Vay nóng Tinvay

Truyện:Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu - Chương 118

Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu
Hiện có 130 chương (chưa hoàn)
Chương 118
0.00
(0 votes)


Chương (1-130 )

Siêu sale Shopee


Không khí lạnh bao trùm toàn thân, tim cũng lạnh, máu cũng lạnh.

Mấy chữ trên phòng phẫu thuật, đỏ đến chói mắt.

Nếu như có thể, anh hy vọng có thể thay cô nằm ở bên trong, thay cô chịu tội.

Cửa đang đóng, ngăn cản mùi máu tanh ở trong phòng, nhưng mà trong mũi của anh, vẫn còn mùi máu tanh như cũ, hơn nữa còn rất nồng nặc.

"Noãn Noãn, em sẽ không sao đâu." Đỗ Ngự Đình núp ở góc tường, sau lưng dán chặt vào vách tường lạnh như băng, thân thể khẽ run.

Lần này, anh thật sự rất sợ.

Sợ cánh cửa này không chỉ ngăn cách một khoảng cách nhỏ, mà là sống và.... .

Anh đột nhiên lắc đầu, không dám nghĩ tới chữ kia.

"Đã xảy ra chuyện gì?" An Dật Cảnh vội vàng chạy tới từ đầu hàng lang bên kia, anh đang ở trên máy bay thì nhận được điện thoại của vệ sĩ. Mấy người còn lại cũng đang ở nước ngoài, không về kịp. Anh đẩy xuống tất cả thông báo, lúc này mới chạy tới đây.

"Noãn Noãn, Noãn Noãn cô ấy......" Đỗ Ngự Đình ngẩng đầu, trong mắt vẫn chưa tỉnh hồn, giờ phút này anh rất yếu ớt, rất mong manh.

Sự rèn luyện khó khăn đã chịu đựng trước kia, so với lúc này, hoàn toàn không tính là gì.

"Không sao đâu." Khóe miệng của An Dật Cảnh miễn cưỡng kéo lên một nụ cười, nhưng khi nhìn vẻ mặt của Đỗ Ngự Đình, đáy lòng của anh lại trở nên cực kỳ bất an.

Vẻ mặt của Đỗ Ngự Đình, mang theo sự sợ hãi, bất an, và tuyệt vọng, nếu như không phải tình hình của Noãn Noãn không tốt lắm, anh chắc chắn sẽ không lộ ra vẻ mặt này. Chẳng lẽ, tình hình của Noãn Noãn......

Không, sẽ không. An Dật Cảnh lắc đầu, dựa vào Đỗ Ngự Đình ngồi xổm xuống, nụ cười cuối cùng cũng không cách nào xuất hiện trên khuôn mặt, từng chút từng chút phai nhạt đi.

"Ào-----"

Cửa phòng cấp cứu mở ra.

"Bác sĩ, cô ấy không sao rồi có đúng không?" Đỗ Ngự Đình xông lên, "Cô ấy không sao rồi có đúng không?" Bước chân của anh hoàn toàn rối loạn, lời nói tới khóe miệng cũng không biết nên nói cái gì.

"Đỗ tiên sinh, phiền anh nhanh chóng thông báo cho người nhà của bệnh nhân, bệnh nhân mất máu nghiêm trọng, cần bổ sung máu, nhưng mà bây giờ bệnh viện không có loại máu này." Giọng nói của bác sĩ hơi hoảng hốt, giống như là rất khẩn cấp.

"Dùng của tôi, lấy máu của tôi cho cô ấy, lấy toàn bộ máu của tôi cho cô ấy." Đỗ Ngự Đình hoảng loạn vén ống tay áo, đưa cánh tay đến trước mặt bác sĩ, thấy bác sĩ bất động, anh hét lên: "Nhanh lên, rút máu của tôi, rút toàn bộ đi!"

"Đỗ tiên sinh, bệnh nhân cần máu RH âm tính."

"Đình, nhanh chóng thông báo cho người nhà của Noãn Noãn, máu của cậu không có ích gì." An Dật Cảnh vẫn còn lý trí, anh hét với Đỗ Ngự Đình: "Nếu như cậu không muốn em ấy chết, thì nhanh chóng thông báo cho người nhà của em ấy."

