Cô thầm muốn hi vọng
← Ch.077 | Ch.079 → |
" Cô Hai, thứ này bẩn lắm, cô nhặt làm gì? Có vi khuẩn đó." Tiểu Phương vội vàng đi tới, không rõ Lý Ngôn Hi lấy cái này làm gì.
" Bẩn à, nhưng nó có thể bán lấy tiền." Lý Ngôn Hi lẩm bẩm, trong tay vẫn nắm chặt chai rỗng, không muốn bỏ xuống.
" Cô Hai, bán không được nhiều tiền đâu." Tiểu Phương có chút muốn khóc, bắt đầu từ khi nào cô chủ nhà cô lại bắt đầu so đo đến vậy.
" Một cái không đáng là bao, nhưng có khi cũng là cơm của rất nhiều người." Lý Ngôn Hi nhìn chai rỗng, không biết vì sao lại cầm nó, nhưng cũng có một cảm giác quen thuộc nói không nên lời.
" Cô cần nó à, có thể cho tôi không?" Một người gầy yếu đến trước mặt cô, Tiểu Phương ở bên cạnh bịt mũi, vội vàng kéo Lý Ngôn Hi ra, người bẩn thế này, cách họ xa một chút.
Mà Lý Ngôn Hi lại nhìn ông lão gầy gò trước mặt mình, trên mặt ông có chút xấu hổ, trái tim không tự chủ đau nhói, bọn họ có cái gì sai đâu, đó chỉ là cơ hội sống sót của họ thôi mà.
Cô ấy kéo tay Tiểu Phương ra, sau đó đi qua, tự tay đưa chai rỗng cho ông, dường như không để ý tới quần áo cực bẩn của ông, hơn nữa trên người ông còn có mùi lạ.
Ông lão lấy chai rỗng bỏ vài bao to, sau đó nói một tiếng cảm ơn rồi rời khỏi.
" Cô hai, cách bọn họ xa một chút, trên người họ có vi khuẩn đấy." Tiểu Phương kéo Lý Ngôn Hi lại, cô chủ không nên làm thế, bọn họ bẩn đến chết mất.
Lý Ngôn Hi liếc mắt nhìn Tiểu Phương, sau đó tiếp tục đi về phía trước, cơ thể bẩn so với tâm bẩn thì cái nào bẩn hơn.... Cô ngẩng đầu, lông mi dài lay động, nhưng đầu cô vẫn trống rỗng.
" Cô hai, chúng ta về đi." Tiểu Phương vỗ đùi mình, bảo cô hai đi về. Hai chân cô đã mỏi nhừ rồi.
Lý Ngôn Hi nhìn xuống chân mình, lại đi về phía trước một bước, cô muốn tận hưởng thời khắc này, không biết vì sao, cô muốn nhìn hai chân hoạt động đến vậy.
" Tiểu Phương, trước kia tôi cũng đi như thế này sao?" Cô cảm thấy kì quái dừng cước bộ, hỏi một câu càng kì quái hơn.
" Không." Tiểu Phương lắc đầu." Trước kia cô ở trong nhà mấy tháng cũng không ra ngoài, cho tới giờ cũng chưa từng đi bộ ngoài đường, đương nhiên ra ngoài cũng có lái xe." Tiểu Phương lau mồ hôi trên trán, cô không khỏi nhìn Lý Ngôn Hi, tuy khuôn mặt giống nhau thật, nhưng cô đã theo cô chủ nhiều năm, sao cảm giác đều đã thay đổi, cô vỗ trán, mất trí nhớ mà, đương nhiên tính cách cũng thay đổi.
" Ra là vậy." Lý Ngôn Hi tiếp tục đi tới, tuy Tiểu Phương nói là như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy xa lạ, cô ấy nói tương đối tin tưởng, cô là người sống không có ánh mặt trời, nhìn bàn tay là biết, trắng bạch không giống người da vàng, đây là kết quả lâu không phơi nắng.
Nhẹ thở dài một hơi, cô buông tay xuống, chỉ muốn đi lại một chút nữa, một chút nữa là được rồi, còn căn nhà kia, đi về, ngoài việc ngẩn người ra, cô không biết bản thân còn có thể làm cái gì, ngẩn người rồi ngủ, rồi lại miên man suy nghĩ, khi miên man suy nghĩ, cô lại không biết suy nghĩ cái gì.
Cô đứng cạnh căn nhà có cửa kính rất to, bên trong rất nhiều quần áo." Đẹp quá", trên cửa kính cũng có bóng cô, lông mày tinh xảo, hai mắt đen tròn, thoạt nhìn rất hiền lành, như con nai mới sinh, còn có khuôn mặt đầy đặn, thật là xinh đẹp.
