Vay nóng Tinvay

Truyện:Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch - Chương 022

Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch
Trọn bộ 200 chương
Chương 022
Cô không phải mẹ anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-200)

Siêu sale Shopee


Tốt lắm, Đường Mặc Vũ không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt cũng là có một ít mồ hôi.

Cái cô ngốc này, tôi nhỏ như vậy có thể cần bao nhiêu chăn chứ, nếu cô bị bệnh, còn có thể lượm ve chai nuôi tôi sao?

Hắn chợp tiếp hai mắt của mình, rốt cục thì có thể ngủ, một căn phòng không lớn, lúc này đối với anh mà nói, thật là yên tĩnh, cô gái với hai bàn tay trắng này, cũng coi như cho anh một mái nhà ấm áp..

Một chiếc xe nhanh chóng phóng lại, anh xoay người, cái xe kia cách anh rất xa, không có khả năng đụng trúng anh, nhưng phía sau có người đẩy anh, thẳng đến khi anh đứng trước bánh xe, anh nhìn đôi tay đang nắm của Bạch Nặc.

"Bạch Nặc, cứu anh..." Anh hướng về Bạch Nặc đưa ra tay chính mình, nhưng Bạch Nặc cũng là không ngừng lui về phía sau.

Chi một tiếng. Ánh mắt anh đột nhiên mở to, một cái tay đầy vết chai đặt trên mặt anh.

"Tiểu Vũ không phải sợ, không có việc gì, mẹ ở đây." Lạc Tuyết ôm lấy đầu đầy mồ hôi của Đường Mặc Vũ. Dỗ dành anh như dỗ dành những đứa trẻ khác, mà vẻ ngoài bây giờ của anh không khác gì chúng nó, ngoại trừ tâm tư, một tâm tư phức tạp của người trưởng thành.

Đường Mặc Vũ thở dồn dập, anh cố hết sức nhắm hai mắt lại của mình, cứ nghỉ rằng anh lại chết một lần nữa, cảm giác khi đó thật rất đáng sợ, biết rõ anh sẽ chết, anh không biết bản thân còn có thể làm cái gì, thật sợ hãi, cũng rất khổ sở..

Anh nắm chặt hai tay mình, túm được quần áo cô gái trước mặt anh, lần đầu tiên có một loại xúc động muốn khóc, nhưng anh cũng không thể phát ra âm thanh gì. Cũng khóc không ra nước mắt.

Đây là vận mệnh sao?

Không, anh tuyệt đối không chấp nhận, anh muốn lớn lên, phải quay trở về bản thân trước kia, cho dù gương mặt này thật xa lạ. Ông nội, ba mẹ anh đều có thể tưởng tượng ra bọn họ sẽ tuyệt vọng cỡ nào khi biết anh chết.

Anh dùng lực lôi kéo cái gì đó, dùng sức ở kéo, thậm chí đem tất cả bất bình, uất hận đè nén bộc phát trên tay mình, gắt gao, oán hận..

"Tiểu Vũ, mẹ ở đây, cho dù con mơ thấy cái gì, đều phải nhớ kỹ, chỉ cần con mở to mắt, sẽ nhìn thấy mẹ, tuy mẹ không giàu, nhưng mẹ sẽ dùng sinh mệnh này để che chở cho con." Anh nghe được giọng nói Lạc Tuyết, vẫn là dễ nghe giống trước kia, anh mở hai mắt của mình, anh không khỏi nhạo báng một tiếng, phụ nữ các cô đều là ích kỷ, người cùng anhlớn lên như Bạch Nặc còn như vậy, chứ đừng nói đến cô, một kẻ xa lạ, nói thật dễ nghe quá.

Anh buông lỏng ngón tay, phát hiện trong tay mình kéo cái gì, anh cúi đầu vừa thấy, trên bàn tay lôi kéo đều là tóc, tóc thật dài, cô .....

Anh buông lõng tay mình, mới là nhớ tới vừa rồi mình kéo cái gì đó rất dài .... là tóc của cô.

*****

Anh nheo hai mắt nhìn cái cô gái còn đang cười này, nới lỏng ngón tay ra, cái cô gái này đầu óc có vấn đề à, đây là tóc, không phải tóc giả, cô không biết đau sao? Nhớ ngày đó, những người tạo mẫu cho Bạch Nặc, chẳng qua kéo căng làm đứt một sợi tóc, cô la oai oái như chọc tiết giết heo, nhưng còn cô, nhiều tóc bị kéo đứt như vậy, lại còn cười được.

Anh quả thực không biết nói cái gì cho phải, mà quên, căn bản anh không thể nói chuyện được.

Cái miệng anh chẳng có cái răng nào, dùng sức cắn bờ vai cô, hảo, không đau có phải không, không đau anh liền cắn, anh cắn cô giống như là cắn Bạch Nặc. Không không, anh đang cắn cô, nếu như Bạch Nặc đứng ở trước mặt anh, anh sẽ không liếc mắt một cái.

Yêu là cái gì, tình là cái gì, tất cả thứ đó khi cô ta đẩy anh về phía bánh xe kia, đã chấm dứt hoàn toàn.

Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ tin tưởng tình yêu, cũng sẽ không thể tin tưởng phụ nữ.

Lạc Tuyết để mặc anh cắn, thậm chí cô còn ôm anh đi vào cái phòng bếp nhỏ, mang sữa bột đến, cô khuấy sữa bột cho anh ăn.

Đường Mặc Vũ cắn mệt mỏi, không nên trách anh, anh đã dùng hết sức cắn, nhưng anh không có răng, dù cắn cỡ nào người ta cũng không đau.

