Mẹ muốn bỏ con sao
← Ch.125 | Ch.127 → |
Một thanh gỗ rơi trên mặt đất, Dương Nhạc ngẩng đầu, trên mặt hận đều che kín mà nhìn nữ nhân béo ú trước mặt.
"Số 56, tao giết mày." Cô thống hận rống to đứng lên.
"Tao không phải cố ý... Tao không phải..." số 56 cũng nhất thời phản ứng không lại, "Tao chỉ là muốn nhẹ nhàng đánh một chút, nhưng là... Chính nó xông tới, không liên quan đến tao, không liên quan đến tao..." Số 56 nhấc chân bỏ chạy nhưng chỉ chạy được vài bước đã thấy trưởng giám ngục đi tới, hai chân cô ta liền mềm nhũn, biết bản thân mình thật sự là xong đời rồi.
Xe cứu thương đã đi xa, Dương Nhạc ghé vào trên lan can sắt, không ngừng nhìn về phía xa.
"Đi rồi, đi rồi, không được đứng ở đây nữa." Cảnh ngục không ngừng giục Dương Nhạc, mà Dương Nhạc quay đầu vào lần nhưng vẫn bị cứng rắn kéo đi, thậm chí còn bị ăn mấy gậy nhưng cô cũng không thấy đau.
Nếu không phải vì cô thì Ngôn Hi sẽ không bị như thế. Cô ấy cứu mình, nếu cô ấy có chuyện gì thì cả đời Dương Nhạc cô đều sẽ không tha thứ cho mình.
"Ngôn Hi, cậu nhất định phải sống sót, nhất định, " cô dùng sức lau mắt mình nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Cô không được khóc, nhưng kiên cường trước đây đã không còn rồi.
"Ngôn Hi, cậu nhất định phải kiên cường, như Nhạc Nhạc. Còn không đến một năm nữa là cậu được ra ngoài rồi, khi đó sẽ có cuộc sống mới. Cậu cần phải kiên trì, nhất định phải kiên trì." Cô không ngừng cầu nguyện, lúc này cô hận không thể thay cô ấy chịu nỗi đau này. Nhưng đó là việc không có khả năng a.
Lúc này, ở trong bệnh viện, Lí Ngôn Hi sắc mặt trắng bệch được đẩy vào trong phòng giải phẫu. Trên quần áo màu xám của cô còn nguyên vết máu, băng gạc trên đầu cũng nhiễm đầy máu, giống như cô đã chảy hết máu trong người.
Cửa phòng mổ đóng lại, mà nam nhân đang đi ở cửa bệnh viện đột nhiên xoay người, đưa tay đặt lên ngực. Anh cảm thấy kỳ lạ, tựa hồ anh đang mất đi thứ gì đó, chỗ này thật đau.
"Mặc Vũ, anh đang nhìn cái gì vậy?" Nữ nhân bên ngừoi kỳ quái nhìn anh, "Em lấy được thuốc rồi, chúng ta về nhà thôi, " Đỗ Tâm Ái giơ giơ gói thuốc trong tay, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Bệnh viện đúng là không có ai thích, nếu không phải cô ta bị cảm thì sẽ không muốn đến đây.
"Hảo, đi thôi, " Đường Mặc Vũ kéo tay Đỗ Tâm Ái đi về phía xe mình, nhưng cảm giác mất mát trong lòng vẫn còn đó.
"Bác sĩ, huyết áp bệnh nhân thấp, bên trong sọ có xuất huyết." Y tá ở bên cạnh nói.
"Chuẩn bị mở sọ." Bác sĩ nhìn nhìn bệnh nhân trên giường, nói với những người xung quanh.
"Đã biết."
Phẫu thuật đang tiến hành, mà nữ nhân trên giường đã không còn chút huyết sắc nào trên mặt, các loại ống dẫn đều cắm trên người cô, mà cô cũng không có ý thức gì. Nếu không phải tín hiệu sinh mệnh vẫn còn thì cô không khác gì một người đã chết.
Cô hơi hơi giật giật ngón tay, không biết trong đầu cô đang là cái gì, đang nằm mơ .... hay không có gì hết.
Trong một căn phòng cũ đơn sơ.
Trên đất có một tiểu cô nương mắt một mí, cô bé mặc một cái váy nhỏ xinh đẹp, khoảng bốn tuổi nhưng thoạt nhìn thì cô yên lặng hơn những đứa trẻ cùng tuổi nhiều, cũng thành thục nhiều.
