Phiên ngoại về Dương Nhạc: Không phân biệt nổi ba cục cưng
← Ch.196 | Ch.198 → |
Bên ngoài khách sạn nơi làm lễ đầy tháng, Lí Chấn Ân nhìn thoáng qua ba đứa trẻ được người của Đường gia ôm trong lòng, mỗi người ôm một đứa rồi nhưng vẫn không ngừng tranh đoạt. Ánh mắt ông có chút hồng, sau đó xoay người từng bước rời đi. Chỉ cần Lí gia có huyết mạch để lại là tốt rồi, ông cũng không có mặt mũi đi quấy rầy.
Bởi vì những đứa trẻ kia coi ông là người xa lạ, thực sự như người xa lạ.
Lưng ông cũng còng xuống, giống như già đi mười mấy tuổi.
Người bên trong vẫn cười nói, mọi người đều muốn cướp ôm ba đứa nhỏ càng lớn càng đáng yêu này, quả thực cứ muốn ôm mãi không buông tay, may mắn là có đến ba đứa chứ không người Đường gia chắc đánh nhau mỗi ngày.
Hơn một năm sau, Dương Nhạc mang theo một đầu tóc ngắn ra tù, cô nhìn lại nhà tù phía sau thật đúng là không muốn quay lại. Cô đã ở đây bốn năm, lý ra không có nhiều như vậy nhưng bởi vì một kẻ mà cô rất chán ghét đang ở trong đó nên cô mới lưu lại. Đúng rồi, con nhỏ đó là Lí Nhiên, hiện tại số hiệu của cô ta chính là 38, không biết Đường Mặc Vũ có phải cố ý hay không mà nữ nhân kia hiện tại đúng là tam bát. Cô đem con nhỏ đó chỉnh đến kêu cha gọi mẹ, còn cô thì không phải chịu khổ gì. Không biết cái tên Thiệu Khải kia có thân phận gì mà chỉ mọi lỗi lầm nàng lam sai đều được người ta mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Đò của cô cũng không có gì nhiều, mà tất cả đều vác trên lưng, sau đó cô hít một hơi thở nhẹ nhõm trong lành bên ngoài.
"A, mình đã ra ngoài, tự do vạn tuế." Cô hét thật to, hét xong thì thấy thần thanh khí sảng, thoải mái vô cùng.
"Nhạc Nhạc, " từ rất xa, cô liền nghe được giọng nói quen thuộc, mắt không khỏi nóng lên. Ngẩng đầu lên cô liền thấy được một cô gái đứng không xa, tóc đã dài, làn da vẫn trắng nõn như trước, dáng người cũng không có gì thay đổi mà vẫn y hệt như lúc trước.
"Nhạc Nhạc, hoan nghênh về nhà..." Cô hướng Dương Nhạc vẫy tay, Dương Nhạc vội vàng chạy qua.
"Lạc Tuyết, mình rốt cục ra rồi, mình tự do rồi... Có thể tự do chạy, cũng có thể tự do hô hấp, " mà bên cạnh Lạc Tuyết có một người đàn ông đang mỉm cười với cô.
Đó là chồng của Lạc Tuyết, Đường Mặc Vũ, một nam nhân vô cùng tốt, anh hiện giờ là nhân vật truyền kỳ của thành phố X, là một người chồng, một người cha tốt.
Dương Nhạc hít từng ngụm khí tự do bên ngoài.
Thật tốt.
Cô và Lạc Tuyết nhìn nhau cười, đều nhìn thấy trong mắt đối phương một loại nhận thức chung, cái nơi phía sau lưng kia, các cô sẽ không vào nữa, mà cái thế giới đó cũng đã cách các cô rất xa.
Đường Mặc Vũ đứng ở phía sau Lạc Tuyết, vươn tay ôm eo cô.
"Vũ, cám ơn, " Lạc Tuyết đem cả người dựa vào người anh, lại nở nụ cười với Dương Nhạc.
Hoan nghênh về nhà, Nhạc Nhạc.
"Linh..." Một tiếng chuông báo thứ thật lớn vang lên, nữ nhân trên giường đột nhiên theo trong chăn bò ra, mái tóc rối tung, giống cái chuồng gà.
"Sao trễ thế này rồi, mình còn chưa ngủ a, " cô nàng tóm lấy mái tóc lộn xộn đã dài đến vai của mình. Nhưng hiện tại cô lại chỉ muốn một kéo cắt phăng mớ tóc này, phiền chết đi được. Cô lại sờ sờ tóc rồi mới không tình nguyện xuống giường, rửa mặt đánh răng.
Trong gương là một nữ nhân trông như đồ điên, ánh mắt hồng hồng, tóc tai rối bù, không ai nghĩ được đây lại là vị nữ thư ký đáng sợ của chủ tịch tập đoàn Đường Thị.
