Vay nóng Tima

Truyện:Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu - Chương 088

Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu
Hiện có 130 chương (chưa hoàn)
Chương 088
0.00
(0 votes)


Chương (1-130 )

Siêu sale Lazada


Tần Nghiên che má, vẻ mặt ngạc nhiên, "Chị Noãn Noãn, chị đang nói cái gì vậy? Em không hiểu, tiền gì, em không biết, thật sự không biết."

"Biết rõ tôi bị Bùi Tử Dương bắt đi, còn cố ý cúp điện thoại của tôi." Ánh mắt của Ninh Noãn Dương lạnh lùng nhìn Tần Nghiên, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng, "Tiểu Nghiên, tôi đối xử với cô như là một người em ruột, cho nên dù cô ở sau lưng tôi mang sữa tươi vào thư phòng cho Ngự Đình lúc nửa đêm, hoặc là cố ý khích bác quan hệ của tôi với những nghệ sĩ khác, lần nào tôi cũng bỏ qua cho cô.... ."

"Thì ra là cô cũng biết, cũng biết tôi có ý đồ xấu!" Tần Nghiên thất thần lẩm bẩm, bỗng nhiên kích động hét lên: "Tại sao cô lại không vạch trần tôi? Coi tôi giống như là Tiểu Sửu* rất thú vị sao? Tôi đã từng làm trong đoàn xiếc thú bảy năm, công việc hằng ngày chính là cho người ta coi tôi là Tiểu Sửu để chơi đùa, tôi cho là, rốt cuộc tôi cũng có thể nhìn người ta diễn một lần, không muốn là Tiểu Sửu nhưng vẫn là Tiểu Sửu, cuối cùng cũng không thể thành nhân vật chính."

(*) Tiểu Sửu: nói về người hay làm trò vui cho mọi người (Chú hề, .... . )

Ở trên sân khấu, nhiệm vụ của cô ta là biểu diễn với gấu, voi, chó con, làm cho người dưới sân khấu bật cười. Cô ta thật vất vả mới thoát ra khỏi chỗ đó, cô ta không muốn sống một cuộc sống như thế. Chỉ cần có tiền, chỉ cần có địa vị, cuộc đời của cô ta sẽ hoàn toàn khác, cô ta có thể rửa sạch toàn bộ nỗi nhục trước kia.

Vì vậy, cô ta đồng ý với yêu cầu của Bùi Tử Dương, hơn nữa còn muốn thay thế địa vị của Ninh Noãn Dương.

"Từ khi tôi đưa cô về, Bùi Tử Dương đã tới tìm cô, lúc đó cô thu được từ anh ta tổng cộng là năm tỷ nhân dân tệ, nhiệm vụ là giúp anh ta giám sát nhất cử nhất động của tôi." Ninh Noãn Dương lấy ra mấy tờ biên lai chuyển khoản, tiếp tục nói: "Cô đã từng cố gắng trộm bản vẽ của D. S, đúng không?"

Một chuyến này, thu hoạch được rất nhiều.

"Cô cũng biết, cô cũng biết.... ." Sắc mặt của Tần Nghiên trắng bệch nhìn chằm chằm biên lai chuyển khoản của ngân hàng trong tay Ninh Noãn Dương, đó là tiền của Bùi Tử Dương cho cô ta sau khi lưu lại được bằng chứng, "Cô biết tôi lần nào cũng gây bất lợi cho cô, tại sao cô không nói? Cô biết tôi hoàn toàn là người xấu tại sao cô không nói?"

"Đủ rồi, ai cho cô hét to với Noãn Noãn." Đỗ Ngự Đình lạnh lùng nhìn cô ta, ôm cô vào trong lòng, lạnh giọng nói: "Tôi đã muốn vạch trần cô từ lâu, chẳng qua là Noãn Noãn vẫn muốn cho cô một cơ hội."

