← Ch.089 | Ch.091 → |
"Vậy chúng ta lên lầu nghỉ ngơi!" Đỗ Ngự Đình ôm cô, bước nhanh lên lầu, bỏ lại một câu cho hai người ở dưới lầu: "Ngày mai lại tìm các người tính sổ."
Gia----- Sau lưng hướng về phía hai người Ninh Noãn Dương lặng lẽ làm ra dấu tay thắng lợi, đoán chứng cứ như vậy tránh khỏi kiếp nạn tối nay (không có đơn giản như vậy).
..........
"Ầm-----"
Cửa phòng bị đóng lại, cô bị ném lên trên giường.
Hồi lâu, bên trong phòng không có một chút tiếng động nào, quỷ dị đến nỗi làm cho người ta cảm thấy có chút kỳ quái.
Từ trong chăn, Ninh Noãn Dương ngẩng đầu, vẻ mặt của Đỗ Ngự Đình không chút thay đổi, hai tay ôm ngực đứng ở cửa, "Đầu không đau nữa?" Anh cười như không cười nhìn cô.
"Vốn là không.... ." Đau, Ninh Noãn Dương mơ hồ gật đầu, nhưng mà sau khi nhìn thấy trên mặt của người đàn ông muốn nổi lên phong ba, trong lòng cả kinh, nguy rồi, "Đau, rất đau.... ." Cô cau mày, ôm đầu, thấy trên mặt của người đàn ông không có ý bỏ qua, cô di chuyển thân thể nhỏ bé chui vào trong chăn, quấn mình thật chặt, giống như một con sâu lông, chỉ nhìn thấy cái đầu.
"Chồng ơi, em mệt quá, ngủ thôi!"
Ít nhất bọc chăn rồi, anh sẽ không đánh được cô.
"Cho em ba giây, chui từ trong chăn ra." Giọng nói của người đàn ông ẩn chứa sự tức giận truyền đến, "Một!"
"Hai!"
Lúc Ninh Noãn Dương còn đang suy nghĩ rốt cuộc có nên ra ngoài hay không, thì đã bị Đỗ Ngự Đình ôm ra từ trong chăn.
"Ôi, chồng ơi, anh có mệt không? Em giúp anh xoa bóp." Ninh Noãn Dương ngượng ngùng cười, nằm ở trên tấm lưng rộng của người đàn ông, hai tay đặt trên vai của anh, ra sức xoa bóp nịnh nọt, "Thoải mái không? Rất thoải mái có đúng không?" Cô cẩn thận quan sát sắc mặt của Đỗ đại thiếu, hình như đã tốt hơn lúc nãy.
"Chồng ơi, xoa bóp thường xuyên sẽ làm cho cả người khỏe mạnh, công việc của anh mệt như vậy, nhất định phải xoa bóp nhiều hơn." Ninh Noãn Dương vừa ấn, vừa vắt hết óc tìm đề tài. Anh chẳng nói câu nào, không khí nặng nề đến đáng sợ. Vốn tưởng rằng tối nay có thể bình yên vô sự, bây giờ xem ra, không có dễ dàng như vậy, biết trước như vậy cô sẽ không chạy. Tội của cô bây giờ tăng thêm một bậc rồi!
"Chồng ơi, anh uống trà không?"
"Chồng ơi, anh đi vệ sinh không?"
"Chồng ơi, anh rất đẹp trai, rất đẹp trai!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Noãn Dương lộ ra vẻ đau khổ, tự nói chuyện một mình, từ đầu tới cuối người đàn ông đều nghiêm mặt, không nói không cười. Anh không nói câu nào, nhưng cô lại có thể cảm nhận được anh đang tức giận.
Làm sao bây giờ?
Cô mệt quá, tay cũng rất mỏi.
"Chồng ơi, anh muốn ngủ chưa?" Ninh Noãn Dương chớp mắt, nở một nụ cười rất niềm nở. Huhu, cánh tay của cô thật sự là rất mỏi.
"Mệt không?" Đỗ Ngự Đình rốt cuộc cũng tìm thấy lương tâm, để cho cô dừng tay.
Gật đầu, vẫy tay.
