← Ch.115 | Ch.117 → |
"Không có, chú không biết, chú không biết gì cả." Sắc mặt của Lăng Vận Thành vàng vọt, đã sớm chột dạ đến xụi lơ trên mặt đất.
"Chồng ơi, chúng ta không có làm gì cả, sợ cái gì?" Hàn Tuệ đứng ra, hung hăng mở to mắt nhìn Lăng Vận Thành, cười nói: "A Viễn, mặc dù con không có cưới Y Y, nhưng mà dù sao vẫn có tình cảm, Vận Thành nhà dì là chú của Y Y, làm sao có thể hại cả nhà bọn họ được?"
"Đúng vậy, đúng vậy, chú sẽ không hại một nhà anh hai chị dâu, đứa bé Y Y kia là chú nhìn nó lớn lên." Lăng Vận Thành hoảng hốt gật đầu, trong lòng đã sớm trở nên rối loạn.
"Con muốn nghe lời nói thật." Lục Tử Viễn nói từng câu từng chữ, giọng nói lạnh lùng. Khuôn mặt vốn luôn nhu hòa cũng từ từ trở nên sắc bén, "Các người chỉ có một cơ hội."
Trong tay của anh cầm một cây súng lục màu đen, chỉa vào giữa mi tâm của Lăng Vận Thành, "Chú Lăng, nói sai rồi sẽ không còn cơ hội nữa."
"Súng, súng, súng.... ." Lăng Vận Thành nhìn thấy súng, càng run rẩy không ngừng.
"Đừng, đừng giết anh ấy." Hàn Tuệ cũng bị dọa sợ.
"Nói thật." Lục Tử Viễn lạnh lùng nói.
"Thật, nói thật, nói thật." Lăng Vận Thành gần như choáng váng, ngơ ngác lặp lại hai chữ này, run rẩy hồi lâu, bỗng nhiên xụi lơ trên sàn nhà, run rẩy nói: "Cái bảo hiểm đó, bảo hiểm của một nhà anh hai là do tôi mua, thắng xe cũng là do tôi.... . Do tôi động tay động chân."
"Là do tôi bị tiền mê hoặc đầu óc, mới làm ra chuyện như vậy, tôi không phải là người, tôi đã làm hại anh trai ruột của mình......" Đôi mắt của Lăng Vận Thành ửng đỏ, một bàn tay lại một bàn tay rơi vào mặt mình, trong lòng cực kỳ hối hận.
"Nhưng mà, tôi cũng không muốn như vậy.... . Tôi cũng không muốn.... ." Hắn khóc nức nở, thân thể mập mạp không ngừng run rẩy.
"Là do anh trai không tốt, anh ấy ép tôi. Tôi đánh bài thua năm trăm ngàn, nếu như trả không đúng thời hạn, bọn họ sẽ chặt tay chân của tôi, nhưng mà, nhưng mà tôi không có nhiều tiền như vậy. Tôi đã thương lượng với anh trai, anh ấy rất tức giận, kêu tôi tự giải quyết."
Hắn thật sự là bất đắc dĩ, suy nghĩ rất lâu, mới quyết định xuống tay.
Đêm đó, hắn ở trước mặt anh trai của mình thề non hẹn biển, dựa vào kỹ thuật sửa xe hắn học được lúc còn chơi xe, lừa lấy chìa khóa xe từ trong tay của anh trai, hắn rất quen thuộc với chiếc xe, chẳng qua là tùy tiện động một chút tay chân.
Lúc ấy hắn không bận tâm những thứ khác, chỉ là muốn, muốn lấy được số tiền bảo hiểm kia, hơn nữa thừa kế tài sản của Lăng gia, hắn có thể trả sạch khoản nợ rồi.
"Chồng, thật sự là anh sao?" Hàn Tuệ hét lên, mở to mắt, không thể tin nhìn người đàn ông ở bên cạnh mình, bỗng nhiên lắc đầu nói: "Không thể nào, lá gan của anh nhỏ như vậy, làm sao có thể hại một nhà anh hai, anh có phải là bị hù đến choáng váng rồi hay không, có phải hay không?" Bà đưa tay, tát hai cái lên mặt của Lăng Vận Thành, "Mau nói với bọn họ, không phải là do anh làm, anh sẽ không làm chuyện như vậy."
