← Ch.095 | Ch.097 → |
Ngày vô tri vô giác đi qua, mỗi ngày Ninh Noãn Dương vẫn đi làm tan ca như cũ, sắc mặt lại càng tái nhợt hơn, động tác cũng trở nên ngày càng chậm.
Số lần choáng váng ngày càng nhiều, cô càng ngày càng uống thuốc thường xuyên hơn.
"Cám ơn cô, đã lựa chọn đồng ý trị liệu!" Đây là lời nói của bác sĩ đã nói với cô.
Cô lén hỏi qua, bác sĩ nói cho cô biết, nếu như phẫu thuật, cơ hội sống có thể là số lẻ.
Cô lùi bước, nhát gan, sợ chết, cô muốn sống.
Coi như hai tháng hay một tháng cũng được.
Tác dụng phụ của thuốc, thật sự rất đáng sợ, nhưng mà nếu như không uống thuốc, tình hình của cô gần như nghiêm trọng hơn.
"Ninh Noãn Dương, cái này là của cô sao?" Uông Tuyết Thảo gọi cô, đưa lên một cái lọ, là lọ thuốc cô chưa kịp đổi. Chắc chắn là cô đã sơ suất, chưa kịp đổi lọ này thì lọ vitamin, nếu như để cho Đỗ Ngự Đình thấy được, cô không biết nên giải thích như thế nào mới hợp lý.
Bản thân thật là sơ ý.
"Cô-----" Ninh Noãn Dương hoảng sợ mở to mắt, "Cô biết." Trên lọ thuốc viết rõ ràng, là điều trị bệnh gì, Uông Tuyết Thảo nhất định là đã biết, "Cầu xin cô, đừng nói cho Đỗ Ngự Đình nghe có được không?"
Coi như là phải nói, cũng phải là do cô nói.
Mà không phải là bất kỳ một người nào khác.
Chẳng qua là, cô không biết nên nói với anh như thế nào mới tốt.
Chuyện này, quá tàn nhẫn, ngay cả chính bản thân cô cũng không thể chấp nhận được, chứ nói chi là anh.
"Ninh Noãn Dương, số của cô quả nhiên là không tốt. Tuổi còn trẻ, lại mắc căn bệnh như vậy." Uông Tuyết Thảo cố làm ra vẻ thương tiếc thở dài, lắc lọ thuốc trong tay, "Muốn tôi không nói? Hả?" Bình thuốc trong tay, cùng với những viên thuốc bên trong, vang lên tiếng leng keng, làm cho lòng người có chút bối rối.
"Ừ." Ninh Noãn Dương gật đầu, "Cầu xin cô, đừng nói cho anh ấy nghe, tôi chỉ muốn yên tĩnh chăm sóc anh ấy thêm một thời gian nữa."
Nếu như có thể, cô hy vọng trước khi chết có thể nói cho anh nghe chuyện này, như vậy, sẽ không quá bi thương.
Xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ nho nhỏ của cô, cô không muốn cùng anh bi thương.
"Đừng nói cho anh ấy nghe?" Vẻ mặt của Uông Tuyết Thảo nhẹ nhõm cười, gật đầu: "Được, dù sao cô cũng sắp chết, ta sẽ thành toàn ý nguyện trong lòng của cô trước khi cô chết. Nhưng mà sau khi cô chết rồi, tôi sẽ trở thành thiếu phu nhân của Đỗ gia, vị trí này, vốn dĩ là của tôi." Vị trí thiếu phu nhân của Đỗ gia, từ đầu phải là của cô ta. Trước kia có Tiêu Ngâm Tuyết giành với cô ta, cô ta đã giải quyết Tiêu Ngâm Tuyết, bây giờ lại có Ninh Noãn Dương, cô ta tuyệt đối sẽ không nương tay.
