← Ch.084 | Ch.086 → |
"Thế nào?" Đỗ Ngự Đình đứng trong thư phòng, chờ đợi kết quả.
"Thiếu gia đã đoán đúng, nghĩa địa không có ai, bọn họ đi Lăng gia, đã xử lý theo như thiếu gia đã phân phó." Vệ sĩ báo cáo tiến triển mới nhất của sự việc.
"Tốt lắm." Đỗ Ngự Đình gật đầu, anh biết Lục Tử Viễn chắc chắn sẽ tới Lăng gia một chuyến, có Lãnh Nhiên ở đó, muốn đối phó với Lục Tử Viễn hiển nhiên là không phải chuyện dễ dàng. Như vậy, biện pháp tốt nhất là để cho Lục Tử Viễn chết tâm, tin rằng Lăng Y Y đã chết rồi.
Ngoài cửa, tiếng bước chân vụn vặt vang lên.
"Ai?" Vệ sĩ xông lên, mở cửa.
Ngoài cửa lại là Tần Nghiên, cô ta cầm sữa tươi, trên mặt nở một nụ cười vui vẻ, khi nhìn thấy súng trên tay của vệ sĩ, hiển nhiên là đã bị dọa.
"Cô làm gì ở ngoài cửa?" Vệ sĩ dùng một tay kéo cô ta vào, đóng cửa lại.
"Tôi, tôi chỉ muốn đưa sữa tươi cho anh Đình thôi." Đôi mặt của Tần Nghiên phiếm hồng, rụt cổ lại, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi. Sau khi bị Ninh Noãn Dương mang về, cuộc sống của cô ta nhận được sự chăm sóc rất tốt, rõ ràng là đã trở nên xinh đẹp hơn.
Thật ra thì Tần Nghiên cũng không xấu xí, cũng không nhỏ, chẳng qua là trước kia bị thiếu dinh dưỡng, cho nên nhìn giống như một cô gái nhỏ.
"Là, là chị Noãn Noãn, chị ấy kêu tôi gọi anh như vậy." Tần Nghiên bị dọa sợ, cô ta nói chuyện cũng bắt đầu có chút lắp bắp, "Nếu như, nếu như.... ."
"Gọi tôi là thiếu gia giống như bọn họ, tôi đồng ý giữ lại cô vì cô làm cho Noãn Noãn vui vẻ, nếu như ngay cả cái tác dụng này của cô cũng mất đi, tôi cũng không cần giữ cô ở lại nữa." Tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, Đỗ Ngự Đình lên tiếng cảnh cáo: "Nhớ lấy thân phận của cô."
"Dạ, tôi đã biết, thiếu gia." Tần Nghiên gật đầu, để sữa tươi trong tay xuống, "Ngài trước khi ngủ uống chút sữa tươi, tốt cho sức khỏe."
"Đợi đã." Đỗ Ngự Đình nhìn cô ta, "Mang sữa tươi đi đi." Từ trước đến nay anh không thích uống sữa tươi, cho dù là uống, cũng là do Noãn Noãn pha cho anh.
"Dạ."
"Chú ý cô ta nhiều một chút, cô ta có vấn đề." Đỗ Ngự Đình gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Nghiên, cô gái này tuyệt đối là có vấn đề, điều anh lo lắng nhất chính là cô ta sẽ gây ra mối đe dọa cho Noãn Noãn.
"Dạ."
Bởi vì trước khi đoạt được giải người mới xuất sắc nhất của giải Kim Hùng, Ninh Noãn Dương liên tục nhận được không ít quảng cáo hoặc là lời mời biểu diễn bài hát trên tivi, sau khi được Đỗ Ngự Đình cẩn thận khảo sát, đã chọn cho cô một số case tương đối thoải mái để nhận.
Bởi vì nghệ sĩ bình thường cũng có trợ lý của riêng mình, Tần Nghiên tự nhiên trở thành trợ lý của cô.
"Chị Noãn Noãn, đạo diễn nói Hứa Thần sắp tới rồi, chị nghỉ ngơi trước đi." Tần Nghiên đưa ly nước trong tay cho Ninh Noãn Dương, cố ý nói thêm: "Em đã thả hoa hồng vào, có thể dưỡng nhan." Miệng của cô ta rất ngọt, làm việc nhanh nhẹn, Ninh Noãn Dương rất thích.
