Anh đi tìm bồ nhí ở bên ngoài
← Ch.005 | Ch.007 → |
Tập đoàn D. S, tầng 18 - phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Bên trong phòng họp, một đám cán bộ cấp cao nín thở ngưng thần ngồi thẳng, cúi đầu câm như hến, nghe lãnh đạo của mình đặt câu hỏi.
Đỗ Ngự Đình mặc một bộ tây trang thủ công phẳng phiu màu sẫm, sắc mặt giận dữ ngồi ở đầu chiếc bàn dài. Đối diện là các thành viên lão thành trong hội đồng quản trị và các cán bộ cấp cao, mặc dù anh còn trẻ tuổi, nhưng trên người lại tỏa ra sự uy hiếp khiến cho người ta có cảm giác không giận mà uy.
"Ai có thể nói cho tôi biết, vì sao trong quý này thành tích của công ty lại đi xuống không?" Một tập báo cáo thành tích thật dày từ trong tay Đỗ Ngự Đình bị ném ra, nặng nề đập xuống bàn hội nghị: "Giám đốc Lý, ông hãy giải thích nguyên nhân cho tôi nghe xem?" Chỉ mới hai tuần lễ ngắn ngủi anh không tới công ty, mà bọn họ lại có thể khiến cho thành tích công ty giảm sút, xem ra là cần phải điều chỉnh nhân sự thôi.
Giám đốc Lý bị điểm tên, cái mông to giống như lắp lo xo từ trên ghế sopha thoải mái giật bắn lên, đối mặt với ánh mắt sắc bén của Đỗ Ngự Đình, trên trán toát ra một giọt mồ hôi lạnh: "Tổng giám đốc, tôi... tôi..." Ông ta lắp bắp nửa ngày, không nói ra được cái gì.
"Quản lý Trần?"
"Trưởng phòng Trương?"
"Phó giám đốc Tiếu?"
Mấy người điều hành chức vụ cao nhất bị điểm tên đứng lên, đồng loạt cúi đầu, chờ đợi ông chủ trách mắng, chờ mòn chờ mỏi, vốn dĩ là sắp bị nghe dạy bảo mà lại không thấy có. Chỉ thấy Đỗ Ngự Đình ưu nhã đứng dậy, tay phải đưa lên cài lại khuy trên áo khoác tây trang, hình như động thái là chuẩn bị tuyên bố tan họp: "Vụ hợp tác cùng Tập đoàn Ngọc Minh lần này, tôi hy vọng có thể lấy được một kết quả thỏa đáng."
Trong lòng Đỗ Ngự Đình đang nhớ nhung Cô bé nhỏ ở nhà, nào còn có ý định ở chỗ này tốn thời gian, chỉ muốn nhanh chóng tan họp, về nhà.
"Tổng giám đốc Đỗ..." Cửa phòng họp bỗng mở ra, một cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng mặc bộ váy liền thấp ngực, mái tóc cuộn sóng nóng bỏng gợi cảm xuất hiện ở cửa, trên mặt cô ta mang ý cười, dáng người uyển chuyển, chậm rãi bước tới: "Tổng giám đốc Đỗ, xin chào, tôi là người đại diện của Tập đoàn Ngọc Minh tới bàn về dự án hợp tác với Tập đoàn D. S lần này - Giám đốc Thẩm Nguyệt Nhi." Cô ta đưa bàn tay ngọc thon nhỏ ra, trong ánh mắt nhìn về phía Đỗ Ngự Đình nhiều hơn một chút ái mộ.
Đỗ Ngự Đình cau mày, vẻ mặt lạnh đi, giọng điệu nhạt nhẽo nói: "Thẩm Nguyệt Nhi, cô đến đây làm gì?" Người phụ nữ này quen anh từ 4 năm trước, dính lấy anh giống như kẹo me xửng, theo đuổi anh khắp mọi nơi, trước đây là vì ngại quan hệ hợp tác với Tập đoàn Ngọc Minh xấu đi nên còn chưa vạch mặt. Nhưng mà bây giờ Noãn Noãn đã trở về bên cạnh anh rồi, chỉ sợ cái mặt mũi này là không muốn xé rách cũng phải xé.