"Là tôi, là tôi, thật sự là tôi, tôi là tội nhân." Lăng Vận Thành khóc lớn, chảy nước mắt, chuyện này không còn cách nào bù đắp lại được nữa, "Tôi không nên bị tiền mê hoặc, không nên đi đánh bài."
"A Viễn, con đừng so đo với chú Lăng, ông ấy cũng không phải cố ý, con tha cho ông ấy đi." Hàn Tuệ xông lại, gắt gao nắm lấy ống tay áo của Lục Tử Viễn, cầu xin: "Con đừng giết ông ấy, Lăng gia chỉ còn lại một mình ông ấy, nếu như con giết ông ấy, Lăng gia có thể sẽ tuyệt hậu. Cho dù là ông ấy làm ra lỗi lớn hơn nữa, ông ấy cũng là chú của Y Y, con nể mặt Y Y, đừng giết ông ấy."
Sắc mặt của Lục Tử Viễn trầm xuống, nhắm mắt lại, nếu như không phải là do Lăng Vận Thành, anh và Y Y, làm sao lại đi tới bước đường này, coi như là mặt đối mặt với cô, cô cũng không nhớ ra anh.
Anh nên giết chết Lăng Vận Thành mới đúng.
Nhưng mà.... .
"Các người đi đi!" Anh nhắm mắt, không hề nhìn vợ chồng Lăng gia, anh sợ mình nhìn nữa sẽ thay đổi ý định.
"Cám ơn, cám ơn." Hàn Tuệ gật đầu, cảm động đến rơi nước mắt, đỡ Lăng Vận Thành đã hoàn toàn không còn nghe theo sai khiến đứng dậy, "Đi, chúng ta đi nhanh lên!"
"Cầm tiền đi!" Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên lên tiếng.
Vệ sĩ bước tới, nhanh chóng bỏ toàn bộ số tiền vào bên trong cái rương da, sau đó giao rương da cho Hàn Tuệ: "Đây là thứ bà nên có."
Trong mắt của Hàn Tuệ lộ ra sự mừng rỡ, do dự một lúc, lập tức cầm rương da nặng trịch, đỡ Lăng Vận Thành nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Anh để cho bọn họ mang theo tiền, anh có mục đích gì?" Lục Tử Viễn quay đầu nhìn Đỗ Ngự Đình, "Đừng nói với tôi là anh bỗng nhiên có ý tốt, tôi sẽ không tin."
Đỗ Ngự Đình cũng không phải là người lương thiện, không thể nào vô duyên vô cớ đưa cho vợ chồng Lăng gia nhiều tiền như vậy.
"Anh rất thông minh." Đỗ Ngự Đình mỉm cười gật đầu, híp mắt nhìn bóng lưng đang rời đi của vợ chồng Lăng gia, "Sau lưng của bọn họ còn có người, hơn nữa người kia biết thân phận của Noãn Noãn."
"Anh muốn dùng người của bọn họ đưa tới?"
"Tất nhiên." Đỗ Ngự Đình gật đầu.
"Anh làm như vậy sẽ hại chết bọn họ, người đó thấy trong tay của bọn họ xách theo tiền, cũng biết bọn họ đã bán đứng anh ta." Lục Tử Viễn hét lên, bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Anh muốn mượn tay người đó diệt trừ bọn họ? Còn muốn tra ra người đó?"
"Đúng vậy." Động tác của Đỗ Ngự Đình ưu nhã ngồi trên ghế sô pha, "Bởi vì liên quan đến Noãn Noãn, trên tay tôi không thể dính máu của Lăng gia, cho nên chỉ có thể mượn tay của người khác."
Cho dù là Noãn Noãn không nhớ bất cứ thứ gì, anh cũng không thể. Anh sợ, nếu như có một ngày cô nhớ lại tất cả, anh sẽ không biết ăn nói như thế nào.
Lục Tử Viễn bỗng nhiên xoay người, bình tĩnh nhìn Đỗ Ngự Đình, hỏi: "Ban đầu thật sự không phải là anh thiết kế hãm hại người Lăng gia sao? Rốt cuộc anh có động tay động chân vào chiếc xe hay không?" Tại sao tất cả chứng cứ đều hướng về Đỗ Ngự Đình.
