Truyện:Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình - Chương 13

Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình
Trọn bộ 56 chương
Chương 13
0.00
(0 votes)


Chương (1-56)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hơn hai năm hôn nhân cùng Tô Triết Thác, hiện tại nhớ tới đến thật giống như một giấc mộng, tỉnh dậy, anh cũng rời đi. Người nam nhân xuất sắc kia, quả nhiên là không thuộc về cô.

Anh đối xử với cô không hề tệ, thậm chí còn được coi là một người chồng tốt. Anh cho cô một gia đình, một cuộc sống không lo ăn lo mặc, sẽ tặng quà vào sinh nhật của cô, sẽ cho cô những lời nói ngọt ngào ngẫu nhiên khiến cô vui vẻ cả một ngày, có khi vui đến mức cả tối sẽ không ngủ được. Tuy anh không dành nhiều thời gian cho cô, nhưng cô đã muốn thực thỏa mãn.

Hiện tại ngẫm lại, thật ra, cũng đều do cô đã làm một giấc mộng hão huyền. Thời gian anh dành cho cô ít không chỉ vì công việc, mà còn vì một cô gái khác, cô gái anh yêu. Có lẽ với anh, cô cũng chỉ giá trị một chút thời gian như vậy đi?

Hiện tại, anh đã không cần cô, mà cô, cũng đã không cần anh.

"Này, là đứa câm kia phải không?" Không biết vào lúc nào, một giọng nói rõ ràng rơi vào tai bọn họ, làm cho Hướng Thanh Lam đột nhiên khựng lại. Cô có thể nói, nhưng hiện tại lại nói không nên lời, cho nên không sai, cô là một người câm.

Đã biết như vậy, vì sao lại vẫn thấy đau lòng?

Cô đau khổ nở nụ cười, nhưng giọng nói kia vẫn không hề có ý muốn ngừng lại, tiếp tục truyền ra, bay ra ở trong gió, phá lệ rõ ràng. Cô muốn bỏ qua, lại không cách nào không nghe thấy.

"Đúng rồi, một người câm, sao nam nhân kia lại có thể thích được nhỉ, chị xem, hình như anh ta là con lai, đẹp trai thật, nhưng đứng cạnh cô ta thì thật không ra làm sao cả!" Dường như là rất bất bình, nhưng ghen tị từ bên trong cũng có thể dễ dàng nghe đến.

Ví dụ điển hình của câu không ăn được nho thì chê nho xanh.

Thanh dừng bước, trí lực anh có chút thiếu hụt không có nghĩa anh là thằng ngốc, huống chi câu nói kia nhắm vào bọn họ rõ ràng như vậy.

Hướng Thanh Lam cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thanh, cô kéo tay anh một chút, Thanh quay lại nhìn cô, ánh mắt ôn nhu hơn rất nhiều.

"Lam chỉ không nói thôi, đâu phải bị câm, Thanh có thể nghe được giọng nói của Lam, ở trong này." Anh chỉ vào ngực mình, anh có thể nghe được giọng nói của cô, thật sự, cho nên Lam của anh không phải là người câm.

Nhắm lại ánh mắt có chút cay cay, cô ngẩng đầu, muốn gió thổi khô đi làn hơi nước, phải kiên cường!

Mà sắc mặt Thanh ngày càng u ám, mạt trong sáng trong ánh mắt dần dần biết mất. Nếu nơi này có một cái gương, anh có thể nhìn thấy thật ra bản thân bây giờ cùng nam nhân ở trong mộng quả thực giống nhau như đúc, ánh mắt là như vậy cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn.

Mà đám người bên cạnh không hề biết chính mình đã làm ột nam nhân đơn thuần bắt đầu trở nên lạnh lùng, lãnh khốc. Một cái ác ma vốn đâm rễ trong lòng anh bắt đầu trưởng thành, lấy một loại không thể tư nghĩa tốc độ chậm rãi xuất hiện, thay thế người nam nhân tên là Thanh.

"Này, mọi người không biết gì à?" Lại là một giọng nói truyền đến, dường như biết chút thông tin gì đó nóng hổi. Sống ở khu này, khi nhàm chán liền thích buôn chuyện. Một cô gái độc thân đột nhiên trong nhà lại xuất hiện nam nhân, vẫn là một người con lai vô cùng tuấn mỹ, chuyện như vậy đương nhiên sẽ khiến người khác phải để ý.