"Tốt lắm." Ninh Noãn Dương ngồi xuống, cầm cái ly thổi nhẹ những cánh hoa hồng đang nổi trên mặt nước, uống từng hớp nước. Bởi vì là trà hoa hồng, mùi trà rất dễ chịu.
Lần này đổi thành thu bài hát chủ đề của một bộ phim truyền hình cổ trang, nam nữ hát đối, phần giọng nam được hát bởi một diễn viên nổi tiếng Hứa Thần, đã sớm tới thời gian hẹn, Hứa Thần lại chậm trễ vẫn chưa xuất hiện.
Cô đã thấy qua Hứa Thần ở trên tivi, cao lớn, đẹp trai, nhìn như một chàng trai trẻ tuổi ấm áp.
"Noãn Noãn, tới đây." Xa xa, đạo diễn đang gọi.
"Tới đây." Ninh Noãn Dương để cái ly trong tay xuống, vội vàng chạy đi.
Bên cạnh đạo diễn, người đang đứng chính là người đã đến trễ Hứa Thần.
"Hứa Thần, đây là tiểu thư Ninh Noãn Dương, người đã đạt giải người mới xuất sắc nhất của giải Kim Hùng."
"Noãn Noãn, đây là Hứa Thần."
"Chào anh, em là Ninh Noãn Dương." Ninh Noãn Dương cười ngọt ngào, đưa tay ra. Hứa Thần quả nhiên là rất đẹp trai, ngoài đời còn đẹp hơn trong ti vi gấp mấy lần.
Vậy mà, Hứa Thần hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt cao ngạo ngẩng đầu, gần như là dùng mũi nhìn người, rõ ràng là đang xem thường danh tiếng của Ninh Noãn Dương vậy mà không bằng một ca sĩ nhỏ của anh ta.
Hứa đạo diễn giống như biết chuyện gì đó, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng, "Tốt lắm, Chuẩn bị hát thử đi!" Ông tốt bụng lên giảng hòa, dùng ánh mặt ý bảo Ninh Noãn Dương đừng để ý.
Mọi người đều đi tới phòng thu âm.
"Đợi đã." Hứa Thần bỗng nhiên lên tiếng, anh ta cau mày nhìn Ninh Noãn Dương: "Cô nhớ kỹ lời bài hát đi! Tôi cũng không có thời gian dây dưa với cô, một lần mà không qua, tôi sẽ đi ngay lập tức, tất cả những tổn thất đều do cô gánh chịu." Rõ ràng là đã nói ca sĩ quốc tế nổi tiếng Sa Mạn hát với anh ta, không biết tại sao lại tạm thời đổi thành một tiểu nha đầu chưa trưởng thành.
"Anh nói chuyện kiểu gì vậy?" Tần Nghiên nhìn không nỗi nữa, bước tới.
"Tiểu Nghiên, không sao đâu." Ninh Noãn Dương kéo Tần Nghiên, cười với Hứa Thần: "Anh yên tâm, sẽ không làm chậm trễ chuyện của anh." Cô ở nhà đã sớm học thuộc lời bài hát.
"Vậy thì tốt." Hứa Thần tức giận liếc cô một cái, đi tới phòng thu âm.
Ninh Noãn Dương nhìn bóng lưng của anh ta, hận không thể bước tới hung hăng đá một cái mới được, kiểu người gì thế này, lại đắc ý như vậy.
Bên trong phòng thu âm, Ninh Noãn Dương đeo tai nghe, nghe tiếng nhạc vang lên, không thể phủ nhận, đức hạnh của Hứa Thần không lớn, giọng nói lại rất êm tai.
Phần của cô đã hát xong, đến Hứa Thần, người ta lại ngồi tại chỗ, nhìn chằm chằm lời bài hát.
"A Mạch-----" Hứa Thần hét to.
Một trợ lý nhỏ vội vàng chạy tới.
"Đây là chữ gì?" Hứa Thần chỉ vào chữ có chút phức tạp trên kịch bản hỏi.
"Đọc là xiang." A Mạch trả lời.
"Được rồi được rồi, biết rồi." Hứa Thần gật đầu, gọi đạo diễn: "Lại một lần nữa."
Ấn tượng của Ninh Noãn Dương về anh ta giảm từ tám mươi xuống sáu mươi, xiang cũng không biết, chỉ có thể giải thích một vấn đề - không có văn hóa, thật đáng sợ.