"Biết nguyên nhân không?"
Gật đầu, vẻ mặt như đưa đám.
Đỗ Ngự Đình hài lòng gật đầu, nghiêng người lấy tờ giấy ở trên đầu giường, "Đọc cái này một lần cho anh nghe."
"Dạ." Ninh Noãn Dương gật đầu, nghiêm túc đọc, "Sau này không được đi quầy rượu, quán ăn đêm, buổi tối phải ngoan ngoãn đợi ở nhà, không ra ngoài, nghe lời của chồng.... ." Cô càng đọc càng cảm thấy lời này không được tự nhiên, cho nên giọng nói cũng trở nên nhỏ hơn.
"Không nghe thấy." Đỗ Ngự Đình nhìn cô, "Đọc lại."
"Sau này không được đi quầy rượu.... ."
"Không nghe thấy."
Ninh Noãn Dương tức giận, dứt khoát kéo cổ họng lên: "Sau này không được đi quầy rượu.... ."
Đọc xong, cô cười nịnh nọt, nhìn người đàn ông: "Chồng ơi, đọc xong rồi, có thể ngủ chưa?"
"Ngày mai chép năm mười phần nộp cho anh."
"Éc?" Ninh Noãn Dương mở to miệng, "Năm mười phần?"
"Chê ít? Vậy thì tám mươi phần đi." Người đàn ông liếc cô một cái.
"Không, không, năm mươi phần là được rồi." Ai bảo cô có lỗi trước, bị bắt tại trận.
Ngoài cửa, hai người vừa nghe lén động tĩnh trong phòng, vừa khẽ bình luận.
"Noãn Noãn thật đáng thương, bị Đỗ Ngự Đình bắt nạt như vậy." Ngôn Cẩn Phong tức giận.
"Không phải đâu, chúng ta chỉ nghe thấy bề ngoài thôi." Uông Sunny phản đối.
"Vậy chúng ta đánh cược đi, ngày mai Noãn Noãn có cần nộp năm mươi phần điều khoản kia không. Tôi cược một bữa điểm tâm, tôi thua tôi sẽ không ăn, cược Noãn Noãn sẽ phải nộp." Đây là giọng nói của Ngôn Cẩn Phong.
"Được, tôi cược hoàn toàn không có nộp, tôi thua tôi sẽ không ăn một ngày."
Lục Tử Viễn tỉnh lại, đã là chuyện của mấy ngày sau. Hốc mắt của anh hãm sâu, khuôn mặt gầy đến nỗi gần như không có thịt, cũng không có một chút huyết sắc.
"Anh ăn một chút gì đó được không?" Nhậm Tử Huyên cầm chén sứ trong tay, cẩn thận trông coi ở mép giường. Canh trong chén, là do cô sau khi thỉnh giáo đầu bếp trong nhà, đã tự tay nấu, cô chưa từng tiến vào phòng bếp, ngay cả anh trai cũng chưa từng ăn qua đồ ăn của cô làm. Nhưng mà vì anh, cái gì cô cũng có thể làm.
Từ đầu đến cuối Lục Tử Viễn đều nhìn trần nhà, hai tay nắm chặt góc chăn, hai mắt của anh vô thần, ánh mắt trống rỗng. Anh vô thức vuốt mép giường, sau khi tìm kiếm nhiều lần, giống như đang tìm gì đó, nhưng lại không tìm được, anh bắt đầu trở nên nóng nảy, "Y Y, Y Y.... ."
Anh vùng vẫy muốn đứng dậy, xốc gối đầu lên, vẻ mặt trở nên cuồng loạn.
Dưới gối đầu, trong chăn, đều trống rỗng!
"Em giấu Y Y ở đâu rồi?" Anh đột nhiên nắm lấy cánh tay của Nhậm Tử Huyên, ép hỏi: "Em trả Y Y lại cho anh, trả lại cho anh.... ."
"Em.... ."
"Em trả lại cho anh, trả lại cho anh." Lục Tử Viễn kéo tay của Nhậm Tử Huyên.
