Thỏa hiệp
← Ch.154 | Ch.156 → |
"Đường Mặc Vũ, anh cũng chỉ xứng với loại con gái đó mà thôi, " Đỗ Tâm Ái hất cằm lên, "Đừng có đem cô ta ra so với tôi. Tôi là thiên kim đại tiểu thư, người muốn lấy tôi rất nhiều, cũng không thiếu một người như anh." Đỗ Tâm Ái dùng phương thức này để giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng thế nên Đường Mặc Vũ cũng không có nói gì, anh chỉ xoay người, bàn tay nắm chặt lúc này mới thả lỏng, nhưng tâm sự đè nén thì không như vậy. Nói thật, anh chỉ muốn giết quách Đỗ Tâm Ái đi cho rồi.
Nhưng mà không được.
"Đường Thượng Nguyên, về sau quan hệ của chúng ta cũng chẳng còn gì nữa, " ông Đỗ nghe những lời vừa rồi thì nổi trận lôi đình, vội vã kéo người nhà mình rời đi. Hai nhà bọn họ sẽ không bao giờ là thông gia, cũng chẳng còn bằng hữu gì nữa.
Sau khi người một nhà Đỗ gia đi khỏi, trong phòng khách yên tĩnh vang lên một tiếng tát thanh thúy.
Đường Thượng Nguyên trừng mắt nhìn mặt đứa con trai không chút biểu cảm gì kia.
Tay ông vừa hạ xuống thì trên mặt Đường Mặc Vũ cũng nổi lên năm dấu tay.
"Mặc Vũ, mày xem mày làm cái gì, nếu mày không thương người ta thì mày trêu chọc người ta làm gì chứ? Lão Đỗ nói rất đúng, tất cả chuyện này đều do mày gây ra, may mà không xảy ra chuyện lớn gì, bằng không mày nói xem Đường gia còn biết giấu mặt vào đâu nữa?" Ông vừa nói vừa hít khí, bộ dạng như sắp tức chết, sợ là bệnh tim lại tái phát mất thôi.
Ông ôm ngực thở phì phò không ngừng. Bây giờ tốt lắm, thông gia không được lại biến thành cừu gia, không biết nó đã vừa lòng chưa.
Diệp Nhàn vội vàng vỗ vỗ ngực cho Đường Thượng Nguyên, lại hướng Đường Mặc Vũ nháy mắt, "Được rồi, Thượng Nguyên, Mặc Vũ và Tâm Ái không có duyên phận, chuyện này chúng ta đều không cần phải nói nữa. Mặc Vũ đúng là có sai, nhưng ông cũng không cảm thấy nếu không có việc này thì chúng ta cũng không biết Tâm Ái là người như vậy. Cô ta kỳ thực không thích hợp với Đường gia chúng ta, cô ta hành xử quá cực đoan, cho dù hiện tại không có xảy ra việc gì, nhưng về sau nếu cô ta không hài lòng gì liền làm ra chuyện, đến cả giết người cũng làm được thì còn cái gì không dám chứ."
Đường Thượng Nguyên vừa nghe xong cũng hít một hơi thật sâu. Đúng vậy, ông thừa nhận, kỳ thực tâm tình ông hiện tại cũng bình tĩnh, không quá mất mát, thậm chí còn thấy may mắn. Có điều thằng con này cũng làm ông quá thất vọng rồi.
"Thực xin lỗi, ba." Đường Mặc Vũ cúi người thật sâu, "Lần này con thật sự có lỗi, làm ba khó xử."
"Ừ, " Đường Thượng Nguyên tuy rằng vẫn trưng ra một mặt tức giận nhưng trong lòng cũng đã phần nào thỏa hiệp.
"Cô gái kia tên là gì, người nhà làm cái gì?" Đường Thượng Nguyên mở mắt ra nói, "Chính anh tự biết mà làm, đây là lần cuối cùng, nếu anh còn làm ra chuyện gì nữa thì tôi sẽ đá anh khỏi Đường gia."
"Ba, cô ấy tên là Lạc Tuyết, chính là một cô gái bình thường thôi, " Đường Mặc Vũ có chút kinh ngạc nhưng cũng không nói ra thân thế của Lạc Tuyết. Anh rất hiểu ba mình, ông làm người tuy chính trực nhưng cũng rất để ý chuyện môn đăng hộ đối. Nếu những chuyện trước kia không phát sinh, Lạc Tuyết vẫn là Lí Ngôn Hi trước đây thì ông sẽ không phản đối gì nhưng hiện tại Lạc Tuyết đã ngồi tù, lại có thân phận như vậy, lấy tính cách của ông sẽ không có khả năng chấp nhận cô.
Thiệu Khải không rõ, cô gái kia rõ ràng là Lí Ngôn Hi, sao tự dưng lại thành Lạc Tuyết.
"Mặc Vũ.. Tôi.." Anh ta vừa định nói gì thì đã thấy ánh mắt cảnh cáo của Đường Mặc Vũ phóng tới, ý bảo anh ta không cần lắm lời.