Bàn tay ngọc cứng đơ giữa không trung, trên mặt Thẩm Nguyệt Nhi thoáng qua vẻ lúng túng, rõ ràng là đã có chút không nén được giận: "Lần này em tới với cương vị là Giám đốc Tập đoàn Ngọc Minh, đơn thuần là đi làm việc." Mặc dù cô ta là con gái Chủ tịch Tập đoàn Ngọc Minh, nhưng vẫn đang ở trong giới nghệ sĩ, dựa vào ngoại hình xinh đẹp và tiền tài quyền thế của bản thân, hiện tại đang là ngôi sao điện ảnh được chào đón nhất, lần này quay về nhận dự án này, hoàn toàn là vì Đỗ Ngự Đình. Thế nhưng một chút thể diện anh ta cũng không để lại cho cô.
"Hừ!" Đỗ Ngự Đình hừ lạnh một tiếng, sắc mặt càng thêm u ám mấy phần, đôi mắt đen tĩnh mịch không thấy đáy, cũng đoán không ra giờ phút này anh đang nghĩ gì, anh lạnh giọng cảnh cáo: "Tốt nhất là như vậy." Anh không nghĩ, cũng sẽ không làm cho Noãn Noãn bị tổn thương, ai dám tổn thương cô ấy, anh sẽ khiến người đó phải trả giá thật đắt.
Bên trong phòng họp đột nhiên yên tĩnh khiến cho người ta hoảng hốt, không có lệnh của Đỗ Ngự Đình, những quản lý kia ai cũng không dám tự mình rời đi, chỉ đành phải ngồi tại chỗ chờ ông chủ của mình ra lệnh thi hành.
"Cạch." Cửa phòng họp lại mở ra một lần nữa.
"Chồng ơi..." Bóng dáng màu vàng nhạt nghiêng ngả lảo đảo xông tới, lao thẳng vào trong ngực Đỗ Ngự Đình.
"Bảo bối." Người trong ngực mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt, phối với quần trắng được phân thành bảy sắc bên dưới, mái tóc xoăn nhẹ xõa trên vai, dáng vẻ thật mềm mại, Đỗ Ngự Đình bất chợt nảy sinh sự ghen tuông, tại sao lại có thể để người khác nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy.
"Chồng à?" Thẩm Nguyệt Nhi sinh lòng nghi ngờ, nhưng thấy cô gái kia liều lĩnh xông vào mà không bị Đỗ Ngự Đình chỉ trích, cô ta bắt đầu lo lắng, một phen kéo tay Ninh Noãn Dương sang, ép hỏi: "Cô là ai?" Tại sao cô ta lại gọi Đỗ Ngự Đình là chồng, hơn nữa Đỗ Ngự Đình lại mang thái độ cưng chiều sủng nịnh thế kia.
"Cô buông tay ra cho tôi!" Đỗ Ngự Đình tiến tới, mạnh mẽ gỡ tay Thẩm Nguyệt Nhi ra, ôm Bé con vào trong ngực một lần nữa, thận trọng hỏi: "Bảo bối, cô ta có làm đau em không?"
Cử chỉ của anh chu đáo như vậy, khiến cho mọi người ngồi đây được mở rộng tầm mắt, chẳng lẽ bọn họ là bị hoa mắt rồi, càng nhìn càng thấy Tổng giám đốc máu lạnh của bọn họ hóa thành người đàn ông dịu dàng.
Ninh Noãn Dương hé mắt liếc Thẩm Nguyệt Nhi một cái, nhanh chóng liền hiều ra, người phụ nữ này hóa ra là muốn tranh giành chồng với cô. Chẳng lẽ cô ta không biết mấy câu đồ của người khác không được muốn, đồ của mình ráng phải giữ gìn?: "Chồng ơi..." Ninh Noãn Dương mếu miệng nhỏ, hốc mắt ửng hồng, còn cố tình sụt sịt mũi: "Anh đi tìm bồ nhí ở bên ngoài." Cô đưa tay chỉ Thẩm Nguyệt Nhi.