" Đúng vậy, cô hai rất xinh đẹp, cô cả cũng thế." Tiểu Phương không ngừng nhấn mạnh, thật ra cô thấy Ký Ngôn Hi còn xinh đẹp hơn Lý Nhiều một chút, bởi Lý Ngôn Hi luôn để mặt mộc, mà Lý Nhiên lại khác, cô ấy luôn trang điểm, nếu có một ngày cô ấy không hóa trang, nhất định sẽ rất dọa người, Tiểu Phương vừa nghĩ vừa gật đầu, dúng đúng, cô hai xinh đẹp nhất."
" Tôi đang nói quần áo mà." Lý Ngôn Hi nhìn Tiểu Phương một cái, căn bản cô không để ý tới mặt mình, đối với cô mà nói, khuôn mặt này quá xa lạ.
" À, quần áo cũng rất đẹp." Tiểu Phương gật đầu lia lại: " Cô hai, cô có thể mua mà." Tiểu Phương đều nghị, vào trong này xem thế nào, mua xong rồi trả tiền.
" Tôi không có tiền." Lý Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn bộ quần áo kia, chỉ cười nhạt, cô không có tiền mua, nhưng cô muốn giữ lại mong muốn cho bản thân, nếu thích thì có thể thường đến xem, nếu một ngày có người mua rồi, thì đó là kí ức đẹp nhất.
" Cô Hai ơi, cô có rất nhiều tiền đó." Tiểu Phương chớp chớp: " Ông chủ cho cô tiền sinh hoạt hàng tháng, tuy cô hai không kiếm nhiều tiền như cô cả, nhưng vẫn có tiền mà."
" Tôi quên." Lý Ngôn Hi xoay người, rời khỏi đó, không muốn quay đầu xem bộ quần áo kia, dù rất đẹp nhưng cô không nghĩ sẽ mua.
" Chúng ta về đi." Lý Ngôn Hi cuối cùng mở miệng, cô xoay người, hướng về đường lúc đi.
"Cô Hai, chúng ta lại muốn đi à?" Tiểu Phương không cười nổi, cô không thể đi được nữa rồi.
" Ừ, có gì không đúng sao?" Lý Ngôn Hi kì quái nhìn Tiểu Phương." Tôi nhớ đường về mà, cô yên tâm, chúng ta sẽ không lạc đường đâu." Cô cười với Tiểu Phương, cho rằng Tiểu Phương không biết đường, sợ bị lạc.
" Không, không phải." Tiểu Phương cười khổ một tiếng: " Cô Hai, chúng ta ngồi xe cũng được, như vậy có thể về nhanh hơn một chút."
"Lý Ngôn Hi lắc đầu: "Tôi không ngại, tôi muốn trở về bằng hai bàn chân này."
Tiểu Phương nghe muốn ngất xỉu, cô không ngại, nhưng thương cho Tiểu Phương một chút đi, cô đã đi theo cô chủ mấy giờ rồi, hai chân cô như muốn nhão ra rồi này.
" Không, tôi còn muốn chạy." Lý Ngôn Hi cự tuyệt, nhưng cô dừng chân lại, nhìn mặt buồn khổ của Tiểu Phương: " Tiểu Phương ơi, cô ngồi lên xe mà về đi, tôi có thể tự đi cũng được." Dù chân cô đau, nhưng cô vẫn muốn đi, cô muốn biết bản thân đang còn sống, bởi vì đau ...
" Không được." Tiểu Phương vội vàng lắc đầu, cô nào dám, giờ cô chủ tính tình bất thường, cô phải trông năm tốt mới được, cô đồng tình nhìn Lý Ngôn Hi thoáng qua, cô hai đáng thương, vốn không được người thân sủng ái, bây giờ còn bị mất trí nhớ, về sau còn phải thế nào nữa...
Nhưng Lý Ngôn Hi vẫn muốn dùng chân mình bước đi, rất nhanh sau đó, người đến người đi bao phủ xung quanh cô, cô như tro bụi biến mất trong đám người, ...
" Chính là cô ta." Lúc này, hai người đàn ông cao lớn xuất hiện, bọn họ đều có khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, một người cười trông dịu dàng, còn người kia thì lạnh lùng ...
*****
"Mặc Vũ, cái cô Lý Ngôn Hi í, là một giai nhân thuần khiết, da dẻ hồng hào, vừa nhìn đã biết là một cô gái hiền lành. Thế nhưng thật không ngờ, chính tay cô ấy cướp đi mạng sống của một người, nhiêu đó cũng đủ để kết tội. Tâm phụ nữ ác độc nhất, quả nhiên không sai."
Mà Đường Mặc Vũ chỉ là tựa vào xe, một tay đút vào túi của mình, tâm sự nặng nề, khó có thể đoán được tình hình, tim của anh bây giờ càng ngày càng khó hiểu.
Anh không biết cô trở thành cái dạng gì, chỉ biết cô đã hại chết Lạc Tuyết.
