Truyện:Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình - Chương 03

Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình
Trọn bộ 56 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-56)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đừng, anh à, anh đừng đi, cầu xin anh cứu em, cứu con của chúng ta được không?

Hướng Thanh Lam mở to hai mắt, đôi môi không ngừng khép mở, lại không nói ra được lời nào. Cô giãy dụa đứng lên, không ai nhìn đến váy trắng của cô đã muốn nhiễm một màu đỏ ối, một sinh mệnh nhỏ bé cứ chậm rãi mất đi như vậy.

Hướng Thanh Lam gian nan cố gắng đuổi theo, nhưng chiếc xe vẫn nghênh ngang phóng qua trước mặt cô, để lại trong không khí một làn khói bụi, chậm rãi biến mất.

Hướng Thanh Lam ôm chặt bụng, chậm rãi ngồi xuống. Một dải máu uốn lượn từ chân cô chảy xuống, cô vươn tay, thầm nghĩ muốn cầu cứu anh, muốn níu giữ lại thứ gì đó, nhưng anh ở nơi nào, ở nơi nào?

Ai tới cứu cô, cứu của cô đứa bé được không. Nước mắt chảy xuống, cô cảm giác được chính mình sẽ mất đi đứa bé này.

Con à, cầu xin con, đừng rời đi mẹ được không......

"Nhìn xem, bên kia có một người." Không biết từ khi nào ở bên cạnh đã truyền đến một giọng nói, nhưng cô không nghe được gì cả, chỉ cảm thấy khôn cùng gió lạnh đang vây quanh toàn thân.

Cô lạnh, cũng rất đau. Hắc ám bao phủ hoàn toàn ý thức, mà khóe mắt cô chảy xuống một giọt nước mắt, thực trong suốt, cũng thực bi thương.

Thẳng đến lúc mở hai mắt ra lần nữa, chóp mũi ngửi được mùi thuốc sát trùng, tường màu trắng, chăn đệm màu trắng, tất cả đều là màu trắng, tay cô vô lực đặt tới trên bụng mình, cảm giác có chút trống trơn, cô đã mất đi cái gì?

Con của cô đã không còn.

Cô cười trống rỗng, bây giờ cô không có chồng, không có gia đình, ngay cả đứa con này cũng đã không có, như vậy, cô còn có cái gì đây

"Cô tỉnh rồi?" Cô quay đầu, thấy được một khuôn mặt trung niên.

"Cô còn trẻ, còn có thể mang thai, không cần lo lắng." Bác sĩ  nhìn đến ánh mắt trống rỗng vô thần của cô gái, biết cô hiện tại nhất định đang rất sốc, nhưng là cô được đưa tới quá muộn, đứa bé kia đã không thể giữ lại được.

Hướng Thanh Lam lắc đầu, tuyệt vọng nhắm hai mắt, ông nhầm rồi, không có, không bao giờ có nữa.

Bác sĩ hơi hơi thở dài, lật xem mấy bệnh án trong tay, sau đó rời đi. Trong phòng bệnh chỉ còn một cô gái, một gái vừa mất đi đứa con của mình.

Hướng Thanh Lam mở to hai mắt, nước mắt cứ thế trào ra, một giọt, hai giọt...ttheo gò má chảy xuôi, dính vào gối đầu màu trắng, nháy mắt biến mất.

Một giọt trào ra, một giọt lại rơi xuống.

Trên khuôn mặt thanh tú có một tầng ánh sáng nhợt nhạt, ánh trợn to mắt không còn ngày xưa sáng bóng, cô lấy tay đặt lên cổ họng, mở ra môi, thật lâu sau mới buông tay ra.

Đột nhiên, cô muốn điên cuồng cười to, không có, thực sự đã không có, cô mất đi tất cả, còn mất đi giọng nói của mình.

Giãy dụa đứng lên, không để ý ẩn ẩn đau đớn ở bụng dưới, cô mặc quần áo, bước chân lảo đảo bước ra khỏi phòng. Đến tận khi nhìn thấy đồng hồ treo tường của bệnh viện cô mới biết được, thì ra mình đã ngủ lâu như vậy, hai ngày, suốt hai ngày, mà hai ngày này, cũng đã làm cho thế giới của cô hoàn toàn sụp đổ.

