Bị cường hôn
← Ch.04 | Ch.06 → |
"Anh buông ra cho tôi, anh dã man quá đấy!" Sau 12 tuổi, chưa từng có người nào dám đối với cô như vậy.
"Đến rồi, ngoan, xuống xe, chúng ta về nhà giải quyết, nên trở về nghỉ ngơi thôi." Rõ ràng là lần đầu tiên nhưng người đàn ông này lại giống như về nhà mình, ngựa quen đường cũ vào nhà cô.
Căn phòng gọn gàng sạch sẽ tràn ngập cảm giác ấm áp, Cố Hạo Minh toàn thân mệt mỏi cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Tẩy sạch vết sơn trên mặt, cởi quân phục xanh ngụy trang nhếch nhác lộ ra bắp thịt màu mật ong bị che khuất lúc ẩn lúc hiện.
"Tôi nói này, chúng ta không quen, mời anh rời khỏi nhà tôi, nếu không đừng trách tôi báo công an." Nhìn thoáng qua chàng trai đi ra từ phòng vệ sinh, Nhan Nhuế Ninh không thể không thừa nhận người này có một lực hấp dẫn lớn.
"Không đi, đây là nhà anh rồi. Ngoan. Làm phẫu thuật hơn 10 tiếng, em chắc đã mệt mỏi lắm, nghỉ ngơi đi, muốn ăn gì anh làm cho em?" Mặt đen thân thể cường tráng tràn ngập hương vị đàn ông, Nhan Nhuế Ninh đành bất đắc dĩ.
"Cố tiên sinh, giữa chúng ta không có quan hệ gì, mời anh đi ra khỏi nhà tôi." Nhan Nhuế Ninh ở bệnh viện có tiếng là tính tình tốt, cũng không biết vì sao, vừa gặp phải người đàn ông này liền tỏ thái độ không tốt.
"Không được, bé ngoan, anh muốn tạo mối quan hệ với em. Anh gọi Cố Hạo Minh, em chắc hẳn đã biết, anh năm nay 27 tuổi, nghề nghiệp quân nhân, là đại đội trưởng đội đặc chủng trực thuộc quân khu, quân hàm thiếu tá, nhà ở thủ đô, trong nhà có ông bà nội và cha mẹ, chú bác thím, còn có 3 anh trai, 1 chị gái, đại khái là như vậy, một thời gian nữa chính thức gặp mặt anh sẽ giới thiệu lại lần nữa, bé ngoan còn muốn biết gì nữa không? Chỉ cần không đề cập đến quân sự cơ mật, anh đều nói hết với em." Chàng trai cực kỳ kiên nhẫn, cực kỳ ôn nhu không dã man như trước, nhưng Nhan Nhuế Ninh nghe thấy lại khó bình tĩnh nổi.
"Cảm ơn anh, anh nói cho tôi biết những thứ này là có ích lợi gì? Tôi không muốn biết chuyện về anh, còn nữa, tên của tôi không phải là bé ngoan, anh nghe hiểu không?" Nhan Nhuế Ninh nét mặt nghiêm túc, sau khi nói xong liền đứng lên định rời đi, mà lại bị Cố Hạo Minh giữ lại, ấn trên ghế sofa."Anh vô lại, buông ra."
"Ngoan, anh nhớ rồi, anh có uống rượu, có hút thuốc nhưng không nghiện, có đánh bài nhưng chỉ là chơi đùa sau huấn luyện. Anh không có bạn gái, không kết hôn, em cảm thấy thế nào?" Cố Hạo Minh nói khiến Nhan Nhuế Ninh trợn tròn mắt. Cô có thể nói cô căn bản không muốn biết chuyện này hay không.
"Cho nên rốt cục anh muốn làm gì?" Cô thật sự không có hứng thú nghe những thứ này.
"Bé ngoan, chúng ta lấy kết hôn làm mục đích kết giao đi." Trong đôi mắt chàng trai lóe lên ánh sáng chói mặt, giọng điệu chân thật.