"Tôi biết." Ninh Noãn Dương nhẹ nhàng cầm lấy lọ thuốc từ trong tay của Uông Tuyết Thảo, "Nếu như có thể, xin cô sau này hãy đối xử tốt với anh ấy, được không?" Mặc dù Uông Tuyết Thảo rất đáng ghét, nhưng cô ta thích Đỗ Ngự Đình, nhất định sẽ đối xử tốt với anh.
Anh thích mặc áo sơ mi trắng.
Anh không thích uống sữa tươi.
Anh luôn tỉnh dậy với lúc nửa đêm, cần phải có người ôm anh thật chặt mới ngủ được.
Nhưng mà, nếu như có một ngày, người ở bên cạnh anh không phải là cô, không phải là cô.... .
Nghĩ tới đây, cô không nhịn được che miệng khẽ khóc.
Đôi môi bị hàm răng cắn đến đau đớn, nhưng mà không có buông ra, cô sợ mình không nhịn được sẽ khóc thành tiếng. Như vậy quá chật vật, cô không muốn mất thể diện như vậy, đặc biệt là ở trước mặt của Tiêu Ngâm Tuyết.
"Cô từ từ khóc, tôi đi xuống ăn cơm trước." Uông Tuyết Thảo vén mái tóc ngắn trên vai, nụ cười rất phấn khởi. Nghĩ tới vị trí Đỗ thiếu phu nhân sắp tới tay, nụ cười của cô ta càng trở nên đắc ý hơn. Ninh Noãn Dương dựa vào cái gì mà tranh với cô ta, cô ta là đại tiểu thư của Uông gia, từ nhỏ tất cả những thứ tốt nhất đều là của cô ta, bây giờ cũng phải như vậy mới đúng.
"Noãn Noãn, cô.... ." Cơ thể gầy yếu đi ra từ bên tường.
"Sunny, tại sao cô lại ở đây?" Giọng nói của Ninh Noãn Dương run rẩy, "Cô nghe được bao nhiêu? Cái gì cô cũng không nghe thấy có đúng không? Có đúng hay không?"
Uông Sunny cúi đầu, "Xin lỗi, Noãn Noãn, tôi đều nghe thấy rồi." Cô chưa từng nghĩ qua, mọi chuyện là nghiêm trọng đến nỗi như vậy: "Ta đi nói cho anh Đình nghe, anh ấy nhất định sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho cô, nhất định sẽ chữa khỏi cho cô." Cô xoay người, muốn xuống lầu.
"Sunny, Sunny.... ." Ninh Noãn Dương kéo cô ta, "Cầu xin cô, đừng đi, vô dụng thôi.... ." Chính cô cũng tự tra rất nhiều tài liệu, liên lạc với rất nhiều bác sĩ, nhưng mà phản ứng của các bác sĩ đều lắc đầu. Bệnh của cô, có lẽ là trị không hết.
"Nhưng mà, nhưng mà.... ." Uông Sunny khẽ khóc.
"Sunny, nghe đây, bây giờ cô có thể vì tôi mà giấu bí mật này, cho tới khi lúc tôi chết, có được không?" Ninh Noãn Dương run rẩy khóc, "Tôi không nên làm cho anh ấy khổ sở, coi như là chuyện cuối cùng tôi làm cho anh ấy, có được không? Đồng ý với tôi, ngày hôm nay cái gì cũng không nghe thấy."
"Noãn Noãn.... ."
"Đồng ý với tôi?"
"Ừ." Uông Sunny rốt cuộc vẫn phải gật đầu. Cô nghe thấy lời nói của chị nói với Ninh Noãn Dương, không ngờ chị lại máu lạnh như vậy, không chỉ không có chút đồng tình nào, hình như còn rất vui vẻ.
.......... .
"Nhớ kỹ, ngày mai sắp xếp người vào D. S, tôi sắp xếp thân phận cho bọn họ là cách ngành quản lý trợ lý hoặc là chủ quản." Đỗ Ngự Đình ngồi trước bàn đọc sách, đốt một điếu thuốc, vẻ mặt có chút nghiêm túc: "Thông báo cho bọn họ nghĩ biện pháp tra ra nội gián trong công ty."