Anh lại há miệng, một cái bình sữa đã đặt trước mặt anh.

Anh dùng lực cắn núm vú cao su, tự mình uống bình sữa, đây là cơm của anh, lông mày anh càng ngày càng nhăn nhó, cái thứ trong bình anh uống đều muốn phun ra, anh muốn ăn thịt, nhưng là, anh không biết thân mình này, nếu thật sự có thể ăn thịt, có bị sao không nhỉ? Hơn nữa anh cũng không biết cái cô gái này liệu có tiền mua thịt cho anh ăn không?

Cái nhà gì thế không biết, còn không bằng một cái phòng, không biết mưa to có hay không giột đây!

Mà anh biết nhanh thôi.

Bây giờ trời đang mưa đang mưa, quả nhiên là giột.

Anh ngẩng đầu nhìn hướng trần nhà, bên tai không ngừng truyền đến tí tách tiếng nước mưa, không phải bên ngoài, mà là bên trong, nếu trời mưa liền mấy ngày mấy đêm, cái nhà bọn họ chắc trôi đi mất.

Anh nheo mắt nhìn Lạc Tuyết chạy ra chạy vào, trên người quần áo đều đã ướt, quên đi, cứ để nó giột nhà đi, chỉ cần không sập là được. Nhưng khi cô chạy đi ra ngoài, anh có nghe thấy tiếng lạ lạ.

Nhà này muốn sập sao, anh dùng lực nâng lên ánh mắt, ngón tay cũng nắm chặt, có phải không đó, thật muốn sập sao?

Sau nửa ngày, anh phát hiện thanh âm trên đỉnh đầu không lớn, một tiếng lại một tiếng..

*****

Cô, cái cô gái đáng chết này, cô ta làm cái gì vậy, cô có phải phụ nữ không. Anh không ngừng cọ quậy thân thể, nhưng là nhiều nhất cũng chỉ có thể nhích một chút, ánh mắt anh không ngừng nhìn về phía mái nhà, một chỗ giột, hai hai chỗ giột....

Khi toàn thân cô ướt đẫm đứng ở cửa, căn phòng rốt cục thì mới giống một ngôi nhà có thể che mưa.

Ngu ngốc, Đường Mặc Vũ không khỏi trừng mắt cái cô gái chật vật kia, nếu anh có thể làm gì đó, trước hết bóp chết cô, sau sẽ tự mình giết chết, cái cô gái này làm việc, quả thật đôi khi làm người ta cảm giác phát điên..

Anh đột nhiên nhắm hai mắt, bởi vì anh thấy được cái cô gái kia đang thay quần áo, anh đều xem qua vài lần, cũng không biết tránh né, anh là đàn ông, tuy rằng mình là trẻ sơ sinh, nhưng tâm anh, linh hồn anh, cũng là một người đàn ông thực thụ nha.

" Được, không có việc gì, nhà chúng ta không bị giột nữa." Lạc Tuyết cầm một bộ quần áo đi tới. đưa tay sờ mặt đứa nhỏ.

"Tôi biết, tôi đâu có mù." Đường Mặc Vũ không khỏi trừng mắt liếc nhìn cô một cái xem thường, lại thấy được cái không nên thấy.

" Cô, cô ta cuồng khỏa thân à, dám cởi quần áo trước mắt anh... Anh vội vã nhắm lại hai mắt của mình, ngực không ngừng thở.

Lạc Tuyết không hiểu nhìn anh, sau lấy quần áo mặc vào, cô còn không có mặc nội y đâu nha, nơi này lại không có người ngoài, chỉ có một bé sơ sinh. Xoay người, nàng bắt đầu kiểm tra linh tinh trong nhà, tốt hơn rất nhiều rồi, những người như cô, sợ nhất là trời đổ mưa và tuyết rơi, bởi vì như vậy so ngày bình thường càng thêm vất vả, càng thêm gian nan.

Cô đi tới. Đem chăn đắp trên người Đường Mặc Vũ, sau đó dùng tay nhẹ nhàng vỗ ngực bé, ngây ngốc một hồi, cô thật sự càng ngày càng thích tiểu gia hỏa mà bản thân nhặt trở về, anh thật sự thật ngoan, chưa từng ầm ỉ người khác, một đôi mắt như là có thể nói, có khi còn có thể trừng người, nhưng vẫn là thật đáng yêu.

"Cục cưng, mẹ muốn đi ra ngoài một chút, con ở nhà phải ngoan ngoãn nha?" Lạc Tuyết cúi đầu, nhẹ nhàng thơm trán Đường Mặc Vũ, mà Đường Mặc Vũ chỉmân môi, ghét cái kiểu xưng mẹ anh kia.

Mẹ anh xinh đẹp hơn cô biết bao nhiêu, còn có cô làm sao mà sinh được đứa con lớn như anh. Hơn nữa không nên hở một tý lại gần gũi anh, cô thật bẩn.

Lạc Tuyết nhìn nhìn mưa bên ngoài, cô đứng lên, tóc lại bị một đôi tay nhỏ bé kéo lại.

" Đừng đi, cô kia, cô không có thấy được bên ngoài đang mưa sao, vừa mới rồi dầm mưa chưa chán phải không?" Anh dùng lực trừng mắt cái cô gái này, bây giờ, ngốc ở nhà tốt nhất, trời mưa lớn như vậy, ra ngoài làm cái gì, muốn chết a, nếu nhàm chán có thể cào cào tường đi.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-200)