"Thì ra hai người đều biết, đều biết, chỉ có một mình tôi là người ngu, hai người nhất định sẽ cảm thấy rất buồn cười nhỉ!" Bước chân của Tần Nghiên lảo đảo, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên hoảng hốt, nắm lấy tay của Ninh Noãn Dương: "Chị Noãn Noãn, chị cho em một cơ hội đi, tha thứ cho em, em chưa từng nghĩ tới sẽ hại chị. Em chỉ là, chỉ là muốn có một cuộc sống an ổn.... ." Cô ta không muốn sống một cuộc sống giống như trước.

"Dưỡng hổ vi hoạn, hậu hoạn vô tận*" Ninh Noãn Dương xoay người, dứt khoát không để ý tới cô ta.

(*) Dưỡng hổ vi hoạn, hậu hoạn vô tận: Giúp đỡ nuôi dưỡng kẻ có tiềm lực, thực lực, nhưng bản tính hung tàn, độc ác thì sẽ là mối họa về sau.

Đỗ Ngự Đình phất tay, vệ sĩ kéo Tần Nghiên đi: "Đi thôi!"

"Chị Noãn Noãn, chị Noãn Noãn.... ." Tần Nghiên không cam lòng hét lên.

"Đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện đều là do cô ta tạo thành." Đỗ Ngự Đình dịu dàng an ủi vẻ mặt bất an của cô.

"Đừng làm khó cô ta, để cho cô ta có một chỗ sống yên ổn qua ngày là được." Ninh Noãn Dương ít nhiều gì cũng có chút khổ sở, Tần Nghiên, cô là thật lòng muốn đối xử tốt với cô ta.

"Ừ, anh biết rồi."

Ninh Noãn Dương nói những chuyện đã trải qua với Đỗ Ngự Đình.

"Ngôn tiên sinh, cám ơn anh đưa Noãn Noãn trở về." Đỗ Ngự Đình khách khí nói lời cám ơn, gật đầu ra hiệu cho quản gia đưa lên quà cám ơn đã chuẩn bị từ trước, "Một chút quà mọn, Ngôn tiên sinh đừng ghét bỏ."

Quản gia mở gấm đỏ tinh xảo bao quanh một cái hộp nhỏ hình vuông, bên trong là một miếng ngọc bội hình tròn màu trắng sáng, chất ngọc của ngọc bội là trong suốt, màu sắc tươi sáng, vừa nhìn liền biết nhất định là đồ xa xỉ. Dưới ngọc bội treo một cái bông màu đỏ, kiểu dáng kia, càng nói rõ thời của miếng ngọc bội đã rất xưa.

"Đỗ thiếu ra tay quả nhiên là hào phóng, Ngôn mỗ thật sự không dám nhận hậu tạ này." Ngôn Duệ Phong khẽ cười lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối quà cám ơn của Đỗ Ngự Đình, "Khụ khụ!" Anh ta khẽ ho nhẹ, tây trang màu đen trên người, càng làm cho sắc mặt của anh ta tái nhợt hơn.

Không bao lâu nữa anh ta sẽ rời đi, anh ta không vợ không con, trừ người em trai duy nhất là Cẩn Phong, cũng không có gì mà không thể buông xuống nữa, nhưng mà trước khi anh ta đi, phải tìm được người đáng tin có thể chăm sóc Cẩn Phong.

Đỗ Ngự Đình, chắc chắn đây là lựa chọn tốt nhất.

"Xin lỗi, tôi không có cách nào đồng ý yêu cầu của anh." Đỗ Ngự Đình lắc đầu, một tay ôm lấy người bên cạnh, "Bảo bối, mệt không? Anh ôm em đi lên lầu nghỉ ngơi."

"Không cần." Ninh Noãn Dương ngáp một cái, mí mắt trở nên nặng nề, làm nũng nói: "Chồng ơi, có thể suy tính một chút Ngôn đại ca......"

Hoa oải hương đang mọc rất tốt, đưa mắt nhìn, một vùng màu tím. Ninh Noãn Dương thường đợi trong biển hoa oải hương, ngồi trên xích đu, đợi cả một ngày.