"Người nhà, thông báo cho người nhà." Lúc này Đỗ Ngự Đình mới bỗng nhiên hiểu ra, lấy ra điện thoại, sau khi tìm kiếm lung tung trên điện thoại một lúc, điện thoại trong tay chán nản rơi xuống đất, anh nặng nề dựa vào vách tường, lẩm bẩm: "Không có người nhà, không có người nhà rồi.... ."

Vợ chồng Lăng Gia Sơn chết trong tai nạn xe cộ đêm đó, ngày đó Lăng Vận Thành xách theo rương tiền đi ra khỏi Đỗ trạch, không bao lâu, bị người phát hiện, hai vợ chồng đã bị giết chết ở ven đường, tiền mặt ở trên người cũng không có bị cướp đi.

Không còn ai có thể cứu Noãn Noãn!

"Dùng máu của tôi, có được không?" Đỗ Ngự Đình thất thần nhìn bác sĩ, cầu xin: "Dùng máu của tôi đi cứu cô ấy, có được không?"

Anh có thể dùng toàn bộ máu của anh để cứu cô.

Bác sĩ tiếc nuối lắc đầu: "Nếu như không bổ sung máu kịp thời, sẽ rất khó để phẫu thuật tiếp, bệnh nhân kia.... ."

"Không được phép nói những lời như vậy, không được nói, cứu sống cô ấy, nhà, xe, tiền, còn có công ty, tôi cũng có thể cho các người." Đỗ Ngự Đình gần như điên cuồng nắm lấy cổ áo của bác sĩ hét lên: "Nếu như không cứu sống cô ấy, các người chờ chôn theo cô ấy đi!"

Anh không muốn nghe những lời như vậy, sẽ không sao đâu.

"Nhanh lên, bên này.... ."

Đầu hàng lang kia, tiếng bước chân và tiếng gọi ầm ĩ vội vã vang lên.

An Dật Cảnh ngẩng đầu, lại nhìn thấy hai bóng người đang chạy tới đây, "Lãnh Nhiên?"

Nghe vậy, Đỗ Ngự Đình ngẩng đầu, trong mắt lại dấy lên hy vọng.

"Cô ấy thế nào rồi?" Lãnh Nhiên chạy tới, theo sau anh là Lục Tử Viễn đang lòng như lửa đốt.

"Bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần truyền máu gấp, nhưng mà bây giờ không có máu thích hợp để bổ sung." Bác sĩ đơn giản nói rõ tình hình của Ninh Noãn Dương.

"Tôi và A Viễn đi vào." Lãnh Nhiên bước nhanh vào phòng phẫu thuật.

"Lãnh Nhiên-----" Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên lên tiếng, "Xin anh nhất định phải cứu sống cô ấy."

Lãnh Nhiên xoay người, vẻ mặt lạnh như băng nhìn Đỗ Ngự Đình, bỗng nhiên bước tới, "Khốn khiếp-----" Quả đấm của anh, hung hăng đánh vào mặt của Đỗ Ngự Đình, "Chờ tôi ra ngoài sẽ tính sổ với anh."

Cửa phòng phẫu thuật lần nữa đóng lại.

Đỗ Ngự Đình không tuyệt vọng như trước nữa, nhiệt độ từ từ tăng lên.

Lãnh Nhiên đã tới, không có anh ta sẽ không thể cứu sống người, Noãn Noãn sẽ không sao.

Anh bỗng nhiên phát hiện, giờ phút này, ngay cả Lục Tử Viễn cũng không chướng mắt như vậy, chỉ cần có thể cứu cô, những thứ trước kia, anh đều bằng lòng nói hết mọi thứ với cô.

Giờ phút này, không có gì quan trọng hơn cô. Anh có thể buông bỏ mọi thứ, chỉ cần cô ở bên cạnh anh.

Lặng lẽ đau khổ, chờ đợi, đi loanh quanh trước cửa không biết bao nhiêu lần.

Anh yên lặng đếm nhịp tim của mình, đếm đến nỗi không nhớ là đếm đến số bao nhiêu.

Nhưng mà, bên trong phòng phẫu thuật không có động tĩnh gì.