Anh đã đồng ý với Ngôn Duệ Phong là sẽ chăm sóc Ngôn Cẩn Phong, nhất định sẽ coi anh ta là người thân mà chăm sóc, hơn nữa mặc dù Ngôn Cẩn Phong gầy, nhưng mà rất thông minh, trên công việc rất có năng lực, vẫn có thể xem là một trợ thủ tốt.
"Biết rồi." Ngôn Cẩn Phong gật đầu, ghi nhớ lời của Đỗ Ngự Đình.
Mặc dù đã là mười một giờ khuya, hai người vẫn còn đang làm việc, không có ý muốn đi ngủ.
"Chồng ơi!" Ninh Noãn Dương nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, rõ ràng còn đang là đầu mùa đông, khí trời cũng không lạnh, cô lại mặc một cái áo choàng tắm thật dày cùng với dép lông xù.
"Bảo bối, tại sao lại dậy rồi?" Đỗ Ngự Đình tiện tay đóng laptop trên bàn.
"Em không ngủ được, em ở đây làm việc cùng anh có được không?" Ninh Noãn Dương khẽ cười, tới gần anh, ở gần anh, cô sẽ cảm thấy rất yên lòng.
"Bảo bối, ngoan-----" Đỗ Ngự Đình đứng dậy ôm cô, hôn một cái lên cái trán của cô, "Ngoan trở về đi ngủ, anh còn có việc, làm xong sẽ về." Bên trong công ty rất loạn, xuất hiện nội gián.
Những ngày qua anh luôn vội vàng giải quyết.
"Em.... ." Ánh mắt của Ninh Noãn Dương tối lại, nhưng vẫn gật đầu, "Em chờ anh ở trong phòng, đừng quá khuya."
"Ừm." Đỗ Ngự Đình gật đầu, mở laptop tiếp tục bận rộn.
.............
Trên giường rộng lớn, chăn mềm mại, Ninh Noãn Dương trằn trọc ở trên giường, nhắm mắt lại, nhưng vẫn không ngủ được.
Cô cắn góc chăn, thân thể run rẩy lợi hại, đèn ở đầu giường rõ ràng là rất chói mắt, nhưng cô lại không muốn tắt. Cô sợ, nếu như mở mắt ra không thấy gì cả thì nên làm sao bây giờ?
Nước mắt, từng giọt từng giọt chảy xuống, lòng của cô rất lạnh.
"Cục cưng, không vui sao? Anh tới rồi." Giọng nói của Đỗ Ngự Đình cực kỳ dịu dàng, anh nhẹ nhàng lật cơ thể của cô qua, lại phát hiện nước mắt vẫn chưa khô ở trên mặt của cô: "Tại sao lại khóc rồi?"
Gần đây cô giống như rất bất thường.
"Không có, hạt cát bay vào mắt." Ninh Noãn Dương cười đưa tay ra sức lau nước mắt trên mặt, "Em không có khóc, không có."
"Đứa ngốc, tại sao trong phòng lại có cát, chẳng lẽ dì Lưu quét dọn không sạch sẽ, vậy liền đuổi dì ấy đi làm được rồi." Đỗ Ngự Đình nghiêm mặt, làm ra vẻ muốn cầm điện thoại lên.
"Không cần, không có sao, không phải là quét không sạch sẽ, là do em không cẩn thận tự đụng vào mắt." Cô đưa tay kéo anh, dù nước mắt vẫn chưa khô, ánh mắt lại còn hồng hồng, giống như là một con thỏ nhỏ.
"Bảo bối, nói cho anh nghe, rốt cuộc là có chuyện gì?" Đỗ Ngự Đình ôm cô, kéo chăn cao lên một chút, bọc cô thật chặt, "Có phải đi làm có người bắt nạt em hay không?"
"Không phải."
"Có phải bà nội nặng nhẹ với em hay không?"
"Không phải."
"Vậy.... ."