"Anh nên biết, Nhan Sở Lan cực kỳ thích anh, hơn nữa đối với anh rất kiên quyết, người Nhan gia cực kỳ chán ghét tôi, anh muốn cùng tôi ở một chỗ sẽ mang đến phiền toái cho cuộc sống của tôi." Vừa rồi vì tức giận người đàn ông này nên cái gì cũng quên, hiện tại mới nhớ dùng hiện thực để phản bác.
Con ngươi đen Cố Hạo Minh hiện tia tán thưởng, cô gái của hắn không vì vận may từ trên trời rơi xuống mà đắc ý, chỉ có điều, lại khiến cho hắn khó hành động.
"Anh không thích cô ta, nói vậy em cũng nhìn ra, cho nên anh sẽ không cưới cô ta. Người anh muốn cưới là em, không có ai ngăn trở hôn nhân của chúng ta, hơn nữa anh cũng sẽ bảo vệ em, không để em bị người Nhan gia ức hiếp." Như lời tuyên thệ, Cố Hạo Minh kéo tay Nhan Nhuế Ninh, hai ánh mắt chạm nhau, trong mắt Nhan Nhuế Ninh chỉ có bình tĩnh.
"Nhà anh ở thủ đô, cho nên sớm muộn gì anh vẫn phải về thủ đô phát triển, tất nhiên có thể anh sẽ không về. Tôi có nghe nói qua, anh đã từng là thái tử ở thủ đô, trong nhà điều kiện tốt, anh cảm thấy cha mẹ anh sẽ nhìn tới cô gái như tôi sao?"
"Ưu điểm của em chỉ cần anh biết là đủ, không cần bọn họ quản, em cũng không cần để ý gia thế của anh, nhà của chúng ta không ai để ý những thứ này, hơn nữa cha mẹ anh biết có người làm bạn cả đời với con trai họ, nhất định họ sẽ vui vẻ." Chàng trai nói vui sướng, tựa như Nhan Nhuế Ninh đã đáp ứng lời thông báo của hắn vậy.
"Thật ngại quá, tôi sẽ không vui. Tôi không muốn làm bạn đời cùng anh, chúng ta không quen, không có cảm tình, mời anh rời khỏi nhà tôi, nếu không tôi sẽ báo công an."
Chàng trai dường như không đặt trong lòng, "Không có cảm tình, chúng ta ở đây liền bồi dưỡng ngay!" Nhan Nhuế Ninh còn chưa phản ứng kịp, một mảnh nóng bỏng đã đặt trên môi cô, cánh tay chàng trai quấn chặt eo cô, trên môi từ nhẹ nhàng mút vào dần dần biến thành gặm cắn, tay chàng trai dạo quanh bên cánh hông mảnh khảnh của cô, ý thức mất đi trước, Nhan Nhuế Ninh rất muốn nói, cô có thể mắng chết tên đàn ông thổ phỉ này có được không?
Hôm sau
"Miệng làm sao vậy?" Ông cụ chế nhạo nhìn cháu gái đỏ mặt ấp úng không nói lên nguyên do vì sao.
"Cái kia, ngày hôm qua cháu cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn lẩu cay, cay quá nên mới sưng lên." Cô thật sự không dám nói bị tên lính thô bỉ kia gặm sưng.
"À..., ra là vậy, kỳ thật ông ngoại không phản đối cháu tìm bạn trai." Tốt rồi, một câu này đưa tới ánh nhìn xem thường từ Nhan Nhuế Ninh.
"Cho nên ông ngoại ngài là tìm người đến bảo vệ cháu còn giám thị cháu sao?" Ông cụ nghe vậy sửng sốt, "À, hô hô, kỳ thật nhân phẩm tiểu tử Cố gia cũng không tệ lắm, cháu muốn cân nhắc không?" Cho nên ông ngoại ngài đem cháu gái nhẹ nhàng bán đi đúng không. Nhan Nhuế Ninh nhíu mày, nhưng lại không có can đảm nói ra, chỉ liếc nhìn ông cụ.