Cô vẫy một chiếc xe, cứ như vậy ngồi xuống, trên mặt không có cảm xúc gì, ảm đạm không ánh sáng, mất đi tất cả linh động.

Lái xe kỳ quái nhìn thoáng qua cô, thực khéo, đây là cô gái hai ngày trước đã ngồi xe của anh. Lúc ấy anh còn nghĩ gái này cô cũng khá xinh, nhưng là hiện tại, dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác. Hình như cô không muốn để cho người khác bước vào thế giới của mình, thê giới chỉ có một màu xám xịt.

Xe vẫn ngừng ở địa điểm cũ, Hướng Thanh Lam đi ra, lấy từ túi ra vài đồng tiền lẻ, cũng không biết là bao nhiêu, nhét hết vào trong tay lái xe, sau đó tiếp tục bước đi như du hồn.

"Này, đưa thiếu rồi." Lái xe đếm xong, vừa định gọi lại cô. Nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, một cô gái đang mất hồn, thôi quên đi, quên đi.

Mà cô chỉ đi vài bước, sau đó đứng tại chỗ, nhìn cô gái không biết khi nào thì đứng ở trước mặt cô, bọn họ đã gặp nhau hai lần, không đúng, là ba lần, nhưng chỉ đến lúc này cô mới biết được ánh mắt khi đó của cô ta có nghĩa là gì.

"Có vẻ như cô rất thê thảm?" Cung Như Tuyết nghịch một chút lọn tóc dài cuộn sóng của mình, cười quyến rũ."Thực đáng tiếc, bộ dáng này của cô cũng không khiến ai đồng tình được đâu, người anh ta yêu là tôi, hai ngày này, anh ta vẫn đều ở cùng tôi." Cung Như Tuyết nói xong, cố ý nới rộng cổ áo, để lộ ra vài vết hôn ngân đỏ ửng (là cái vết mà khi hôn hít lúc xxx nó để lại đó mà).

"Thác, mỗi lần đều làm cho người ta rất đau." Cô cười duyên một tiếng, trong hai mắt có đắc ý cùng châm chọc, cô gái đáng thương, cảm giác bị phản bội rất đau khổ đi?

Hướng Thanh Lam thất thần nhìn cổ của cô ta, hai tay nhẹ nhàng xoa bụng. Thì ra, lúc cô mất đi đứa bé, anh lại đang ở cùng một cô gái khác.

Thật sự rất châm chọc.

*****

"Tôi cực kì chán ghét cô, cho nên cô đi chết đi." Cung Như Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói xong, đột nhiên cầm tay

Hướng Thanh Lam đánh vào chính mặt cô ta, lực đánh rất mạnh, lực cầm tay Hướng Thanh Lam còn lớn hơn nữa.

Hướng Thanh Lam còn chưa kịp hiểu chuyện là thế nào, 'ba' một tiếng, má phải của cô đã tê rần lên, cô ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn nam nhân vừa đánh mình xong đã ôm lấy Cung Như Tuyết, ánh mắt hung dữ nhìn cô chằm chằm.

Thì ra, đây là 'đi tìm chết' theo ý của cô ta, Hướng Thanh Lam bụm mặt, kẽ ngón tay ẩm ướt những giọt nước mắt vốn không muốn trào ra, nếu mục đích của cô ta chính là như vậy, không bằng làm cho cô thật sự chết đi. Một cái tát mà thôi, cách chết còn rất xa.

"Hướng Thanh Lam, giấy ly hôn tôi đã ký rồi, cô tốt nhất biến thật xa cho tôi, tôi không muốn phải nhìn đến cô nữa." Anh lạnh lùng nhìn cô giống như cô là một kẻ điên vậy, nếu không phải anh vừa vặn chạy tới, có khi cô ta còn đánh Như Tuyết thêm mấy bàn tay.

