã được Diệp Hoài Cẩn bế lên, sau đó hai đứa chạy tới cũng ôm lấy Diệp Hoài Cẩn.
Siêu sao vừa rồi đẹp đẽ tỏa sáng ngay lập tức trở nên bình dị dưới sự quấn quít của ba đứa con.
Trong lòng Quý Lâm Uyên âm thầm xuất hiện chút cảm động.
Còn về Văn Sâm, trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ: Bố của bọn trẻ đúng là đẹp trai, đẹp trai đến ngớ người luôn!
Trong sự thất thần của mọi người, Diệp Hoài Cẩn đã dẫn ba đứa trẻ đi tới cạnh Mục Nhan, vào lúc này chiếc kính râm cũng được tháo xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn Mục Nhan chằm chằm, khóe môi anh nở nụ cười nhàn nhạt: "Anh đến rồi."
Mục Nhan nghe vậy thì tự động biến câu nói đó thành "Anh đến đón em đây".
Mục Nhan "ừm" một tiếng, sau đó nhìn Diệp Hoài Cẩn một cái, nét cười trong mắt càng hiện rõ.
Giữa hai người chỉ có hai câu nói ngắn ngủi nhưng tình cảm trao nhau lại khiến người xung quanh thấy ngọt ngào.
Trong khi đó Văn Sâm và Quý Lâm Uyên hơi ngớ người ra.
Họ đã được nghe nói từ lâu rằng Diệp Hoài Cẩn rất coi trọng gia đình của mình nhưng điều đó không chấn động bằng tận mắt nhìn thấy. Đây nào phải coi trọng, rõ ràng là trong mắt chỉ có vợ mình thôi mà?
Ựa ựa ựa...Văn Sâm và Quý Lâm Uyên ngay lập tức cảm thấy mình giống như một cái bóng đèn siêu to khổng lồ.
Hình như cảm giác được bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng, tầm mắt của Mục Nhan di chuyển vào nhóm người Văn Sâm, sai đó giới thiệu với Diệp Hoài Cẩn: "Đây là Văn Sâm và Quý Lâm Uyên."
"Chào các cậu." Ánh mắt của Diệp Hoài Cẩn cũng đổ dồn vào Văn Sâm và Quý Lâm Uyên, anh nhìn ánh mắt của hai người rồi giơ tay mình ra.
"Xin chào." Văn Sâm và Quý Lâm Uyên lần lượt bắt tay Diệp Hoài Cẩn và nói.
Sau khi bắt tay xong, hai người đột nhiên hơi kích động.
Một người kích động khi gặp được anh lớn, một người kích động khi gặp được thần tượng.
Họ bắt tay với anh lớn/ thần tượng rồi!
← Ch. 23 | Ch. 25 → |