Nhưng mà, Lãnh Nhiên đi vào, anh lại cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Không sao đâu, anh chưa bao giờ tin quỷ thần, giờ phút này, anh hy vọng rằng thật sự có một nơi gọi là thiên đường, thật sự là có Chúa. Chỉ cần có thể trả lại cô bình yên vô sự cho anh, anh bằng lòng trao đổi tất cả mọi thứ.

"Ào-----"

Cửa phòng phẫu thuật lại mở ra.

Người đi ra ngoài là Lãnh Nhiên, anh đeo khẩu trang màu trắng, sắc mặt không tốt như lúc đi vào, anh tháo khẩu trang, nói: "Có muốn con hay không?"

"Con?" Đỗ Ngự Đình sửng sốt, rồi lại hoàn toàn tỉnh ngộ, vội vàng hỏi: "Noãn Noãn đâu? Tôi không muốn con, tôi muốn Noãn Noãn!" Chỉ cần cô khỏe mạnh, không có con cũng không sao. Bọn họ còn trẻ, sau này còn có thể có rất nhiều con.

Con, anh có thể không cần, cả đời này không có cũng không sao.

"Không liên quan tới người lớn, tôi chỉ hỏi anh có muốn con hay không?" Không để ý tới sự vội vàng trong mắt của Đỗ Ngự Đình, sắc mặt của Lãnh Nhiên tái nhợt nắm khẩu trang ở trong tay, tay hơi run rẩy.

"Oa------" Bên kia cánh cửa, trong phòng phẫu thuật truyền đến tiếng khóc chào đời của đứa trẻ.

Sắc mặt của Lãnh Nhiên cả kinh, lại thấy cửa phòng phẫu thuật lại mở ra.

Y tá nhỏ mặc một thân màu hồng ôm đứa trẻ được bọc trong cái chăn thật dày đi ra từ phòng phẫu thuật, cô cẩn thận ôm đứa trẻ đang khóc, sắc mặt vui vẻ nhìn Đỗ Ngự Đình: "Đỗ tiên sinh, chúc mừng, là một tiểu thiếu gia." Y tá nhỏ len lén nhìn khuôn mặt ưu tú của Đỗ Ngự Đình, lại nhìn đứa trẻ trong tay mình, quả nhiên là ba con, hai mươi năm sau, đứa trẻ trong tay lúc lớn lên sẽ trở nên người đàn ông mê người giống như Đỗ thiếu!

"Bảo bảo con của anh đấy!" Lãnh Nhiên cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng của y tá nhỏ, ý bảo cô giao đứa trẻ cho Đỗ Ngự Đình.

Đỗ Ngự Đình chậm rãi nhận lấy, không có ý quan tâm đến khuôn mặt khóc đến đỏ bừng của đứa trẻ, lại hỏi: "Noãn Noãn đâu?"

Đứa trẻ trong ngực bởi vì sinh non, bộ dạng đặc biệt nhỏ nhắn, ôm trong tay nhẹ như lông chim.

Sắc mặt của y tá nhỏ có chút khó xử, ngẩng đầu nhìn Lãnh Nhiên.

Lãnh Nhiên nhìn ánh mắt của Đỗ Ngự Đình, nói từng câu từng chữ: "Ninh Noãn Dương mất máu quá nhiều, dồn hết sức sinh ra đứa con trai này, bây giờ đang làm lần cấp cứu cuối cùng."

Cấp cứu cuối cùng?

Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên mở to mắt, bước chân lảo đảo lui về phía sau hai bước, anh nhìn đứa trẻ trong ngực, bỗng nhiên lắc đầu: "Tôi không muốn nó, tôi không muốn nó, tôi muốn Noãn Noãn, Noãn Noãn.... ." Anh nhìn chằm chằm đứa trẻ đang khóc ở trong tay, kinh hãi buông tay ra.

Đứa trẻ được bọc trong cái chăn thật dày không kịp đề phòng rơi xuống đất.

"Cẩn thận-----"

"Cẩn thận-----"

Hai bóng dáng cùng nhau bước tới đỡ lấy.

Lãnh Nhiên đã tới chậm một bước, An Dật Cảnh ở mấy giây cuối cùng, thành công tiếp nhận đứa trẻ đang khóc, "Đừng khóc, đừng khóc, bảo bảo ngoan-----" Anh luống cuống tay chân vỗ đứa trẻ, hoàn toàn không biết nên dỗ bảo bảo thế nào mới không khóc.