"Chúng ta đi." Tô Triết Thác ôm chặt lấy thắt lưng Cung Như Tuyết, không ngừng an ủi cô, chính là bàn anh đặt ở trên lưng cô lại dường như đau đớn không ngừng.

Một bàn tay kéo góc áo anh lại, anh quay đầu, thấy được một đôi ánh mắt mang theo đau khổ.

Anh hơi nhếch môi, không nói một câu.

"Thác, em rất đau." Cung Như Tuyết ghé vào trong lòng anh, đáng thương nói. Hai mắt Tô Triết Thác híp lại một chút, nhớ tới cái tát kia, cánh tay dùng sức bỏ tay Hướng Thanh Lam ra.

"Chúng ta không còn quan hệ gì nữa." Bỏ ra tay cô, anh tuyệt tình nói xong, lại một lần nữa xoay người quyết tuyệt rời đi.

Tay Hướng Thanh Lam vẫn ở giữa không trung, cô mấp máy môi, lại không phát ra âm thanh nào.

Lần đầu tiên anh đẩy ra, cô mất đi đứa nhỏ, còn lần này đẩy ra, cô đánh mất gia đình.

Cô nhìn chằm chằm bóng dáng của bọn họ, chậm rãi xoay người đi về phía căn nhà đã không còn thuộc về cô. Đúng vậy, qua hôm nay, nơi ấy sẽ không là tổ ấm của cô nữa rồi.

Gia đình của cô, đã không có.

Cô mở cửa đi vào, có một lá thư từ khe cửa rơi xuống, cô nhặt lên cầm trong tay, nhưng không nhìn nó lấy một lần. Trong phòng giờ đây chỉ còn sự im lặng, thực im lặng, tất cả vẫn y như hai ngày trước, thậm chí bộ nội y màu đen kia vẫn đang ở trên sàn nhà, làm cho lòng cô giống như bị nhiều nhát dao cứa vào.

Bọn họ cũng không trở về đây, cô mất đi đứa nhỏ hai ngày, hôn mê bất tỉnh hai ngày, không biết bọn họ lại đang ở nơi nào? Ân ái cùng triền miên? Cô cúi đầu nhẹ nhàng hô hấp, dường như trừ bản năng này ra cũng đã không thể làm điều gì khác.

Cô ngồi trên sô pha, đặt lá thư lên bàn, mở ra, ngón tay run run một chút. Bên trong là giấy ly hôn, phần bên nam đã ký tốt lắm, chữ viết như rồng bay phượng múa, lúc này, lại đang trát đau ánh mắt cô.

Cầm bút trong tay, vài lần muốn hạ xuống, nhưng cuối cùng vẫn luyến tiếc, cô luyến tiếc nhiều lắm, phải làm sao bây giờ? Cô đứng lên, nhìn lại nơi mình đã ở hai năm, nhưng hiện tại nó đã không còn là nhà của cô nữa rồi. Mở ra cửa phòng ngủ, bên trong là thật lộn xộn, trên giường chăn gối nhăn nhúm xộc xệch, nhưng cô cũng chỉ đứng nhìn, không có ý đi dọn dẹp lại.

'Thật bẩn thỉu. ' Cô giật giật môi, lại không có giọng nói.

Cô đi vào, lấy ra vài bộ quần áo trong ngăn tủ, trừ quần áo ra cô không muốn mang thêm thứ gì khác, tất cả mọi thứ ở nơi này về sau sẽ không là của cô.

Đi về phòng khách, cô ngồi trên sô pha, lại cầm lấy bút, run run ký tên, làm cho chữ ký của cô cực kì khó coi, khác một trời một vực so với chữ ký của nam nhân. Buông bút ra, cô nhìn chiếc nhẫn đang đeo trên tay, lông mi vừa chớp, một giọt nước mắt đã trào ra, vừa vặn rơi xuống đầu ngón tay.

