← Ch.121 | Ch.123 → |
Bận rộn trong phòng bếp suốt ba tiếng đồng hồ, sau khi bụng của hai đứa trẻ đã kêu ùng ục nhiều lần, cuối cùng Ninh Noãn Dương cũng bưng thức ăn lên bàn.
Bắp nướng, cá rán cà chua, canh gà, đậu hủ, bốn món ăn đơn giản như vậy, cô lại bận rộn tận ba tiếng đồng hồ.
Bốn chén cơm trắng được để lên bàn, ứng với yêu cầu của hai tiểu quỷ, Đỗ Ngự Đình cố ý đi mua một bốn chén đũa gia đình, mỗi cái chén đều có hình vẽ phù hợp, có ba, mẹ, anh trai, em gái.
Đỗ Thần Duệ chơi đùa trong tay, cười tới miệng chưa từng khép lại, bé có mẹ, hơn nữa ba cũng thích bé. Thậm chí ba còn mua cho bé một con người máy biến hình, thật ra thì loại người máy như vậy, bé đã không chơi từ lâu, nhưng mà bởi vì người máy là do ba mua cho, bé lại yêu thích không buông tay.
"Ăn cơm thôi!" Nụ cười đã lâu không thấy lại xuất hiện trên mặt của Đỗ Ngự Đình, đã lâu rồi phòng bếp của Đỗ gia không có náo nhiệt như vậy.
"Bắt đầu-----" Ninh Noãn Dương hét lên, ba cha con cầm đôi đũa, giành nhau ở trên bàn.
Chỉ có Đỗ Ngự Đình và Đỗ Thần Duệ là thật sự vui vẻ ăn, Đỗ Vũ Sa chẳng qua chỉ là vui vẻ tranh giành, thật ra thì không có ăn món ăn, món ăn của mẹ làm, thật sự không thể ăn, điểm này bé đã lĩnh ngộ đầy đủ, "Ba, ăn ngon không?" Bé đồng tình nhìn ba đang ăn như hổ đói, dáng vẻ của ba hình như là rất đói, món đậu hủ kia hoàn toàn không có muối, có lẽ ba thích ăn món ăn không có mùi vị.
"Ăn rất ngon!" Đỗ Ngự Đình ăn từng ngụm cơm, lại gắp một khối đậu hủ bỏ vào miệng. Cho dù là món ăn đơn giản như vậy, cũng hơn cả sơn hào hải vị, bởi vì những món ăn này đều là do cô làm, đều là do cô tự tay làm.
"Ba thật đáng thương." Đỗ Vũ Sa khẽ thì thầm, suy yếu ăn cơm. Nhất định là ba sợ cái tát của mẹ, cho nên mới nhắm mắt khen ngợi những món ăn này.
Ba quá kém rồi!
"Thật sự là ăn rất ngon!" Không chỉ có Đỗ Ngự Đình, ngay cả Đỗ Thần Duệ cũng ăn đến ngon miệng, từ trước tới nay bé ăn không nhiều lắm, nhưng mà hôm nay lại ăn đến hai chén cơm, còn ăn rất nhiều món ăn, "Mẹ, sau này mỗi ngày mẹ đều nấu cơm cho con ăn, có được không?" Bé chớp mắt, đáng thương nhìn mẹ của mình.
Mỗi ngày đều ăn cơm của mẹ làm, mỗi ngày bé đều có thể khoe khoang với những người bạn nhỏ khác trong nhà trẻ.
Ninh Noãn Dương còn chưa trả lời, liền nghe Đỗ Ngự Đình nói: "Không được, trong nhà có đầu bếp." Tiểu tử thúi này, lại dám kêu vợ của anh nấu cơm, ngứa mông rồi phải không?
Đỗ Thần Duệ không nói gì thêm, nụ cười trên mặt cũng từ từ biến mất, "Dạ, con biết rồi."