Cô mặc quần áo rồi lại đeo mắt kính. Học vài năm với Lạc Tuyết, tài năng của cô liền bị chồng của Lạc Tuyết đào ra, hiện tại cô thật đáng thương phải đi làm trâu ngựa cho người khác, ai bảo cô thiếu nợ người ta nên không thể không bán mình vào công ty chứ.
Nàng mở cửa, lại nhìn thoáng qua căn phòng nhỏ của mình, thật tốt, đây chính là nhà cô, cô muốn làm gì thì làm.
"Chủ tịch, 4h anh có cuộc họp, " cô đứng thẳng tắp như người máy, không ngừng báo cáo lịch trình với Đường Mặc Vũ.
Từ lúc làm ba ba, Đường Mặc Vũ so với trước kia đã ôn hòa rất nhiều, nhưng đối với người ở bên ngoài thì anh vẫn bày ra bộ dáng chớ lại gần. Chỉ có cô biết, nam nhân này căn bản là mâu thuẫn, đối với lão bà thì ngàn y trăm thuận, đương nhiên còn có ba đứa nhóc đáng yêu kia nữa.
"Ân, " Đường Mặc Vũ gật đầu, "Cô đi trước an bài cuộc họp, thông báo cho các bộ phận đến họp, " Đường Mặc Vũ cấp tốc mở tài liệu trong tay ra, trầm giọng phân phó.
"Vâng thưa chủ tịch, " Dương Nhạc đẩy gọng kính, cái kính này khiến cô trông già dặn hơn chút, kỳ thực bốn năm cô ngồi trong tù đã là cả tuổi trẻ của cô rồi, lúc cô ra ngoài thì cũng chỉ có một người, cứ thế mà sống cũng tốt. Đường Mặc Vũ rất hào phóng với cô, cho tiền lương cao, về sau già đi cô cũng có ba đứa con nuôi chăm sóc trước lúc lâm chung, vậy thì còn sợ cái gì.
"Dương Nhạc." Đường Mặc Vũ đột nhiên mở miệng.
"Ân." Hoàn hồn lại, cô nhìn ông chủ lớn của mình.
"Lạc Tuyết bảo cô buổi tối tới nhà ăn cơm." Đường Mặc Vũ cười nói, quả nhiên chỉ cần nghĩ đến Lạc Tuyết, anh liền có khuôn mặt ôn nhu đó, một chút uy nghiêm đều không có.
"Được, " Dương Nhạc gật đầu, xoay người rời đi.
Buổi tối hôm đó, cô ấn chuông cửa Đường gia, người trong nhà này đối xử với cô rất tốt, không bởi vì cô đã từng ngồi tù mà ghét bỏ cô. Đường ba hiện giờ đã được điều làm tỉnh trưởng nhưng công việc cũng không nhiều nên ông vẫn có thể ở nhà, mà ông cũng luyến tiếc ba cái bảo bối trong nhà.
Cửa mở ra, đứng ở cửa là một đứa nhỏ khoảng ba tuổi.
"Mẹ nuôi." Giọng nói ngọt ngào đáng yêu khiến tâm Dương Nhạc liền nhũn ra, cô cúi thắt lưng ôm đứa nhỏ vào lòng, "Tiểu Hâm thực ngoan."
Mà đứa nhỏ há miệng thở dốc, không nói gì, chỉ dùng hai mắt thật lớn nhìn chằm chằm Dương Nhạc.
"Mẹ nuôi, con mới là Tiểu Hâm." Một đứa nhỏ cười giống thiên sứ đi ra, hắn cũng đi một đôi dép lê có hình con chó trong phim hoạt hình, ánh mắt cười như hình trăng non kia thật sự rất đẹp.
"Không phải Tiểu Hâm sao?" Dương Nhạc lại nhìn thoáng qua đứa nhỏ ôm trong lòng, ba đứa này lớn lên giống nhau như đúc.
"Nga, thực xin lỗi, Tiểu Vũ, mẹ nuôi sai lầm rồi."
"Mẹ nuôi... Tiểu Vũ ở trong này." Trên sofa có một đứa nhỏ đang dụi mắt, ở rtong lòng ông nội lại tiếp tục ngủ.
Mà đứa nhỏ ở trong lòng cô đã có chút nho nhỏ tức giận.
"Nga, hóa ra là Tiểu thành tựu, thực xin lỗi, các con giống nhau quá, " Dương Nhạc xoa xoa đầu có chút đau, thật sự không có biện pháp gì để phân biệt ba đứa trẻ.
Bộ dạng giống nhau không nói, ngay cả giọng nói cũng giống làm cho người khác không thể phân biệt được.
← Ch. 196 | Ch. 198 → |