Cho dù luyến tiếc thì thế nào, nhiều luyến tiếc hơn nữa cũng đổiđược một cái quay đầu của anh, anh không thương của cô, không thương. Dùng sức tháo xuống chiếc nhẫn, ngón tay rất đau, nổi lên một lằn đỏ thật sâu. Thật ra cô vẫn chưa từngnói với anh nhẫn cưới của cô quá nhỏ, mang trên tay rất đau, nhưng là cô vẫn đeo nó hai năm... Đem nhẫn đặt ở trên bàn, cô đứng lên, nhìn nơi này một lần cuối cùng,   sau đó cầm lấy vali, đi ra ngoài.

Cô không có người thân, bởi vì cô là một đứa trẻ mồ côi, cho nên cô cũng không cần người khác an ủi. Đương nhiên, cũng không có người đi an ủi cô... Nhắm hai mắt lại, gió bên ngoài thỉnh thoảng thổi đến trên mặt cô, làm khô nhanh những giọt nước mắt, trong giấy thỏa thuận ly hôn nói rằng ngôi nhà này sẽ thuộc về cô, anh thật đúng là hào phóng, chẳng qua cô không muốn, cũng dám muốn.

Rời đi cần có dũng khí, dù chỉ là một cái xoay người thôi cũng cần. Cô đi rất nhanh, trái tim đau đớn vô cùng, nhưng cô cũng đã không thể quan tâm đến nó, đau đi, liệu có phải đến khi quá đau sẽ không còn thấy đau đớn?

Buông vali xuống, cô ngồi xuống chiếc ghế đá ven đường. Thế giới rất lớn, nhưng lại có nơi nào cho cô dung thân? Một đêm này cô ôm chính mình, người bạn duy nhất là chiếc vali, trên đường đèn sáng cả đêm, mà cô cả đêm cũng không ngủ.

Cố sức kéo vali, cô đứng ở dưới một ngôi nhà cũ nát dường như có thể sập bất cứ lúc nào. Hẳn là nơi này có thể ở được đi, tuy rằng cũ một chút nhưng tiền thuê phòng lại rất thấp, mà hiện tại cô cũng chỉ đủ tiền để thuê nơi này.

Quan trọng nhất là, nơi này cách Tô gia rất xa, rất xa.

Cô ngẩng đầu nhìn căn phòng cũ nát, quả nhiên bên trong càng thê thảm so với bên ngoài, nhưng là vẫn có thể ở được, có cũ hơn nữa cũng tốt hơn so với ô uế. Cô thích sạch sẽ, nhất quyết sẽ không ở một nơi bẩn thỉu.

Từ nay cô sẽ ở một mình tại nơi này, ăn một mình, ngủ một mình, khóc một mình. Cô không có thân nhân, cũng không có bạn bè, chỉ có một vali nhỏ với vài bộ quần áo, đây là tất cả tài sản của cô, dường như thế giới này chỉ còn lại mình cô. Đây là bắt đầu, hay đã là kết thúc?

*****

Cô đã ở đây rất nhiều ngày, dự định vẫn sẽ ở lại, dù nó rất cũ nát nhưng lại khá yên tĩnh, bình thường cũng không có nhiều ồn ào. Cô đã tìm được một công tác phiên dịch, thật ra trước đây cô cũng làm việc này, nhưng trước kia là để giết thời gian, hiện tại lại là để kiếm sống. Cũng may cô còn có công tác này, nếu không nhất định sẽ bị chết đói. Cô còn muốn sống, dù cuộc sống ấy có đau khổ tới mức nào.

Cô muốn nhìn thế giới này một chút, xem nó liệu có thể còn hắc ám hơn được nữa không, hoặc là nói, cô vẫn đang cố chấp tìm kiếm một chút ánh sáng trong bóng đêm mờ mịt, chờ đợi bình minh đến, nhưng, dường như cô sẽ không có cơ hội này.

Buổi tối này, không gió không mưa, Hướng Thanh Lam ngồi bên cửa sổ, trong tay cầm một chén trà, nhiệt độ từ nước trà làm ấm tay cô, lại không làm ấm được lòng cô. Không khí lạnh lẽo đang hòa tan lòng cô, cuối cùng, thành một vực sâu không nhìn thấy đáy.

Lòng của ai đã bắt đầu lạnh như băng, có lẽ sẽ không thể ấm áp lại được nữa.