Thật ra Hướng Thanh Lam cũng không biết, cô cùng Thanh đã bị người khác quan sát thật lâu.

Không biết cái gì? Tất cả lập tức chú ý về phía người vừa mở miệng, thì ra là ông chủ nhiệm nhàn rỗi của khu này. Mọi chuyện ở đây ông ta đều biết hết, hơn nữa rất nhiều chuyện giật gân cũng đều từ ông ta mà ra, có một số việc cực kì kỳ quái, so với xem tivi đến còn thú vị hơn vài phần.

"Này..." Ông ta nhìn Hướng Thanh Lam cùng Thanh một cái, làm như không thấy ánh mắt lạnh như băng của Thanh. Ánh mắt ấy cũng đáng sợ thật đấy, nhưng ông tin nam nhân này sẽ chẳng dám làm gì mình, tuy anh ta rất cao, thoạt nhìn có vẻ rất khỏe mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ là một tên...

"Chuyện gì vậy, ông nói nhanh lên, đừng quanh co lòng lòng nữa." Đám người bên cạnh thật sự là không thể chịu được nữa, hồi hộp chờ đợi câu tiếp theo của ông ta.

"Thật ra mọi người không biết đi?" Ông ta lắc đầu một cái, vẻ mặt càng thêm thần bí."Cô gái kia là một người câm, còn nam nhân? Có một ngày trời mưa, cô ta nhặt được một tên ăn mày ở vệ đường, tôi tận mắt nhìn đến, tôi còn đứng ngay sau bọn họ, nhìn bọn họ cùng nhau đi về nhà cơ mà! Một người câm, một tên ăn mày, thật đúng là đẹp đôi."

Những lời này của ông ta như một quả bom vừa nổ mạnh, làm tất cả mọi người ngốc lăng nửa giây. Không phải đâu, tuy cô gái kia không phải là tiên nữ giáng trần, nhưng cũng có thể coi là xinh đẹp, vì chưa từng thấy cô nói gì nên bọn họ mới đoán cô bị câm, thật không ngờ sẽ là thật sự. Mà nam nhân kia lại càng không cần phải nói, khuôn mặt gần như hoàn mỹ, khiến người ta có cảm giác gặp một lần cũng không thể quên, làm sao có thể là một người ăn mày được. Thật khó tin.

"Đây còn không phải là toàn bộ." Người kia lại bắt đầu nói, ông có thể cam đoan, mấy lời nói kế tiếp sẽ khiến Thanh phải đẹp mặt: "Tôi nói ấy người biết, nam nhân kia chẳng những là ăn mày, mà còn là một tên ngốc nữa cơ."

"A..." Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Thanh, trong ánh mắt ít nhiều bắt đầu có thay đổi, từ hâm mộ biến thành đồng tình. Mặc kệ anh ta đẹp trai đến đâu, nhưng nếu không phải là một người bình thường thì cũng chẳng có cái gì dùng. Không ai nguyện ý sinh hoạt cùng một tên ngốc cả, nhưng nếu có một người làm được, thì phải là Hướng Thanh Lam.

Hướng Thanh Lam đột nhiên xoay người, nhìn này tam cô lục bà, những người đó vẫn mang theo ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ, cho tới bây giờ cô vẫn tức giận chưa từng như vậy. Bọn họ có thể nhục nhã cô, nói cô thế nào cũng được, nhưng là, không thể nói Thanh như vậy, Thanh không phải là tên ngốc, không phải.

Nhưng cô lại chỉ có thể dùng sức nắm chặt tay mình, ngay cả một câu biện bạch cũng không có. Cô chưa từng ao ước có lại giọng nói của mình đến vậy, nhưng khuôn miệng hé mở vài lần, vẫn là không thể nói ra.

Bọn họ không trộm, không cướp, bọn họ dùng đôi tay của chính mình làm nên tất cả, như vậy thì có tội tình gì?

