Mặt dày mày dạn thật sự có nghị lực
← Ch.50 | Ch.52 → |
.
Đây không phải là lần đầu tiên Trang Nhã Khinh đến chợ. Cô không thích mua đồ ăn ở siêu thị, cảm thấy đồ ăn ở siêu thị không tươi ngon như ở chợ.
Mặc dù có người nói, đồ ăn ở chợ không qua kiểm tra đo lường, thuốc trừ sâu có khả năng vượt chỉ tiêu, đồ ăn ở siêu thị an toàn hơn một chút. Nhưng Trang Nhã Khinh lại cảm thấy đồ ăn ở siêu thị không an toàn bằng ở chợ, quan trọng là Trang Nhã Khinh có thể phân biệt được đồ ăn có bị phun quá nhiều thuốc không. Như vậy, ở gần đó có nông dân bán thức ăn tốt, có vẻ tự nhiên hơn một chút.
Trang Nhã Khinh dừng lại mua khoai lang ở quán phía trước. Người bán khoai lang chính là một bà cụ 60 tuổi. Bà cụ thấy có cơ hội bán hàng được, mình ở đây tới giữa trưa, vậy mà không bán được một củ khoai lang nào. Thấy Trang Nhã Khinh dừng xe trước quầy, bà cụ cảm thấy có hy vọng, bầu trời có thể sáng hơn rồi.
"Tiểu thư, chọn khoai lang đi, toàn bộ đều là do tôi tự trồng, không dùng thuốc trừ sâu, vừa thơm lại vừa giòn, ăn rất ngon đó."
Trang Nhã Khinh ngồi xổm xuống, chọn mấy củ khoai lang, đưa cho bà cụ 100 đồng.
Tay bà lão run rẩy cầm tiền, lấy chút tiền lẻ từ trong túi ra, nhưng lại không đủ tiền tẻ. Nhưng không thể bỏ qua chuyện buôn bán, bà cụ cực kỳ khó xử."Tiểu thư, cô xem có tiền lẻ không? Tôi không có tiền lẻ."
"Không cần tìm nữa, cháu cảm thấy sức khỏe quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, bà bán cho cháu khoai lang không dùng thuốc chính là bảo đảm sức khỏe cho cháu, chỗ này đáng giá 100 đồng." Trang Nhã Khinh cười nhẹ, xách túi khoai lang ra khỏi quầy khoai lang.
Mọi người thấy Trang Nhã Khinh hào phóng như vậy, cũng nghe thấy lời nói của Trang Nhã Khinh, tất cả mọi người tranh nhau hô.
"Tiểu thư, chọn cải trắng của tôi đi, tuyệt đối không sử dụng thuốc."
"Tiểu thư, chọn cà chua của tôi đi, không dùng thuốc."
"Tiểu thư, chọn của tôi đi..."
Trang Nhã Khinh nhìn nhìn, không để ý đến bọn họ. Đừng tưởng cô không nhận ra, tưởng cô là người coi tiền như rác sao? Cải trắng kia, vừa to lại vừa đẹp, làm gì có chuyện không dùng thuốc. Cà chua kia cũng vậy, đỏ như thế, không phải dùng thuốc kích đỏ sao?
Làm cái gì cũng hy vọng mình kiếm được lợi nhuận cao nhất, nông dân cũng vậy. Những dược phẩm hóa học này khiến rau dưa hoa quả nhanh lớn một chút, nhìn vừa to, vừa đẹp. Nhưng những loại thuốc hóa học này chính là thuốc hóa học, tác dụng phụ của nó rất lớn.
Dạo gần đây, không phải là Melanin thì là nước cống ngầm, loại nào không phải chất gây ung thư? Điều là những người buôn bán hy vọng có số tiền lãi kếch sù gây ra.
Trang Nhã Khinh tùy tiện mua một chút thức ăn chưa từng sử dụng thuốc, hoặc lượng sử dụng tương đối ít, sau đó xách toàn bộ túi về nhà.
Từ rất xa, Trang Nhã Khinh đã nhìn thấy có vài người vây quanh xe mình. Lại có thể là nhóm người Trần Khải. Trang Nhã Khinh cười trào phúng, quả nhiên muốn mặt dày mày dạn phải có nghị lực.
"Tôi còn đang nghĩ xem cô để xe ở đây rồi đi đâu, hóa ra là đi mua thức ăn. Sao thế, nhìn cô không giống người biết nấu ăn chút nào đấy." Trần Khải tựa người vào đầu xe, miệng ngậm một điếu thuốc, không biết hãng thuốc nào.
"Tránh ra, đừng làm bẩn xe của tôi." Không muốn phí lời vô ích.