"Tại sao tôi lại muốn hại bọn họ? Tôi muốn Noãn Noãn, tôi yêu Noãn Noãn, không hy vọng cô ấy hận tôi." Nhắc tới cô, nụ cười của Đỗ Ngự Đình trở nên rõ ràng hơn, sắc mắt cũng từ từ trở nên ôn hòa, "Tôi cũng biết Noãn Noãn ngồi trên chiếc xe đó, tại sao lại động tay động chân vào chiếc xe? Xe gặp chuyện không may, nếu như vợ chồng Lăng gia không may mắn thoát khỏi tai nạn, tôi lấy cái gì bảo đảm Noãn Noãn sẽ không sao? Tôi sẽ không mạo hiểm như vậy."
Anh không nói thật, anh quả thật là đã động tay động chân vào chiếc xe.
Nhưng mà không phải thắng xe, mà là để một cái cây nho nhỏ vào bên trong động cơ xe, chẳng qua là anh mua người của xưởng sửa xe động tay động chân một chút, sẽ không xảy ra tai nạn. Dựa vào thiết kế ban đầu của anh, trong đêm mưa xe bỗng nhiên tắt máy, dừng ở ven đường không có cách nào khởi động được. Như vậy vừa lúc anh đi ngang qua, sau đó giúp sửa xe, làm quen với vợ chồng Lăng gia, còn có cô.
Thậm chí anh có thể tự mình lái xe đưa bọn họ về nhà, đi tới nhà của cô ngồi một chút.
Anh không lấy thân phận là Tổng giám đốc của D. S xuất hiện ở trước mặt bọn họ, mà là muốn lưu lại cho bọn họ một ấn tượng thật tốt. Bởi vì trước anh, đã có Lục Tử Viễn chiếm ưu thế. Anh phải lấy hình tượng tốt hơn xuất hiện ở trước mặt cô, mới có thể đánh bại Lục Tử Viễn, giành được cô.
Nhưng mà, những chuyện này, anh sẽ không nói cho Lục Tử Viễn.
Những chuyện này, là bí mật của một mình anh.
"Bác sĩ Lục, còn có chuyện gì nữa không? Nếu không có, tôi nên đi rồi." Đỗ Ngự Đình khách sáo đứng dậy, giọng nói không lớn nhưng lại rất rõ ràng: "Lúc này Noãn Noãn chắc đã tỉnh dậy rồi, cô ấy tỉnh dậy muốn ăn salad cá viên."
"Đỗ Ngự Đình.... ." Giọng nói của Lục Tử Viễn rất khẽ.
"Cái gì?" Đỗ Ngự Đình ngẩng đầu, nụ cười rất xán lạn.
"Cả đời này, anh sẽ đối xử tốt với cô ấy chứ?" Hi vọng cô sẽ hạnh phúc, nhưng mà đáy lòng lại mong đáp án của Đỗ Ngự Đình là "không thể". Như vậy, anh sẽ có đầy đủ lý do thuyết phục mình bất chấp mang cô đi.
"Dĩ nhiên." Đỗ Ngự Đình khẽ nói rồi lại kiên định trả lời: "Anh, sẽ rời đi sao?" Hoàn toàn rời đi, không xuất hiện ở trước mặt của cô, không cần quanh quẩn xung quanh bọn họ nữa.
"Chờ hợp đồng công việc của bệnh viện kết thúc, tôi sẽ rời đi, sau này cũng sẽ không trở lại nữa." Mọi thứ, chỉ có thể trách tạo hóa trêu người, anh không đành lòng phá hoại hạnh phúc hiện tại của cô, không đành lòng để cho cô biết chân tướng, sau đó lâm vào tình thế khó xử.
Tất cả thống khổ, bi thương, cô đơn, để một mình anh gánh đi! Anh mang tất cả khổ sở của cô đi, để đời này của cô sẽ rất hạnh phúc, rất hạnh phúc, hạnh phúc luôn cả phần của anh.
Chỉ cần cô sống tốt, mọi thứ đều sẽ tốt.
.............