"Anh đâu có, Bảo bối." Đỗ Ngự Đình tranh thủ thời gian giải thích: "Bảo bối, trừ em ra, ai anh cũng không muốn, cho dù có muốn tìm, cũng phải tìm người đẹp chút chứ." Nói xong, anh khinh bỉ nhìn Thẩm Nguyệt Nhi một cái, người phụ nữ này, tặng không cho anh anh cũng không thèm.
Bồ nhí?
Nghe thấy từ đó, Thẩm Nguyệt Nhi lập tức trở nên kích động: "Cô nói ai là bồ nhí? Đồ con gái lỗ mãng vô giáo dục." Cô ta đường đường là con gái Chủ tịch Tập đoàn Ngọc Minh, là minh tinh điện ảnh đang được săn đón nhất, thế mà lại bị nói là bồ nhí, rốt cuộc đứa con gái này là từ đâu ra vậy?
Thấy sắc mặt Đỗ Ngự Đình càng lúc càng xấu đi, tế bào tà ác của Ninh Noãn Dương lại bắt đầu hoạt động gây chuyện, cô nhắm mắt lại, mở miệng ra: "Oa huhu..." Cố gắng nặn ra hai hàng nước mắt trong suốt, khóc thét lên: "Chị gái này, chị nhìn đi, dung mạo chị xinh đẹp như thế, lại có khí chất, nhìn một cái cũng biết là hạt giống tốt chuyên đi làm bồ nhí, chị có thể tìm rất nhiều ông chủ lớn có tiền. Tôi thì không có dáng người, cũng không có trình độ học vấn, thật vất vả mới gả được cho chồng tôi, thế mà vì sao chị lại muốn tranh giành với tôi?"
Đỗ Ngự Đình lén lút nín cười, thế nào lại không biết Bảo bối của anh còn có ngón nghề này.
Khuôn mặt Thẩm Nguyệt Nhi tức giận đến vặn vẹo, con bé thối này cứ mở miệng một cái là "bồ nhí", chiếu theo tính cách ngày thường của cô ta, nhất định cô ta phải cho hai cái bạt tai ngay rồi, nhưng bây giờ đang có Đỗ Ngự Đình ở đây, cô ta nhịn.
"Được lắm, cô bị điên rồi!" Thẩm Nguyệt Nhi gật đầu, toàn thân tức giận đến phát run, cô ta dậm mạnh chân, miễn cưỡng cười nhìn về phía Đỗ Ngự Đình: "Tổng giám đốc Đỗ, em đi trước, buổi tối chúng ta hẹn nhau ăn cơm ở Vân Thiên, tiện thể liền bàn về dự án hợp tác." Cô ta cắn răng, thở phì phì đi ra khỏi phòng.
"Không tiễn nhé, chị gái." Ninh Noãn Dương vẫy tay, cười làm mặt quỷ với bóng lưng Thẩm Nguyệt Nhi đã rời đi, trên khuôn mặt nhỏ còn vương nước mắt chưa kịp khô.
Đỗ Ngự Đình bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt đong đầy vẻ cưng chiều: "Em nha..." Ngón tay trỏ nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi xinh xắn của cô, trong giọng điệu của anh chẳng có một chút trách cứ.
Mọi người ngồi yên tại chỗ, nửa ngày còn chưa hoàn hồn, chuyện này thật sự là vô cùng kỳ dị, ngày bình thường ngay cả ánh mắt của Tổng giám đốc cũng có thể giết người, thế mà hôm nay lại dịu dàng đến sắp chảy nước, hơn nữa nhìn qua đối tượng còn là một cô gái còn rất nhỏ tuổi.
← Ch. 005 | Ch. 007 → |