Tô Triết Thác xoa xoa mi tâm đi vào trong nhà, anh nhíu mày một chút, bóng tối bên trong làm cho anh không biết nên đi hướng nào, anh không thích bóng tối như vậy. Bật đèn lên, quá nhiều ánh sáng làm anh không khỏi nheo mắt lại, khẽ nhếch môi, hiển nhiên có chút không vui.

Anh nới lỏng caravat, ngồi xuống sô pha.

"Lam Lam, lấy cho anh cốc nước." Vừa nói những lời này ra, ngón tay anh lại cứng đờ, Lam Lam, là tên của vợ anh.

Anh đã quên mất chuyện mình ly hôn, cũng quên mất, trong ngôi nhà này chỉ còn một mình anh. Cúi đầu, anh thấy được giấy thỏa thuận ly hôn đặt trên bàn, mặt giấy đã có đủ hai chữ ký, cho nên bây giờ bọn họ đã không còn là vợ chồng.

Cô đã ký lúc nào, sao lại ký nhanh như vậy, không phải cô nên ầm ỹ, nên khóc nên nháo sao? Tại sao có thể buông tha anh dễ dàng như vậy, anh còn nghĩ rằng cô sẽ không đồng ý, sẽ điên lên chất vấn anh, có lẽ còn khóc lóc van xin anh... Nhưng tất cả đều không có, dù chỉ một việc cũng không, thậm chí anh còn không nhìn thấy cô.

Ly hôn, không phải là chuyện anh muốn sao, vì sao khi nhìn đến chữ ký kia lại thấy chói mắt như vậy, trong lòng cũng có một loại mất mát không thể giải thích, nheo lại hai mắt, anh lấy ra một điếu thuốc lá, một điếu lại một điếu, làn khói thuốc phun ra làm mơ hồ khuôn mặt anh, thậm chí cả lòng anh.

Anh dùng sức đập tay lên bàn, cảm thấy ngón tay bị đâm có chút đau, nâng tay lên, đồng tử anh co rụt một chút, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đặt trên bàn. Hơi nhếch môi, anh cầm lấy nó, nhẫn của anh từ lâu đã không đeo, bởi vì anh không muốn Cung Như Tuyết buồn, luôn cố ý quên đi chuyện mình đã kết hôn. Nhưng vì sao khi nhìn thấy chiếc nhẫn này anh lại nghĩ tới tất cả những việc trước kia.

Cô gái có nụ cười thanh thuần như bạc hà ấy cứ như vậy đi ra khỏi cuộc sống của anh, không phải anh vẫn muốn như vậy sao, tại sao đột nhiên lại cảm thấy luyến tiếc.

Luyến tiếc cái gì, một người bảo mẫu hay là một người hầu, hay là thứ gì khác?

Luyến tiếc cái chết tiệt, anh dùng sức ném chiếc nhẫn trong tay ra ngoài, không có tiếng động gì, chỉ nhìn thấy một tia sáng nho nhỏ lóe lên rồi hạ xuống, hai năm hôn nhân này cuối cùng đã đi tới chung điểm, cũng giống như tia sáng vừa rơi xuống kia, sẽ không bao giờ trở lại.

Phòng ở không cần, tốt, tiền cũng không cần, tốt lắm, Hướng Thanh Lam, cô đúng là rất có cốt khí! Anh vò nát tờ giấy ly hôn, cười lạnh lùng. Anh muốn nhìn xem một người không có người thân, không có bạn bè sẽ sống như thế nào, cô sẽ phải trở về cầu xin anh, nói rằng cô làm vậy chỉ là để cho anh thấy áy náy, cô sẽ giả bộ đáng thương làm cho anh đồng tình, nhưng là thực đáng tiếc cho cô, anh sẽ không như vậy.

Nếu không làm sao anh có thể sống yên từng ấy năm ở trên thương trường tàn ác này.

Chính là, hai mắt của anh vẫn đang nhìn chằm chằm nơi chiếc nhẫn rơi xuống, thật lâu không muốn rời đi.