"Anh đừng có đoán lung tung, thật sự là không có chuyện gì." Ninh Noãn Dương lắc đầu, từ trong ngực của người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn anh hồi lâu: "Chồng ơi-----"
"Nếu như có một ngày chúng ta xa nhau, anh có quên em hay không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười, đáy mắt lại tràn đầy sự lo lắng, anh có quên cô hay không?
Ngay cả chính cô cũng không nói được, nhưng vẫn hy vọng anh sẽ luôn luôn nhớ cô, hay là quên cô.
Cô rõ ràng cũng rất hẹp hòi, sợ có một ngày anh sẽ thật sự quên mình.
Nhưng mà, nếu như cô không có ở đây, để lại một mình anh, nếu như anh còn nhớ cô, anh sẽ rất thương tâm, rất khổ sở.
Như vậy, hay là quên đi!
Quên rồi, sẽ không thương tâm, cũng không khổ sở.
"Tại sao lại hỏi như vậy, chúng ta sẽ không xa nhau." Đáy mắt của Đỗ Ngự Đình lộ ra vẻ nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn không tiếp tục dò hỏi, anh sẽ nghĩ biện pháp điều tra đã xảy ra chuyện gì.
Xa nhau, không, bọn họ sẽ không xa nhau, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không xa nhau.
Thiên đường, hay là địa ngục, bọn họ cũng sẽ ở cùng nhau.
"Chồng ơi, nếu như bà nội dùng cổ phần để trao đổi, anh có cưới Uông Tuyết Thảo hay không?"
"Ninh—Noãn—Dương—" Đỗ Ngự Đình hơi giận, bàn tay vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ của cô, "Nói bậy nữa, anh liền làm cho cái mông nhỏ nở hoa." Hôm nay rốt cuộc cô bị sao vậy? Tại sao trong cái đầu nhỏ toàn là những chuyện này?
"À, em không nói nữa." Ninh Noãn Dương cười đáng yêu che miệng, làm nũng với anh: "Chồng ơi, chúng ta ngủ đi!"
"Ừm, ngủ, sau này không cho phép nói những lời như vậy nữa." Cánh tay dài tắt đèn trên đầu giường, bên trong phòng chìm vào bóng tối.
Thân thể của hai người dính chặt vào nhau, lại tự nghĩ chuyện của chính mình, không có nói chuyện.
.......... .
Ngày trôi qua rất nhanh, Ninh Noãn Dương choáng váng ngày càng nghiêm trọng, cô bắt đầu cả đêm không ngủ được, cơ thể nhìn có chút gầy xuống.
Thuốc đáng chết này, nếu như có thể, cô cũng sẽ không uống.
Nhưng mà, nếu như không uống thuốc, cô sẽ không chống đỡ được. Tình hình của cô gần như càng ngày càng nghiêm trọng, luôn luôn xuất hiện ảo ảnh.
Ánh mắt cũng luôn trở nên mơ hồ, nhìn đồ vật cũng sẽ không thấy rõ, dù là đứng trước mặt của một người, có lúc cũng sẽ thấy bóng chồng.
Thuốc ở trong tay, rốt cuộc là một viên hay là hai viên, cô lục lọi, chỉ có thể dựa vào xúc cảm để phân biệt, lại không có cách nào để nhìn ra.
Cô nhắm mắt, một lát sau lại mở ra, tầm mắt cũng trở nên rõ ràng.
Có thể nhìn thấy ánh mặt trời, thật tốt.
Cô lưu luyến vuốt vách tường, không biết còn có thể nhìn rõ ràng căn nhà này trong bao lâu nữa, cô hy vọng có thể lâu hơn một chút, lâu hơn một chút nữa.
"Ninh Noãn Dương, tại sao cô còn chưa đi?" Không biết từ khi nào Uông Tuyết Thảo đã xuất hiện ở sau lưng của cô.
"Tôi.... . Cũng nhanh thôi." Ninh Noãn Dương cúi đầu cười khổ, cô cảm giác tay chân càng ngày càng không có sức lực, mỗi lần ăn cơm, sẽ nôn ra, hơn nữa sẽ có lúc có hiện tượng nhức đầu choáng váng.
