← Ch.078 | Ch.080 → |
Thiên Tế Minh là một tổ chức sát thủ thần bí tồn tại được mấy trăm năm, hai mươi năm trước đã mai danh ẩn tích. Anh không biết nhiều như vậy, nhưng mà nghe người ta nói, tam đại sát thủ của Thiên Tế Minh, Hùng Sư, Hổ Báo, Liệt Ưng.
"Còn có câu hỏi gì không?" Lãnh Nhiên chậm rãi cài nút áo, cũng không có suy nghĩ sẽ giải thích kỹ càng, có một số việc, càng biết nhiều thì càng nguy hiểm.
"Ninh Noãn Dương." Lục Tử Viễn chậm rãi nói ra cái tên này, "Cậu rất quan tâm cô ấy." Trong ấn tượng của anh, Lãnh Nhiên không phải là một vị bác sĩ hành nghề y cứu người, anh ta cứu người phải xem tâm tình. Nhưng mà hôm nay, anh ta nôn nóng đẩy Đỗ Ngự Đình như vậy, còn cởi quần áo của mình xuống, hành động như vậy đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Ninh Noãn Dương?
Lãnh Nhiên hơi thất thần, anh ta khẽ cười nói: "Tớ thừa nhận là tớ tò mò về cô ấy, cô ấy-----" Anh ta nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, nói: "Cô ấy rất đáng yêu."
"Chỉ như vậy?" Lục Tử Viễn nghi ngờ nhìn anh ta, trong mắt của anh ta lộ ra vẻ lạnh nhạt, cũng không nhìn ra những thứ khác.
"Cậu tin hay không, sự thật chỉ là như vậy." Lãnh Nhiên cười đứng dậy, cầm bình rượu trên bàn, đi ra ngoài: "Cám ơn, tớ đi trước."
Thiên Tề Minh, từ lâu đã là một truyền thuyết.
Cái tổ chức thần bí đó, vào hai mươi năm trước người lãnh đạo của anh ta đột nhiên biến mất.
Sáng sớm, Đỗ Ngự Đình tỉnh dậy, người bên cạnh lại không thấy đâu. Anh vội vàng rời giường, chạy xuống lầu: "Noãn Noãn."
Cô đang ngồi ở bàn ăn, trên bàn là bữa sáng đã chuẩn bị xong. Trong dĩa của anh là trứng chần hình trái tim, trên mặt trứng dùng hai miếng dưa chuột làm con mắt, cà rốt cắt thành nửa hình mặt trăng làm miệng, bày ra một khuôn mặt tươi cười, phía dưới cái dĩa còn dùng bơ viết ba chữ to méo mó: Thật xin lỗi.
"Đây là cái gì?" Đỗ Ngự Đình ngẩng đầu nhìn người đối diện, nghỉ ngơi cả đêm, vẻ mặt của cô khá hơn rất nhiều.
Ninh Noãn Dương cúi đầu, không dám nhìn anh, chậm rãi trả lời: "Trứng chần đó!" Chuyện ngày hôm qua, cô muốn xin lỗi anh, cô không nên không tin anh như vậy, nhưng mà lời nói tới khóe miệng lại không nói ra được, không thể làm gì ngoài việc dùng cách này thay thế.
"Anh không thích ăn trứng chần." Đỗ Ngự Đình cầm bánh bao, giả vờ đẩy dĩa trứng chần ra.
Đôi mắt của Ninh Noãn Dương ửng đỏ, cắn môi: "Anh còn đang tức giận có đúng không? Anh đang trách em không tin anh.... ."
Bàn tay đang cầm bánh cao dừng lại ở trên không, trong mắt của Đỗ Ngự Đình lộ ra vẻ đau lòng, anh chỉ muốn lạnh nhạt với cô một chút để phạt cô không tin anh, nhưng mà khi nhìn thấy dáng vẻ của cô như vậy, anh lại có chút không đành lòng: "Ngoan, mau tới chỗ của anh, mau tới." Anh dang tay.
Ninh Noãn Dương cắn môi, do dự hồi lâu, nhào vào lòng anh, "Thật xin lỗi, em biết em không nên nghi ngờ anh, nhưng mà.... ." Cô khẽ khóc.
Đáy lòng của cô luôn luôn không tồn tại sự bất an.