"Nhan gia còn trông cậy vào Nhan Sở Lan có thể quyến rũ được vị Cố đại thiếu này, con cũng không muốn cùng Nhan gia tiếp tục lôi kéo quan hệ nữa."
"Con làm gì ông ngoại đều đã giúp con. Gọi con tới là muốn nói cho con biết, ông ngoại phải về thủ đô, muốn đi cùng ông không? Con còn chưa gặp qua cậu cùng anh họ của con!"
"Không cần, con muốn vài năm nữa mới đến thủ đô phát triển. Thật ngại lại để ông ngoại tự mình trở về." Không phải không nghĩ muốn gặp người thân, chỉ là nghĩ muốn củng cố thế lực "Luyện ngục thiên sứ" hiện giờ.
"Ông biết con nghĩ thế nào nhưng dù sao con vẫn chỉ là một cô gái, nếu mệt không phải còn có thằng anh trai vô dụng kia của con sao?" Ông cụ thở dài một hơi.
"Không sao, anh còn đang ở bộ đội mà? Đợi anh xuất ngũ rồi nói chuyện cũng không muộn." Nhan Nhuế Ninh cười ảm đạm, ông cụ cũng vui mừng nở nụ cười.
Khác với sự ấm áp ở nơi Nhan Nhuế Ninh và ông ngoại, còn có một chỗ khác đang rơi vào nước sôi lửa bỏng.
"Người lần trước đứng ở trên tòa nhà đã điều tra ra chưa?" Không sai, đúng là Cố Hạo Minh, nếu để Nhan Nhuế Ninh thấy được nhất định sẽ hô to kinh ngạc.
Người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc lộ ra nồng đậm lạnh lùng, tựa như muốn đem người đông cứng lại, nhưng cho dù thế, hắn vẫn đẹp trai đến kinh ngạc. Chỉ là ở trước mặt Nhan Nhuế Ninh, người này chưa bao giờ có nét mặt như vậy.
"Đội trưởng, thực xin lỗi, không có manh mối." Lâm Vũ Dương mạnh mẽ nói xong câu đó, liền sợ run cả người, độ ấm của căn phòng giảm xuống.
"Cô gái tên Hồ Điệp kia thì sao?"
"Chúng tôi không nghĩ sẽ lần theo dấu vết cô gái kia." Độ ấm của căn phòng lại tiếp tục giảm xuống, còn có xu thế lan tràn ra bên ngoài.
"Cho dù không điều tra được, nhưng chắc chắn người nọ còn có thể xuất hiện lần nữa" Lâm Vũ Dương không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mới nói một câu mà đã lo sợ, mồ hôi ướt nhẹp phía sau lưng.
"Lão Đại, anh không trừng phạt tôi sao?"
"Tôi vì sao phải phạt cậu? Đúng rồi, ngày nghỉ của tôi đã phê duyệt, tiểu đội thời gian tới cậu giúp tôi phụ trách. Còn nữa, không có chuyện gì lớn đừng tới tìm tôi, tôi bề bộn nhiều việc." Cô Hạo Minh vừa thu thập đồ vừa nói.
"Lão Đại, sẽ không phải là anh đến gặp cô bác sĩ kia đấy chứ?" Lâm Vũ Dương tò mò tiếp sát Cố Hạo Minh, lại bị cái trừng mắt liếc trở lại.
"Cậu rất muốn đi biên cảnh chấp hành nhiệm vụ à? Tôi vẫn còn không ít việc đấy."
"Ngàn vạn lần đừng mà, lão Đại, tôi gặp được Thiến Nhi đâu có dễ dàng? Một câu này của anh, tôi nửa năm sẽ không được gặp Thiến Nhi nhà tôi. Coi như cái gì tôi cũng chưa nói nhé?" Cố Hạo Mình vừa lòng cười cười, vỗ bả vai Lâm Vũ Dương.
"Tôi đi đây, giao lại cho cậu."
← Ch. 04 | Ch. 06 → |