"Cô muốn chết thì nhanh chóng chết đi, đừng có chiếm lấy Đỗ Ngự Đình không buông." Uông Tuyết Thảo độc ác nói, "Tôi đã đặt váy cưới ở châu Âu, hy vọng trước khi áo cưới về, cô đã chết rồi, đừng làm chậm trễ ngày tốt mà tôi đã chọn." Từ khi biết Ninh Noãn Dương bị bệnh, cô ta đã tìm cách chuẩn bị hôn lễ, mặc dù chưa có thương lượng với Đỗ Ngự Đình, nhưng mà bà nội đã đồng ý, hơn nữa đợi đến khi Ninh Noãn Dương chết, vị trí Đỗ thiếu phu nhân sẽ là của cô ta.
"Làm người đừng có độc ác như vậy, tôi nhất định sẽ chết trong phòng này, thành quỷ cũng phải xem cô kết hôn." Ninh Noãn Dương nói đùa nửa thật nửa giả, khó khăn nuốt thuốc xuống, không có nước, thì nuốt khô vậy.
Cô không thích Uông Tuyết Thảo, cực kỳ không thích, cho nên cô không cần giả vờ làm ra khuôn mặt vui vẻ, hùa theo Uông Tuyết Thảo. Ở trong thế giới của cô, thích chính là thích, không thích chính là không thích.
"Ninh Noãn Dương, cô có ý gì?" Vẻ mặt của Uông Tuyết Thảo biến sắc, giống như là đã bị dọa, nhìn xung quanh một chút, "Cô cẩn thận tôi nói bệnh tình của cô cho Đỗ Ngự Đình nghe."
"Cô đi nói đi, vậy tôi sẽ lưu lại di ngôn, để cho anh ấy cả đời không cưới cô." Ninh Noãn Dương cười yếu ớt, không xem trọng lời uy hiếp của Uông Tuyết Thảo, dù sao thời gian của cô cũng không nhiều! Hơn nữa, cô không tin Uông Tuyết Thảo sẽ ngu như vậy.
"Cô-----" Uông Tuyết Thảo tức giận cắn răng, nhưng cũng không làm được gì, cô ta biết, lời nói của Ninh Noãn Dương không phải là giả, trọng lượng của Ninh Noãn Dương trong lòng Đỗ Ngự Đình, cô ta thấy rất rõ ràng. Cô ta giận dữ giậm chân một cái, hung ác nói: "Dù sao cô chết nhanh một chút là được."
Chỉ cần Ninh Noãn Dương chết, cô ta sẽ không còn chướng ngại vật nữa.
"Chị-----"
Uông Sunny đi ra từ bên tường, nhìn bộ dạng của cô hình như là đã nghe lén rất lâu.
"Chị, Noãn Noãn đã rất đáng thương, chị không nên nói cô ấy như vậy."
"Cô biết cái gì gọi là đáng thương không? Cô ta có cái gì để đáng thương, vị trí Đỗ thiếu phu nhân vốn dĩ là của tôi, cô ta nên trả lại cho tôi từ lâu." Uông Tuyết Thảo hung hăng mở to mắt nhìn Uông Sunny một cái, "Thứ ăn cây táo, rào cây sung! Đừng quên tôi là chị của cô, đồng tình với cô ta, vậy chết chung với cô ta cũng được!"
"Chị.... ."
"Này, cô nói đủ rồi nha! Nói tôi còn chưa tính, dù sao tôi cũng thật sự sắp chết, nhưng mà Sunny là em gái của cô, cô nguyền rủa cô ấy như vậy làm gì?" Ninh Noãn Dương không nhìn nổi nữa, đứng ra bảo vệ Uông Sunny ở phía sau.
"Tôi chính là nguyền rủa cô ta đó, cô ta nên chết sớm một chút, đồ con hoang." Uông Tuyết Thảo khinh thường nhìn Uông Sunny một cái, đưa tay chỉ vào mũi của cô mắng: "Cái loại con hoang như cô."
