Cô ta dựa vào cái gì?
← Ch.138 | Ch.140 → |
"Đợi mấy ngày nữa đi, gần đây công ty rất nhiều việc, " Đường Mặc Vũ đưa tay xoa đầu Đỗ Tâm Ái, lời nói ra rất tự nhiên nhưng trong lòng anh thực ra có một loại bài xích không nói nên lời.
"Mặc Vũ, anh có thể nói cho em biết có việc gì xảy ra không?" Đỗ Tâm Ái đứng lên, đi tới ngồi trên đùi Mặc Vũ, hai tay gắt gao ôm cổ anh. Cô ta nghiêm túc nhìn khuôn mặt của Đường Mặc Vũ nhưng lại không phát hiện ra việc gì. Anh vẫn là như trước đây, ánh mắt sâu thẳm cho dù cô ta nhìn thế nào, nghĩ thế nào cũng không đoán được anh đang nghĩ gì hay định làm gì.
"Không có, em đừng nghĩ lung tung, anh thật sự rất bận, " Đường Mặc Vũ nói cho có lệ rồi đẩy cô nàng ra mà đến đứng bên cửa sổ. Đôi mắt anh chợt chíu lại rất nhẹ. Đỗ Tâm Ái ở phía sau đi lên ôm lấy anh từ phía sau.
"Mặc Vũ, chúng ta về sau chính là vợ chồng, anh không cần giấu em có được không? Nếu thực sự có việc gì thì em có thể cùng anh gánh vác, " giọng nói của Đỗ Tâm Ái theo phía sau lưng Đường Mặc Vũ truyền tới.
Giọng nói vừa ôn lại nhu nhưng Đường Mặc Vũ vẫn xuất thần nhìn về bầu trời phái xa, môi mím lại.
Không, không có ai có thể giúp anh, không có ai hết.
Tiễn bước Đỗ Tâm Ái, anh đem xe đứng ở ven đường, chờ cô gái kia. Anh đi theo cô mấy ngày rồi và càng ngày càng thấy cô giống Lạc Tuyết. Ý nghĩ đó làm anh phát điên. Bây giờ ngày nào anh cũng đứng ở chỗ này để nhìn cô, giống như nhìn Lạc Tuyết trước kia.
Anh đem ghế hạ xuống rồi nửa híp mắt mà nhìn người đi đường qua lại.
Năm phút đồng hồ đi qua, mười phút, rồi nửa giờ, anh nâng tay lên xem đồng hồ thì thấy sắp hai giừo rồi. Anh cũng đã ngồi trong xe hai giừo rồi mà cô vẫn chưa tới. Anh đột nhiên có cảm giác bất an, không biết cô có chuyện gì không.
Anh vội vã khởi động xe nhưng lại vô lực đặt tay trên vô lăng mà không biết phải đi đâu tìm cô. Anh lúc này mới phát hiện anh chẳng biết gì về cô hết.
Cô chắc chắn không ở Lí gia. Với tính cách của Lí Chấn Ân thì làm sao ông ta chấp nhận cho con gái mình đi lượm rác, huống chi hai người đã cắt đứt quan hệ cha con rồi. Cho dù cô có muốn quay về thì Lí Chấn Ân cũng sẽ không đồng ý.
Anh lái xe theo một phương hướng mà không biết mình muốn đi đâu. Anh cứ vậy tùy tiện lái xe đi, hy vọng có thể bắt gặp cô gái anh đã theo nhiều ngày nay.
Anh chán ghét, hận cô ta nhưng vẫn muốn gặp. Ở Đỗ Tâm Ái, anh chỉ có thể thấy chút bóng dáng của Lạc Tuyết nhưng ở cô gái này thì anh có thể nhìn được, cảm giác được Lạc Tuyết.
Anh căn bản là không có cách nào lừa gạt bản thân. Anh về căn bản là không thương Đỗ Tâm Ái, mặc dù đã rất cố gắng nhưng vẫn không thể nào yêu thương cô ta được. Trong lòng anh chỉ có một người con gái đó là Lạc Tuyết..
Xe dừng lại, anh nhìn xem xung quanh rồi lại sửng sốt.
Thế nào mà anh lại tới nơi này chứ? Đây chính là chỗ Lạc Tuyết ở trước kia. Đã hai năm rồi anh chưa quay lại đây. Mở cửa xe bước xuống, anh nhìn chằm chằm vào căn nhà nhỏ kia.
"Là cậu, " tiếng một người phụ nữ trung niên truyền đến khiến anh xoay người. Đứng trước mặt anh là Lưu thẩm. Lưu Thẩm lúc này mới xoa hai tay vào quần áo. Bà vẫn sống ở đây từ trước nên chỉ cần có người đến đây thì bà có thể nhớ được.