Cô mất đi trí nhớ, không nhớ nổi bất cứ chuyện trước kia, cuộc sống trước kia của cô dường như là trống rỗng, trừ nắm chặt tay anh, cũng không có cái gì có thể khiến cho cô an lòng.
Bàn tay vỗ nhẹ sống lưng của cô, hầu như không thể nghe thấy tiếng thở dài của Đỗ Ngự Đình: "Noãn Noãn? Em là đang tức giận? Hay là đang ghen."
Hai cái này có sự khác biệt rất lớn.
"Em không biết." Ninh Noãn Dương trẻ con hít mũi, nước mắt tràn ra: "Chị Dĩnh Chi xinh đẹp như vậy, mà em thì ngốc như vậy, cái gì cũng không thể, em thật sự rất sợ anh sẽ không thích em." Đôi mắt của cô ngấn lệ mông lung ngẩng đầu, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
"Nơi này sẽ rất đau." Cô chỉ vào tim mình, tiếng nức nở đứt quãng, "Chồng ơi, anh đừng thích người khác có được không?" Cô ôm chặt anh, giống như đứa trẻ đang nắm lấy món đồ chơi quý báo nhất của mình.
"Noãn Noãn, em đang ghen có đúng không?" Đỗ Ngự Đình khẽ hỏi, nín thở chờ đợi câu trả lời của cô.
"Ghen?" Cô mê man ngẩng đầu, gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Em không biết, em chỉ biết là mình rất khổ sở, chồng ơi, anh chỉ thích một mình em thôi có được không?"
Con ngươi giống như ngôi sao xán lạn, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt của người đàn ông, nước mắt im lặng chảy xuống, trong mắt của cô tràn ngập bất an, nếu như ngay cả anh cũng không thích cô, cô nên làm cái gì bây giờ?
"Đứa ngốc!" Hồi lâu, anh đưa tay ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: "Tất nhiên là anh chỉ yêu một mình em, vĩnh viễn chỉ yêu một mình em."
Cô nói là thích.
Mà anh nói là yêu.
Là yêu đến tận xương tủy.
Nhận được câu trả lời của anh, trái tim đang treo của cô lúc này mới hạ xuống.
Lễ trao giải của giải Kim Hùng sắp diễn ra, Ninh Noãn Dương khôi phục lại như trước, cả ngày tập hát bài hát.
Tám giờ tối, là nghi thức trao giải của giải Kim Hùng.
Về các giải thưởng thuộc về ai là đề tài hấp dẫn nhất trong năm nay, để cho mọi người cảm thấy hứng thú, còn tiến hành cho hai người mới biểu diễn bài hát chủ đề.
Hội trường hình tròn rất lớn, bốn phía đều là tượng Tiểu Hùng màu vàng sáng lấp lánh, nhiều loại dáng vẻ của Tiểu Hùng đáng yêu tươi cười, làm cho người ta yêu thích.
Phần lớn ngôi sao nổi tiếng đi qua thảm đỏ, tia sáng đèn huỳnh quang điên cuồng lóe lên.
Lúc Ninh Noãn Dương đi qua, cũng không có quá nhiều máy ảnh hay micro nhắm vào cô, cô hoàn toàn chưa từng lộ mặt trước ống kính, tất cả mọi người đều cho rằng cô chỉ là ca sĩ hạng ba, truyền thông chỉ chú ý tới các ngôi sao lớn, hoàn toàn không có thời gian chú ý tới cô.
Như vậy cũng tốt, dù sao cô chưa từng ứng phó những thứ truyền thông kia.
Buổi lễ trao giải Kim Hùng lần thứ mười tám chính thức bắt đầu.
Tiếng nhạc 《 giữa hè hoa nở 》vang lên, Ninh Noãn Dương và Tô Kỷ Nhã chia ra đi ra từ hai phía đối diện của sân khấu.
Ninh Noãn Dương mặc một bộ váy công chúa màu trắng, hóa trang thanh thuần, tóc dài xõa ở phía sau làm cho mọi người có thiện cảm, Tô Kỷ Nhã lại mặc một bộ lễ phục màu đen, một cái găng tay dài.