"Cô câm miệng cho tôi!" Ninh Noãn Dương cực kỳ tức giận, Uông Tuyết Thảo này nói chuyện thật sự không có đức, hận không thể để cho mọi người chết đi còn một mình cô ta sống là được rồi.
"Con hoang, con hoang, con hoang-----"
Uông Tuyết Thảo càng ngày càng đắc ý nói liên tục mấy lần, "Tôi cứ nói đó thế nào?" Lúc trước, khi ở nhà, cô ta không vừa mắt với Uông Sunny lại chửi hai câu, hoặc là đánh hai cái, hoàn toàn không để cho người ta nói cô ta nửa câu.
Uông Sunny còn sống, có nghĩa là sự xỉ nhục trong nhà, coi như là ông nội, cũng hy vọng không có đứa cháu gái như vậy mới đúng.
Ninh Noãn Dương giận dữ, giơ tay lên, giơ bàn tay lên thật cao hạ xuống.
"Mèo bệnh, bây giờ cô còn muốn đánh tôi." Uông Tuyết Thảo dễ dàng tiếp được tay của Ninh Noãn Dương, hất ra: "Nhìn cô giống như người chết, tôi sẽ không so đo với cô, đừng có được voi đòi tiên." Cô ta nặng nề đẩy Ninh Noãn Dương.
Trước mắt của Ninh Noãn Dương bỗng nhiên tối sầm, chao đảo mấy cái về phía sau, suýt nữa té xuống đất.
"Noãn Noãn!" Uông Sunny vội vàng đỡ cô.
"Phát bệnh rồi sao?" Uông Tuyết Thảo chế nhạo, nhưng trong lòng lại sinh ra một ý tưởng độc ác, nơi này bốn bề vắng lặng. Dù sao tình hình của Ninh Noãn Dương, sớm muộn gì cũng phải chết, nếu như có thể giúp cô ấy một tay, coi như Sunny ở đây cũng không sao, cái loại con hoang này dám tố cáo, cô sẽ đánh chết cô ta.
"Nào, tôi đỡ cô đi nghỉ ngơi." Uông Tuyết Thảo bước tới, đỡ Ninh Noãn Dương.
Mặc dù Ninh Noãn Dương cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không có thời gian bận tâm.
"Chị, phòng của Noãn Noãn ở bên kia."
"Tôi cũng không có nói đưa cô ta trở về phòng." Uông Tuyết Thảo bỗng nhiên cười quỷ dị, "Cút ngay-----" Cô ta đẩy Uông Sunny, thừa dịp Ninh Noãn Dương không chú ý ở phía sau lưng cô ta nặng nề đẩy một cái, "Cô đi chết đi-----"
Nơi này là lầu hai, có người nhanh chóng lăn từ trên cao xuống, tốc độ rất nhanh.
"Chị-----" Uông Sunny kinh hãi mở to mắt, nhìn trên cầu thang, "Noãn Noãn-----"
"Kín miệng một chút cho tôi, nếu như cô không thể ngậm miệng, tôi sẽ trực tiếp khâu lại cho cô, đừng quên mẹ cô còn ở trong nhà." Uông Tuyết Thảo khẽ uy hiếp, xoay người hét to: "Cứu với-----" Cô ta hét to, trong mắt tràn đầy nước mắt, bộ dạng bị hoảng sợ.
Chuyện này, chỉ cần Uông Sunny không nói, sẽ không ai nghi ngờ cô ta. Sau khi Ninh Noãn Dương té xuống, nhất định sẽ tra ra nguyên nhân phát bệnh, vừa té như vậy, đoán chừng tình hình sẽ không quá tốt. Như vậy cô ta có thể nói là do Ninh Noãn Dương phát bệnh không nhìn thấy gì nên té xuống cầu thang, lần này, Ninh Noãn Dương nhất định sẽ chết.
"Nhớ kỹ, kín miệng một chút cho tôi."
← Ch. 095 | Ch. 097 → |