"Tớ mang tro cốt của Y Y chôn ở nghĩa địa rồi." Từ cửa truyền đến giọng nói của Lãnh Nhiên, "Cô ấy nhất định sẽ không muốn nhìn thấy bộ dạng này của cậu, để cho cô ấy yên nghỉ đi!"
"Không, tớ muốn Y Y, tớ muốn Y Y.... ." Lục Tử Viễn vùng vẫy, té từ trên giường xuống.
"A Viễn-----" Lãnh Nhiên gầm nhẹ, "Cậu tỉnh táo một chút, cậu rõ ràng cũng biết Lăng Y Y đã chết, cô ấy sẽ không trở về nữa, mà việc cậu có thể làm chính là phải sống tốt, không nên để cho cô ấy đã chết rồi còn phải lo lắng cho cậu."
Y Y chết rồi.
Tiểu nha đầu mà anh đã nói anh sẽ trông coi cả đời, bảo vệ cả đời, thật sự không còn ở đây sao?
Nhưng mà, bộ dáng của cô lại rõ ràng hơn.
"Y Y, Y Y.... ." Lục Tử Viễn lảo đảo đi về phía trước, muốn nắm lấy cô tựa như chân thật tựa như hư ảo ở trước mắt, nhưng mà anh lại nhào vào khoảng không, té xuống đất.
Không có cô, anh làm sao có thể sống tốt. Còn sống, chẳng qua chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.
Anh còn có rất nhiều nguyện vọng, muốn cùng cô thực hiện. Trong tất cả các nguyện vọng của anh, đều có cô, không có cô, các nguyện vọng kia không còn ý nghĩa gì nữa.
"Lục Tử Viễn.... ." Nhậm Tử Huyên che miệng khẽ khóc, cô muốn đỡ anh dậy, nhưng lại bị Lãnh Nhiên ngăn cản.
"Để cho cậu ấy tự mình đứng dậy." Có một số cơn đau, cần phải tự mình chữa lành, thì mới có thể khỏi hẳn.
Trên khăn trải bàn dệt hoa thủ công màu trăng, trong mỗi cái dĩa đều chứa những món ăn ngon miệng. Tô Kỷ Nhã cười ngọt ngào, tưởng tượng vẻ mặt vui mừng của An Dật Cảnh sau khi nhìn thấy những thứ này.
Cô cố ý bảo trợ lý đẩy xuống toàn bộ hoạt động của ngày hôm nay, bận rộn cả một buổi chiều, giúp anh dọn dẹp toàn bộ ngôi nhà, sau đó mua thêm không ít đồ đạc, khiến cho ngôi nhà trở nên ấm áp hơn, như vậy mới có mùi vị của ngôi nhà.
Cô muốn để cho dấu chân của cô phân bố trong ngôi nhà này, khiến cho anh lúc nào cũng nhớ tới cô.
Lần trước, cô lén in chìa khóa nhà của An Dật Cảnh lên đất sét mềm, sau đó lén đi làm một cái chìa khóa khác.
"Két-----"
Âm thanh cắm chìa khóa vào ổ khóa truyền đến, Tô Kỷ Nhã vội vàng trốn sau cánh cửa.
Vẻ mặt của An Dật Cảnh mệt mỏi mở cửa ra, thả hành lý trong tay xuống, đang đóng cửa lại trong nháy mắt liền nhìn thấy cô gái núp ở cánh cửa: "Tiểu Nhã?" Anh cho là mình chưa tỉnh ngủ xuất hiện ảo giác, dụi dụi mắt, đứng trước mặt là một cô gái mặc váy màu đỏ lựu.
"A Dật, em chờ anh lâu lắm rồi." Tô Kỷ Nhã khẽ cười đứng ở trước mặt anh, "Nào, đổi giày đi." Cô giống như là bà chủ trong nhà, lấy một đôi dép tình nhân cô vừa mới mua từ trên giá giày, để ở trước mặt anh.
An Dật Cảnh đứng yên bất động, quan sát cô hồi lâu, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, "Tiểu Nhã, em vào bằng cách nào?" Chìa khóa nhà chỉ có một cái, đang ở trên tay anh, làm sao cô có thể đi vào?
