Vay nóng Tinvay

Truyện:Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch - Chương 025

Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch
Trọn bộ 200 chương
Chương 025
0.00
(0 votes)


Chương (1-200)

Siêu sale Lazada


"Ư... Ư.." một con chó nhỏ không ngừng dụi dụi đầu vào cô.

"Tiểu Hoàng.." Cô ngồi xổm xuống, đưa tay xoa xoa đầu con chó nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về nó. Con chó có vẻ rất thích động tác này của cô, không ngừng ve vẫy đuôi với cô.

Đường Mặc Vũ mân mân môi, 'cái cô này không có tí sáng tạo nào cho việc đặt tên sao, hết Tiểu Hoàng lại đến Tiểu Vũ, hoàng? hoàng? hoàng? Không lẽ con chó nào cứ màu vàng thì gọi là Tiểu Hoàng'. Anh nhìn chằm chằm cô tính xem cô ta tính làm cái gì đây.

Lạc Tuyết đi rồi trở về, phía sau vẫn là con chó xù đó, nó không ngừng phe phẩy đuôi.

"Thật xấu xí." Đường Mặc Vũ trề một chút môi, cái cô gái này mắt thẩm mỹ đúng là có vấn đề. Cái gì người ta nói xấu, cô cũng đều cho là xinh đẹp, người cũng thế mà chó cũng không hơn.

" Gâu ...." Con chó kia nhìn thấy anh không ngừng sủa..

Kêu la cái gì, đồ con chó đáng ghét.

"Tiểu Hoàng, không được ầm ĩ?" Tiếng nói Lạc Tuyết ở bên trong vọng ra, con chó nhỏ dừng lại sao đó thân thiết vẫy đuôi chạy vào trong bếp. Khi cô đi ra, con chó lại gắt gao bám theo cô.

Cô ngồi xổm xuống, xé từng miếng nhỏ bánh bao trong tay cho nó ăn.

Con chó nhỏ vừa ăn bánh vừa vui vẻ ngoe ngẩy đuôi..

Đúng là chó, có chút đồ ăn là hớn hở thấy ai cũng theo. Có điều, cái cô gái này cũng giàu có gì cho cam, đến bản thân còn nuôi không nỗi còn đèo bồng nuôi anh, bây giờ còn lôi đâu ra một con chó nữa chứ, chả hiểu cô ta nghĩ cái gì nữa, đôi khi cô làm cho anh không hiểu nổi trong đầu cô rốt cuộc là chứa cái gì đây.

" Được rồi, Tiểu Hoàng đi ra ngoài đi." Lạc Tuyết nhẹ nhàng vỗ con chó nhỏ đầu, "Nhớ đói bụng thì trở về nha.."

Con chó nhỏ hướng cô vẫy vẫy cái đuôi, thân thiết liếm liếm tay cô sau đó mới chạy đi..

Lạc Tuyết đứng lên, đi tới bên giường, bế Đường Mặc Vũ dậy."Chúng ta đi thôi, Tiểu Vũ, mẹ dẫn con đi mua quần áo mới nhé." Khóe môi cô nhẹ nhàng dương lên, tuy rằng công việc cô không sạch sẽ nhưng tâm hồn cô thì tuyệt đối trong sáng sạch sẽ.

Đường Mặc Vũ nhìn lướt qua quần áo trên người cô, ' hôm nay xem như cô còn giống người một chút, ít nhất áo quần sạch sẽ, không làm cho người ta khinh thường' có điếu anh nghĩ thay vì mua cho anh, cô là nên mua thêm quần áo cho mình thì hơn, bộ đồ của cô không biết đã mặc bao nhiêu năm, giặt đến bạc màu rồi.

Cô ta không biết cô ta là phụ nữ sao, cả ngày cứ ăn mặc rát rưới tung toé như thế, một tí chăm sóc bản thân cũng không biết, một chút mùi vị phụ nữ tìm cũng không ra mà.

Anh được Lạc Tuyết bế ra ngoài, anh nheo mắt khi ánh mặt trời ấm áp ôn hoà chiếu vào mình, không biết đã bao lâu anh không được phơi nắng như vậy rồi. Tình trạng không thể đi, không thể nói như thế này bao giờ mới có thể kết thúc đây.

Tay anh lôi kéo mái tóc khô héo thiếu dinh dưỡng của Lạc Tuyết, nhìn lại căn nhà lụp xụp anh ở mấy ngày nay. khi ngước mắt nhìn xung quanh đôi mắt anh từ từ tối lại. Anh chưa bao giờ tới khu ổ chuột này, sau khi anh có thể trở về, việc đầu tiên anh sẽ làm lại nơi này, anh thật không hiểu một năm anh quyên biết bao tiền rốt cuộc là đi đâu hết, như thế nào mà trong thành phố này còn một nơi nghèo nàn như vậy..

