Đụng vào bọn họ
← Ch.005 | Ch.007 → |
« Mặc Vũ, em mặc cái này đẹp không? » Bạch Nặc xoay người, nhìn Đường Mặc Vũ ngồi bên kia không biết đang suy nghĩ gì, đối với việc anh không chú tâm có chút không vui, nhưng mà, hiện tại tâm tình cô đang vui nên cũng không thèm so đo với anh.
« Mặc Vũ » Cô gọi
Edit by Lilianna
" Mặc Vũ, em mặc cái này đẹp không?" Bạch Nặc xoay người, nhìn Đường Mặc Vũ ngồi bên kia không biết đang suy nghĩ gì, anh không chịu chú tâm khiến cô có chút không vui. Mà thôi, lúc này tâm trạng cô đang vui nên cũng không thèm so đo với anh.
" Mặc Vũ." Cô gọi lại lần nữa, Đường Mặc Vũ lúc này mới phản ứng lại
" Hả?" Anh nhìn dáng người hoàn mỹ trước mắt không tiếc lời khen một tiếng, quả thật hoàn mỹ.
Bạch Nặc lúc này đã đi tới, một tay đặt trên vai Đường Mặc Vũ: "Ngày cưới em mặc cái này được không?" Cô dựa đầu trên vai Đường Mặc Vũ, trên khóe môi là một nụ cười tươi ngọt.
" Được." Đường Mặc Vũ không có ý kiến, anh đưa tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Bạch Nặc, anh sẽ kết hôn, nhanh thôi.
" Nặc." Đột nhiên anh nghiêm túc nhìn về phía Bạch Nặc.
" Sao vậy?" Bạch Nặc ngẩng đầu, hai tay ôm cổ anh, hình như muốn đem bản thân áp sát vào anh.
" Em yêu điều gì ở anh?" Đường Mặc Vũ nâng cằm Bạch Nặc hỏi, từ trước tới nay, anh chưa bao giờ hỏi vấn đề này, nhưng nay anh bổng nhiên muốn biết.
" Vì anh là một người đàn ông hoàn mỹ mà." Bạch Nặc chớp chớp đôi mắt, đôi môi đỏ mọng chu lên: " Anh quên à, chúng ta cùng nhau lớn lên, em chính là của anh, đương nhiên anh cũng là của em." Cô thầm may mắn vì người lớn lên bên cạnh anh chính là mình, cho nên cũng chỉ có cô mới xứng đáng với người đàn ông hoàn mỹ này. Không nói tới bề ngoài, tiền tài quyền thế, chỉ cần là chính anh đã khiến bao nhiêu cô gái mơ ước, nhưng họ sẽ không có cơ hội đó, vì nó chỉ có thể thuộc về cô.
Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng nhíu đôi chân mày.. Anh ngẩng đầu nhìn vào trong gương, từ dáng người, gương mặt đến khí chất, thật sự có thể nói là hoàn mỹ, đó cũng là điều mọi người đều thừa nhận từ trước tới nay, anh là ưu tú nhất...(Liz:tự kỷ nặng, , , =. =)
"Nếu anh không hoàn mỹ, không có này khuôn mặt, không có gia thế, em còn có thể yêu anh sao?" Ngón tay anh nắm chặt cằm Bạch Nặc, môi mỏng không khỏi mân lên.
" Nói thật nhé." Anh đã nghe quá nhiều lời dối trá xu nịnh vậy nên bây giờ anh muốn nghe sự thật.
Bạch Nặc khó hiểu nhìn anh, trong đôi mắt ánh lên hình ảnh của anh, sau đó nở nụ cười: "Đương nhiên, mặc kệ anh có hay không hoàn mỹ, em đều yêu anh, chỉ cần anh cứ là Đường Mặc Vũ là được." Chỉ cần là Đường Mặc Vũ thì tất cả mọi thứ của anh sẽ không mất đi, anh vẫn là đại biểu cho sự hoàn mỹ.
Đường Mặc Vũ buông xuống bắt chéo hai chân, đôi mắt đen thâm thúy hơn rất nhiều so với những người khác, có chút gì đó đăm chiêu.