"Em.... ." Tô Kỷ Nhã khó xử liếc nhìn anh một cái, kéo cánh tay của anh khẽ nói: "Lần trước em thừa dịp anh không chú ý dùng đất sét mềm để in khuôn mẫu.... ." Giọng nói của cô càng nói càng nhỏ, "A Dật, anh sẽ không để ý, đúng không?"
"Em tự làm thêm chìa khóa nhà của anh?" Ánh mắt của An Dật Cảnh trở nên bén nhọn từ trước đến nay chưa từng có, có thể nhìn ra anh rất để ý chuyện này.
"A Dật, em không có ý gì khác, không phải là chúng ta sẽ lập tức đính hôn hay sao?" Tô Kỷ Nhã cẩn thận nhìn sắc mặt của An Dật Cảnh, có chút chột dạ, cũng có chút không cam lòng, cô không nên tự làm thêm chìa khóa, nhưng mà anh cũng không cần phản ứng lớn như vậy! "Anh xem, em mua rất nhiều đồ." Cô chỉ chậu hoa trên cửa sổ, cái đệm lông xù trên ghế sô pha, "Đều là màu anh thích."
Vì anh, cô có thể chiều theo một cách miễn cưỡng, có thể yêu ai yêu cả đường đi lối về.
"Chúng ta, giải trừ hôn ước đi!"
Giọng nói của An Dật Cảnh nặng nề truyền đến, anh cúi đầu vuốt mi tâm, vẻ mặt mệt mỏi. Cuộc đời của anh, tại sao lại vượt qua như vậy?
Tô Kỷ Nhã giống như bị sét đánh ngây ngốc đứng tại chỗ, hồi lâu cũng chưa có hoàn hồn, mãi mới tìm lại được giọng nói của chính mình: "A Dật, anh đừng đùa như vậy!" Trong mắt của cô lộ ra vẻ hoảng sợ, lòng bàn tay lạnh như băng.
An Dật Cảnh không nói gì.
"Anh đang nói đùa có phải không? Chúng ta không cần giải trừ hôn ước có phải không?" Tô Kỷ Nhã miễn cưỡng nặng ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc, giọng nói của cô có chút run, trái tim cũng phát run.
"Anh không có nói đùa." An Dật Cảnh lắc đầu, nghiêm túc nhìn cô, nói ra từng câu từng chữ: "Tiểu Nhã, chúng ta giải trừ hôn ước đi!" Trong ánh mắt của anh không một chút né tránh, cũng không có do dự.
Anh là nghiêm túc.
Anh không có cách nào tiếp tục lừa gạt mình như vậy, lừa gạt cô, thay vì để cho nửa đời sau của hai người vượt qua trong sự thống khổ và oán hận, không bằng hiện tại nói rõ ràng càng sớm càng tốt.
"Tại sao?"
"Chúng ta không hợp nhau."
"Chỉ một câu không hợp nhau liền muốn đuổi em đi sao?" Tô Kỷ Nhã hét lên, hoàn toàn mất đi bộ dáng dịu dàng của thường ngày, cô liệt kê ra những chỗ sai và thiếu sót của anh: "Em luôn luôn chiều theo ý của anh, bao dung anh, cho dù anh không quan tâm em như thế nào, em cũng có thể vì anh tìm cớ để tự lừa gạt bản thân mình. Hiện tại, anh một lời giải thích rõ ràng cũng không có, chỉ muốn đuổi em đi? Giống như ban đầu chúng ta tùy tiện qua lại vậy."
Ban đầu, bởi vì cần một cái cớ, bọn họ bắt đầu qua lại.
Hiện tại, anh không cần cái cớ này nữa, sẽ kết thúc tất cả quan hệ ở đây sao?
"Xin lỗi, là anh không đúng." Giọng nói của anh bỗng nhiên trở nên dịu dàng, anh bước tới, đỡ lấy vai của cô, ánh mắt phức tạp nói: "Anh sẽ bù đắp lại."