Đến lúc hát nhạc, vẻ mặt của Ninh Noãn Dương lộ ra vẻ kỳ lạ, micro trong tay cô lại không phát ra âm thanh, cô nóng lòng vỗ micro, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không có âm thanh. Có hơn một nghìn ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô, trong đám người thậm chí còn phát ra tiếng cười chế giễu.
Tô Kỷ Nhã hiển nhiên cũng nhìn ra có cái gì đó không đúng, cô ta vẫy tay với Ninh Noãn Dương, ý bảo Ninh Noãn Dương qua dùng micro của cô ta.
Mắt thấy tiếng nhạc sắp đến, Ninh Noãn Dương cũng không để ý quá nhiều, đi thẳng về phía Tô Kỷ Nhã.
"A-----" Chân bỗng nhiên trượt xuống, cô giống như sẽ ngã xuống đất.
Sàn nhà thủy tinh, rất trơn, giày cao gót của cô lại đặc biệt cao.
"Cẩn thận-----" Một bóng dáng màu trắng lao ra từ một bên của sân khấu, ôm lấy cô, rốt cuộc cô cũng không ngã xuống.
Người vội vã lao ra là An Dật Cảnh, anh nhìn về hướng của cô đi, trung tâm sân khấu rõ ràng là có một vết ướt, là có người đã động tay động chân, cố ý muốn hại Noãn Noãn.
An Dật Cảnh lên sân khấu tạo ra cuộc náo động ở bên trong, fan của anh bắt đầu hét chói tai, gào thét.
"An Dật Cảnh.... ."
"An thiếu, em yêu anh.... ."
Kinh nghiệm sân khấu của An Dật Cảnh rất phong phú, hoàn hồn rất nhanh, bắt đầu xử lý hiện trường, "Xuỵt-----" Anh đặt ngón trỏ thẳng đứng ở giữa môi, hiện trường rất nhanh liền im lặng, lực thu hút của anh hiển nhiên là không thể khinh thường.
"Mọi người, thật xin lỗi, mới vừa rồi xuất hiện một tình huống nhỏ, vì mọi người tôi sẽ cùng tiểu thư Ninh Noãn Dương biểu diễn bài hát này." Anh nắm tay Ninh Noãn Dương, bộ dáng của hai người thân mật xài chung một micro.
Bên trong âm nhạc lại lần nữa vang lên, khúc nhạc dạo dài dằng dặc.
Ban đêm hoa nở rộ
Em đang đợi anh tới
Rất nhiều ban đêm như vậy
Em một mình bồi hồi
Lòng tràn đầy ưu thương và chờ đợi
Nhưng không thấy anh quay về
............
Tô Kỷ Nhã đứng ở một bên, phụ trách phần điệp khúc. Nhưng mà sự chú ý của người xem đã chuyển sang trên người Ninh Noãn Dương và An Dật Cảnh từ lâu, ai cũng biết, An Dật Cảnh giản dị dễ gần, đối xử với ai cũng tốt. Mặc dù quan hệ với tất cả nữ diễn viên đã quay chung rất tốt, nhưng mà chỉ giới hạn trong việc hợp tác, không có chút mập mờ nào. Tình huống tối nay, hiển nhiên là lần đầu tiên.
Hát xong, tiếng hoan hô ở bên tai không dứt.
Bên trong phòng VIP.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Đỗ Ngự Đình tựa trên ghế sô pha, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng nói không lớn, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy lạnh từ đầu đến chân. Tình huống trên sân khấu, anh nhìn thấy rất rõ ràng, hiển nhiên là có người cố ý nhắm vào Noãn Noãn.
Trên đỉnh đầu của quản lý mồ hôi chảy ròng ròng: "Tôi, tôi lập tức đi điều tra, tra.... ."
"Không cần." Đỗ Ngự Đình lắc đầu, "Hộ vệ, điều tra rõ chuyện này, "
"Dạ."
Lúc này, trên màn hình, giải người mới xuất sắc nhất hàng năm đã được công bố, Ninh Noãn Dương đang cầm cúp Tiểu Hùng màu vàng, đứng trên sân khấu, xúc động đến nỗi nói năng lộn xộn.
"Đứa ngốc!" Đầu ngón tay nhỏ dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang hoảng hốt của cô trên màn hình, trong mắt của anh lộ ra vẻ dịu dàng, cười yếu ớt.
