← Ch.082 | Ch.084 → |
Người đàn ông bên trong rõ ràng là đã, "Ai?" Đợi đến khi thấy được người đi vào, động tác của Dave cực kỳ nhanh chóng, kéo Ninh Noãn Dương che ở trước ngực: "Không hổ là Đỗ thiếu, có thể tìm đến đây nhanh như vậy." Con ngươi màu xám tro, lộ ra vẻ khô khan, lúc nhìn thấy Đỗ Ngự Đình, trong mắt nổi lên thù hận.
Nếu như không phải là Đỗ Ngự Đình, làm sao hắn có thể rơi vào kết cục như thế này?
Nhà máy của hắn, bây giờ nên là cảnh hưng vinh mới đúng.
"Chồng ơi-----" Ninh Noãn Dương hét to.
"Ai cho cô kêu!" Dave kéo tóc cô về phía sau, tát một cái thật mạnh vào mặt cô.
"Anh dám đánh cô ấy?" Con ngươi đen sâu thẳm nguy hiểm híp lại, vào lúc này biến thành màu đỏ thẩm, "Thả cô ấy ra." Anh đi vào bên trong.
"Không được nhúc nhích." Dave cười dữ tợn, chỉa súng vào đầu của Ninh Noãn Dương: "Cẩn thận tôi bắn bể đầu cô ta."
Quả nhiên, Đỗ Ngự Đình dừng bước, vẻ mặt trở nên kinh hoàng, "Anh đừng động vào cô ấy!" Trái tim, vào lúc này giống như bị một bàn tay to bóp chặt, không thể thở được, cũng không thể đập.
Hai bên đứng yên giằng co một hồi, cũng không ai dám lộn xộn.
Dave quan sát Đỗ Ngự Đình từ trên xuống dưới, chợt ngửa mặt lên trời cười lớn: "Đỗ thiếu, bây giờ chỗ anh đứng đứng, là nhà máy đã từng là của tôi, trước kia tôi có gia đình hoàn chỉnh, tiền tài làm cho người ta ghen tị." Ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên hung hăng, vẻ mặt cũng thay đổi trở nên kích động: "Là do anh ban tặng, bây giờ tôi đã không còn gì hết."
"Tôi không nhớ là có chuyện như vậy." Đỗ Ngự Đình khẽ nói.
"Tất nhiên là anh không nhớ những chuyện nhỏ như vậy, anh vốn dĩ là một ác ma." Dave gào lên, cảnh tượng ngày xưa lại hiện ra trước mắt.
Cảnh tượng nhà máy hưng thịnh, mỗi ngày đều có vô số xe tải đến vận chuyển hàng.
Vợ của hắn, mặc dù không xinh đẹp, nhưng cũng rất được, còn có con của hắn.... .
Nhưng mà, tất cả, cũng bởi vì D. S nghiên cứu sản phẩm mới đánh thẳng vào sản phẩm của nhà máy của hắn, cuối cùng dẫn đến nhà máy bị đóng cửa, trong một đêm, hắn mất đi tất cả.
Đã từng là ông chủ cao cao tại thượng bây giờ trở thành người lang thang trên đường phố.
"Anh thả cô ấy ra, tất cả những gì lúc trước anh có tôi có thể cho anh thêm lần nữa." Đỗ Ngự Đình không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, bây giờ cứu Noãn Noãn là chuyện quan trọng nhất.
"Cho tôi thêm lần nữa? Không không không, bây giờ tôi đã đổi ý. Anh quỳ xuống trước, để cho tôi cảm nhận thành ý của anh." Dave tùy ý cười, tách sợi dây trong tay của Ninh Noãn Dương ra, ném xuống đất, "Anh xem, tôi có mười phần thành ý." Hắn đổi thành chỉa súng vào cổ của Ninh Noãn Dương.
"Ngự Đình, không được." Lý Dĩnh Chi lắc đầu.
"Được, tôi quỳ, tôi sẽ quỳ xuống, anh thả cô ấy ra." Đỗ Ngự Đình đồng ý không chút do dự, vì cô, không gì là không thể.
"Không, tôi cũng chưa đồng ý thả cô ta ra." Dave lắc đầu, vẻ mặt dần dần trở nên dữ tợn: "Nhưng mà nếu như anh không quỳ, tôi sẽ bắt đầu từ từ hành hạ cô ta." Nói xong, hắn đưa tay bóp cổ của Ninh Noãn Dương, "Ném khẩu súng trong tay của anh qua đây, quỳ xuống-----"
"Noãn Noãn-----" Khẩu súng của Đỗ Ngự Đình trượt tới dưới chân của Dave.
"Đỗ Ngự Đình-----" Ninh Noãn Dương giãy dụa, hét to: "Anh nghe rõ cho em, làm người phụ nữ của anh, có thể chết vì anh, em sẽ cảm thấy rất kiểu ngạo. Nhưng mà, người đàn ông của em phải là đầu đội trời chân đạp đất, với kẻ tiểu nhân như vậy, anh không thể quỳ-----"
Bụp-----
Lời còn chưa dứt.
Anh cũng đã quỳ xuống.
'Không-----" Ninh Noãn Dương điên cuồng giãy dụa, cô khóc thút thít: "Đỗ Ngự Đình, anh mau đứng dậy, anh mau đứng dậy.... ."
Anh cao quý như vậy, kiêu ngạo như vậy, tại sao có thể.... .
"Trên thế giới này không có gì quan trọng hơn em." Anh giống như một tượng đá đang quỳ trên mặt đất.
"Không cần, anh đứng dậy, anh đứng dậy.... ."
