Nhân tài giữa nhân tài
← Ch.092 | Ch.094 → |
Lý Ngôn Hi quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt trắng đen rõ ràng không ngừng nhìn cặp mắt kia đang nhìn thấu cô.
"Anh sẽ trở thành anh rể của tôi sao?" Cuối cùng cô cũng mở miệng, nhưng nói ra chỉ để Đường Mặc Vũ cười mỉa, đó là chị cô sao?
"Cái người kia là chị cô?" Hình như bọn họ chỉ trao đổi tên: "Nếu như vậy đã thành anh rể cô, tôi nghĩ nhất định anh rể cô có hàng tá."
Đường Mặc Vũ giơ chiếc ly lên, giữa gian mắt, hoàn toàn chặn gian mắt lãnh tình của mình.
"Nhưng...." Lý Ngôn Hi còn muốn nói gì nữa, bàn tay kia đặt lên tóc cô, giống như đang an ủi thú cưng, trên mặt người đó hơi cười, nhưng cô không có nhìn thấy, cô chỉ cảm giác bàn tay kia cực kì ấm, ấm khiến lòng cô say mê, mơ mơ màng màng, nhưng trái tim cực kì ngọt.
" Không nên nói lung tung, tôi không thích chị cô đâu." Anh cự tuyệt triệt để, cũng có chút vô tình. Anh không thích phụ nữ đó, cho tới giờ đều không thích.
"Nhưng mà...." Lý Ngôn Hi không nói ra, Đường Mặc Vũ dời tay xuống đặt trên mặt cô, bàn tay ấm áp sờ vào khuôn mặt mềm nhỏ, mặt hơi lạnh như bị thiêu đốt cái gì đó, trái tim Lý Ngôn Hi chợt mê mang. Cô thấy hai mắt anh đột nhiên biến đổi rất nhiều, đen như bầu trời đầy sao, để cho cô tiến vào vực sâu, bây giờ chỉ có sự tồn tại của anh, còn những thứ khác thì không có.
Cô không biết loại cảm giác này của cô gọi là gì, cô không chán ghét, ngược lại có chút thích thú.
" Cô nghĩ sao về tôi?" Thanh âm Đường Mặc Vũ truyền tới.
Lý Ngôn Hi ít khi thất thần, cảm giác, cảm giác của cô vẫn trống rỗng, nhưng, cảm giác này không chán ghét.
"Nói không nên lời?" Đường Mặc Vũ nhíu mày cười yếu ớt, vẫn không biết muốn nói như thế nào.
Tay Lý Ngôn Hi đặt trên đầu mình: " Ở đây bị va đập mạnh, quên rất nhiều chuyện, thậm chí là tình cảm...." Cô nghĩ cô nhất định đã quên, chẳng thế thì đối với gia đình kia chẳng có chút tình cảm nào, thậm chí chỉ là cảm giác xa lạ, có lẽ vốn là khiến cô xa lạ.
"Không đâu, trời sinh cảm giác..." Giọng nói Đường Mặc Vũ càng nhẹ nhàng, nhưng cô không nhìn đến ánh mắt anh cũng càng thêm băng lãnh, ông trời đối với cô thật tốt, khiến Lạc Tuyết chết, lại để cho hung thủ quên đi chuyện xảy ra, để có thể ăn ngon ngủ kĩ, quên đi hai bàn tay vấy máu này.
Nhưng, anh không cho phép, ngón tay anh nhẹ vỗ khuôn mặt, hai tròng mắt hơi nheo lại.
" Cô không thích nhìn thấy tôi?" Anh dùng cách khác để hỏi, muốn đào lên đáy lòng của thiếu nữ này.
"Không phải." Lý Ngôn Hi lắc đầu, Đường Mặc Vũ rõ ràng có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình trong mắt cô, chiếm cứ đôi mắt của cô, trong lòng, không chừng cũng vậy, cô không rõ, nhưng anh rất hiểu.
"Là thích." Anh có chút độc tài hỏi, rốt cuộc thì lấy tay mình, nhưng không ai nhìn thấy, anh đang dùng lực xoa tay kia, giống như dính vi trùng gì đó.
Đường Mặc Vũ nhìn đồng hồ đeo tay: "Được, sau này, tôi sẽ đi tìm cô." Anh đứng lên, không cho Lý Ngôn Hi phản bác, anh vốn là nhà độc tài mà.
" Tôi." Lý Ngôn Hi còn chưa kịp nói ra, đã thấy Đường Mặc Vũ sớm xoay người rời khỏi đó, mà anh ra lệnh cho cô, cô chỉ có thể nghe theo, không thể phản đối. Hai tay cô cầm chiếc ly trước bàn, ngoài băn khoăn, khóe môi hơi giương lên.