Sau sân khấu, tất cả các nhân viên cùng tham gia buổi diễn tập đều bị giữ lại, tụ tập ở bên trong một gian phòng nhỏ.
Mặc dù đã phê bình, nhưng mà quản lý đã đồng ý sẽ dựa theo chỉ thị của Đỗ Ngự Đình, đợi đến khi điều tra rõ chuyện này, và chuyện này không liên quan đến các nhân viên, đều có thể được đền bù thích hợp. Mỗi ca sĩ sẽ được một bài hát được viết bởi nhạc sĩ nổi tiếng hoặc cơ hội phát hành đĩa nhạc, mỗi trợ lý có thể được đền bù mười vạn tiền mặt.
"Rốt cuộc tại sao lại có dầu trên sân khấu?" Quản lý gấp đến nỗi như kiến bò trên chảo nóng, đầu đầy mồ hôi, đi tới đi lui bên trong phòng, nếu như anh ta không tìm ra người này, anh không có cách nào ăn nói với Đỗ thiếu!
Mọi người đều không lên tiếng, chơi điện thoại di động, trang điểm, còn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mọi người xung quanh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, từ đầu đến cuối chuyện này vẫn không có chút tiến triển nào.
Quản lý không chịu được nữa.
Bỗng nhiên có một công nhân làm trên sân khấu đứng ra, muốn nói rồi lại thôi: "Quản lý, trước đó tôi có thấy.... ."
"Thấy cái gì? Nói mau." Quản lý không nhịn được vẫy tay, "Nói đi-----"
"Tôi thấy tiểu thư Thẩm Nguyệt Nhi là người cuối cùng diễn tập trên sân khấu.... ."
"Cô nói cái gì?" Thẩm Nguyệt Nhi đang cúi đầu sơn móng tay, nổi trận lôi đình đứng dậy, chỉ vào mũi người công nhân làm trên sân khấu mắng: "*** ** ** cô muốn hại tôi? Con mắt nào của cô thấy đổ dầu trên sân khấu?"
"Hai con mắt đều thấy!" Người công nhân làm trên sân khấu lắp bắp nói, rõ ràng khí thế thua Thẩm Nguyệt Nhi rất lớn: "Hôm nay người cuối cùng diễn tập là Thẩm tiểu thư, trước năm giờ chúng tôi sẽ quét dọn mọi thứ xong xuôi, năm giờ rưỡi Thẩm tiểu thư mới tới, sáu giờ người cuối cùng diễn tập là cô, sau đó chúng tôi cũng không còn người đi quét dọn linh tinh nữa."
"Cô...." Thẩm Nguyệt Nhi nhất thời cứng họng, quả thực cô là người cuối cùng diễn tập là cô. Từ trước đến nay cô là người có tiếng tăm rất lớn, đã quen việc người khác phải chờ cô, cho nên dù biết rõ đã dọn dẹp vệ sinh xong, nhưng vẫn kiên trì diễn tập một bài, "Coi như tôi là người cuối cùng diễn tập thì như thế nào? Cũng không phải là tôi đã đổ dầu trên sân khấu."
"Được rồi, mọi người có thể trở về rồi." Hộ vệ đứng dậy, nói với Thẩm Nguyệt Nhi: "Thẩm tiểu thư, mời!"
Bên ngoài quán rượu Cẩm Ngọc, ở bãi đậu xe, đàn em cung kính mở cửa xe, Tô Kỷ Nhã bước ra từ trong xe, mà Ninh Noãn Dương đã được Đỗ Ngự Đình ôm ra từ trước.
"Chân còn đau không?" Đỗ Ngự Đình khẽ hỏi người trong lòng, "Có còn bị trật chỗ nào không?"
"Không có nữa, anh mau thả em xuống." Ninh Noãn Dương lắc đầu, giãy dụa nhảy xuống từ trong ngực Đỗ Ngự Đình, trước cửa quán rượu nhiều người nhìn như vậy, rất mất mặt.
Tô Kỷ Nhã có chút kinh ngạc nhìn Đỗ Ngự Đình nuông chiều Ninh Noãn Dương, người đàn ông này, cô ta đã gặp qua một lần ở bữa tiệc, tổng giám đốc của D. S, người thừa kế của Đỗ gia.
← Ch. 078 | Ch. 080 → |