Lần thu âm này có vẻ thuận lợi hơn, ít nhất trước mắt không có sai sót, nhưng đến khúc cuối, Hứa Thần hát sai một câu, không thể không thu lại lần nữa.
Trong lòng của Ninh Noãn Dương khinh thường Hứa Thần, còn kêu cô đừng làm chậm trễ thời gian, nhìn lại cũng không biết ai là người đang làm chậm trễ thời gian.
Bài hát tiếp tục được thu âm, Hứa Thần lại không ngừng mắc lỗi.
Cuối cùng đạo diễn không thể không hét lên: "Ngày mai lại thu tiếp vậy!"
Trước khi đi, Hứa Thần còn bày ra dáng vẻ, vẻ mặt kiêu ngạo đi qua trước mặt Ninh Noãn Dương, giống như người sai là cô. Thấy vậy, Ninh Noãn Dương tỏa ra nộ khí, hận không thể tát chết cái tên này.
Bản chất của cặn bã!
Bên trong căn phòng màu hồng, thừa dịp Ninh Noãn Dương đang ở trong phòng tắm, Đỗ Ngự Đình chuẩn bị âm nhạc và rượu ngon lãng mạn, để một cái bàn nhỏ ở trên ban công, chuẩn bị hưởng thụ một buổi tối lãng mạn cùng cô.
Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô cũng gần đi ra rồi.
"Cốc cốc!"
"Vào đi!"
"Thiếu gia, đây là điểm tâm của anh." Tần Nghiên bưng khay sứ màu trắng, trong khay là bánh ngọt phù dung mà Ninh Noãn Dương thích ăn. Rõ ràng là thời gian còn sớm, Tần Nghiên lại đổi thành một bộ áo ngủ tơ tằm màu trắng, tóc dài xõa trên vai, đôi mắt quyến rũ nhìn Đỗ Ngự Đình.
"Để xuống, đi ra ngoài." Đỗ Ngự Đình đang bận rộn bày hoa tươi, hoàn toàn không rảnh để chú ý tới trang phục của Tần Nghiên.
"Thiếu gia-----"
"Còn có việc?" Đỗ Ngự Đình cau mày ngẩng đầu, ánh mắt vào lúc này trở nên vô cùng bén nhọn, "Sau này không cho phép mặc những loại quần áo như vậy xuất hiện trước mặt tôi." Anh không muốn Noãn Noãn hiểu lầm.
"Thiếu gia không thích như vậy sao?" Tần Nghiên làm ra vẻ vô tội kéo quần áo trên người: "Vậy tôi cởi xuống là được rồi." Cô ta cởi dây áo ngủ trên người, làm ra vẻ muốn leo lên Đỗ Ngự Đình.
"Cút ngay-----" Vẻ mặt của Đỗ Ngự Đình chán ghét né tránh.
Tần Nghiên lại thuận thế dán vào lưng của anh, "Thiếu gia, tôi không cần danh phận."
"Cút-----" Đỗ Ngự Đình kéo cô ta ra, mặc cho cô ta ngã xuống đất, hét to: "Nếu như cô không an phận, cô từ đâu tới thì cút về nơi đó cho tôi."
Quả nhiên, sắc mặt của Tần Nghiên tái nhợt, đứng dậy, buộc lại dây áo ngủ.
Ở Đỗ gia, cô ta được đối xử rất tốt, Ninh Noãn Dương cũng không coi cô ta là người làm, cô ta không muốn quay lại nước Mỹ, trở lại ẩn núp trong cái nhà máy bẩn thỉu có chuột.
"Chồng ơi-----" Cửa nhà tắm mở ra, Ninh Noãn Dương đi ra, trực tiếp bỏ qua Tần Nghiên, cô ta giống như gấu koala quấn trên người Đỗ Ngự Đình: "Chồng ơi.... ." Cái miệng nhỏ nhắn của cô nói liên miên, không coi ai ra gì nói chuyện đã xảy ra trong phòng thu âm vào ngày hôm nay.
Nói thật lâu, cô mới ngẩng đầu lên, giống như lúc này mới nhìn thấy bên cạnh còn có người: "Tiểu Nghiên, cô cũng đi nghỉ ngơi đi! Mệt mỏi cả một ngày rồi."
"Được rồi, em đi ra ngoài trước đây." Tần Nghiên gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu, cô ta không biết rốt cuộc Ninh Noãn Dương có nhìn thấy hay không.