Được rồi, anh ta liền câm miệng, câm miệng là được chứ gì.
"Ngày khác mang con bé đến đây, anh đi xuống đi, tôi mệt rồi, " Đường Thượng Nguyên vỗ vỗ vai Đường Mặc Vũ một chút, coi như một cử chỉ thỏa hiệp.
"Cám ơn ba, " Đường Mặc Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, vấn đề lớn nhất đã được giải quyết, nhưng anh biết, còn có vấn đề lớn hơn đang chờ anh.
Ở cửa ra vào, Thiệu Khải vội vàng chạy tới hỏi "Tôi nói nè, Mặc Vũ, cậu đang làm trò quỷ gì vậy? Cô gái kia rõ ràng là Lí Ngôn Hi, khi nào thì biến thành Lạc Tuyết chứ? Tôi thật không hiểu, cậu tống người ta vào tù rồi đến lúc cô ta ra tù lại quay lại yêu đến chết đi sống lại, đầu óc cậu hỏng rồi hả?"
"Thiệu Khải, chuyện này về sau tôi sẽ giải thích cho cậu, còn bây giờ tôi không muốn nói cho bất kỳ ai thân phận của Lạc Tuyết, cậu hiểu không?" Mặc Vũ nghiêm cẩn nói. Anh không muốn sự tĩnh bị phá hỏng, bằng không sẽ thật phiền toái.
"Cậu yên tâm, miệng tôi rất kín, " Thiệu Khải vỗ vỗ ngực cam đoan.
Mà Đường Mặc Vũ chỉ mím môi nhìn anh ta, ánh mắt kia có chút nhàm chán cùng châm chọc.
Những lời cam đoan của anh là không thể tin được.
Thiệu Khải xấu hổ cười, "Cậu cũng biết, tôi không phải muốn nói nhưng mà lão nhân gia nhà cậu thật hung dữ, tôi cũng sợ mà, " Thiệu Khải lại xấu hổ cười cười. Đường Thượng Nguyên thật sự rất hung dữ a, cho nên mới dạy ra được một đứa con cũng lạnh lùng không chịu được thế này.
"Cậu đã đi thăm Dương Nhạc chưa?" Mặc Vũ đột nhiên xoay người hỏi, anh xem đồng hồ trên tay, đã qua mùng năm rồi, không biết cậu ta tới đó chưa.
"Cái gì Dương Nhạc?" Thiệu Khải không hiểu, nháy mắt một cái. Một Lạc Tuyết đã làm anh ta hồ đồ rồi hiện tại lại còn thêm một Dương Nhạc nữa, ở đâu ra mà lắm tên thế.
Đường Mặc Vũ nheo mắt nhìn anh ta khiến Thiệu Khải đánh một cái rùng mình, "Cậu chắc không phải nói việc kia chứ?" Hắn nhớ người này hình như có gọi điện thoại nhờ anh ta điều tra gần đây nhất Đỗ Tâm Ái làm gì, chuyện này thì anh ta làm rồi. Còn một việc nữa là đi thăm tù mang này nọ gì đó vào cho một nữ tù nhân tên là Dương cái gì đó ....
"Không thể nào.. Hôm nay đã mùng 7 rồi.."
"Thực xin lỗi, Mặc Vũ, tôi bận quá nên quên mất, " Thiệu Khải toát mồ hôi lạnh. Anh ta đúng là bận quá nên mới quên khuấy mất chuyện này. Nếu Mặc Vũ không nhắc tới thì thì có khi anh ta cũng chả nhớ ra bản thân còn có một việc chưa làm.
Đường Mặc Vũ vẫn giữ nguyên biểu cảm như vậy, khiến Thiệu Khải toàn thân không ngừng run lên.
"Được rồi, cậu đừng có nhìn tôi như vậy, tôi sẽ đi thăm cô ta, tôi sẽ đi, tôi còn mua một đống quà lớn, vậy là được rồi chứ gì?" Thiệu Khải vội vàng giơ tay đầu hàng, bị Đường Mặc Vũ nhìn chằm chằm như vậy thì hắn bị thần kinh mất.
"Tôi đi ngay đây, " Thiệu Khải lại thầm than thở trong lòng. Anh ta đi về phía xe của mình, thật là, làm bằng hữu của Đường Mặc Vũ thật khổ nhưng làm cừu nhân của hắn còn khổ hơn.
"Hôm nay không phải là ngày thăm tù, " Đường Mặc Vũ cất giọng nói từ phía sau, Thiệu Khải bĩu môi "Tôi có đặc quyền, được chưa?" Anh ta tức giận hét lên.
Trên môi Đường Mặc Vũ tràn ra ý cười, nếu Lạc Tuyết biết tin này nhất định sẽ thập phần cao hứng.
Anh sau đó tới cửa hàng mua một đóa hoa bách hợp, rồi mới đi bệnh viện.
← Ch. 154 | Ch. 156 → |