"Mẹ." Cô gọi một tiếng nhỏ, bộ dáng sợ sệt.
"Tiểu Tuyết, tới đây, " nữ nhân kia vươn tay, nữ hài đứng lên, chậm rãi đi về phía nữ nhân kia. Cô đi rất chậm vì chân có tật.
"Mẹ muốn dẫn Tiểu Tuyết đi chỗ nào?" Tiểu cô nương nắm tay nữ nhân kia đi về phía trước, cẳng chân cô rất đau nhưng không dám nói mệt, cũng không dám nói đau. Cô cẩn thận nhìn sắc mặt nữ nhân kia, mắt một mí không khỏi chớp một cái, tựa hồ có chút hơi nước.
"Mẹ, có phải không cần Tiểu Tuyết, giống mẹ trước đây phải không?" Nữ hài đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ mình kêu là mẹ.
Mà nữ nhân kia hơi hơi sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu vì sao người khác đều nói đứa nhỏ này hiểu chuyện, lại làm cho người ta đau lòng. Bà ta ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của đứa nhỏ, "Thực xin lỗi, Tiểu Tuyết, mẹ không có cách nào tiếp tục nuôi con. Nếu con là đứa nhỏ bình thường thì chúng ta nhất định sẽ thích, ba con muốn một đứa nhỏ bình thường, cho nên thật xin lỗi." Nữ nhân vừa khóc vừa nói. Bà cũng luyến tiếc đứa nhỏ đáng yêu lại nghe lời này nhưng thật không có cách nào.
"Mẹ, Tiểu Tuyết biết, Tiểu Tuyết không trách mẹ, " nữ hài nghe lời, lại đưa tay lau nước mắt cho nữ nhân kia, sau đó cười với bà, "Mẹ không cần lo lắng, Tiểu Tuyết sẽ sống thật tốt, " nữ hài nhu thuận ôm nữ nhân kia một chút, sau đó xoay người, chủ động rời đi. Thân mình nho nhỏ dần dần đi xa, nhưng nữ nhân kia cũng không khỏi gào khóc lớn tiếng.
"Thực xin lỗi, Tiểu Tuyết, thực xin lỗi..."
Mà Tiểu Tuyết đang lôi kéo cái chân bị tật, lúc đi rất xa rồi mới quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn thập phần đáng thương.
"Mẹ, Tiểu Tuyết không trách ngài, thật sự không trách, bởi vì Tiểu Tuyết biết ngài cũng giống mẹ đẻ của ta, không phải không thương Tiểu Tuyết, chính là không có cách nào khác." Cô lau khô nước mắt của mình, một thân một mình không có mục đích mà đi về phía trước.
Đây là gia đình thứ tư của cô, bọn họ đều không muốn cô, sau đó lại bỏ rơi cô. Mà cô lại không muốn khóc tiếp, cô chỉ muốn có cuộc sống của mình, không về cô nhi viện, bởi vì cô sợ bản thân lại lần nữa bị vứt bỏ.
Cô đi ở trên đường cái, một khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn bẩn, váy áo xinh đẹp trên người hiện tại dính đầy bùn đất, bẩn không ra bộ dáng gì. Cô cuộn người vào góc tường, nhìn tuyết rơi xuống.
Đẹp quá, tuyết thật sạch sẽ.
"Tiểu Tuyết." Cô đưa tay ra hứng bông tuyết, nhưng nó nhanh chóng tan mất, mà đôi tay cô đã sớm lạnh đến sưng đỏ.
"Tiểu Tuyết, Lạc Tuyết."
"Mẹ, Tiểu Tuyết muốn lấy tên Lạc Tuyết, thật dễ gọi, có phải không?"
"Đứa nhỏ. Đến, cái này cho cháu, " một vị tỷ tỷ hảo tâm đưa cho cô một chút bánh bao. Cô liếm liếm môi, sau đó cắn một ngụm.
"Cám ơn tỷ tỷ." Giọng nói ngọt ngào, lễ phép vang lên, đáng tiếc cô chỉ là một người què, một tiểu khất cái.
Cô áp bánh bao lên mặt, thật ấm a. Cô vừa lòng nở nụ cười, cẩn thận cắn một ngụm bánh bao, sau đó lại ăn từng ngụm, rất nhanh một cái bánh bao đã ăn xong. Cô nhìn bàn tay trống trơn của mình, đôi mắt xinh đẹp nhưng cô độc, lúc này mới có chút thất lạc. Không còn bánh bao nữa.
← Ch. 125 | Ch. 127 → |