"Anh trả Noãn Noãn lại cho tôi, có được không?" Đỗ Ngự Đình bình tĩnh nhìn Lãnh Nhiên, giọng nói khàn khàn: "Tôi không muốn nó, tôi không muốn nó, tôi đổi nó với anh, tôi chỉ cần Noãn Noãn, chỉ cần Noãn Noãn."

Anh nhìn đứa trẻ đang được An Dật Cảnh ôm giống như nhìn quái vật, tránh ra xa.

"Mặc kệ anh có muốn hay không, nó cũng là con của anh, nó đã được sinh ra, nếu như anh không muốn, thì tặng nó cho người khác đi!" Lãnh Nhiên khẽ nói, vẻ mặt nhìn qua hết sức mệt mỏi.

"Ào-----"

Lần này tiếng mở cửa rất gấp, rất hoảng.

Vệ sĩ đứng ở cửa, vẻ mặt hoảng hốt nhìn khuôn mặt suy sụp của Đỗ Ngự Đình, lại nhìn Lãnh Nhiên, mở miệng, cuối cùng cũng không nói gì, chẳng qua là hốc mắt ửng đỏ nhìn phòng phẫu thuật.

Lãnh Nhiên gật đầu, vỗ vai của Đỗ Ngự Đình: "Đi thăm cô ấy một chút, có lẽ cô ấy còn có lời muốn nói với anh."

Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc lắc đầu lui về sau, "Tôi không vào, tôi sẽ chờ cô ấy ở bên ngoài." Anh khẽ cười nói: "Tôi chờ cô ấy ở bên ngoài, chờ cô ấy khỏe lại."

Cô sẽ khỏe lại, tại sao anh phải đi vào?

Nếu như cô có lời muốn nói, vậy thì nhanh chóng khỏe lại, anh sẽ không đi vào, sẽ không.

"Đợi cô ấy tỉnh lại, nhất định sẽ đói bụng." Đỗ Ngự Đình lẩm bẩm, nhặt lên điện thoại ở dưới đất, bấm điện thoại: "Thím Trương, nhanh chóng chuẩn bị cơm, tôi và thiếu phu nhân sẽ trở về ăn tối, nhớ món ăn không được quá cay."

Cúp điện thoại, anh lại bấm một số điện thoại khác, "Tiểu Giang, cậu đi mua canh cá viên Phúc Ký, nhớ ít dầu ớt."

Cô rất thích ăn cá viên, cô thích uống nước canh như vậy, nhưng mà cô không thể ăn quá cay, cho nên mỗi lần anh đều lén dặn Tiểu Giang nói với chủ quán bỏ ít một chút, chẳng qua là ít một chút, cô sẽ không phát hiện.

Còn có mứt quả, cô thích ăn, anh cố ý học làm.

Đúng vậy, anh tự tay làm cho cô ăn, cô nhất định sẽ thích.

"Tôi phải trở về, trở về làm điểm tâm cho cô ấy." Trên mặt vẫn mỉm cười hạnh phúc, Đỗ Ngự Đình xoay người, "Tôi phải đi về."

"Đình-----" An Dật Cảnh ôm đứa trẻ, không yên tâm nhìn Đỗ Ngự Đình.

"A Dật, tại sao cậu lại ở đây? Cậu có bảo bảo lúc nào? Tại sao không nói với tôi?" Đỗ Ngự Đình nặng nề đấm một cái lên vai của An Dật Cảnh, cười nói: "Phim mới của cậu không phải là mời Noãn Noãn hát ca khúc chủ đề sao? Cô ấy đâu? Có phải còn chưa thu âm xong hay không? Tớ đi đón cô ấy, đúng vậy, đi đón cô ấy trước."

"Đình------" An Dật Cảnh lo lắng nhìn anh.

Đỗ Ngự Đình hoàn toàn hồn nhiên, vẫn cười như cũ: "Tớ muốn đi đón cô ấy, đến muộn cô ấy sẽ tức giận." Sắc mặt của anh vui vẻ, đi tới cuối hành lang.

Đi đón Noãn Noãn trước, anh còn phải đi mua một ly trà ô mai mà cô thích, cô sẽ rất vui vẻ.

Hy vọng hôm nay sẽ không kẹt xe.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-130 )