← Ch.123 | Ch.125 → |
"Noãn Noãn!" Đỗ Ngự Đình khẩn trương nhìn về phía cửa, giải thích lộn xộn: "Đây, vị này là tiểu thư Nhan Gia của Nhan thị, cô ấy chẳng qua là tới đây, tới đây xem một chút." Mặc dù không có chuyện gì, nhưng mà anh sợ Noãn Noãn sẽ hiểu lầm.
"Xem một chút?" Ninh Noãn Dương đưa mắt nhìn chén canh cá viên đã lạnh ở trên bàn, nở nụ cười yếu ớt: "Làm sao Nhan tiểu thư biết tôi thích ăn canh cá viên, nhất định là Ngự Đình đã nói với cô!" Cô trực tiếp bỏ qua đôi mắt ửng đỏ của Nhan Gia, giống như chưa xảy ra chuyện gì đi tới bàn làm việc, liếc nhìn canh cá viên đã lạnh, lắc đầu: "Đã lạnh, tôi không thích ăn."
Cô hơi chu môi, rầu rĩ nháy mắt, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.
"Đợi lát nữa chúng ta đi tới Phúc Ký ăn, có được không?" Đỗ Ngự Đình đưa tay ném canh cá viên trên bàn vào thùng rác, dịu dàng nói: "Đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn canh cá viên, để cho tài xế đi đoán Tiểu Đậu Sa và Tiểu Duệ có được không?" Ở trong lòng của anh, vợ là lớn nhất, còn lại con trai con gái chỉ là phù vân mà thôi!
Tiểu Duệ?
Khóe miệng của Nhan Gia mất tự nhiên kéo kéo, cô gái xinh đẹp mỏng manh ở trước mặt là mẹ của Tiểu Duệ, "Đỗ đại ca, nếu như chị dâu đã trở lại, tối nay không bằng em làm chủ, mời mọi người đi ăn cơm, coi như là vì chị dâu đón gió tẩy trần, có được không?" Coi như là mẹ của Tiểu Duệ trở lại, cô ta cũng sẽ không nguyện ý buông bỏ Đỗ Ngự Đình, không thử một lần, làm sao biết sẽ thất bại?
Đỗ Ngự Đình nghe vậy, không nói gì. Anh nắm tay người bên cạnh, khẽ hỏi: "Bảo bối, bữa tối hôm nay đi ăn món Pháp, có được không?"
"Không muốn." Ninh Noãn Dương lắc đầu.
"Vậy món Nhật?"
"Không thích."
Đỗ Ngự Đình phiền não suy nghĩ một lúc, sau đó tỉnh ngộ nói: "Vậy đi ăn tôm hùm nhỏ cay là được rồi, món em thích nhất." Anh nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán của cô, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt.
Quả nhiên, Ninh Noãn Dương hớn hở gật đầu đồng ý: "Được!"
Hai người anh một câu em một câu, hoàn toàn coi Nhan Gia là không khí.
Nhan Gia cắn chặt môi, hai tay nắm chặt thành quyền, cuối cùng vẫn đè nén sự tức giận, cố gắng nở nụ cười, "Đỗ đại ca, chúng ta đã nói vậy rồi, đợi lát nữa em cùng hai người đi đón Tiểu Duệ, sau đó tối nay em mời mọi người ăn cơm." Cô gái này, hoàn toàn là cố ý khoe khoang trước mặt cô ta, cho dù là Đỗ đại ca rất yêu cô ấy thì sao, cho dù là mẹ của Tiểu Duệ thì sao?
Cô ta nhất định vẫn còn cơ hội.
"Chúng tôi còn phải đi đón Tiểu Đậu Sa." Ninh Noãn Dương cười nhẹ nhàng nói thêm một câu, vẻ mặt vô hại. Nhan Gia này hoàn toàn là đang ham muốn Đỗ Ngự Đình, cho rằng cô là người mù sao, cái gì cũng không thấy. Nghĩ tới đây, cô liền hung hăng mở to mắt nhìn Đỗ Ngự Đình, đưa tay hung hăng bấm vào ngang hông của anh, véo một cái.