"Đỗ — Ngự — Đình ——" Nhìn thấy con trai chịu ủy khuất, mặt của Ninh Noãn Dương liền biến sắc, cắn răng nghiến lợi nhìn Đỗ Ngự Đình, tay trực tiếp nhéo lỗ tai của anh, "Ai cho anh bắt nạt con của em?" Khoảng thời gian cô không có ở đây, con trai đáng thương của cô không biết đã chịu bao nhiêu ủy khuất.
"Ui da —— Anh không có, không có." Đỗ Ngự Đình bị nhéo lỗ tai, đau đến hét lên: "Noãn Noãn, buông tay, mau buông tay." Anh không sợ mất mặt trước mặt của bọn nhỏ, chỉ sợ cô tức giận không tốt cho thân thể.
"Hừ ——" Ninh Noãn Dương buông tay, lấy đi toàn bộ thức ăn trước mặt của Đỗ Ngự Đình, tức giận nói: "Người bắt nạt con trai của em, không cho người đó ăn thức ăn em làm."
Đỗ Ngự Đình dở khóc dở cười nhìn cái bàn trống rỗng trước mặt mình, khẩn cầu: "Noãn Noãn, anh sai rồi, đừng tức giận, sau này anh sẽ sửa đổi."
"Hừ ——"
"Noãn Noãn!"
Hai đứa trẻ nhìn tình hình chiến đấu của ba mẹ, cùng nhau thảo luận.
"Sa Sa, hình như ba rất sợ mẹ! Mẹ thật giỏi." Đỗ Thần Duệ mở to miệng nhìn bộ dáng oai phong lẫm liệt của mẹ, ba hoàn toàn không dám cãi lại đó!
"Ai ——" Đỗ Vũ Sa thở dài, "Sỉ nhục, sự sỉ nhục của người đàn ông, cư nhiên lại sợ vợ như vậy." Phải lạnh lùng và đẹp trai giống cậu mới đúng! Nhưng mà, nghĩ lại, hình như cậu chưa có vợ, cũng chưa có con, ôi!
"Ba rất thích mẹ, ba luôn cười với mẹ." Đỗ Thần Duệ nâng cằm suy nghĩ, rõ ràng bình thường ba hoàn toàn không cười, lúc mẹ tức giận, ba còn lộ ra vẻ mặt tươi cười, dáng vẻ tức giận của mẹ có gì đáng cười sao?
"Tiểu Duệ, sau này anh đừng tìm vợ giống vậy!" Đỗ Vũ Sa cảm nhận được hình tượng của ba từ hạng nhất rớt xuống hạng năm, không đủ men. Cậu rất men, ba Lục mặc dù dịu dàng, nhưng cũng đủ men.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho hai đứa trẻ, Ninh Noãn Dương đứng trong căn phòng cô đã từng ở qua, vuốt ve mỗi một chỗ.
Cái bàn, rèm cửa sổ, tủ treo quần áo, giường, đều rất quen thuộc với cô.
"Nơi này đều là do anh tự tay quét dọn." Cánh tay thật dài ôm lấy cô từ phía sau, ôm rất chặt, giọng nói của anh hơi khàn khàn, trên mặt đều là vẻ đau lòng, "Khi đó, anh cho là em đã mất, anh rất muốn đi theo em, nhưng mà sau khi Tiểu Duệ khóc, anh biết, anh không thể đi, nếu như anh đi, Tiểu Duệ sẽ trở thành cô nhi. Con của chúng ta trở thành cô nhi, em nhất định sẽ không tha thứ cho anh."
Cho nên anh sống một cách vô tri vô giác, giống như cái xác không hồn, trong cuộc đời này ngoại trừ công việc, cũng không còn gì sót lại. Ngay cả con trai, anh cũng rất ít khi quan tâm.
Sau khi Noãn Noãn rời đi được một năm, anh bởi vì uất ức quá độ, thương tâm quá độ, từng cố gắng tự tử nhiều lần, đều bị phát hiện và cứu lại. Anh ở trong viện điều dưỡng suốt hai năm, ở cùng với đám bệnh nhân tâm thần. Sau này dựa vào ý chí ngoan cường, lúc này mới cố gắng tới bây giờ.