*****

"Lạc Tuyết, hôm nay không đi làm sao?" Bác Lưu đang phơi quần áo, kỳ quái hỏi Lạc Tuyết, ở khu này con bé luôn là người siêng năng chịu khó nhất, bởi vì nó biết rằng nếu không chịu khó kiếm tiền nó sẽ chết đói, vậy mà hôm nay lại không đi làm'.

"Vâng, hôm nay trời đẹp con muốn dẫn Tiểu Vũ ra ngoài mua ít quần áo, nó còn chưa có quần áo mặc nữa." Lạc Tuyết dùng trán của mình cọ cọ mặt Đường Mặc Vũ, mà Đường Mặc Vũ cũng lười ngăn cản, anh không thể nói chuyện, lại không thể trốn, dù sao cô chiếm cũng không ít tiện nghi của anh rồi, thêm tí nữa cũng vậy.

"Tiểu Vũ?" Bác Lưu không khỏi nhìn thoáng qua đứa bé trong lòng Lạc Tuyết: "Con nói là cái đứa xấu.... không, là đứa nhỏ kia?" Bác Lưu suýt chút nữa nói cái từ XẤU kia ra, bà xấu hổ nhìn Lạc Tuyết: "Xin lỗi, Lạc Tuyết, bác không phải cố ý." Tuy rằng bà nói là lời nói thật, nhưng nhìn Lạc Tuyết đối với đứa nhỏ yêu thương như vậy, bà cũng không nỡ làm tồn thương cô.

"Không sao." Lạc Tuyết đem Đường Mặc Vũ ôm ở trước mắt mình, cô biết Bác Lưu không cố ý, còn có, Tiểu Vũ của cô không xấu.

"Lạc Tuyết, con không cần cái gì cũng suy nghĩ cho đứa nhỏ này, con xem con kìa, lại đem tiền dành dụm mấy năm nay của con ra nuối đứa bé không rõ lai lịch này " Bác Lưu thở dài một hơi, Bác Lưu chỉ muốn tốt cho con: "Có đôi khi con nên ích kỹ một chút nghĩ cho chính mình đi, con xem bộ dáng con bây giờ...haizz."

Lạc Tuyết đối Bác Lưu cười: "Bác Lưu, không sao, bây giờ con rất tốt, con cuối cùng cũng có một người thân, chỉ cần nghĩ đến bé con liền có động lực làm việc, có hi vọng vào tương lai, cho nên dù phải tốn bao nhiêu tiền nuôi bé, con đều cảm thấy đáng giá."

Cô nhìn chằm chằm đứa bé trong lòng, lòng đầy vui vẻ, thật sự từ khi sinh ra tới giờ, mấy ngày này là ngày cô cảm thấy hạnh phúc nhất..

"Aiz, Lạc Tuyết..." Bác Lưu lại là bất đắc dĩ thở dài, cho dù là muốn nuôi một đứa bé, cũng nên chon đứa nào dễ nhìn một chút, thằng bé này đã xấu lại còn kỳ kỳ quái quái, Bà luôn cảm giác ánh mắt nó kì lạ, nhưng lại không biết kì lạ ở chổ nào. Nhưng bà lại không thề nói với Lạc Tuyết, bà quay mặt đi, tiếp tục phơi quần áo.

Hi vọng là Lạc Tuyết sẽ không nhặt một cái tiểu quái vật ...

"Chúng ta đi thôi, " Lạc Tuyết ôm nhanh Đường Mặc Vũ, cô cúi đầu nhìn Đường Mặc Vũ đang im lặng đến lạ, vừa rồi còn i a rất tốt sao, sao bây giờ lại im lặng như vậy, ngủ rồi sao?

"Tiểu Vũ." cô gọi.

"Tiểu Vũ... " lại một lần nữa..

"Tiểu..."

Đủ rồi, Đường Mặc Vũ mở hai mắt, kêu la cái gì, có cái gì mà kêu, gọi hồn có phải không, phiền quá.

Anh không khỏi trừng mắt liếc nhìn Lạc Tuyết một cái, một đôi tay be bé đặt ở trên mặt của cô, vỗ nhẹ nhẹ một chút, anh nhìn gương mặt tươi cười trước mặt, , cười bộ dáng thật ngốc, nhưng nhìn lâu lại cảm giác thật đáng yêu.