Ra khỏi tiệm áo cưới, Bạch Nặc cảm thấy hài lòng về bộ áo cưới. một đôi chân thon dài xinh đẹp được bao phủ bởi một chiếc váy xanh, cô cười tươi cùng Đường Mặc Vũ nói gì đó nên không để ý tới một đôi tay đen đuốc lúc này đang nhặt một cái chai rỗng trên đất, mà cô gái nhặt cái chai khi ngước mặt lên, chỉ có gương mặt là nhìn được, trông sạch sẽ, còn những thứ còn lại rất bẩn thỉu, trên vai cô gái là một cái bao rác to, khi đi còn lết theo một chân, đang đi về phía họ thì vội vàng dừng lại chỉ sợ đụng trúng bọn họ.
lại lần nữa, Đường Mặc Vũ lúc này mới phản ứng lại
« Ân » anh nhìn dáng người hoàn mỹ trước mắt không tiếc lời khen một tiếng, quả thật hoàn mỹ.
Bạch Nặc lúc này đã đi tới, một tay đặt trên vai Đường Mặc Vũ « Ngày cưới em mặc cái này được không? » Cô dựa đầu trên vai Đường Mặc Vũ, trên khóe môi là một nụ cười tươi ngọt.
« Được » Đường Mặc Vũ không có ý kiến, anh đưa tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Bạch Nặc, anh sẽ kết hôn, nhanh thôi.
« Nặc « Anh đột nhiên nghiêm túc nhìn về phía Bạch Nặc.
« sao vậy? « Bạch Nặc ngẩng đầu, hai tay ôm cổ anh, cơ hồ như muốn đem chính mình sát nhập vào anh.
« Em yêu điều gì ở anh? » Đường Mặc Vũ nâng cằm Bạch Nặc hỏi, từ trước tới nay, anh chưa bao giờ hỏi vấn đề này, nhưng nay anh bổng nhiên muốn biết.
« vì anh là một người đàn ông hoàn mỹ a » Bạch Nặc chớp chớp đôi mắt, đôi môi đỏ mọng chu chu « anh quên à, chúng ta cùng nhau lớn lên, em chính là của anh, đương nhiên anh cũng là của em a » Cô thầm may mắn vì người lớn lên bên cạnh anh chính là mình, cho nên cũng chỉ có cô mới xứng đáng với người đàn ông hoàn mỹ này. không nói tới bề ngoài, tiền tài quyền thế, chỉ cần là chính anh đã khiến bao nhiêu cô gái mơ ước, nhưng họ sẽ không có cơ hội đó, vì nó chỉ có thể thuộc về cô.
Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng nhíu đôi chân mày.. Anh ngẩng đầu nhìn vào trong gương, từ dáng người, gương mặt đến khí chất, thật sự có thể nói là hoàn mỹ, đó cũng là điều mọi người đều thừa nhận từ trước tới nay, anh là ưu tú là hoàn mỹ...(Liz:tự kỷ nặng, , , =. =)
"Nếu anh không hoàn mỹ, không có này khuôn mặt, không có gia thế, em còn có thể yêu anh sao?" Ngón tay anh nắm chặt cằm Bạch Nặc, môi mỏng không khỏi mân lên.
« Nói thật, ân « anh đã nghe quá nhiều lời dối trá xu nịnh vậy nên hiện tại anh thầm nghĩ muốn nghe sự thật.
Bạch Nặc khó hiểu nhìn anh, trong đôi mắt ánh lên hình ảnh của anh, sau đó nở nụ cười « Đương nhiên, mặc kệ anh có hay không hoàn mỹ, em đều yêu anh, chỉ cần anh cứ là Đường Mặc Vũ là được. » chỉ cần là Đường Mặc Vũ thì tất cả mọi thứ của anh đều không mất đi, anh vẫn là đại biểu cho sự hoàn mỹ.
Đường Mặc Vũ buông xuống bắt chéo hai chân, đôi mắt đen thâm thúy hơn rất nhiều so với những người khác, có chút gì đó đăm chiêu.
Ra khỏi tiệm áo cưới, Bạch Nặc cảm thấy thực hài lòng về áo cưới. một đôi chân thon dài xinh đẹp được bao phủ bởi một chiếc váy xanh, cô cười tươi cùng Đường Mặc Vũ nói gì đó nên không để ý tới một đôi tay đen đuốc lúc này đang nhặt một cái chai rỗng trên đất, mà cô gái nhặt cái chai khi ngước mặt lên, chỉ có duy nhất gương mặt là còn xem được, coi như sạch sẽ, còn lại thực bẩn thỉu, trên vai cô gái là một cái bao rác to, khi đi còn lết theo một chân, đang đi về phía họ thì vội vàng dừng lại chỉ sợ đụng trúng bọn họ.
← Ch. 005 | Ch. 007 → |