Thích, hình như là, thật ra cô cũng mong chờ cuộc gặp mặt tiếp theo, bởi cái cảm giác này giống như đã từng quen biết.
Cô mở cửa, nhưng tình cảnh mở cửa này, khiến cô có chút sửng sốt, bên trong ba người đang thờ ơ nhìn cô, dường như muốn băm cô thành trăm mảnh vậy.
"Ngôn Hi, con làm cái gì thế?" Lý Chấn Ân đột nhiên vỗ bàn. Lý Ngôn Hi đứng lại, chỉ chằm chú nhìn tay, sau đó lại liếc mắt nhìn cái bàn.
Đừng vỗ bàn....
Vì...... cái bàn....
Sẽ đau.....
Lý Ngôn Hi không nói gì, chỉ đứng trước mắt bọn họ, chấp nhận cuộc thẩm vấn ba người bọn họ.
"Con không biết." Lý Ngôn Hi liếm cánh môi, miệng vẫn còn hương vị cà phê này, mà cuối cùng cô cũng hiểu vì sao anh gọi loại hương vị này là gì rồi.
Hóa ra là như vậy....
Đắng, về sau sẽ ngọt, mà càng uống, càng nghiện...
"Cô không biết, cô còn không biết cái gì nữa?" Hà Uyển Ngọc đột nhiên lớn tiếng, bà đứng lên, đi tới cạnh Lý Ngôn Hi, sau đó vươn tay ra, dí vào trán Lý Ngôn Hi: " Đồ con ranh chết tiệt này, cô nói, cô nói cái gì, cô đã đem nhà họ Lý chúng ta mất mặt, suýt chút nữa làm hại công ty Lý thị."
Hà Uyển Ngọc càng nói càng tức, sau cùng toàn thân đều run rẩy, bọn họ lớn tuổi như vậy, chưa từng bị người nào chỉ vào mũi mắng bọn họ, bây giờ còn vì đứa con riêng này, khiến cho Bà bị người khác mắng đủ.
Lý Ngôn Hi mím chặt môi, né tránh tay bà, tay Hà Uyển Ngọc đặt ở không trung, bà hung hăng trừng mắt nhìn Lý Ngôn Hi.
"Ngôn Hi, ba mẹ mang em đi xem mắt vì muốn tốt cho em, được gả cho nhà họ Tần, em sẽ được hưởng phúc cả đời, em còn không biết tốt xấu gì, đã quên bản thân nặng mấy cân mấy lượng." Lý Nhiên cũng ngồi ở đó, vậy mà đều đã vạch mặt, trước kia đối tốt với nó như vậy, chẳng phải bởi vì muốn diễn trò cho ba xem sao? Bây giờ cô không thể chịu nổi, bởi cô ghét nó, so với ngày xưa còn ghét hơn nhiều.
"Ngôn Hi, em xem em đã làm gì, em để Tần Anh Tuấn ở đó chưa nói, vậy mà còn cho người đánh cậu ấy, nếu họ Tần trở mặt với họ Lý chúng ta, cổ phiếu của công ty chúng ta sẽ bị rớt thảm hại, tổn thất rất nhiều, em có biết không?"
Lý Ngôn Hi nhìn hai mẹ con Hà Uyển Ngọc nói liên mồm, còn Lý Chấn Ân lại lạnh lùng, giống như muốn bóp chết cô vậy.
Cô chợt có cảm giác buồn cười, cái nhà này là nhà cô, cô nghĩ cả đời này cô sẽ có cảm giác xa lạ, mà thậm chí cô cảm ơn bản thân đã mất trí nhớ, chẳng thế thì, bây giờ cô sẽ rất đau khổ.
"Ngôn Hi, nhà họ Tần có cái gì không xứng với cô, diện mạo tốt, gia thế lại ổn, tính cách tốt, bây giờ loại đàn ông này rất khó tìm, bây giờ cô không nắm chặt, về sau cô muốn gả cho gã bán đồng nát sao?" Hà Uyển Ngọc tay đặt ở hông, bộ dáng khinh người bức người của bà: " Kiểu người như cô sẽ không cái gì, người khác đều trèo cao. Cô vẫn còn không biết quý trọng sao?"
Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng giương môi: "Anh ta trong lòng chị tốt như vậy sao?" Giọng nói sâu xa, chưa từng có nhiều cảm xúc, vẫn thật bình tĩnh, thật bình tĩnh, yên hòa như nước vậy.
" Đương nhiên, đây chính là người xuất chúng trong ngàn chọn vạn tuyển do chị và ba lựa chọn. , là người mới giữa nhân tài, em kết hôn với người ta thì cũng khiến người ta chịu thiệt, loại thanh niên tài tuấn này, thật ra nên kết hôn với người tốt hơn mới đúng."
← Ch. 092 | Ch. 094 → |