Bỏ nó đi
← Ch.016 | Ch.018 → |
Lạc Tuyết nhắm lại hai mắt, cô hiểu nhưng cô không hề nghĩ tình yêu thương của mình lại tầm thường bé nhỏ như vậy, cô làm sao nỡ bỏ bé, một thằng nhỏ giống như cô..
" Vì vậy, Lạc Tuyết này, con bỏ thằng bé này rồi, sẽ có người tốt hơn nhặt nó, không chừng thằng bé sau này sẽ tìm được một gia đình tốt nuôi dưỡng so với cuộc sống ở đây tốt hơn nhiều." Bác Thẩm đứng lên, vỗ vỗ bả vai Lạc Tuyết, những gì cần nói bà đã nói, bỏ hay không bỏ thì tùy vào con bé vậy.
"Vâng." Lạc Tuyết nhẹ nhàng gật đầu một cái, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống, làm ướt mặt Đường Mặc Vũ.
Đường Mặc Vũ bực mình nghiêng mặt mình, không rõ cái cô gái này khóc lóc cái gì, cũng không phải mình sinh, có cần phải khóc khó coi như vậy không? Rốt cục cũng chịu bỏ tôi, mau bỏ đi, tôi không nghĩ lại thêm một ngày ở trong cái xó này.
Lạc Tuyết cẩn thận bọc Đường Mặc Vũ trong cái áo của mình, cô nhắm hai mắt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Đừng khóc, phiền quá. Tuyết Đường Mặc Vũ nhắm hai mắt của mình, không muốn nhìn hai mắt khóc đến sưng đỏ của cô. Anh cho rằng bản thân có thể cười, chỉ là, lúc này, anh phát hiện anh căn bản không có cách nào cười nổi. Vì vậy cô gái này cứ khóc thế này đến hết đêm.
Cô nên vui mừng mới đúng, về sau cô có thể nhặt càng nhiều rác, có tiền để ăn càng nhiều thứ, không cần phải chia cho tôi, Đường Mặc Vũ đưa tay sờ sờ mặt Lạc Tuyết, nhẹ nhàng vỗ một chút, : " coi như tôi cảm ơn cô."
"Cục cưng.." Lạc Tuyết đem Đường Mặc Vũ ôm trong lòng, mà lúc này đây Đường Mặc Vũ cũng không hề giãy dụa, thôi thì một lần cuối cùng. Dù sao, cái cô gái này nuôi anh cũng được vài ngày, cái gì ăn ngon, mặc đẹp đều cho anh. Ơn nghĩa gì, từ đây xóa bỏ đi.
Anh cảm giác bản thân được bế dậy, sau đó rời đi, ngoài ý muốn, anh quay đầu nhìn thoáng qua nơi anh ở mấy ngày qua, không biết vì sao, trong lòng cũng có ít nhiều buồn phiền, còn có một cảm giác không nỡ, không hiểu nổi..
Bây giờ anh lại đang nằm trong một cái rương, có điều lần này tốt hơn nhiều có thêm một bộ quần áo, cái áo vest của anh giá trị thượng vạn này, hiện tại trở thành chăn của anh, không biết có phải là chuyện tốt không mà bây giờ tâm trạng anh thoải mái cực kì. Cuối cùng anh cũng có cái gì đó mang theo, còn có một bình sữa đặt kế bên, có lẽ, cô gái kia đem toàn bộ những gì có trong nhà mang hết cho anh, thậm chí ngay cả cái chăn sạch sẽ duy nhất cũng đắp trên người anh, chỉ sợ anh lạnh, đói bụng.
Nhớ tới cái cô gái kia, anh không khỏi phiết phiết khóe môi bản thân, dường như có chút nhớ nhung cái gương mắt ngốc nghếch kia.
Cô ta làm gì nhỉ? Anh mím mím đôi môi, anh không muốn ở cùng một người lượm ve chai đâu nhé, ngửi cái mùi ghê tởm đó thôi cũng đủ rồi.
Mà anh ở trong rương rất lâu, sao lại không có ai nhặt anh, chẳng phải bây giờ ai ai cũng thích em bé sao? Cho dù không thèm nhặt, ít nhất cũng đưa anh đến cô nhi viện chứ, đôi mày anh càng nhăn càng sâu, không biết phải chờ đến bao giờ, chẳng lẽ muốn anh cứ ngu ngốc mà đợi ở đây cả đời.
← Ch. 016 | Ch. 018 → |