D. S tuyên bố phá sản, Đỗ lão phu nhân cũng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Cùng một ngày, giám đốc quan hệ xã hội tiền nhiệm của D. S mở cuộc họp báo, tuyên bố gây dựng lại D. S, Đỗ Ngự Đình đảm nhiệm chức CEO của công ty, Ngôn Cẩn Phong đảm nhiệm chức Tổng giám đốc.
Truyền thông ồn ào đồng thời cũng bắt đầu suy đoán, tại sao Đỗ thiếu lại nhường vị trí Tổng giám đốc, để cho người khác ngồi lên.
"Này, họ Đỗ, tôi sẽ không tiếp nhận." Ngôn Cẩn Phong mở to mắt, bộ dáng không khuất phục. Anh ra nước ngoài một thời gian, vừa mới xuống máy bay, liền nhận được tin D. S gây dựng lại, hơn nữa anh còn đảm nhiệm chức Tổng giám đốc.
"Thật sự không tiếp nhận?" Đỗ Ngự Đình cười lộ ra hàm răng trắng sáng, nụ cười nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng như ánh mặt trời ấm áp trong mùa xuân, nhưng mà ánh mắt lại làm cho người ta rùng mình.
"Không tiếp nhận, tuyệt đối không tiếp nhận." Ngôn Cẩn Phong kiên quyết từ chối, "Anh giao cho tôi cái gian hàng lớn này, tự mình ở nhà vui vẻ thoải mái, anh nghĩ thật tốt." Ai cũng biết, chẳng qua là Đỗ Ngự Đình lười biếng mà thôi. Cái gì mà nhường cơ hội cho người trẻ tuổi, mình lui về phía sau, bất quá chỉ là lấy cớ mà thôi.
Chừng ba mươi tuổi liền nói muốn lui về phía sau, vậy những người năm mươi sáu mươi tuổi thì nên làm thế nào?
"Đã bổ nhiệm nhân sự xong, tạm thời sửa đổi sẽ ảnh hưởng đến danh dự của công ty." Đỗ Ngự Đình nghĩa chính ngôn từ* nói, hoàn toàn không để ý Ngôn Cẩn Phong có đồng ý hay không, "Hơn nữa, bây giờ Noãn Noãn đang mang thai, cô ấy và bảo bảo rất cần tôi."
(*) Nghĩa chính ngôn từ: Câu chữ nghiêm khắc, nội dung và ý nghĩa chính đáng.
Đây mới là nguyên nhân thật sự!
Ngôn Cẩn Phong u oán nhìn Đỗ Ngự Đình, hung hăng cắn bánh hoa hồng ở trong tay, người khác muốn giang sơn không muốn mỹ nhân, người này lại muốn mỹ nhân không muốn giang sơn.
Chẳng qua là anh rất đáng thương nha, vốn dĩ là du sơn ngoạn thủy, tự do tự tại, cuộc sống này không phải là quá thoải mái sao, tại sao đang vui vẻ lại bị vị trí Tổng giám đốc đập tới!
"Này, nói hay lắm, giúp anh nhiều nhất một năm." Ngôn Cẩn Phong không cam lòng ký tên của mình lên hợp đồng bổ nhiệm nhân sự, không phải là một năm thôi sao? Cắn răng nhịn một chút, liếc mắt một cái, liền qua nhanh!
"Là năm năm." Nụ cười của Đỗ Ngự Đình xán lạn, ngón tay chỉ vào hàng chữ nhỏ trên hợp đồng, "Thời gian thử việc bốn năm, năm thứ năm chuyển sang làm chính thức."
******, Làm Tổng giám đốc còn phải thử việc, hơn nữa là còn bốn năm, cái này có còn thiên lý hay không?
Đỗ Ngự Đình không nhanh không chậm cất tờ giấy Ngôn Cẩn Phong vừa ký tên xong, nói: "Chờ Noãn Noãn sinh rồi, tôi phải ở cùng cô ấy, ít nhất phải nửa năm. Chờ bảo bảo đi nhà trẻ, cũng phải ba năm, sau đó thời gian còn lại dẫn bọn họ đi ra ngoài du lịch."
Ngôn Cẩn Phong buồn bã cắn ngón tay, hai mắt rưng rưng, ánh mắt của anh bị mù sao? Tại sao lại không thấy hàng chữ nhỏ trong hợp đồng vậy!
← Ch. 115 | Ch. 117 → |