*****

"Cô yên tâm, cô sẽ không phải nuôi không tôi đâu, chỉ cần tôi lớn thêm tí nữa, cô muốn gì tôi cũng có thể cho cô, tôi hứa sẽ nuôi cô cả đời.." Anh xoè tay mình ra, nhẹ nhàng kéo tóc Lạc Tuyết, bởi vì tay anh thật là quá ngắn, việc có thể làm cũng chỉ là như vậy.

Lạc Tuyết nhẹ nhàng cầm lấy nắm tay nhỏ bé của Đường Mặc Vũ, ôm bé đi về phía trước, hôm nay là ngày nghỉ ngơi của hai người, không cần phải đi làm.. Đương nhiên nguyên nhân chính vẫn là muốn mua cho Tiểu Vũ của cô một bộ đồ mới, nếu không Lạc Tuyết chắc chắn sẽ không nghỉ một ngày làm như thế, cô chưa bao giờ dám có một chút lười biệng.

Trên đường, Lạc Tuyết ôm Đường Mặc Vũ không rời tay, không hề thấy nặng.

"Cái này đẹp không?" Cô cầm một cái áo nhỏ ướm thử một chút, phía trước cái áo còn có hình một con gấu nhỏ rất đáng yêu, không biết là nhân vật trong phim hoạt hình nào, nhưng nó rất sinh động rất đang yêu, trẻ con chắc chắn đứa nào cũng thích nha.

Ngớ ngẩn..

Đường Mặc Vũ chán chường lườm người kia, cái cô gái này có thể hay không không thôi chon mấy cái loại quần áo này, trông thật trẻ con, ngu ngốc, anh khộng thích, không, không, phải là anh rất rất ghét nha.

"Cái này mặcvào rất đẹp đấy, đây là mẫu bán chạy nhật hiện nay, con nít đứa nào cũng thích loại này nha." Nhân viên cửa hàng thân thiết nói với Lạc Tuyết,

Tuy rằng nhìn cô gái kia ăn mặc có nghèo nàn thật, có điều dù sao cũng là mẹ, cho dù mình cực khổ cũng không bao giờ muốn con mình chịu bất kì uất ức nào, cũng luôn muốn con mình bằng bạn bằng bè..

"Thật sao?" Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhân viên cửa hàng, cái này bán rất chạy sao, cô chưa bao giờ mua những loại quần áo này nên không biết. Cô lại không có nhiều tiền, không thể mua nhiều, nên mua gì cô cũng phải cân nhắc chọn lựa thật kĩ.

"Đúng vậy, " Nữ nhân viên cửa hàng chỉ vào con gấu trước cái áo "Loại quần áo này đặc sắc nhất chính là vì hình con gấu này, trẻ con thường thích những thứ có màu sắc, ví dụ như vàng, đỏ, hồng nhạt... như vậy bọn trẻ sẽ thật vui vẻ thích thú." Nữ nhân viên cửa hàng tỏ ra đầy kinh nghiệm nói.

"A, là vậy sao, " nhưng.. cô nhìn lại Đường Mặc Vũ trong lòng mình " Nó cũng sẽ thích sao?"

"Ai nói tôi thích màu sắc loè loẹt, tôi thích màu đen, màu đen, con bé ngu ngốc kia." Anh đột nhiên xoay người làm cho cô nhân viên nhìn thấy mặt mình, thấy chưa, khuôn măt này dù mặc gì cụng chẵng đáng yêu đâu. Anh nhìn trừng trừng nữ nhân viên, loại con gái ăn nói hàm hồ này, thật muốn bóp chết mà.

Nữ nhân viên cửa hàng quả nhiên là sửng sốt, khóe miệng của cô hơi gượng một chút."Đúng vậy, quần áo chúng tôi ở đây chất lượng rất tốt, giá vừa phải, rất đáng mua.." Cô ta lắp bắp một chút, không khỏi liếc nhìn Đường Mặc Vũ một cái, nói thật, cô ở trong này Làm việc đã rất nhiều năm, chưa từng gặp qua đứa bé nào xấu như vậy, nhìn cái cô gái kia trưởng thành cũng không tệ, sao có thể sinh ra một đứa bé xấu như thế.

"Tiểu Vũ, chúng ta sẽ lấy cái này được không." Lạc Tuyết cười cười với Đường Mặc Vũ, lại cầm lấy quần áo ướm ướm trên người bé, mà Đường Mặc Vũ kia, hiện tai khuôn mặt càng lúc càng đen..


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-200)