Tất cả mọi người bắt đầu im lặng, bởi vì trong ánh mắt cô gái kia có gì đó khiến bọn họ cảm thấy xấu hổ. Một người câm lại nhặt được một kẻ ăn mày, nhưng quần áo trên người anh ta lại đều là loại tốt. Ở nơi này không ai là kẻ có tiền, chính cô cũng vậy, nhưng cô lại nuôi thêm một người nam nhân không bình thường, cho anh ta ăn, cho anh ta mặc, cho anh ta một cuộc sống tốt, đây không phải điều mà ai cũng có thể làm được.

Cô là quá thiện lương, vẫn là quá ngu xuẩn? Có lẽ chỉ mình cô là biết câu trả lời.

"Vốn chính là một đứa câm mà thôi, mấy người nhìn rõ chưa, chúng ta nói đến như vậy cô ta cũng không phản ứng gì, ai biết cô ta có những gì trong đầu cơ chứ! Hay là cô đơn lâu quá, ngay cả một thằng ngốc cũng không muốn buông tha?" Vẫn là có người cảm thấy không phục. Đó là một cô gái dáng vẻ lưu manh, nhuộm một đầu tóc vàng, vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện.

Cô không thích Hướng Thanh Lam, vừa nhìn đã thấy không thích. Cô gái này luôn khiến người ta cảm thấy quá mức sạch sẽ, sạch sẽ từ trong ra ngoài, rõ mồn một là kiểu người cô chán ghét. Nhất là nam nhân kia, đẹp trai như vậy lại đi theo cô ta, thật không công bằng, cho nên, cô thật sự là ghen tị đã chết.

Lời vừa nói ra, một bóng người đã xẹt qua rất nhanh, thậm chí mọi người còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra thì đã nghe đến một tiếng thét chói tai thê thảm. Sau đó, tất cả đều trừng lớn hai mắt, không thể tin được mình đang nhìn thấy gì.

Nam nhân vừa rồi còn bị bọn họ nói là tên ngốc, lúc này đã dùng một bàn tay gắt gao bóp cổ cô gái tóc vàng, dường như có thể nhìn thấy các đốt ngón tay của anh đang không ngừng ra sức. Cô gái chỉ có thể dùng hai tay không ngừng đánh đấm chống cự, nam nhân vẫn bất động như cũ, hai mắt của anh lạnh lùng không độ ấm, đâu phải là thứ một tên ngốc có thể có được? Ngược lại, nam nhân này giống như Satan thị huyết đến từ địa ngục, dường như mạng người ở trong mắt anh là không đáng giá nhắc tới.

Sắc mặt cô gái từ trắng biến hồng, cuối cùng dần dần chuyển thành tím tái.

'Thanh...' Hướng Thanh Lam nhìn trong tay trống trơn, cô căn bản là chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì, Thanh đã muốn giãy ra tay cô, chạy đi lên.

'Không thể, Thanh!' Cô vội vàng chạy tới gần, hai tay đặt ở cổ tay của anh, ngưỡng lên, nhìn thấy khuôn mặt Thanh gần như là băng tuyết lạnh lùng, Thanh như vậy là cô chưa từng gặp qua.

'Bỏ ra, được không?' Ánh mắt của cô thỉnh cầu anh, từ đầu đến cuối đều không hề khóc, lúc này nước mắt lại cứ trào ra, dừng ở trên tay anh. Toàn thân Thanh banh thực nhanh (tức là cứng hết người vào vì dùng sức hay vì tức giận đó mà), có thể thấy được hiện tại anh có bao nhiêu phẫn nộ, anh không phải là người bình thường, cảm tình anh biểu hiện ra ngoài vẫn thực trực tiếp, anh thật sự sẽ bóp chết cô gái này.

Hướng Thanh Lam hơi dùng sức cầm lấy cánh tay anh, nếu không thả ra, cô gái này sẽ bị anh giết chết.

Một giọt lệ trong suốt dừng ở trên tay khiến Thanh bắt đầu bình tĩnh lại, lạnh như băng trong mắt dần biến mất, anh nhìn thấy Hướng Thanh Lam không đồng tình.

Anh chọc Lam tức giận, có phải hay không?

*****

Chậm rãi buông tay ra, cô gái tóc vàng bị anh kháp cổ rốt cuộc không thể chống đỡ được thân thể của chính mình, ngã ngồi xuống dưới đất, hai tay ôm chặt cổ, từng ngụm từng ngụm hô hấp. Cô chưa từng trải qua chuyện gì đáng sợ như vậy, vừa rồi tại trong nháy mắt kia, cô cảm giác bản thân như đã cận kề cái chết.