"Haha, không nghĩ tới Đỗ thiếu máu lạnh vô tình cũng có một mặt nhu tình như vậy." Người đàn ông điên cuồng cười lớn, "Xem ra tôi bắt được cô đúng là bắt được bảo vật." Ánh mắt của hắn bỗng nhiên lộ ra hung quang, "Nhưng mà các người đều phải chết."
"Đùng-----"
Viên đạn bay thẳng về phía Đỗ Ngự Đình.
"Cẩn thận-----" Một bóng dáng nhào về phía trước, che trước mặt Đỗ Ngự Đình.
"Hự-----"
Một cái phi tiêu bay qua, đánh rớt khẩu súng trong tay của Dave, "Noãn Noãn, mau qua đây."
Thừa dịp Dave chưa kịp phản ứng, Ninh Noãn Dương đá khẩu súng dưới đất qua chỗ Đỗ Ngự Đình, cố gắng chạy về chạy về phía Đỗ Ngự Đình.
"Đùng-----"
"Đùng-----"
Đỗ Ngự Đình nhặt súng lên, bắn vào đấu gối của Dave.
Sắc mặt của Dave tái nhợt quỳ xuống, khẽ nói: "Không hổ là Đỗ thiếu, ngay cả phụ nữ bên cạnh ai ai cũng dũng cảm."
"Đùng-----" Đỗ Ngự Đình dùng một tay ấn đầu của cô vào trong ngực, bắn thẳng một viên vào tim của Dave, kết thúc mạng sống của hắn.
"Không sao rồi, Noãn Noãn, không sao rồi." Anh ôm tay, tay vẫn run như cũ, thiếu chút nữa là mất đi cô rồi.
"Ngự Đình!" Một giọng nói yếu ớt truyền đến.
"Chị Dĩnh Chi!"
Phía dưới Lý Dĩnh Chi chảy ra một vũng máu lớn, cô mỉm cười nhìn hai người ôm nhau, giọng nói rất suy yếu: "Noãn Noãn, thật xin lỗi, cho tới bây giờ chị chưa từng nghĩ qua sẽ chia rẽ hai người."
"Em biết, em biết.... ."
Lý Dĩnh Chi quay đầu nhìn Đỗ Ngự Đình, ánh mắt dần dần mờ đi, nụ cười ở khóe miệng lại rất xán lạn: "Có thể.... có thể đỡ đạn cho anh, thật hạnh phúc...."
Cô nhắm mắt lại.
"Xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu!" Ninh Noãn Dương khóc lớn.
Tiếng còi cảnh sát vang lên.
Bóng người vội vàng chạy ra chạy vào.
Cảnh sát đang điều tra hiện trường.
Cảnh sát dán giấy niêm phong màu trắng lên cánh cửa lớn của nhà máy.
"Chị." Một bóng dáng chạy ra từ bụi cỏ.
"Cô-----" Ninh Noãn Dương nhận ra, cô gái này là người cho cô uống nước và ăn đồ ăn, "Tại sao cô không về nhà?"
"Em không có nhà để về, em là cô nhi, vẫn luôn ở chỗ này." Dáng người của cô gái rất gầy, nhìn bộ dáng có chút thiếu dinh dưỡng: "Chị, em tên là Tần Nghiên, chị dẫn em đi đi! Nhà máy bị đóng cửa, chỗ ở của em cũng không còn nữa."
Ninh Noãn Dương mềm lòng, cộng thêm việc Tần Nghiên từng chăm sóc cô, "Chồng ơi.... ."
"Mang theo đi!" Đỗ Ngự Đình gật đầu, anh sẽ cho người đi điều tra lai lịch của Tần Nghiên này.
Sau khi uống thuốc, vết sưng đỏ trên mặt của Ninh Noãn Dương đã giảm không ít, tinh thần cũng khá hơn nhiều.
"Xin lỗi, để cho em chịu khổ rồi." Bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô, trong lòng của Đỗ Ngự Đình tràn đầy áy náy, nếu như không phải vì anh, cô chắc chắn sẽ không chịu khổ như vậy.
Bởi vì lúc trước đã đồng ý yêu cầu của người nào đó trong "Văn Thiên Hạ", Ninh Noãn Dương vừa trở về khách sạn, liền có xe ở dưới chờ bọn họ đi ăn tối.
Lâu đài màu trắng đứng sừng sững ở trên bãi cỏ xanh biếc, bên cạnh còn có một cái hồ. Hình dáng của lâu đài giống như lâu đài của công chúa trong truyện đồng thoại, "Đẹp quá!" Ninh Noãn Dương thán phục.
"Đứa ngốc, chúng ta cũng có lâu đài, đẹp hơn cái này." Ngón trỏ gõ nhẹ vào trán của cô, anh đưa tay xoay đầu nhỏ của cô lại: "Lâu đài rách có cái gì đẹp để nhìn?"
"Hai vị, tiên sinh đang chờ hai vị ở bên trong." Người giúp việc của lâu đài là một người da trắng, nói tiếng Trung rất tốt.
Đi qua mấy cái hành lang dài, người giúp việc đẩy một cái cửa gỗ: "Hai vị, mời, tiên sinh đang chờ hai vị ở bên trong."
Một căn phòng giống như phòng họp, có một cái bàn ăn màu trắng nhỏ nhỏ ở một bên.
Cửa sổ sát đất rộng lớn, một người đàn ông mặc tây trang màu xanh đậm đang đưa lưng về phía cửa, kéo đàn violon.
Anh ta rất chăm chú, cho tới bây giờ cũng không phát hiện có người đến.
"Cốc cốc-----" Đỗ Ngự Đình nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa một cái.
"Hai người tới rồi." Người đàn ông buông cây đàn violon xuống, xoay người.
← Ch. 082 | Ch. 084 → |