"Đúng vậy, cháu đến thăm một chút, " Đường Mặc Vũ đến gần, đứng ở trước cánh cửa thấy cả hai cánh cửa đều rất sạch sẽ. Có điều gì đó không đúng, nơi này dường như có người ở.
"Lưu Thẩm, chỗ này không có người ở sao?" Đường Mặc Vũ sắc mặt đột nhiên thay đổi một chút. Là ai ở chỗ này? Chỗ này là nơi duy nhất Lạc Tuyết lưu lại, là chỗ của riêng anh là cô. Ai lại lớn gan đến mức dám vào đây ở.
"Này là, " Lưu Thẩm mới đầu thật đúng là bị khuôn mặt đột nhiên lạnh lùng của Đường Mặc Vũ khiến cho hoảng hốt. Nhưng rồi bà nhớ ra người đàn ông này lần nào cũng có khuôn mặt như vậy nên cũng không nghĩ nhiều.
"Chỗ này có người ở rồi, là bạn của Lạc Tuyết, " Lưu Thẩm cười nói, "Là một đứa bé tốt lắm, ta còn có cảm giác con bé rất giống Lạc Tuyết, " Thẩm nhớ lại. Nhưng rất nhanh bà liền lắc đầu người già rồi, đôi khi cũng suy nghĩ lung tung. Lạc Tuyết rất đáng thương, bà không nên đem người khác trở thành Lạc Tuyết.
Đường Mặc Vũ trái tim mạnh mẽ nhảy dựng, "Bác nói là người mới chuyển vào ở đây là một cô gái giống Lạc Tuyết ư?" anh hỏi lại Lưu Thẩm, muốn biết cái người đó với cô gái mà anh đang nghĩ đến có phải cùng một người hay không.
"Đúng vậy, " Lưu Thẩm gật đầu, "Con bé mới chuyển đến mấy ngày trước. Là một cô gái trẻ thanh tú, chắc tầm hơn hai mươi. Con bé nói nó là bạn của Lạc Tuyết, lại không có chỗ nào để đi. Dù sao chỗ này cũng để không nên con bé ở lại cũng tốt."
"Cô ta tên là Lí Ngôn Hi có phải không?" Đường Mặc Vũ nhàn nhạt nói, khóe môi cong lên một cách mỉa mai.
"Đúng vậy, hóa ra cậu cũng biết cô ấy à. Nhìn qua thì đúng là bạn của Lạc Tuyết thật." Lưu Thẩm vỗ vỗ ngực, lần này thực sự mới xác thực mọi việc.
"Cô ta dựa vào cái gì có thể ở nơi này?" Đường Mặc Vũ sắc mặt thập phần âm trầm. Anh không thích người khác đụng vào đồ của Lạc Tuyết. Không biết đồ bên trong đã bị phá hư thành bộ dáng gì nữa. Chỉ cần nghĩ đến đây thì toàn bộ gân xanh đều nổi lên trên bàn tay anh.
"Con bé là bạn của Lạc Tuyết mà, " Lưu Thẩm có chút không hiểu. Dù sao Lạc Tuyết cũng đã chết rồi. Mà kể cả con bé còn sống cũng sẽ đem phòng mình ở chia cho người khác vô điều kiện. Mà cái nơi rách nát này làm gì có ai thèm, vì sao người khác không thể ở chứ?
"Cô ta nói thế thì bác coi là thật à?" Đường Mặc Vũ châm chọc nhếch khóe môi. Đó là kẻ đã giết chết Lạc Tuyết. Trong lòng anh phẫn nộ che mờ lý trí. Anh chỉ biết căn phòng anh vẫn bảo vệ hai năm nay bị người ta phá hủy. Đây là thứ duy nhất Lạc Tuyết lưu lại cho anh thế nên bây giờ anh có cảm giác muốn giết người.
"Đúng vậy, " Lưu Thẩm gật đầu, "Ta lớn tuổi như vậy, có chuyện gì mà chưa trải qua chứ. Con bé là đứa như thế nào ta chỉ cần nhìn qua là biết. Nó chính là bạn của Lạc Tuyết bởi vì ..." Lưu Thẩm cầm viên gạch để trên cửa sổ, làm lộ ra một chùm chìa khóa bên dưới."Con bé biết chìa khóa để ở đây, biết Tiểu Vũ, cũng biết ta gọi là Lưu Thẩm. Thậm chí nó còn biết con trai ta đang học đại học nên ta rất tin tưởng con bé."
Lưu Thẩm cẩn thận nhìn thoáng qua khuôn mặt âm trầm của Đường Mặc Vũ. Làm sao mà so với vừa rồi còn khiến bà sợ hơn. Không biết Lạc Tuyết quen biết người đàn ông này ở chỗ nào. bà tốt nhất nên tránh xa thì hơn. Người đàn ông này cao như vậy nếu mà đánh người thì không tốt rồi. Cậu ta so với chồng bà còn cao hơn nửa cái đầu nữa.
← Ch. 138 | Ch. 140 → |