Cửa được đóng lại, thái độ của Ninh Noãn Dương ngược lại với lúc nãy, đứng trên mặt đất, bắt đầu kiểm tra trên người, trên mặt của Đỗ Ngự Đình, "Có bị cô ta sờ vào chỗ nào hay không? Có hay không?" Bộ dáng của cô giống như là đã bắt gian tại trận.
"Không có." Đỗ Ngự Đình lắc đầu, lại có chút ngạc nhiên, bàn tay to nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên: "Bảo bối, em nhìn thấy?" Trong mắt của anh lộ ra vẻ bất an.
"Không có." Ninh Noãn Dương lắc đầu, nói: "Tần Nghiên có vấn đề, đúng không? Nếu không tại sao cô ta vào thời gian này xuất hiện trong phòng của chúng ta, hơn nữa lại là lúc em đang đi tắm." Cô chẳng qua chỉ là mất trí nhớ, chứ không có ngu ngốc.
"Em biết?" Đỗ Ngự Đình lại ngạc nhiên hơn.
"Hôm qua mới phát hiện, ngày hôm qua cô ta lén vào phòng của chúng ta, ở trong tủ quần áo lấy một bộ quần áo của anh, em đoán là cô ta thích anh." Giọng nói của cô khi nói những lời này, có chút ghen.
"Ghen?" Đỗ Ngự Đình buồn cười bóp cái mũi nhỏ của cô, "Vậy anh ném cô ta đi là được rồi." Anh vốn không đồng ý mang Tần Nghiên về, người phụ nữ kia không rõ lai lịch.
"Cô ta đã cứu em, hơn nữa tuổi của cô ta không lớn lắm, sẽ không có ý định gì xấu." Ninh Noãn Dương vẫn không nỡ đưa Tần Nghiên đi, mặc dù phát hiện ra ý nghĩ xấu của Tần Nghiên, nhưng mà lúc cô bị bắt cóc, dù sao Tần Nghiên cũng có ân với cô.
"Anh sẽ phái vệ sĩ chú ý cô ta nhiều một chút." Đỗ Ngự Đình gật đầu, nụ cười bỗng nhiên trở nên có chút xấu xa, "Bảo bối, mới vừa rồi còn chưa kiểm tra xong, chúng ta cẩn thận kiểm tra lại lần nữa." Anh ôm cô, bước tới ban công.
Ngày thứ hai, công việc thu âm tiếp tục tiến hành.
Lần này, dáng vẻ của Hứa Thần đầy đủ hơn ngày hôm qua, không chỉ mang theo bốn người trợ lý, một người đại diện, còn mang theo bạn gái mới của anh ta - Người ở trong giới âm nhạc nhiều năm nhưng hiếm khi nghe nói ca sĩ Vũ Phỉ.
Kể từ khi Hứa Thần ra mắt, xì căng đan xảy ra không ngừng, có ít nhất mười trường hợp cùng nhau xuất hiện hoặc là thừa nhận có bạn gái, bên ngoài đánh giá anh ta không tốt cho lắm. Nhưng anh ta vẫn có thể nổi tiếng, cũng có nguyên nhân, anh ta không có gì ngoài cái bằng lái tốt, có thể chi một số tiền lớn để mua kịch bản tốt.
"Ninh Noãn Dương, cô cách xa tiểu Thần Thần nhà tôi một chút, nếu không cẩn thận tôi không khách khí với cô." Mặt của Vũ Phỉ trang điểm đậm, rõ ràng là đã không còn trẻ nhưng lại cố tình mặc một bộ màu hồng và váy ngắn để trông trẻ trung hơn. Cô ta ra mắt đã được vài năm, sự nghiệp vẫn bình thường, gần đây vướng vào Hứa Thần, sự nghiệp mới bắt đầu có sự chuyển biến mới.
Ninh Noãn Dương định phản bác, Tần Nghiên lại vội vàng chạy tới.
"Tiểu thư Vũ Phi, cô yên tâm, Hứa công tử nhà cô, tặng cho chị Noãn Noãn, cô ấy cũng không cần." Tần Nghiên nhanh mồm nhanh miệng phản kích, trong mắt lộ ra ý cười nhạt.
"Cút sang một bên, chưa cho cô nói chuyện, cô lấy thân phận gì?" Vũ Phỉ hung hăng mở to mắt nhìn Tần Nghiên, bực mình đi ra ngoài.