Bỗng nhiên có một động tác nhỏ, làm cho Đỗ Ngự Đình đau đến híp mắt, anh lấy lòng nhìn người bên cạnh: "Noãn Noãn ——" Giọng nói mang theo ý cầu xin tha thứ, anh không có ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, anh đã cố gắng khiêm tốn rồi. Cũng chưa từng muốn thu hút nhiều hoa cỏ như vậy, xem ra sau này khi ra ngoài anh sẽ mang theo hoa cỏ ở bên người.
Động tác như vậy, trong mắt của Nhan Gia lại trở thành liếc mắt đưa tình. Cô ta gượng cười khẽ hỏi: "Tiểu Đậu Sa là......"
"Là con gái của tôi và Noãn Noãn, em gái sinh đôi của Tiểu Duệ." Đỗ Ngự Đình hiếm khi có lòng tốt nở một nụ cười vô cùng xán lạn, lại khẽ nói vào tai của Ninh Noãn Dương: "Bảo bối, đã nói rồi, chúng ta còn phải sinh thêm một đứa." Lần này, anh muốn sinh thêm một đứa con gái, tính tình không cần lạnh lùng như Tiểu Duệ, cũng không cần tinh quái như Sa Sa, anh muốn giống như Noãn Noãn vậy, cô gái có chút ngây ngô ngốc nghếch, tốt nhất là giống Noãn Noãn.
"Hừ ——" Khuôn mặt của Ninh Noãn Dương ửng đỏ, chân mang giày cao gót hung hăng đạp lên chân của Đỗ Ngự Đình.
.............
Nhan Gia mặt dày, cầu xin, cuối cùng đi theo Đỗ Ngự Đình và Ninh Noãn Dương đi đón hai tiểu quỷ.
Trong một đám bạn nhỏ, Đỗ Thần Duệ và Đỗ Vũ Sa giống như là vua, dẫn theo một đám bạn nhỏ, thỉnh thoảng lại ra lệnh.
"Tiểu Bàn, cậu làm gà mái, cậu hơi mập, nhưng có thể bảo vệ gà con."
"Tiểu Cao, cậu làm chim ưng, chân cậu dài, chạy trốn rất nhanh."
"Tiểu Duệ, Tiểu Đậu Sa." Còn chưa đợi Đỗ Ngự Đình và Ninh Noãn Dương mở miệng, Nhan Gia giơ hai cây kẹo đường hét lên.
"Dì Nhan." Đỗ Thần Duệ khá quen thuộc với Nhan Gia, bé chạy tới chỗ cô ta. Trên mặt của Nhan Gia lộ ra vẻ vui mừng, giang hai tay, Đỗ Thần Duệ lại không có chạy vào lòng của cô ta, mà là chạy thẳng về phía sau cô ta, "Mẹ, ba." Anh xông thẳng vào lòng của Ninh Noãn Dương, làm nũng: "Mẹ, con rất nhớ mẹ!"
"Ba!" Đỗ Vũ Sa cũng cất bước, trực tiếp chạy nhanh tới chỗ Đỗ Ngự Đình, được Đỗ Ngự Đình đưa tay ôm lấy. Cũng tốt, Sa Sa rốt cuộc cũng giống Noãn Noãn 70%, nếu hai đứa trẻ không giống Noãn Noãn, anh sẽ rất buồn bực.
Nhan Gia giơ hai cây kẹo đường, hai cánh tay đang giang ra trở nên cứng ngắc, cô ta có chút khó chịu điều chỉnh nụ cười, xoay người: "Tiểu Duệ, Tiểu Đậu Sa, dì mua kẹo đường cho các con, có thích không?" Là đứa trẻ, một chút đồ ăn vặt liền có thể giải quyết.
"Dì thích ăn kẹo đường sao?" Đỗ Vũ Sa chớp mắt, cười đến ngây thơ.
"Thích chứ!" Nhan Gia cười gật đầu, giọng nói trở nên dịu dàng: "Dì thích nhất là ăn kẹo đường."
"Nếu dì thích ăn, vậy thì cho dì ăn đấy! Kẹo đường là đồ ăn của đứa trẻ, con mới không thèm ăn." Đỗ Vũ Sa nói, làm cho Nhan Gia tức gần chết, "Dì, ăn nhiều kẹo đường sẽ mập đó, hàm răng sẽ bị sâu cắn tới trống trơn."
