Điều kiện
← Ch.102 | Ch.104 → |
"Nhanh thôi." Đường Mặc Vũ cho cô một câu trả lời lấp lửng, nhưng, Lý Ngôn Hi vẫn nở nụ cười, cười rất nhỏ, cực kì chân thật.
"Được, em chờ anh."
Tuy cô không biết phải đợi bao nhiêu lâu, nhưng cô sẽ đợi, sẽ chờ.
Đường Mặc Vũ không nói gì, chỉ đóng cửa hộ cô, khiến thế giới hai người bọn họ bị ngăn trở, mà lúc đóng cửa lại, trên mặt anh ngừng cười, lạnh lùng không có bất cứ cảm tình gì.
Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng thở dài một hơi, khi quay người lại, suýt chút nữa đụng vào một người rồi.
"Xin lỗi." Cô vội vàng giải thích, thật ra cô cũng bị dọa ngay tại chỗ.
"Á..." Một tiếng cười châm chọc truyền đến, Lý Ngôn Hi đem cơ thể của mình dựa vào cánh cửa, nhìn chằm chằm bà chị cười có ý khác. Lý Nhiên.
"Thế nào, cô và Mặc Vũ đi hẹn hò đã về rồi cơ?" Tay Lý Nhiên lướt qua khuôn mặt đỏ ửng Lý Ngôn Hi, đầu ngón tay nhọn hoắt trượt vào khuôn mặt nhẵn nịn khiến cô rất đau.
"Em muốn trở về phòng." Lý Ngôn Hi quay mặt, không muốn nói chuyện với chị cả.
"Nói cho tôi biết, hai người đi những đâu?" Trong mắt Lý Nhiên hiện tia ghen ghét, bọn họ được lắm, bỏ mặc cô ở nơi hiu quạnh lạnh lẽo, còn nó, lại được đi chơi, có thể hưởng thụ bữa tối lãng mạn, có thể thưởng thức ca nhạc, hoặc xem TV, còn cô giống như kẻ ngốc, đứng ở đó tận nửa giờ, vừa lạnh vừa đói, cô càng nghĩ càng khó, trong lòng càng bất bình thêm.
Lý Ngôn Hi đẩy cửa phòng, thật ra cô thật sự muốn về phòng, nhưng Lý Nhiên chặn đường cô, thẩm vấn.
"Em về nhà Mặc Vũ, thấy mẹ anh ấy...." Lý Nhiên thành thật trả lời, nếu cô nói dối, có khi Lý Nhiên dễ chịu một chút, đằng này, cũng bởi vì câu nói thật, khiến sắc mặt Lý Nhiên càng thêm khó coi.
Được lắm, đã đi gặp ba mẹ đối phương rồi cơ, như thế có phải cô không còn cơ hội gì nữa hay không?
Lý Nhiên thu tay lại, trên cao nhìn xuống chằm chằm nó, môi đỏ mọng đột nhiên giương lên.
"Tôi đã nói rồi, cô không xứng với Mặc Vũ." Hai tay Lý Nhiên ôm ngực cười lạnh, lại câu nói này, câu này so với ngày thường còn nặng hơn nhiều.
"Chỉ cần Mặc Vũ không ngại là được." Cho tới giờ Lý Ngôn Hi không có cảm giác tồn tại ý nghĩ mình có xứng với anh ấy hay không, chỉ cần cô biết Đường Mặc Vũ thích cô là được cô. Anh ấy đối tốt với cô như vậy, làm sao có thể ghét bỏ cô cơ chứ?
"Tôi nói thật đấy, Lý Ngôn Hi." Lý Nhiên gọi cả họ lẫn tên, môi đỏ mọng nhổ ra chữ, rất lạnh lùng.
"Cô không xứng với anh ấy..." Lý Ngôn Hi bỏ tay xuống." Bởi vì...." Câu nói của chị ấy cực kì kéo dài.
"Bởi vì sao?" Lý Ngôn Hi mở to hai mắt, trong lòng có cảm giác bất an, bởi vì câu nói kia của chị cả, hơn nữa có chuyện gì đó cô không hề biết, không được chấp nhận.
"Cô Hai, cô Hai ơi..." Giọng nói Tiểu Phương không ngừng truyền đến, Lý Nhiên chỉ nhìn lướt qua phía sau: "Tính mạng của cô lớn đấy." Cô giương đôi môi đỏ mọng, dù sớm hay muộn, nó cũng nên biết, hi vọng cái thời điểm kia cô có thể cười giống như bây giờ.