Nam nhân ngày rõ ràng là kẻ ngốc, tại sao lại có thể đáng sợ như vậy?

"Lam..." Môi của Thanh mấp máy nửa ngày mới dám phát ra tiếng âm, anh như đứa nhỏ làm sai chuyện, chỉ dám cúi đầu, sợ Hướng Thanh Lam sẽ trách anh, nam nhân hung ác nham hiểm vừa rồi trong nháy mắt đã trở thành một chú cừu ngoan ngoãn.

Thực xin lỗi, anh xin lỗi, anh biết mình sai rồi, anh làm cho Lam khóc, nhưng thật sự anh không kiểm soát được bản thân, cũng không kiểm soát được tay mình. Anh không ngu ngốc, tất nhiên có thể nghe ra được cô gái kia là ở mắng Lam, mà anh tuyệt đối sẽ không cho chuyện như vậy xảy ra được!

Hướng Thanh Lam hít sâu một hơi, lắc đầu, nắm chặt lấy tay Thanh. Cô không trách anh, thật sự không trách, có trách thì trách chính mình đã khiến anh phải chịu những điều không hay này.

'Không sao đâu!' Cô viết vào tay anh: 'Lam không sao, đừng để ý người khác nói gì, chúng ta biết chính mình đang làm gì là được, chúng ta không trộm không cướp, không thẹn với lương tâm. Hơn nữa, Thanh tuyệt đối không ngốc, Thanh chỉ quên chính mình mà thôi. ' Viết xong, cô ngẩng đầu nhìn Thanh, cô không quá để ý những người khác nghĩ gì, cô không quen bọn họ, với cô, bọn họ chỉ là người xa lạ mà thôi. Cô quan tâm, chỉ có Thanh một người.

Gật nhẹ đầu, Thanh nghĩ, về sau anh sẽ không dễ xúc động như vậy, sẽ khiến Lam mất hứng.

"Các người... khụ...khụ..." Cô gái tóc vàng vẫn ngồi trên mặt đất, một tay ôm cổ, tay kia chỉ vào bọn họ, trên mặt vẫn còn chút e ngại, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Hướng Thanh Lam vươn tay muốn đỡ cô ta dậy, lại bị Thanh gắt gao cầm chặt, cô hiểu được ý của anh, kiên quyết lắc đầu.

Buông lỏng ra tay Thanh, Hướng Thanh Lam cúi người thật thấp về phía cô gái, đây là lời xin lỗi của cô. Tuy rõ ràng cô ta là người gây chuyện trước, cô cũng không cảm thấy mình làm sai điều gì, nhưng cô vẫn xin lỗi, bởi vì Thanh đã sai.

Mà cô gái kia chính là vặn vẹo khuôn mặt, vừa định nói gì, nhưng nhìn thấy đám người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ thì lựa chọn im miệng. Bộ dạng bây giờ đã đủ xấu hổ, nếu tiếp tục so đo cùng một thằng ngốc để người khác biết được thì cô thật đúng là không còn cái lỗ nào mà chui.

Hướng Thanh Lam ngẩng đầu lên, kéo tay Thanh rời đi nơi này. Bọn họ đi không nhanh, nhưng cả hai lại đều không nói gì. Có chút trầm mặc quá mức.

'Thanh đang tức giận?' Hướng Thanh Lam nghiêng mặt, viết vào tay Thanh. Cô thấy khuôn mặt anh không được tự nhiên, bắt đầu có chút đăm chiêu tự hỏi. Tuy Thanh không phải người nói nhiều, nhưng dường như đây là lần đầu tiên anh trầm mặc lâu như vậy.

"Không có." Thanh chớp nhẹ hai mắt: "Em chỉ sợ Lam tức giận." Thanh trầm mặc nửa ngày mới hộc ra được mấy từ. Nếu không phải anh mất bình tĩnh, Lam sẽ không phải xin lỗi người kia, sẽ không bị bọn họ bắt nạt, cho nên tất cả đều là lỗi của anh.