"Nghe nói cô ấy còn có một người chị xinh đẹp, hơn nữa gia sản rất lớn, nếu như nhờ vả được, việc ăn uống cả đời không cần lo lắng!" Thiệu Khải cười híp cặp mắt của mình, thoạt nhìn rất tốt.
"Tiền của cậu cũng đủ rồi, còn muốn thêm nữa sao?" Đường Mặc Vũ thẳng lưng, trực tiếp tạt một gáo nước lạnh vào mặt Thiệu Khải.
"Tớ chỉ là nói "nếu" thôi, đừng cho mẹ tớ hay, cậu cũng biết bà ấy hay suy nghĩ miên man, nếu biết tớ có gan này, chắc chắn sẽ lột da tớ!" Anh nhìn thoáng qua Đường Mặc Vũ, cảnh cáo.
Đôi mắt của Đường Mặc Vũ nhàn nhạt: "Thiệu Khải, đã nói thì phải chịu trách nhiệm, nếu không thì không cần nói."
Thiệu Khải hơi chớp mắt: "Cậu với ba cậu ngày càng giống nhau." Vị thị trưởng kia, người rất tốt, rất công chính, thế nhưng trọng sĩ diện, bây giờ Mặc Vũ cũng như vậy.
"Được rồi, dừng lại, không nói chuyện của tớ, cậu chuẩn bị làm sao bây giờ? Khiến cô gái kia nhận tội là chuyện không thể nào, có ai bằng lòng đi ngồi tù bao giờ? Đây chính là một tội danh không nhỏ, là cố ý giết người!"
"Khiến cô ta phải nói ra!" Đường Mặc Vũ khẽ giương mắt, trong con ngươi lóe lên sự lạnh lẽo kinh người.
"Cô ta không ngu ngốc đâu!" Thiệu Khải lắc đầu, vỗ vai Đường Mặc Vũ. "Mặc Vũ, cậu đang nằm mơ. Nếu như lúc đó cô ta chịu nhận hậu quả, bây giờ còn đi trên đường lớn hay sao? Hơn nữa tội như vậy chả ai nhận đâu!"
"Cô ta sẽ..." Đường Mặc Vũ hất tay Thiệu Khải ra, tiếp tục đi về phía trạm cừu, ánh mặt trời ấm áp rơi vào trên người của anh, vẫn lạnh lẽo.
Thiệu Khải chớp chớp đôi mắt đào hoa, rất tự tin.
"Kỳ thực tớ cũng có thể làm được." Thiệu Khải đưa tay sờ cằm của mình, cái này cũng đơn giản mà. Mỹ nam kế là được rồi, còn có gì sánh bằng sắc đẹp tuyệt với chứ. Nào đánh, nào lừa gạt, nào mượn cớ, uy hiếp gì, có mỹ nam kế là đều dễ dàng hết.
Thế nhưng, anh rất nhanh khóac khoác tay: "Làm như vậy rất thiếu đạo đức a, tớ đối với nữ nhân đều rất thật lòng!"
Khóe mắc Đường Mặc Vũ nhìn anh một cái, cái nhìn kia có phần nhàn nhạt lơ đễnh, cậu ta "thật lòng" cũng nhiều ghê.
"Tớ nói thật mà!" Thiệu Khải đặt tay ở lồng ngực của mình."Tớ đảm bảo đối với ai tớ cũng đều thật lòng yêu họ!" Nhưng mà tình yêu của anh quá ngắn, thời hạn sử dụng không dài. Vì vậy nên anh thay bạn gái như thay áo, trái phải một đống người tình, nhưng vẫn không tìm ra chỗ cố định. Thế nhưng anh luôn cho rằng đó không phải lỗi của mình, vì những cô gái kia không đủ hấp dẫn, đó là lý do khiến anh không thể ở cạnh một người quá lâu. Đương nhiên anh không có nghĩ tới giải quyết quan hệ với các cô gái, ví dụ như kết hôn.
"Lòng của cậu thật nhiều ngăn..." Đường Mặc Vũ tiếp tục đi về phía trước, mà Thiệu Khải không ngừng ở phía sau nói tim mình có bao nhiêu chân thật, thật còn hơn cả trân châu.
"Được rồi, Mặc Vũ, sự việc kia, tớ không chắc là giúp cậu được, tuy rằng gương mặt này rất được phụ nữ hoan nghênh!" Anh nghiêng đầu, dùng ánh mắt hẹp dài nhìn một cô gái, cô gái kia quả nhiên đỏ mặt, muốn nhìn lại không dám nhìn. Mị lực của anh quả nhiên không có gì sánh kịp.