Không tức giận, không tức giận, không cần chấp nhặt với tiểu quỷ.
"Tiểu Duệ, cho con ăn!" Nhan Gia lại đưa ra kẹo đường trong tay.
"Dì Nhan, con là đàn ông, làm sao có thể ăn đồ ngọt? Đồ ngọt là đồ ăn cho con gái nhỏ." Đỗ Thần Duệ còn chưa đủ lông đủ cánh, đã vỗ ngực tuyên bố mình là đàn ông, dáng vẻ rất men, mê hoặc một đám bạn gái nhỏ trong nhà trẻ.
"Tiểu Duệ, Tiểu Đậu Sa, tối nay chúng ta đi ăn tôm hùm nhỏ." Ninh Noãn Dương một tay dắt một đứa, vẻ mặt hạnh phúc, Đỗ Ngự Đình đi ở bên cạnh xách túi xách, đưa nước.
Nhan Gia giận dữ nhìn bóng lưng một nhà bốn người hạnh phúc, ném hai cây kẹo đường ở trong tay, đang muốn xoay người rời đi.
"Tiểu thư, chỗ này không thể ném đồ lung tung." Giọng nói lạnh nhạt vang lên, bảo vệ môi trường lộ ra hàm răng trắng sáng, anh đưa lên một tờ giấy phạt, "Tùy tiện ném đồ lung tung, phạt một trăm."
"Anh ——" Nhan Gia đang muốn nổi giận.
"Camera!" Bảo vệ môi trường chỉ chỉ đỉnh đầu.
Nhan Gia bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lấy ra một tờ tiền một trăm từ trong túi vải.
.......... .
Tôm hùm nhỏ cay được bưng lên bàn, đầy một tô lớn, thấy vậy ánh mắt của hai tiểu quỷ trở nên sáng lên.
"Oa, tôm hùm nhỏ cay rất ngon."
"Thơm quá, mỹ vị nhân gian nha!"
"Ăn từ từ, cẩn thận nước canh bắn vào mắt sẽ rất phiền toái." Ninh Noãn Dương tỉ mỉ đeo khăn ăn cho hai tiểu quỷ, tránh làm dơ quần áo.
Tôm hùm nhỏ ăn rất ngon, chỉ là bóc vỏ rất phiền.
Hai tiểu quỷ không biết bóc vỏ, gấp đến nỗi không biết làm sao mới tốt! Ánh mắt của bọn họ nhìn thẳng vào thịt tôm trắng noãn đã bóc vỏ xong trong cái dĩa trước mặt Đỗ Ngự Đình, dáng vẻ rất ngon miệng!
"Ba!" Hai người cùng nhau mở miệng, ngọt ngào kêu lên.
"Ừ." Đỗ Ngự Đình không ngẩng đầu, tiếp tục bóc vỏ tôm, đến khi trong cái dĩa xếp thành núi nhỏ, lúc này anh mới chậm rãi đẩy cái dĩa tới trước mặt Ninh Noãn Dương, lại tỉ mỉ múc một chén canh đặt trước mặt cô, dặn dò: "Em ngoan ngoãn ăn là được rồi, anh sẽ bóc vỏ."
"Con cũng biết cái này là cho mẹ!" Đỗ Vũ Sa phồng má, khẽ thầm thì.
"Chúng ta vẫn là tự làm tự hưởng!" Đỗ Thần Duệ quen tay lấy một con tôm hùm nhỏ trong tô, tự tay bóc vỏ.
Nhan Gia giận đến nghiến răng, cô ta còn tưởng Đỗ Ngự Đình bóc vỏ cho hai tiểu quỷ, nhưng không nghĩ tới ngay cả con trai con gái anh cũng không thèm nhìn tới, trực tiếp đưa toàn bộ số tôm tới trước mặt Ninh Noãn Dương. Cô ta lại thay đổi suy nghĩ, nhanh trí: "Tiểu Duệ, Tiểu Đậu Sa, dì giúp các con bóc vỏ tôm, có được không?"
"Có thật không?" Ánh mắt của Đỗ Vũ Sa sáng lên, bỗng nhiên lại trở nên ảm đạm, trong mắt của bé cất giấu vẻ gian xảo, "Có phải quá phiền cho dì rồi không?"