"Đoán xem anh là ai?" Đôi bàn tay che ánh mắt của cô, giọng nói cố ý đè thấp vài lần truyền đến.

"Ừ-----" Trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, Ninh Noãn Dương cố ý kéo dài giọng nói, bày ra bộ dáng buồn rầu: "Spider Man!"

"Không đúng, đoán lại." Trên trán của người nào đó rơi xuống hai vạch hắc tuyến, mình và cái vật kia hoàn toàn không cùng chủng loại.

"Batman!"

"Không đúng." Trong giọng nói của người nào đó có thêm mấy phần cắn răng nghiến lợi.

"Hải tặc?"

"Em xem tivi quá nhiều rồi." Giọng nói mang theo vài phần lười biếng vang lên, lấy bàn tay dang bịt mắt cô ra, Đỗ Ngự Đình cười để lộ hàm răng trắng sáng, cười xấu xa thả cô vào bụi hoa oải hương: "Tôi là sói xám lớn, tới đây để ăn thịt thỏ trắng nhỏ tên là Ninh Noãn Dương, để tôi xem xem, nơi nào ngon nhất!" Anh cúi đầu, cắn cái cổ trắng nõn của cô. Tuy nói là cắn, nhưng hoàn toàn không dùng tới nửa phần lực, chẳng qua là dùng lưỡi liếm liếm thôi.

"Nhột ~" Cô ưỡn người, giãy dụa: "Chồng ơi, sẽ nhột đó!"

"Nhột? Nhột ở đâu? Để chồng giúp em gãi." Bàn tay bò lên sống lưng của cô, anh cố ý sờ lung tung.

"Không muốn, mau lấy tay ra." Hiểu được ý đồ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ, giãy dụa mạnh hơn, "Sẽ bị người ta thấy." Bây giờ là ban ngày, trong vườn thường sẽ có người tới.

"Sẽ không, không ai dám tới đây." Đỗ Ngự Đình cúi đầu cắn môi cô, tròng mắt đen mông lung, giọng nói hơi khàn khàn, "Ngoan, để cho chồng hôn một cái.... ." Môi của anh di chuyển xuống, hôn lên xương quai xanh hết sức mê người của cô, giống như đang thưởng thức một loại thức ăn ngon, tỉ mỉ thưởng thức.

"Anh Đình." Một giọng nói mềm mại ngọt ngào truyền đến, chẳng biết lúc nào lại có người tới gần.

"Sunny?" Đỗ Ngự Đình ngẩng đầu.

"Mau đứng lên." Ninh Noãn Dương đẩy nhẹ Đỗ Ngự Đình, chu môi oán trách: "Đều tại anh!"

"Đứa ngốc, không sao, Sunny không phải là người ngoài." Đỗ Ngự Đình đứng dậy, ôm lấy người đang nằm trong bụi hoa, giới thiệu: "Bảo bối, đây là Sunny tam tiểu thư của Uông gia, cũng là người cùng anh lớn lên từ nhỏ."

"Anh Đình, đây là Noãn Noãn mà anh đã nói với em sao?" Uông Sunny ăn mặc giản dị, tóc đen buộc thành đuôi ngựa, nụ cười nhiệt tình, "Noãn Noãn, tôi là Sunny, lần này trở về có thể sẽ làm phiền cô và anh Đình một thời gian dài."

"Cô muốn ở đây sao? Không thành vấn đề, tôi giúp cô chuẩn bị phòng." Ninh Noãn Dương gật đầu cười, nhiều người, sẽ nhiều náo nhiệt hơn, thật tốt quá.

"Thế nào? Rốt cuộc cũng chịu tới công ty giúp anh." Từ trước tới giờ giọng nói của Đỗ Ngự Đình lúc nói chuyện với Uông Sunny luôn ôn hòa giống như người thân trong gia đình, "Tiểu nha đầu, một năm không thấy, giống như đã cao lên không ít."