Buổi sáng, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu xanh nhạt lan tràn vào khắp phòng, chiếu sáng mọi vật, bao gồm cả bộ nội y màu đen kia. Đã qua rất nhiều ngày, không có nữ chủ nhân dọn dẹp, nó vẫn nằm ở nơi đó, dường như đang cười nhạo điều gì.

Tô Triết Thác mở hai mắt có chút mê mang, xoa nhẹ thái dương, cảm thấy hơi đau đầu. Chiếc giường anh đã ngủ hơn hai năm này trở nên cứng rắn từ khi nào vậy.

"Lam Lam, mấy giờ rồi? Sao không gọi anh?" Anh ngồi dậy, giọng nói vừa tỉnh ngủ có chút khàn khàn, nhưng là đợi một lúc lâu sau vẫn không có ai trả lời.

"Lam Lam." Anh lại gọi một tiếng, trên mặt hiện lên một chút không vui. Đến tận lúc đứng lên, tờ giấy bị vo tròn trên bàn dừng ở đáy mắt anh, thân thể anh mới run một chút. Anh lại quên anh đã ly hôn, cô gái tên là Hướng Thanh Lam kia giờ chỉ còn là vợ trước, đương nhiên cũng không thể xuất hiện ở trong này.

*****

Anh phát hiện ra cuộc sống của mình bắt đầu bị rối loạn. Anh bước vào phòng, trên giường vẫn là một đống hỗn độn, nheo mắt lại, lòng anh đột nhiên cảm thấy khó chịu cực kì, cái ngày kia, bọn họ làm chuyện ấy ngay tại nơi này, Hướng Thanh Lam chính mắt nhìn thấy anh phản bội, sự phản bội đến dơ bẩn.

"Chết tiệt." Đối với sự việc kia, đến bây giờ anh vẫn cảm thấy hối hận vô cùng, nếu biết cô sẽ đột nhiên tiến vào, anh sẽ không mang Cung Như Tuyết về đây, nếu biết cô sẽ đột nhiên trở về, anh tuyệt đối sẽ không để cô nhìn đến sự việc như vậy. Anh có thể dùng rất nhiều biện pháp làm cho cô rời đi, nhưng tuyệt đối không phải là như thế này, đây là cách anh không muốn nhất.

Ôm lấy đầu, cái ngày ấy, khuôn mặt tái nhợt của cô vẫn không ngừng hiện lên trong đầu anh, làm cho lòng anh không thể bình tĩnh lại. Chỉ cần vừa nghĩ đến nó, anh sẽ có một loại xúc động muốn giết người.

Chết tiệt, anh thật sự đã thói quen với sự tồn tại của cô gái kia, hai năm, có những thứ thật không dễ dàng sửa được.

Buông tay ra, anh mở tủ quần áo, trong ngăn tủ chỉ còn quần áo của anh, cảm giác không nhiều lắm, dường như ngay cả lòng anh đều bắt đầu trống rỗng.

Ly hôn, không phải gần đây anh vẫn mong như vậy sao, sao bây giờ lại có một ít hối hận? Nếu cô không nhìn đến sự việc kia, có thể bọn họ sẽ vẫn tiếp tục cuộc sống như vậy, chẳng qua, đây cũng chỉ là 'nếu' mà thôi, trên đời không có nhiều 'nếu' cho anh như vậy.

Hai cô gái, anh lựa chọn tình yêu, cũng là phản bội hôn nhân của mình. Có lẽ, anh nên sớm công khai quan hệ cùng Như Tuyết, như vậy sẽ không có nhiều mất mát đến thế.

Tùy tiện lấy ra một bộ quần áo từ ngăn tủ, mặc vào, xoay người. Nhìn người trong gương, anh thấy được nỗi cô đơn của hắn, cô đơn làm gì, anh đã không phải Tô Triết Thác của trước kia.

Anh đã có công ty riêng, cũng có cô gái mà anh yêu, nhưng là, động tác trên tay anh chậm lại, nhưng là vì sao anh lại cảm thấy cô đơn, có phải bởi vì anh mất đi hôn nhân của anh, hay là bởi vì, anh mất đi vợ của anh.