Đỗ Thần Duệ cũng mở miệng nói: "Sa Sa, không thể làm phiền dì Nhan, dì không phải là mẹ của chúng ta, làm sao có thể làm phiền dì ấy!" Hai tiểu quỷ cùng nhau trao đổi ánh mắt, ý nghĩa trong mắt chỉ có bọn họ mới hiểu.
Tiểu Duệ, thật sự không muốn dì ấy bóc vỏ tôm cho chúng ta sao?
Ngu ngốc, làm sao không muốn, tự mình làm rất phiền phức.
Em không thích dì ấy.
Anh cũng không thích.
Hai tiểu quỷ khách khí như vậy, Nhan Gia vội vàng cười nói: "Tiểu Duệ và Tiểu Đậu Sa quá khách khí, dì cũng không phải là người ngoài, không sao đâu!" Thật tốt quá, xem ra chỉ có thể xuống tay từ chỗ của hai tiểu quỷ này, thu phục hai tiểu quỷ này trước rồi hãy nói.
"Vậy cám ơn dì Nhan."
"Haha, Tiểu Duệ và Tiểu Đậu Sa thật ngoan." Nhan Gia giả vờ cười, cầm một con tôm hùm từ trong tô, bắt đầu bóc vỏ. Trên tay cô đeo nhẫn kim cương mới mua, móng tay cũng mới làm, bóc vỏ tôm bằng móng tay rất bất tiện, cô ta hơi cau mày, cẩn thận bóc vỏ, chỉ sợ không cẩn thận làm gãy móng tay, hoặc là làm dơ nhẫn kim cương.
"Dì, dì nhanh lên một chút, con rất muốn ăn!" Đỗ Vũ Sa nhìn chằm chằm tôm hùm trong tay của Nhan Gia, thúc giục.
"Sa Sa, đừng có giục dì Nhan, có thể là dì Nhan không thể làm chuyện này!" Lời nói của Đỗ Thần Duệ như là đang bảo vệ Nhan Gia.
Nhưng mà Đỗ Vũ Sa lại vội vàng nói: "Vậy à, nếu như mẹ bóc vỏ giúp chúng ta nhất định sẽ rất nhanh, mẹ có thể làm."
Có thể làm?
Nhan Gia dĩ nhiên là không chịu nỗi khi có người nói cô ta không thể làm, nhất là hai tiểu quỷ này, hơn nữa hai tiểu quỷ này là con trai và con gái của Đỗ Ngự Đình."Tiểu Đậu Sa, dì cũng có thể làm, dì sẽ bóc vỏ nhanh một chút, cho con ăn!" Trong lòng cô ta quýnh lên, cũng không để ý đến móng tay mới làm, chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, giải quyết hai tiểu quỷ trước mắt trước rồi hãy nói.
"Răng rắc ——" Đầu ngón tay ngừng lại, móng tay thật dài rơi xuống.
"A ——" Nhan Gia hoảng sợ đứng dậy, rút ra ngón tay từ trong vỏ tôm, nửa cái móng tay thật dài bấm vào trong vỏ tôm, "Móng tay của tôi!" Cô ta đau lòng kêu thảm, đây là móng tay thật vất vả cô ta mới để được!
"Thật đói, quả nhiên dì không thể làm bằng mẹ!" Đỗ Vũ Sa thở dài.
"Không sao, không sao, dì sẽ bóc vỏ cho con." Nhan Gia kìm nén trái tim đau đớn, lại cầm một con tôm hùm.
"Phốc ——"
Nước canh cay nồng bắn ra từ trong vỏ tôm, bay thẳng đến mặt và quần áo của Nhan Gia.
"A ——"
Lần này, tiếng kêu của Nhan Gia lớn hơn, nhảy ra xa hơn.
"Haha!" Hai tiểu quỷ không chút nể tình cười nhạo.
Vợ chồng vô lương ngồi đối diện, chỉ biết mình ăn tới vui vẻ, liên tục nói lời yêu thương, hoàn toàn mặc kệ đôi trai gái đang làm xằng làm bậy như thế nào.
← Ch. 123 | Ch. 125 → |