"Anh Đình, anh còn chê cười em, em sẽ tố cáo với Noãn Noãn, để cho cô ấy trừng trị anh." Uông Sunny không phục nhìn Đỗ Ngự Đình, suy nghĩ một chút, lại kéo tay của Ninh Noãn Dương, thân mật nói: "Noãn Noãn, anh Đình bắt nạt tôi, cô phải giúp tôi."

"Nghĩ khá lắm, Noãn Noãn là vợ của anh." Đỗ Ngự Đình đưa tay ôm người bên cạnh, cúi đầu hôn trộm vào môi của cô: "Nói, giúp ai?" Một tay của anh ôm eo cô, thản nhiên uy hiếp. Hừ hừ, em hiểu chưa.

"Đương nhiên là giúp Sunny." Vậy mà, Ninh Noãn Dương thà chết chứ không chịu khuất phục, lời nói này rất hùng hồn, "Nòng súng của chúng ta cùng nhau hướng ra ngoài." Cô là đang nói về giới tính.

"Hướng ra ngoài?" Đỗ Ngự Đình nhướng mày, khiêng cô lên vai, cô bị dọa đến hét liên tục, "Nói mau, giúp ai?" Đây là uy hiếp trắng trợn.

"Giúp Sunny, chỉ giúp Sunny." Ninh Noãn Dương không những không sợ, ngược lại còn hét to hơn: "Chỉ giúp Sunny, anh mau thả em xuống!" Cô mới không tin anh.

"Tiểu bại hoại, anh sẽ không thả em xuống, rớt bể rồi anh đi đâu để tìm thêm vợ." Đỗ Ngự Đình ngồi xuống, cẩn thận thả cô xuống, kéo cô qua khẽ nói ở bên tai cô: "Anh muốn trực tiếp mang em vào phòng để hung hăng giày vò một phen." Anh cười tà, lộ hàm răng trắng sáng.

Nói đi liền đi, lúc cần ra tay liền ra tay, Đỗ Ngự Đình ôm lấy cô, đi nhanh vào trong nhà.

"Đình.... ." Uông Sunny đứng yên tại chỗ, vẻ mặt đần độn, anh Đình này thay đổi nhiều quá!

Bên trong phòng bệnh, sắc mặt của Lục Tử Viễn tái nhợt nằm trên giường bệnh, chỉ mới hai tháng ngắn ngủi, anh lại được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt lần nữa.

Đã qua hai mươi bốn giờ, anh vẫn chưa tỉnh lại.

"Bác sĩ Lãnh, Lục Tử Viễn sẽ không sao, đúng không?" Nhậm Tử Huyên ngồi ở đầu giường, cẩn thận chạm vào gò má tái nhợt của anh, tại sao mỗi lần đều phải chờ tới lúc anh có bộ dạng như vậy, cô mới có cơ hội tới gần anh.

"Tôi không biết." Lãnh Nhiên lắc đầu, vẻ mặt nặng nề nhìn Lục Tử Viễn hồi lâu, xoay người đi ra ngoài, "Cô chăm sóc cho cậu ấy, tỉnh lại thì gọi tôi."

Lúc phát hiện Lục Tử Viễn, trên bàn chỉ còn nến đỏ đã đốt xong và hai chai phenobarbitone* rỗng, tấm hình của Lăng Y Y, bị Lục Tử Viễn ôm chặt vào trong ngực. Tay của anh lạnh như băng, vẫn ôm chặt tấm hình của Lăng Y Y như cũ, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc trước nay chưa từng có.

(*) Phenobarbitone: thuốc ngủ.

Đi vào phòng làm việc, Lãnh Nhiên đóng cửa lại, lôi ra một cái bình nhỏ hình tròn dưới bàn làm việc.

"A Viễn, cậu đừng trách tớ, một ngày nào đó cậu sẽ biết, tớ là vì muốn tốt cho cậu." Lãnh Nhiên cầm chậu hoa trên cửa sổ, dùng xẻng nhỏ đào một lỗ dưới cây hoa, rải từng chút bột trong bình nhỏ vào trong.