"Tớ có nói là nhờ cậu sao?" Đường Mặc Vũ đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Thiệu Khải. Anh chỉ cần nhướng mày, bày ra bộ dạng lịch lãm, trưởng thành, ở bất cứ đâu cũng trở thành tiêu điểm. Chiều cao hơn hẳn người khác, khí chất ưu nhã tự tin, khuôn mặt hoàn mỹ, nam nhân như vậy nữ nhân ít khi cự tuyệt, không phải sao?
"Cậu tính tự mình làm à?" Thiệu Khải không nhịn được mà vỗ vỗ lồng ngực của mình."Tớ nói này Mặc Vũ, cậu không thích hợp đâu!" Anh cười trêu chọc, Mặc Vũ từ nhỏ đến lớn luôn lễ phép, sạch sẽ, kêu cậu ta đi dùng sắc đẹp để dụ dỗ nữ nhân, cậu ta làm được sao?
Anh không coi trọng Mặc Vũ, sai, là khinh thường, đàn ông kiêu ngạo như vậy, sao mà dùng mỹ nam kế được chứ!
"Có!" Đường Mặc Vũ nói rất nghiêm túc, làm cũng sẽ rất nghiêm túc, anh ít khi nói giỡn.
"Vì sao?" Thiệu Khải càng không rõ, cậu ta làm việc này để chi? Làm thương nhân lâu quá, bây giờ muốn chuyển sang làm cảnh sát sao?
Đường Mặc Vũ khép miệng, Thiệu Khải muốn biết nguyên nhân, anh vĩnh viễn không thể nói. Vì sao? Lý Ngôn Hi đã cướp đi mạng sống của Lạc Tuyết. Anh với Lạc Tuyết vốn dĩ hạnh phúc, thế nhưng bây giờ cô ấy đang nằm dưới mặt đất lạnh lẽo, vậy mà người hại chết cô vẫn còn sống thật khỏe, như vậy công bằng sao?
Bọn họ cho rằng công bằng, thế nhưng, hắn không cho rằng như vậy.
"Này, cậu lại ngây người!" Thiệu Khải thò tay ở trước mặt Đường Mặc Vũ không ngừng lắc, không nên giả bộ trầm mặc như vậy, đối với anh không cần phải thế.
Đường Mặc Vũ giương mắt nhìn anh, đôi mắt kia chưa bao giờ chăm chú như hiện tại.
"Được rồi!" Thiệu Khải mệt mỏi."Xét theo mặt pháp luật thì cô ta đáng bị trừng phạt, nhưng mà nói thật đi, cô ta lớn lên cũng không tệ lắm, nếu không gặp dạng tình huống này, nói không chừng, tớ còn muốn theo đuổi cô ta!" Thiệu Khải nửa đùa giỡn nói.
Biểu tình của Đường Mặc Vũ vẫn như cũ, Thiệu Khải tức giận quát lên: "Mặc Vũ, cậu không thể cười một cái sao, tớ thiếu cậu tiền à???"
Đường Mặc Vũ nhếch môi, lộ ra một đường thẳng lạnh lùng. Thiệu Khải liếc mắt nhìn anh, ngoài cười nhưng trong không cười, chỉ bằng đừng cười.
Đường Mặc Vũ ngồi trên xe mình, đột nhiên anh nhìn về phía sau, con ngươi đen trầm tĩnh một lần nữa híp lại.
"Lý Ngôn Hi..." Môi mỏng của anh hơi giật, cái loại hận thù này, khiến Thiệu Khải ngồi cạnh cảm thấy ớn lạnh.
Xe rời đi, quần áo còn treo ở đó, người tới lui rất nhiều, nhưng chẳng ai mua.
Lý Ngôn Hi đứng ở cửa nhà, cô ngẩng đầu, nhìn xem cái biệt thự lớn, lúc này ánh sáng mặt trời chiếu lên ánh mắt của cô, khiến cô nheo nheo mắt, trong đầu trống rỗng.
Tất cả mọi thứ ở đây đều là không: Không quen thuộc, không vẽ tranh, cô đem quá khứ quên không còn một mảnh, ngay cả mình là ai cũng không biết.
Tiểu Phương ở phía sau lưng đi vất vả, cô còn có khả năng đi. Ông trời ơi, lúc trở về mất hai tiếng đồng hồ, chân của cô đã phồng rộp lên như cái phao.
"Cô Hai, chúng ta vào đi thôi, không nên đứng ở đây!" Chân của cô sắp gãy mất.
"Được." Lý Ngôn Hi gật đầu, theo Tiểu Phương đi vào, phòng khách rộng mở sáng choang có mùi hương nhàn nhạt truyền đến, nhưng rất dễ chịu. Nơi mà chỉ có thể thấy trong tiểu thuyết, có người nói cô là vật trang trí nho nhỏ ở nơi này, còn hơn cả mười vạn, thậm chí là triệu.
← Ch. 077 | Ch. 079 → |