"Cô Hai, cô làm sao vậy, sao đứng ngây ra thế?" Tiểu Phương quơ tay liên tục trước mặt Lý Ngôn Hi, bọn họ đứng ở chỗ đó đã nửa ngày, thật sự không nghĩ đến cô còn sống hay không? Nghĩ cái gì mà xuất thần như thế?
"Không sao." Lý Ngôn Hi lấy lại tinh thần, trong lòng vẫn còn cảm giác bất an: "Tiểu Phương..." Tay cô đặt trên vai Tiểu Phương, trịnh trọng hỏi: " Tiểu Phương, có thể nói cho tôi biết, trước kia đã xảy ra chuyện gì không?"
Cô có cảm giác gan dạ, trước kia nhất định cô đã làm nên một chuyện lớn, ngay cả cô không có mất trí nhớ, mà chuyện đó, đã thay đổi cả cuộc đời cô, nếu không Lý Nhiên không thể uy hiếp cô như vậy....
"Không có đâu." Tiểu Phương vội vàng lắc đầu, ánh mắt lại bắt đầu né tránh.
"Tiểu Phương." Lý Ngôn Hi tăng lực đạo trên vai Tiểu Phương: " Nói cho tôi biết đi, tôi muốn biết, xin cô đó." Ánh mắt cô toàn sương mù. Đảo mắt cái là có thể rơi xuống, nhưng nước mắt cô không có chảy ra.
"Cô Hai, chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ cô là con người hoàn toàn mới, vì sao lại nhớ lại chuyện cũ chứ?" Tiểu Phương lại khuyên cô, đã quen thì quen đi, vì sao lại nhớ tới làm gì.
Mà cho dù biết đã xảy ra chuyện gì, cô biết mình đã gây ra chuyện lớn, xảy ra những chuyện này thật sự không đủ sao?
Lý Ngôn Hi thả tay xuống, cô bất lực đi vào phòng.
Đóng cửa lại, cô đem tất cả nhốt ở ngoài cửa, cô biết có hỏi thế nào Tiểu Phương cũng không trả lời, mà Lý Nhiên, chị ấy có thể nói ra, liệu chị ấy có nói ra không?
Lý Nhiên đứng lên, bỏ tạp chí trong tay xuống, mở cửa, sau đó nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt mình, cô biết nó sẽ tìm cô, bởi chuyện kia, chỉ có mình cô dám nói, còn những người khác, có đánh chết cũng không, cho nên cô biết, chỉ có tìm đến cô thôi.
"Chị." Lý Ngôn Hi gọi một tiếng chị cực kì gượng gạo, thật ra cách đây không lâu, cô cũng rất thích người chị này, nhưng giờ giữa bọn họ có khoảng cách, ngay cả một cái gật đầu cũng không co.
Chỉ có tính toán, chỉ có bài xích.
"Chị, có thể nói cho em biết, trước kia đã xảy ra chuyện gì?" Hai tay cô nắm chặt khuông cửa, trong mắt có thỉnh cầu. Dù sao bọn họ vẫn là chị em, nói cho cô biết được không?
Cô đến đây, đã bỏ lòng tự trọng của bản thân, chỉ vì xin câu trả lời thôi.
Lý Nhiên nhẹ giương môi đỏ mọng hoàn mỹ lên.
Cô nhạo báng một tiếng, sau đó ngồi ở sofa, nghiêng mắt nhìn thiếu nữ đang đứng ở cửa.
"Cô xin tôi à?" Cô lặng lẽ nói, nó khiến Lý Nhiên bị sỉ nhục, cô sẽ trả gấp 10 lần. Cô muốn giống như con mèo vờn chuột, để cho cả đời nó không được yên tĩnh, nằm mơ cũng là ác mộng.
" Em cầu xin chị, chị nói cho em biết đi..." Lý Ngôn Hi buông mắt xuống.
"Nhưng, tôi lại không muốn nói cho cô biết đấy." Lý Nhiên nhìn ngón tay bản thân, ánh mắt dư quang thấy Lý Ngôn Hi xanh mặt.
Bị đả kích như vậy, còn chưa đủ đâu. Cô giương môi, trong mắt càng hiện tia châm chọc.
Nghe ngóng từ chị cả, Lý Ngôn Hi khom lưng, cô hiểu ý tứ của chị rồi.
"Nếu cô đồng ý với tôi một chuyện, có lẽ tôi sẽ nói chuyện đó cho cô." Lý Nhiên đứng lên, khi Lý Ngôn Hi quay lưng lại, mới mở miệng nói.
"Điều kiện gì?" Lý Ngôn Hi dừng cước nộ, đứng ở cửa nhìn chị ở bên trong.
← Ch. 102 | Ch. 104 → |