"Thật xin lỗi, em trở về muộn rồi!" Ninh Noãn Dương đau lòng xoay người, nếu như cô trở về sớm một chút, thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy, "Anh trai rất tức giận, hơn nữa ba của em cũng hy vọng em ở bên cạnh ba nhiều một chút." Lãnh Nhiên vẫn cho rằng là Đỗ Ngự Đình không chăm sóc tốt cho Noãn Noãn, mới để cho Noãn Noãn gặp tai nạn xe cộ.
Về công và về tư, trong suy nghĩ của Lãnh Nhiên người em rể tốt nhất vẫn là Lục Tử Viễn, anh luôn cho rằng Lục Tử Viễn có thể chăm sóc tốt cho Ninh Noãn Dương, chỉ tiếc là anh dùng tất cả biện pháp, cũng không thể nào khôi phục trí nhớ cho Ninh Noãn Dương.
"Không muộn, không muộn." Anh lắc đầu, kích động đến rơi nước mắt, "Chỉ cần em trở lại là tốt rồi." Chỉ cần cô trở lại, bất kể lúc nào đều không trễ.
"Noãn Noãn, đừng rời khỏi anh." Nếu như chuyện như vậy, xảy ra lần nữa, anh nhất định sẽ hỏng mất, có lẽ anh sẽ không còn cách nào cố gắng lại.
"Anh không chăm sóc tốt cho Tiểu Duệ." Ninh Noãn Dương bỉu môi, ngón tay đâm vào lồng ngực khỏe mạnh của anh, bất mãn tố cáo, "Anh để cho con trai bị các bạn nhỏ khác cười nhạo, bị các bạn nhỏ bắt nạt."
"Anh biết, là do anh không chăm sóc tốt cho con trai, là anh mắc nợ nó." Đỗ Ngự Đình áy náy gật đầu, tự trách: "Anh không phải là một người ba tốt, anh làm cho em thất vọng rồi." Đối với Tiểu Duệ, trong lòng anh đều tràn đầy áy náy, năm đó bởi vì Noãn Noãn rời đi, anh không còn hy vọng, nếu không phải lo lắng Tiểu Duệ sẽ trở thành cô nhi, anh chắc chắn sẽ bất chấp đi theo cô.
Anh đã cố gắng, nhưng không có cách nào đối mặt với con trai. Mỗi lần thấy Tiểu Duệ, trong lòng của anh sẽ đau đớn hơn. Anh thật sự là sợ con trai sẽ hỏi anh muốn mẹ, anh không biết nên nói thế nào.
"Noãn Noãn, đừng rời khỏi anh. Anh nhất định sẽ đền bù cho Tiểu Duệ, đền bù cho Sa Sa." Anh ôm chặt cô, hôn từng cái lên trán của cô, ánh mắt của cô, mũi của cô, thấy cô không phản kháng, anh yên tâm hôn lên môi của cô.
Giống như là mồi dẫn lửa, nụ hôn này đốt tất cả tư niệm của bọn họ, tất cả nhớ thương.
Anh khom lưng ôm lấy cô, đi về cái giường quen thuộc của bọn họ.
"Khăn trải giường đều là do anh tự tay giặt." Anh khẽ nói ở bên tai cô, giọng nói dịu dàng triền miên.
Ninh Noãn Dương cười ngọt ngào, ngón tay vuốt ve khăn trải giường, khẽ cười nói: "Vậy sau này khăn trải giường sẽ giao cho anh giặt."
Đỗ Ngự Đình sửng sốt, đồng ý nói: "Được!"
Tay của anh, không an phận sờ soạng khóa kéo của âu phục trên người cô, ngón tay chạm vào sống lưng của cô. Đầu ngón tay trong nháy mắt liền nóng lên, anh hưng phấn đến nỗi con ngươi bỗng nhiên phóng đại.