"Bù đắp lại?" Tô Kỷ Nhã cười nhạo: "Tất cả mọi người đều biết chúng ta sẽ đính hôn, hiện tại anh nói một câu giải trừ hôn ước, anh để cho người bên ngoài nghĩ về em như thế nào? Anh lấy cái gì bù đắp lại?" Sự nghiệp của cô, thật vất vả mới phấn đấu tới bộ dạng như bây giờ, nếu như truyền tin này ra ngoài, tất cả những vất vả của cô sẽ bị hủy hết.
"Vậy em cứ nói với người bên ngoài là do anh làm sai trước, cho nên em quyết định giải trừ hôn ước là được." An Dật Cảnh nhìn qua chỗ khác, giống như là không muốn giải thích nhiều, giải thích nhiều cũng không thể bù đắp những tổn thương anh đã gây ra cho cô!
Có lẽ cô có mưu tính, không đơn giản, nhưng mà cuối cùng là anh đã lợi dụng cô, cho nên trái tim vẫn cảm thấy có một chút áy náy, cảm giác tội lỗi!
"Em không muốn, em không đồng ý giải trừ hôn ước." Tô Kỷ Nhã lắc đầu, đôi mắt đẫm lệ khóc đến nỗi mờ nhạt, "A Dật, cầu xin anh, đừng giải trừ hôn ước có được không? Anh cảm thấy em không tốt ở chỗ nào, em cũng có thể sửa, cầu xin anh...."
Cô không muốn giải trừ hôn ước, cô với anh là phù hợp nhất.
"Sửa?" Vẻ mặt của An Dật Cảnh bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt, cười lạnh hất tay của cô ra, nói: "Tô Kỷ Nhã, cô cảm thấy tôi tốt ở chỗ nào? Tôi cũng có thể sửa."
"An Dật Cảnh, anh có ý gì?" Tô Kỷ Nhã choáng váng hồi lâu, oán hận cắn răng nhìn anh.
"Buổi lễ trao giải giải Kim Hùng, cố ý đổ nước trên mặt đất. Cố ý tung tin giả, công kích Ninh Noãn Dương, những chuyện này không phải đều là do cô làm sao?" Trong mắt của An Dật Cảnh lộ ra vẻ căm ghét, ánh mắt của anh nhìn cô giống như đang nhìn một người lạ.
"Ai nói? Là ai nói cho anh biết? Đây là vu khống." Tô Kỷ Nhã tức giận hét lên, giống như một người đàn bà chanh chua, tóc cũng có chút loạn, "Là Ninh Noãn Dương có đúng không? Cô ta tố cáo với anh, nhất định là cô ta, nhất định là cô ta."
"Tô Kỷ Nhã, cô nghĩ nhiều rồi, Noãn Noãn không có hèn hạ giống như cô, có thể làm ra những chuyện như vậy, chỉ có cô." An Dật Cảnh bị chọc giận, anh vung tay, hất chậu hoa trên cửa số xuống, "Đừng nghĩ rằng ai cũng bẩn thỉu như cô."
Chậu hoa trên cửa sổ, rơi xuống đất, bùn đất rơi đầy trên mặt đất.
"Bẩn thỉu?"
Nén nước mắt, Tô Kỷ Nhã cười giễu cợt. Cô lại bị anh sử dụng những từ hèn hạ và bẩn thỉu, thật đúng là làm cho người ta xúc động!
"An Dật Cảnh, anh nên nhớ là do anh tuyệt tình." Cô lấy chìa khóc tự làm từ trong túi, vứt xuống đất, xoay người rời đi.
Ngoài sân bay, trên chiếc xe ô tô màu vàng có ba người đi xuống.
Bên trong sân bay, người nườm nượp kéo hành lý, qua lại không ngớt, hoặc đi hoặc ở.
"Nhất định phải đi sao? Lục Tử Viễn." Nhậm Tử Huyên kéo hành lý trong tay, tay của cô chỉ cách tay của anh một ngón tay út.
"Rời nơi này, anh sẽ vui vẻ hơn." Lục Tử Viễn mỉm cười, tay lại di chuyển sang bên cạnh, cách xa tay của cô thêm vài phần, "Tử Huyên, bảo trọng!"
Nếu như Y Y không có ở đây, vậy anh ở lại đây cũng không còn ý nghĩ gì nữa.