Anh đã động tay vào trong ADN, cái này hoàn toàn không phải là tro cốt của Lăng Y Y, là anh đã cướp rồi sửa kết quả. Nhưng mà, anh sẽ không hối hận vì đã làm vậy, anh làm như vậy, là lựa chọn tốt nhất cho tất cả mọi người.

Có lúc, cân nhắc hơn thiệt, muốn chu toàn vài chỗ cũng rất khó.

Mà anh, lựa chọn bảo vệ cô.

"Bác sĩ Lãnh, anh đang làm gì vậy?" Cửa bị đẩy ra, Nhậm Tử Huyên nhìn chằm chằm chậu hoa trên bàn và đống bột vẫn chưa đổ xong, khẽ nói: "Cái này hoàn toàn không phải là tro cốt của Lăng Y Y đúng không?" Cô vẫn cảm thấy Lãnh Nhiên có cái gì đó không đúng, cô theo dõi anh rất lâu rồi, lúc này mới phát hiện một chút manh mối.

"Không có, đây chỉ là phân bón, cô suy nghĩ nhiều rồi." Ánh mắt của Lãnh Nhiên sắc bén quét nhanh qua Nhậm Tử Huyên, tiếp tục đổ tro cốt vào cái lỗ trong chậu hoa, chuẩn bị chôn.

"Cái này rõ ràng là tro cốt, anh không gạt được tôi, tôi xuất thân là một pháp y." Nhậm Tử Huyên cướp cái xẻng nhỏ trong tay Lãnh Nhiên, chất vấn: "Tro cốt anh xét nghiệm hoàn toàn không phải là của Lăng Y Y đúng không? Tại sao anh lại lừa Lục Tử Viễn? Lăng Y Y chết, anh ấy cũng không muốn sống, anh muốn hại chết anh ấy sao?"

"Xin lỗi, tôi cũng không nghĩ tới cậu ấy sẽ tự tử." Giọng nói khẽ vang lên trong không trung, Lãnh Nhiên nhắm mắt lại, nói: "Đây quả thật là không phải tro cốt của Lăng Y Y, nhưng mà chúng tôi cũng không tìm được tung tích của Lăng Y Y, cô đã nghĩ qua chưa, nếu để cho A Viễn biết đây không phải là tro cốt của Lăng Y Y, nếu như cậu ấy biết Lăng Y Y chưa chết, mà lại không tìm được cô ấy, cậu ấy sẽ biến thành bộ dạng gì?"

"Tôi đi tìm Noãn Noãn, Lục Tử Viễn đã nói, Noãn Noãn rất giống Lăng Y Y, tôi đi tìm Noãn Noãn để xét nghiệm ADN, nói không chừng cô ấy chính là Lăng Y Y.... ." Lục Tử Viễn kích động xông ra ngoài.

"Cô điên rồi-----" Lãnh Nhiên kéo cô trở về, hét to: "Cô muốn để cho A Viễn chết nhanh hơn một chút sao? Nếu như Ninh Noãn Dương thật sự là Lăng Y Y, cô ấy làm sao có thể không biết A Viễn, cô tùy tiện dẫn cô ấy tới đây như vậy, nếu như chọc tới Đỗ Ngự Đình, cô đã nghĩ tới hậu quả chưa?"

"Nhưng mà.... ." Anh cứ nằm trên giường bệnh như vậy, hoàn toàn không có một chút ý chí muốn sống.

"Cô coi như cái gì cũng không thấy, tôi sẽ làm cho A Viễn khá hơn." Lãnh Nhiên dùng tay chôn đống tro cốt kia, anh có thể dùng cả đời của anh để bù đắp cho A Viễn.

Nhưng chỉ có duy nhất một chuyện là không thể.... .

Trên bãi cỏ xanh tươi, ánh nắng mặt trời có chút nóng, người nào đó mặc áo khoác lông thật dày đang ngồi ở một cái bàn tròn nhỏ màu trắng kiểu dáng Châu Âu, trên người đang đắp một cái chăn thật dày, cho dù là như vậy, tay của anh vẫn lạnh như băng.