Hướng Thanh Lam dừng lại bước chân, nghiêm túc nhìn khuôn mặt có chút ảo não của Thanh, trong mắt dâng lên một tia ấm áp

'Kia không phải là lỗi của Thanh. ' Hướng Thanh Lam viết vào tay anh. 'Lam không thể nói, cô ấy nói không sai, hơn nữa, Lam sẽ không bao giờ giận Thanh. '

"Thật sao? Vậy thì chúng ta ngoắc tay đi, nói dối là sẽ phải làm cún con." Lúc này Thanh mới thoải mái nở nụ cười, anh vươn ngón út khua khua trước mặt cô.

Hướng Thanh Lam đối vớ i cử chỉ trẻ con của anh chỉ biết cười bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra. Ngón tay của hai người giao triền tại cùng nhau, liệu có được coi là một lời hứa hẹn, vĩnh viễn cả đời hứa hẹn?

Gió nhẹ thỉnh thoảng thổi qua, hai người vẫn tay trong tay bước đi. Bọn họ không phải tình nhân, đối với một người tâm trí không được đầy đủ người đến nói, có lẽ ngay cả tình nhân anh không hiểu là gì. Không muốn buông ra, bởi vì bọn họ là thân nhân, thân nhân duy nhất.

Thanh vụng trộm nhìn thoáng qua Hướng Thanh Lam, thấy cô bần thần nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Lam đang nghĩ gì vậy?" Nghĩ đến là phải hỏi ngay. Anh luôn không giấu được tò mò của mình.

Hướng Thanh Lam kéo qua tay anh, viết: 'Đang nghĩ xem trước kia Thanh là người như thế nào?' Cô nở nụ cười một chút, có khi thật sự rất tò mò, tự hỏi không biết trước lúc mất trí nhớ Thanh là như thế nào đâu? Khi phiên dịch thì khôn khéo, khi tức giận thì lạnh lùng, thường thường lại bày ra mấy hành động trẻ con, không biết, dưới ánh mắt xanh lục kia là một quá khứ như thế nào?

Mà cô cũng cảm giác được ngón tay Thanh hơi hơi nắm chặt.

Thật ra, anh cũng rất để ý.

"Không biết nữa..." Thanh lắc đầu, hiện giờ tất cả trong anh đều là trống rỗng, hơn nữa anh cũng chưa từng nghĩ muốn tìm hiểu. Lúc làm ăn mày anh không nghĩ, lúc sắp đói chết đói anh không nghĩ, lúc có một gia đình anh càng không nghĩ, nhưng hiện tại, anh đã có chút suy nghĩ, bởi vì, nam nhân thần bí trong mộng kia vẫn quanh quẩn trong đầu anh, làm anh có chút rối loạn.

Hắn ta là ai vậy, mà anh, lại là ai vậy đâu?

Nhưng anh cũng không muốn nói chuyện này cho Lam, sợ cô phải lo lắng.

'Vậy chúng ta cứ từ từ suy nghĩ. ' Hướng Thanh Lam cũng không ép buộc, tiếp tục cầm tay anh bước về phía trước.

Thỏa mãn xuyên qua từng ngón tay đang xiết chặt, cô muốn cả đời cứ như vậy, có được không? Khóe môi cong lên một nụ cười thản nhiên, ấm áp cực kì.

Thứ gọi là hạnh phúc, thực ra, luôn ở rất gần.

Mà bọn họ cũng không biết, cách đó không xa có hai đôi mắt không có hảo ý nhìn chằm chằm vào mình, thậm chí, ở bên trong còn mang theo một chút ác độc.

"Là bọn họ?" Nam nhân hỏi cô gái đứng bên cạnh. Vết sẹo dài trên mặt hiển cực kì âm ngoan, tay hắn kẹp một điếu thuốc lá, thỉnh thoảng phun ra một ngụm khói, thoạt nhìn có chút  thô tục khiến người ta thực không thoải mái.

"Là bọn họ!" Giọng nữ nghiến răng nghiến lợi nói ra, dường như có oán hận thật lớn, không thể nào phát tiết.

"Cô thật sự muốn như vậy à, dù sao anh ta cũng có làm chuyện gì nghiêm trọng đâu?" Nam nhân lại hỏi, ánh mắt nhìn về phía trước, bên môi có chút thản nhiên trào phúng, đàn bà, thật đúng là cảm tính!