"Anh sẽ trở lại chứ?" Nhậm Tử Huyên nhìn anh, trong mắt nổi lên một ít sương mù. Quyết định của anh đột nhiên như vậy, thậm chí ngay cả một dư âm cũng không để lại cho cô.
"Không biết." Lục Tử Viễn lắc đầu, lời của anh nói là thật, hiện tại chuyện anh cần làm chính là mang theo nguyện vọng của Y Y, chạy khắp nơi trên thế giới đến những nơi có hoa oải hương, có lẽ sẽ có một ngày trở về nơi này.
Ít nhất là tạm thời không muốn trở về, những tổn thương của anh, có lẽ cần rất nhiều thời gian, mới có thể phai đi một chút. Hoặc là, cả đời này sẽ khắc cốt ghi tâm.
"Thời gian sắp tới rồi, cậu phải đi rồi." Lãnh Nhiên chỉ chỉ đồng hồ đeo tay trên tay, trong tay của anh ta cũng xách theo một rương da màu đen.
"Ừ, đi." Lục Tử Viễn cười một tiếng, vỗ nhẹ bả vai của Nhậm Tử Huyên, bày tỏ sự an ủi. Lại quay đầu nhìn Lãnh Nhiên: "Có thời gian thì đến tìm tớ, chúng ta cùng nhau uống một ly."
"Tiểu tử cậu, kiêu ngạo rất lớn, còn muốn sư huynh tôi đây đi tìm cậu." Lãnh Nhiên cười đưa tay đập một cái vào vai anh, nói đùa: "Có rãnh cậu tới tìm tôi mới đúng."
"Cũng được." Lục Tử Viễn đồng ý, lui về phía sau mấy bước: "Đi đây, tạm biệt!" Anh xoay người, không một chút lưu luyến, thành phố không có cô, không bao giờ là bến cảng để anh lưu luyến.
Y Y, anh sẽ đi mỗi một nơi có hoa oải hương, em cũng sẽ nhìn thấy.
Nhậm Tử Huyên mở miệng, muốn nói gì đó, lại không thể phát ra một âm thanh nào. Anh ngay cả quay đầu cũng không có, cứ như vậy bước đi. Bóng dáng vội vàng, bước chân nhanh nhẹn, giống như đang đuổi theo cái gì đó, hoặc là đang tránh né cái gì đó.
Có lẽ anh đang tránh né cái nơi làm cho anh đau khổ! Đi cũng tốt, ở lại cũng chỉ cảm thấy đau khổ hơn thôi.
"Đừng nhìn, người đã đi xa rồi." Lãnh Nhiên bỗng chốc lên tiếng, do dự hồi lâu, nói: "Tôi có thể nhờ cô một chuyện không?"
"Anh nói đi." Nhậm Tử Huyên không từ chối.
"Nếu như Ninh Noãn Dương gặp chuyện gì, cô nhất định phải nghĩ cách nói cho tôi biết." Lãnh Nhiên đưa một tờ giấy, "Cô có thể gọi vào số điện thoại này để tìm tôi, nếu như không có tôi ở đó, cô cứ nhắn tin cho tôi, tôi sẽ biết tin." Mặt trên còn có một cái địa chỉ, không phải chỗ của anh ta ở, mà là một nơi để liên lạc. Người giống như bọn họ, không có chỗ ở cố định.
"Tại sao?" Nhậm Tử Huyên nhận lấy tấm thẻ nho nhỏ, trong lòng cảm thấy kỳ lạ không nói nên lời, Lãnh Nhiên bây giờ rất khác thường, đầu tiên là làm giả ADN, hiện tại muốn cô quan sát Ninh Noãn Dương, những hành động này, rất kỳ lạ.
"Ừ----- Cô ấy làm cho người ta cảm thấy rất tốt." Lãnh Nhiên cười, đeo mắt kính, "Nhờ cô, tôi cũng phải đi, tạm biệt!"
"Này-----" Nhậm Tử Huyên còn muốn nói gì đó, đã thấy Lãnh Nhiên đã sải bước rời đi.
← Ch. 089 | Ch. 091 → |