"Chúng ta có thêm một bảo bảo có được không? Lần này chúng ta sẽ cùng nhau nhìn nó lớn lên."
"Không được, chúng ta đã có Tiểu Duệ và Sa Sa."
"Nhưng mà anh muốn, anh muốn một bảo bảo xinh đẹp giống như em." Môi của anh phác họa đường nét trên khuôn mặt cô.
"Vậy anh sinh đi."
"Tiểu bại hoại, dám chọc anh."
Trên mặt đất, quần áo rơi đầy đất, không khí trong phòng trở nên mập mờ, triền miên.
"Mẹ ——"
Cửa chưa đóng kỹ bỗng nhiên bị mở ra.
Hai người đang trong trạng thái bị dọa sợ hết hồn, Đỗ Ngự Đình vội vàng kéo chăn đắp lên người của hai người.
Hai cái đầu nho nhỏ chen vào cửa.
"Mẹ, con muốn ngủ với mẹ." Đỗ Vũ Sa đứng ở cửa, chớp mắt.
"Con cũng muốn ngủ với mẹ." Đỗ Thần Duệ cũng nói theo.
Sắc mặt của Đỗ Ngự Đình tái xanh, cắn răng nghiến lợi nhìn hai tiểu quỷ đang ló đầu ở cửa, thật vất vả mới có một ngày như vậy, cư nhiên lại bị hai tiểu quỷ này phá hỏng, chuyện này tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.
"Mau dậy đi, bọn nó sẽ nhìn thấy." Ninh Noãn Dương ngượng ngùng đưa tay đẩy người đàn ông đang đè lên người mình, khuôn mặt nóng lên.
"Không dậy." Đỗ Ngự Đình hoàn toàn bất động, còn cúi đầu hôn một cái lên mặt cô, híp mắt nhìn hai tiểu quỷ đang đứng ở cửa, nói: "Bây giờ các con có hai lựa chọn, một là vội vàng ngoan ngoãn quay về phòng ngủ, hai là đứng ở đây một đêm."
Nói giỡn, cơ hội tốt như vậy, anh làm sao có thể để cho hai tiểu quỷ này phá hỏng, nếu không anh sẽ cho người đưa hai tiểu quỷ này tới chỗ của Mộ Ngưng Tử chơi một chút, vừa đúng lúc anh có thể hạnh phúc với Noãn Noãn.
"Không muốn." Hai tiểu quỷ cùng nhau lắc đầu, nói: "Bọn con muốn mẹ, bọn con muốn ngủ với mẹ."
"Không được." Sắc mặt của Đỗ Ngự Đình nhất thời u ám, "Mẹ rất bận." Bận ở cùng ba của các con, ba cũng muốn ngủ với mẹ!
"Không được! Sẽ phải ngủ với mẹ." Hai tiểu quỷ cùng nhau hét lên, không có ý lùi bước.
"Đều vội vàng quay về phòng ngủ, ngày mai đưa bọn con đi ăn thịt cua." Đỗ Ngự Đình nghiêm túc nói điều kiện với con trai con gái, cánh tay dưới chăn sờ soạng lung tung.
"Ừ......" Ninh Noãn Dương khẽ kêu rên, trên mặt đỏ đến gần như rỉ máu, cô khẽ nói: "Tay của anh, mau lấy ra."
"Không muốn." Đỗ Ngự Đình mập mờ nháy mắt, anh quay đầu nhìn hai tiểu quỷ đứng ở cửa: "Nhanh chóng quay về phòng ngủ, cuối tuần này đưa bọn con tới khu vui chơi."
"Thật không?" Ánh mắt của hai tiểu quỷ nhất thời sáng lên, xoay người rời đi, "Ngủ thôi, khu vui chơi."
"Cuối cùng cũng đi." Đỗ Ngự Đình thở phào, đè công tắc ở đầu giường, đóng chặt cửa, lần này, ai cũng đừng nghĩ tới quấy rầy anh.
← Ch. 121 | Ch. 123 → |