Hơn nữa, cũng đủ độc ác.

"Tôi xác định, anh cứ làm theo những gì tôi bảo là được, yên tâm, sẽ không thiếu của anh một phân tiền nào." Cô gái đưa tay lên cổ, xoa nhẹ dấu tay vẫn còn đỏ lựng. Tên ngốc chết tiệt, dám làm cô bẽ mặt trước nhiều người như vậy, còn kém chút nữa liền bóp chết cô, thử hỏi, làm sao cô có thể buông tha bọn họ dễ dàng như vậy được? Đương nhiên còn cả Hướng Thanh Lam nữa, nếu không vì cô ta, cô đã không gặp phải chuyện vớ vẩn này, hừ!

Nam nhân rít mạnh một hơi, thong thả phun ra làn khói thật lớn, sau đó đem điếu thuốc ném xuống đất, hung hăng dùng chân dẫm lên.

"Đây là lần cuối cùng, làm xong tôi sẽ không còn nợ nần gì nhà họ Uông các cô nữa." Nam nhân quay sang, nheo mắt lại nhìn cô gái, tiếng nói thô ách tuyệt không dễ nghe.

Cô gái bình tĩnh sửa lại tay áo: "Nói vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, muốn anh làm thì anh làm đi, phiền quá!"

Cô nói thực không khách khí, mà đùa cợt trong mắt nam nhân lại càng sâu hơn một chút.   Lần cuối cùng, chỉ một lần này nữa thôi là anh có thể rời đi cô ta, người nhà này thật đúng là ghê tởm.

Nam nhân quay đầu, nhìn về bóng dáng đã bắt đầu mơ hồ của hai người kia, cuối cùng thở dài một chút. Đúng vậy, một lần cuối cùng, chỉ có thể hy sinh hai người kia, ai bảo bọn họ không biết sống chết chọc phải một đứa biến thái như vậy, thật đúng là tự làm tự chịu. Kể ra cũng may mắn, một đứa câm, một thằng ngốc, hắn không cần tốn nhiều sức cũng có thể cho bọn họ chết tám lần.

Khóe môi có chút thâm đen chậm rãi cong lên, mang theo một tia lãnh khí. Nam nhân này, tuyệt đối không phải là người lương thiện.

Hướng Thanh Lam hưởng thụ cơ hội khó được như lúc này, dường như bản thân thật sự đã quên đi tất cả, giọng nói của cô, trí nhớ của anh, cuộc sống bất đồng của bọn họ... Ngẩng đầu, cô nhìn thấy sườn mặt Thanh ở một bóng ma hạ hiển cực kì ôn nhu, mũi cao đòi mạng, không hổ là con lai, nhìn góc nào cũng thấy đẹp mắt.

"Đang nhìn gì vậy, trên mặt Thanh có cái gì sao?" Cảm giác được Hướng Thanh Lam nhìn mình, anh vươn tay lau lau mặt.

Hướng Thanh Lam lắc đầu, môi hơi hơi khép mở: 'Thanh đẹp trai quá. '

"Phải không?" Bàn tay anh đặt trên má vẫn chưa hạ xuống dưới. Thật ra người khác nói anh đẹp anh cũng không có cảm giác gì, dù sao cũng là mặt của mình thôi, ngày nào ở trong gương chẳng gặp, cũng không thấy có gì đặc biệt. Ngược lại, anh cảm giác Lam mới là xinh đẹp, hơn nữa khuôn mặt của cô thực mềm, nhất định véo vào sẽ rất thích.

Nghĩ đến đây, anh thật đúng là vươn ra hai ngón tay véo nhẹ mặt cô một chút, cảm giác tinh tế khiến lòng anh hơi rung động, thật đúng là kỳ lạ, nhưng cũng thực thoải mái, anh lại nhéo thêm một chút.

'Đau...' Hướng Thanh Lam chớp mắt, vội vàng rớt ra tay anh.

"A..." Như là ý thức được chính mình đã làm sai chuyện, anh rụt tay đặt ở sau lưng, trong mắt lại không hề có ý hối cải. Quả nhiên véo rất thoải mái, về sau lúc Lam ngủ anh sẽ tùy tiện đi giở trò (^^).

Crypto.com Exchange

Chương (1-56)