"Đỗ thiếu!" Ngôn Duệ Phong cố gắng giữ vững tinh thần, nụ cười càng tái nhợt hơn lần trước, "Lời đề nghị lần trước của tôi, anh suy nghĩ như thế nào?" Đầu của anh tựa vào cái ghế dựa thật cao, suy yếu đến nỗi nói ra những lời này cũng phải thở dốc kịch liệt.

Mấy ngày nay, tình hình sức khỏe của anh càng ngày càng xấu đi, thời gian ngủ mê man ngày càng nhiều, anh lo lắng, thời gian của bản thân không nhiều, mà Cẩn Phong, anh vẫn chưa sắp xếp xong.

"Tôi không có hứng thú." Đỗ Ngự Đình lắc đầu, đứng dậy muốn rời đi.

"Vậy không bằng chúng ta giao dịch đi." Giọng nói của Ngôn Duệ Phong nâng cao vài phần, giống như dùng hết khí lực của toàn thân để giữ lại Đỗ Ngự Đình, vẻ mặt của anh lúc này là được ăn cả ngã về không, "Xem cái này rồi, có lẽ anh sẽ thay đổi chủ ý."

Từ phía sau, anh lấy ra một phần tài liệu để lên bàn, trong tài liệu có một tấm hình của Ninh Noãn Dương, không, hẳn là Lăng Y Y.

"Ninh Noãn Dương và Lăng Y Y là cùng một người, đúng không?" Ngôn Duệ Phong khẽ cười.

"Anh muốn nói cái gì?" Đỗ Ngự Đình cầm tài liệu trên bàn, vẻ mặt sợ hãi, một lúc sau mới lên tiếng: "Tình báo của Văn Thiên Hạ quả nhiên là không thể khinh thường."

"Là Đỗ thiếu phu nhân nhờ tôi điều tra, tôi nghĩ là cô ấy nghi ngờ thân thế của chính mình, cho nên mới lén đi nhờ tôi, tôi tạm thời vẫn chưa trả lời cô ấy." Ngôn Duệ Phong cố gắng lấy ra một phần tài liệu, "Nếu như anh muốn tôi đưa cho cô ấy một phần này cũng được."

Một phần tài liệu này, kết quả điều tra của Ngôn Duệ Phong hoàn toàn phù hợp với cuộc sống hiện tại của Ninh Noãn Dương.

"Được, tôi đồng ý với anh." Vẻ mặt của Đỗ Ngự Đình cẩn thận gật đầu, giống như đã hạ một quyết tâm rất lớn.

"Đỗ thiếu quả nhiên là người thông minh." Ngôn Duệ Phong cười hài lòng, không chút do dự đốt một phần tài liệu, tro bụi màu xám bị gió thổi bay lên, bay đầy trời. Có lẽ mấy ngày sau, anh sẽ giống như những tờ giấy đã bị đốt, chỉ còn lại tro bụi.

Nhưng bất kể như thế nào, anh đã sắp xếp xong con đường sau này của Cẩn Phong, anh có thể yên tâm rồi.

Đỗ Ngự Đình mặc dù không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý yêu cầu của anh, anh không cần phải lo lắng sau khi anh ta đi Đỗ Ngự Đình sẽ đổi ý, mặc dù thủ đoạn của Đỗ Ngự Đình rất cương quyết, tàn nhẫn, nhưng không phải là người thất hứa.

Anh có thể tin tưởng anh ấy.

"Ký tên xong, tất cả tài sản dưới tên tôi chia đều cho anh và Cẩn Phong, nếu như có thể, xin anh hãy đối xử tốt với Cẩn Phong."

Trong lòng của Đỗ Ngự Đình buồn phiền cướp lấy cây bút, chữ ký rồng bay phượng múa rất mạnh mẽ."Tôi đi trước." Anh đứng dậy, cầm một phần hiệp định, đi ra ngoài.