"Tính khí thật lớn nha." Trần Khải chính là không tránh ra. Vừa rồi để Trang Nhã Khinh chạy thoát, bây giờ đã chuẩn bị mọi thứ rất tốt rồi, còn sợ không bắt được Trang Nhã Khinh sao?
"Sao thế, đã hết đau rồi sao?" Trang Nhã Khinh nhìn về phía chỗ kia của Trần Khải, Trần Khải che chỗ đó theo bản năng. Sau đó phát hiện động tác này của mình rất không đẹp, lại buông tay ra.
"Vẫn còn đau, nhưng em có thể giúp tôi hết đau đó." Trần Khải cười đủ thô tục."Các anh em, lên. Nếu lần này lại để cô ta chạy thoát, các người tự mổ bụng tự sát đi." Trần Khải dương dương tự đắc, cho rằng mình đã tính toán hoàn mỹ rồi.
Chỗ này các chợ rất gần, đây chính là nơi mà phần lớn công nông dân thường đi lại. Trần Khải không sợ hãi, ban ngày ban mặt, hơn nữa người đi lại rất nhiều, nhưng anh ta không thèm để người khác vào mắt.
Có điều là, Trần Khải không sợ cũng là có nguyên nhân. Thứ nhất, cha anh ta là cục trưởng cục cảnh sát, dù có xảy ra chuyện gì cũng có cha anh ta chùi đít, cho nên lá gan của Trần Khải mới lớn như vậy. Thứ hai, trong xã hội hiện đại này, không thân không thiết, làm gì người nào từ bỏ tính mạng của mình cứu một cô gái hoàn toàn không quen biết, nhiều người cao to như vậy, dù có tâm nhưng cũng không có lá gan kia.
Trần Khải dựa vào hai điểm này. Nhưng Trần Khải tính toán sai rồi, chính là câu nói vừa rồi kia.
Trang Nhã Khinh túm lấy sơ hở duy nhất của anh ta, hét lên."Cứu tôi với, người nước R cường bạo con gái..."
"Mẹ nó, nói linh tinh cái gì đấy."
"Cứu tôi với, bất lịch sự. Người nước R không chỉ muốn chiếm lãnh địa nước ta, còn muốn cường bạo dân lành, tất cả mọi người là người nước Z, giúp tôi với..." Trang Nhã Khinh vừa kêu to, vừa khóc lóc, ngoại trừ những nhóm người của Trần Khải thì những người khác đều vô cùng vô cùng tức giận.
"Nước R khốn kiếp, bọn họ là người nước R."
"Nếu nước R muốn đến cướp đoạt lãnh thổ của nước ta, lại còn muốn làm như vậy với người trong nước ta như vậy."
"Bọn họ còn mặt mũi tới nước Z sao, thật sự không để chúng ta vào mắt rồi."
"Đánh chết đám người nước R, đánh chết đám người nước R."
Mọi người vốn đang thờ ơ lạnh nhạt bỗng nhao nhao lên, có người cầm cuốc, có người cầm xẻng, cái gì tiện tay thì lấy cái đấy, vây đám người Trần Khải lại.
"Các người muốn làm gì? Muốn tạo phản có phải không?" Trần Khải vẫn còn ra vẻ uy nghiêm quát. Những thứ nông dân không biết tự lượng sức mình này.
Nhưng người càng ngày càng nhiều, nhóm người Trần Khải càng có vẻ nhỏ bé. Cuối cùng Trần Khải cũng sợ hãi, lớn tiếng giải thích."Tôi không phải là người nước R, tôi là người nước Z, tôi thật sự là người nước Z."
"Không tin, tôi vừa nghe thấy anh nói nếu thuộc hạ để vị tiểu thư kia chạy thì phải mổ bụng tự sát."
"Tôi cũng nghe thấy."
"Thiếu gia, làm sao bây giờ." Thật ra bọn họ chính là người bảo vệ Trần Khải. Nói đến đây, mồ hôi lạnh thi nhau tuôn rơi. Nhiều người như vậy, mỗi người chỉ cần nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết bọn họ.
"Có thể làm gì bây giờ? Gọi điện cho cha tôi, để ông ấy dẫn người của cục cảnh sát đến đây trấn áp." Mấy người bọn họ làm sao có thể đánh thắng được nhiều người như vậy. Bây giờ chỉ có thể kéo dài thời gian thôi.
Trang Nhã Khinh xuyên qua đám người, tặng cho Trần Khải một nụ hôn gió, cười lớn lái xe rời khỏi chỗ này. Cô không cần lo lắng Trần Khải bị đánh chết, tuy hiệu suất làm việc của cục cảnh sát chậm, nhưng trường hợp của con trai cục trưởng sẽ rất nhanh. Nhiệm vụ của cô là về nhà, làm một bữa tiệc lớn.
Con nhóc chết tiệt. Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
← Ch. 50 | Ch. 52 → |