Đau là khi gặp nhau mà giả vờ là không quen
← Ch.035 | Ch.037 → |
Thiệu Khải bế Đường Mặc Vũ, nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt bé. Mà Đường Mặc Vũ cũng dừng hết sức nhìn chằm chằm Thiệu Khải, người bạn thân cùng lớn lên với cậu.
" Thiệu Khải, là mình ..." Cậu không ngừng muốn nói gì đó cho Thiệu Khải biết, miệng phát ra âm thanh yy, vô cùng kích động, nhưng Thiệu Khải chỉ nhíu lông mày, có lẽ là quen thuộc, thứ lỗi cho anh, anh thật sự nhìn không ra, cậu bé đó muốn nói cái gì.
Ngôn ngữ trẻ con, thật không thể hiểu nổi.
" Ánh mắt con rất giống một người, nếu con có thể nghe được những lời chú nói." Thiệu Khải ôm chặt thằng bé, nói xong lại nhìn cậu bé đến xuất thần.
" Mặc Vũ, cậu biết không? Nhà cậu đã bị niêm phong rồi, ông nội cậu bị bệnh phải vào viện, bệnh tim lại tái phát, bây giờ đang nằm trong phòng bệnh ngày nào cũng gọi tên cậu, không ngờ, lão tướng hung bạo lại có ngày khóc giống như đàn bà."
" Ba cậu vẫn làm việc, ông ấy vẫn là Đường Thượng Nguyên, không biểu lộ cảm xúc nào, theo mình thấy, bởi chuyện của cậu mà ông ấy già đi hơn chục tuổi. Mẹ cậy, bà ấy ngày ngày ở bệnh viện với cậu...." Thiệu Khải nói xong, dùng sức hít hơi: " Vận khí của cậu thật kém, cả đời cậu đều thuận lợi đủ đường, cho tới bây giờ cũng chưa trải qua sóng gió gì, thế mà ..... cậu lại xảy ra chuyện này, tự huỷ đi bản thân trong khi vẫn còn sống ..."
Đường Mặc Vũ cố gắng kìm nén nước mắt, nếu như trên đường này có cái gì khiến anh rơi lệ, khiến anh đau đớn cũng chỉ có già đình mà anh yêu thương nhất.
Anh thật sự muốn nói cho người khác biết, anh vẫn còn sống, nhưng nhìn thân thể nhỏ bé này thì thử hỏi ai có thể nhận ra cậu chứ?
Ngay cả Thiệu Khải cũng không nhìn ra, thì làm gì có ai có thể nữa chứ.
" Đúng rồi, Mặc Vũ, cậu yêu nhầm người rồi, Bạch Nặc xinh đẹp của cậu, người luôn nói miệng yêu cậu, giờ đã bỏ rơi cậu đi theo anh chàng Tây rồi. Sắp tới sẽ định cư ở Mĩ, cho tới giờ cô ta vẫn chưa đến bệnh viện thăm cậu một lần, mình nghi ngờ, cô ta có thật sự yêu cậu không chứ? Mà mình cũng biết rõ, cái gọi là vợ chồng đồng tầm, có phúc cùng hưởng hoạn nạn cùng chịu, huống chi, hai người vẫn chưa phải là vợ chồng, cô ta cu xử ích kỉ thế cũng chẳng có gì sai cả. Không có cô gái nào có thể chịu được cảnh chồng mình nằm trên giường bệnh cả đời, mà có khi chết trong giấc ngủ bất cứ lúc nào ..."
" Cho nên cậu không cần đau lòng, bởi cô ta không đáng ..."
Thiệu Khải định nói tiếp gì đó nhưng lại phát hiện bản thân có chút dở hơi, ngớ ngẩn. Anh bị làm sao thế này? Từ nãy giờ cứ ôm lấy thằng bé sơ sinh mà nói chuyện không ngừng, mình nói nó cũng đâu hiểu, đây là triệu chứng của bệnh thần kinh à?
" Bé yêu, cho chú xin lỗi nhé! Chú coi con là bạn chú..." Anh nhìn qua nét mặt thằng bé, khiến anh sửng sốt chính là vẻ mặt trầm tính của bé, càng nhìn càng giống, cho dù giống cũng không thể là cậu ấy được.
" Xong rồi, tôi trả lại cho cô." Thiệu Khải đem thằng bé giao cho Lạc Tuyết, mà Lạc Tuyết lại nhìn anh bằng ánh mắt kì quái, không biết vừa rồi anh ta lẩm bẩm cái gì, cô nhận lấy, nhưng Đường Mặc Vũ cứ nắm chặt quần áo Thiệu Khải, sống chết không buông.
← Ch. 035 | Ch. 037 → |