Những tờ giấy nhẹ nhàng trong tay lại nặng như vàng, anh cầm không phải là giấy, mà là cam kết. Không nghĩ tới, cũng có lúc anh bị người khác uy hiếp như vậy, giữ lại Cẩn Phong ở bên người, cuối cùng vẫn là một mối họa. Nhưng mà, hiện tại anh không có cách nào từ chối lời đề nghị của Ngôn Duệ Phong.

Sau lưng, khóe miệng của Ngôn Duệ Phong nâng lên, nhắm hai mắt lại, thở một hơi thật dài, nằm nghiêng ở trên ghế, thật lâu vẫn không có động tĩnh.

Ngôn Duệ Phong đã qua đời vào đêm đó, cùng lúc đó Ninh Noãn Dương nhận được một phần tài liệu do anh ta phái người đưa tới. Chuyện cô nhờ Ngôn Duệ Phong điều tra, anh ta quả nhiên là giữ lời hứa, tình hình được điều tra hoàn toàn giống với tình hình hiện tại của cô.

Sau khi xem xong không lâu, chữ trong tài liệu liền biến mất, Ngôn Duệ Phong làm việc quả nhiên là rất cẩn thận.

"Noãn Noãn-----"

Ninh Noãn Dương ngẩng đầu, người trước mắt là Ngôn Cẩn Phong, "Cẩn Phong?" Cô vui vẻ xông lên, lại bị Đỗ Ngự Đình ở phía sau đưa tay chặn lại, cô đụng thẳng vào trong lòng của anh, "Anh đụng đau cái mũi của người ta rồi." Cô sờ cái mũi, bất mãn ngẩng đầu.

Đèn trong phòng khách rõ ràng là rất sáng, nhưng mà ánh mắt của Đỗ Ngự Đình lại có chút tối.

"Bảo bối, tạm thời Cẩn Phong sẽ ở lại nhà của chúng ta." Một tay của Đỗ Ngự Đình ôm chặt cô vào trong lòng, một tay khẽ sờ cái mũi hồng hồng của cô, ánh mắt của anh làm cho người ta nhìn không hiểu, có lo lắng có hoảng sợ, "Không được phép tới quá gần anh ta."

Ngôn Duệ Phong đã nói, anh ta chết rồi, bí mật này sẽ trở thành bí mật mãi mãi.

"Biết rồi." Ninh Noãn Dương không phục bĩu môi, trong nháy mắt liền ném lời nói của Đỗ Ngự Đình ra sau ót, "Cẩn Phong, đi, em đưa anh đi lên lầu xem một chút, chọn một căn phòng anh thích." Có Sunny, lại có thêm Cẩn Phong, trong nhà sẽ có rất nhiều náo nhiệt đây!

Ngôn Cẩn Phong mặc một thân màu trắng, ánh đèn nhàn nhạt ở quanh người lại trở nên chói mắt, anh ta khẽ cười nói: "Noãn Noãn, em sai rồi, đây không phải là nhà của anh, anh muốn trở về, anh trai còn đang chờ anh ở nhà." Ánh mắt của anh ta rất trong, thấu đáo.

Ninh Noãn Dương ngạc nhiên, Ngôn Duệ Phong không phải là đã.

Nhìn thấy ánh mắt của Đỗ Ngự Đình, Ninh Noãn Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ, tinh thần của Cẩn Phong, hình như xuất hiện một chút vấn đề, có lẽ là bị tin tức Ngôn Duệ Phong qua đời đả kích, dù sao hai anh em bọn họ luôn luôn sống nương tựa lẫn nhau.

"Cẩn Phong, sau này anh ở lại đây có được không?" Cổ họng của Ninh Noãn Dương có chút căng lên, không biết nên nói chuyện này với Cẩn Phong như thế nào.

Nhưng mà, không cần giải thích, Ngôn Cẩn Phong đã ngoan ngoãn gật đầu, "Được!"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-130 )