"Tiểu Nghiên, không nên gây chuyện ở đây, chúng ta tới đây để làm việc." Ninh Noãn Dương nắm lấy tay của Tần Nghiên, nhìn cô ta: "Tôi hy vọng cô hiểu ý của tôi." Ý đồ của Tần Nghiên, cô hiểu rất rõ, Tần Nghiên không có chuyện gì lại đi gây sự với diễn viên khác hoặc là xảy ra mâu thuẫn với trợ lý khác, bởi vì cô ta là trợ lý của cô, cho nên cuối cùng người ta sẽ nghĩ là mưu kế của cô.
Vũ Phỉ thở hổn hển chạy tới chỗ của Hứa Thần, "Thần, anh không được tới gần Ninh Noãn Dương nha, miệng của nha đầu kia rất lanh lợi." Chuyện quan trọng nhất, là Ninh Noãn Dương trẻ hơn cô ta, ai lại không thích người trẻ tuổi chứ!
"Lanh lợi?" Hứa Thần cười một tiếng, ánh mắt sáng lên: "Dáng vẻ của tiểu nha đầu này không tệ?" Hôm nào lại hẹn ra ngoài chơi một chút.
"Có người ta rồi anh còn muốn người khác, không cho muốn nữa!" Vũ Phỉ vểnh môi làm nũng, trợ lý bên cạnh nghe được, thiếu chút nữa phun bữa sáng ra.
Độ tuổi có thể làm mẹ người ta, vẫn còn ở đây giả vờ non nớt.
"Được rồi được rồi." Hứa Thần nhịn không được vẫy tay một cái, "Không cho cái này, không cho cái kia, cô cũng không phải vợ của tôi, cô quản được sao?" Giọng nói của anh ta, như là một playboy.
Công việc thu âm hôm nay thuận lợi hơn hôm qua, ít nhất không có xuất hiện tình huống Hứa Thần không biết chữ hoặc là hát sai. Nhưng mà lúc thu âm được một nửa, lại gặp trở ngại, nguyên nhân là Vũ Phỉ cố ý quấy rối.
Mỗi khi tới phần hai người song ca, Vũ Phỉ sẽ cầm một ly nước hoặc một phần điểm tâm chạy vào: "Thần, mệt không! Uống nước đi."
Mấy lần như vậy, hắc tuyến của mặt của đạo diễn càng ngày càng nhiều, lại không tiện phát tác, dù sao cũng phải để cho Hứa Thần thu âm xong trước, nếu không thì thật sự không có nhiều thời gian tìm diễn viên nam hoặc là ca sĩ. Mặc dù Hứa Thần là người không ra gì, nhưng mà vẫn có sức hấp dẫn.
Thời gian nghỉ ngơi, đạo diễn để cho Hứa Thần và Ninh Noãn Dương ở chung một chỗ, bàn về nội chung của lời bài hát.
Vũ Phỉ cầm một ly nước đi tới bên cạnh Ninh Noãn Dương, "Nhận lấy-----" Cô ta tức giận liếc Ninh Noãn Dương một cái, nghiêng tay, toàn bộ nước trong ly đổ vào người Ninh Noãn Dương.
"Cô cố ý." Tần Nghiên đứng dậy.
"Ôi! Xin lỗi, tiểu thư Ninh Noãn Dương, tôi thật sự không cố ý." Vũ Phỉ cười đắc ý, vẻ mặt lúc cười rất giả tạo.
Ninh Noãn Dương không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: "Vũ Phỉ, cô chơi đủ chưa! Đừng làm chậm trễ thời gian của mọi người, tất cả mọi người đều rất bận, cô lại ở đây cố ý gây rối."
Chỉ cần là người sáng suốt, cũng có thể nhìn ra Vũ Phỉ đang cố ý gây rối.
"Thần, anh xem cô ta, nói người ta như vậy." Vũ Phỉ vểnh môi, dậm chân.
Hứa Thần mặc dù đã chán ghét Vũ Phỉ, nhưng mà anh ta thấy người phụ nữ của anh ta bị người khác khi dễ như vậy, anh ta sẽ rất mất mặt: "Ninh Noãn Dương, cô xin lỗi tiểu Phỉ, nếu không tôi sẽ từ chối hợp tác với cô." Anh ta nắm cổ tay của Ninh Noãn Dương.
← Ch. 084 | Ch. 086 → |