Lúc ngón tay hạ xuống, anh vẫn không thể trả lời được vấn đề này.

Đi vào phòng khách, giờ đây nơi này trừ anh ra đã không còn người nào khác, trong phòng bếp lạnh như băng, trên bàn không còn đầy thức ăn như ngày trước. Anh sững sờ đứng tại chỗ, đột nhiên không biết chính mình muốn làm gì.

Đi làm trước, hay là ăn cơm trước, nhưng hiện tại anh sẽ ăn cái gì?

Anh buồn bực nắm lấy mái tóc vừa được chải vuốt chỉnh tề, lấy điện thoại di động ra, gọi ột dãy số mà anh chưa bao giờ nghĩ là sẽ phải gọi.

"Uy, công ty gia chính phải không, tôi muốn tìm người làm."

"Xin hỏi ngài muốn người như thế nào?" Bên kia truyền đến giọng nói cực kì lễ phép.

"Biết nấu ăn." Tô Triết Thác ngồi trên sô pha, nới lỏng caravat một chút, cảm thấy cực kì buồn bực.

"Ngài muốn tìm đầu bếp?" Bên kia lại hỏi một câu.

"Biết dọn dẹp nhà cửa." Anh nhìn bộ nội y màu đen trên sàn, đồng tử co rụt một chút. Đầu bếp có thể quét dọn không? Liệu có ám mùi thức ăn hay không?

"Vậy là ngài muốn tìm người làm công theo giờ?"

"Không phải, tôi muốn một người có thể giặt quần áo, hơn nữa là bất kì lúc nào." Anh còn nói một câu, caravat đã bị kéo hẳn xuống. Anh thích sạch sẽ, quần áo đều là cởi ra phải giặt ngay, đương nhiên không phải anh làm, mà là Hướng Thanh Lam. Lao công theo giờ có thể đến lúc nửa đêm để giặt quần áo không?

"Xin hỏi, ngài rốt cuộc muốn người như thế nào?" Giọng nói bên kia sửng sốt một chút, nhưng cuối cùng vẫn trả lời rất nhã nhặn.

"Người có thể làm tất cả những việc kia" Anh cắn răng nói.

"Vậy là ngài muốn tìm bảo mẫu?" Bên kia truyền đến giọng nói cực kì cẩn thận, dường như là sợ anh sẽ phát hỏa.

"Bảo mẫu?" Giọng nói của anh cao lên một ít, khóe miệng giật giật, coi anh là trẻ con hay là ông lão? Mặt anh đã muốn đen một nửa (cách nói ví von chỉ khuôn mặt lúc tức giận hay rơi vào tình huống khó xử đó mà).

"Tôi muốn người làm được tất cả những việc đó." Anh lạnh lùng nói, sau đó tắt điện thoại, mà điện thoại của anh cũng bị anh dùng sức ném xuống đất

'Phịch' một tiếng, di động rơi xuống đất, bung thành nhiều mảnh.

Anh có chút suy sụp tựa vào sô pha, xoa xoa huyệt thái dương, nhìn thứ gì cũng cảm thấy không thuận mắt.

Lắc lắc đầu, anh dùng ngón tay vuốt lại mái tóc một chút, thế này mới nhớ ra, anh đã hứa hôm nay sẽ đưa Như Tuyết đi mua đồ. Lần trước làm cho cô bị ủy khuất, lần này anh cần bồi thường cô thật nhiều, nghĩ đến đây làm anh thấy trong lòng thư thái lên nhiều. Ly hôn cũng tốt, về sau bọn họ có thể quang minh chính đại cùng một chỗ, không sợ lời ra tiếng vào làm tổn thương cô gái anh yêu.

Đứng lên, anh đeo lại caravat, thế này mới đi ra ngoài, bất quá lúc quay đầu lại, anh vẫn nhíu chặt mày. Hi vọng lúc anh trở về, công ty gia chính đã cho người đến, nếu không anh nhất định sẽ làm cho bọn họ phá sản.

Crypto.com Exchange

Chương (1-56)