← Ch.074 | Ch.076 → |
Rất nhiều người trong phòng tiệc, An Dật Cảnh và Mộ Ngưng Tử đã tới từ sớm.
Ninh Noãn Dương mặc một thân lễ phục nhỏ màu hồng kéo tay của Đỗ Ngự Đình xuất hiện ở trước mặt mọi người, lập tức thu hút sự chú ý của toàn trường. Vì muốn phù hợp với lễ phục của cô, Đỗ Ngự Đình đã vứt bỏ những màu sắc đơn giản thường ngày, lựa chọn mặc một thân tây trang lộng lẫy cùng màu, nhìn qua hai người càng thân mật thêm vài phần.
"Noãn Noãn thật xinh đẹp!" Lý Dĩnh Chi tao nhã đi tới trước mặt bọn họ, một tay bưng ly rượu, trang điểm thanh nhã nhưng cũng không mất đi vẻ cao quý.
"Chị Dĩnh Chi cũng rất xinh đẹp!" Ninh Noãn Dương cười ngọt ngào, quay đầu chào hỏi Mộ Ngưng Tử: "Chị Ngưng Tử." Cô bỏ lại Đỗ Ngự Đình đang nói chuyện với Lý Dĩnh Chi, đi về phía Mộ Ngưng Tử.
Mộ Ngưng Tử mặc một thân lễ phục dạ hội hở lưng màu tím, đường nét cơ thể mỹ lệ làm cho không ít người nhìn cô: "Lần này thì hay rồi, Quý Giản Phàm thay em giải quyết một cái phiền toái lớn." Cô tự nhiên nhắc tới Tiêu Ngâm Tuyết, nhìn ra được cô cũng thấy Tiêu Ngâm Tuyết rất phiền.
Ninh Noãn Dương thè lưỡi, bộ dáng nghịch ngợm, không hiền lành nói: "Đúng vậy! Lần này loại trừ hoàn toàn "tứ hại"."
"Tứ hại, phù.... ." Mộ Ngưng Tử cười, phun toàn bộ rượu trong miệng ra, "Vậy mà em cũng nghĩ ra."
Người tham dự hôn lễ lần lượt vào cuộc, rất nhanh liền tự hòa mình vào tụ năm tụ ba.
Bữa tiệc tối nay lấy chủ đề theo phong cách cổ điển xa hoa, sắc thái sảnh tiệc chính hơi tối, chững chạc, trên mặt tường điêu khắc thiết kế theo phong cách của cung đình Châu Âu vào giữa thế kỷ 18, sàn nhà là những ô vuông màu vàng màu đỏ xen nhau, toàn bộ trang phục của nữ giúp việc đều là váy xòe to rất khoa trương, cực kỳ bất tiện cho việc đi lại.
"Noãn Noãn!" Nhậm Tử Huyên cầm ly rượu trên tay bước tới, cầm một cái hộp được đóng gói tinh xảo ở trong tay, cô mỉm cười nhìn Mộ Ngưng Tử: "Mộ tiểu thư, cho tôi mượn Noãn Noãn một chút."
Mộ Ngưng Tử quan sát cô ta vài lần, nghiêm giọng cảnh cáo: "Tốt nhất là cô đừng có giở trò." Cô nhớ rõ cô gái này ở bên cạnh Bùi Tử Dương.
Nhậm Tử Huyên không trả lời, vội vàng kéo Ninh Noãn Dương rời đi.
............. .
Lễ đính hôn chính thức bắt đầu.
Cánh hoa hồng hồng nhạt bay từ trên không xuống.
Làn khói trắng mỏng nhẹ nhàng bay ra.
Tiêu Ngâm Tuyết mặc một thân lễ phục màu trắng, trên mặt không biểu cảm, chậm rãi đi vào sảnh tiệc, trên mặt không biểu hiện bất kỳ sự vui mừng nào.
Mọi người đều thán phục trước vẻ đẹp của Tiêu Ngâm Tuyết, lại nhất thời sợ đến ngây người, vẻ mặt của Quý Giản Phàm lại càng không thể đè nén được kích động.
Dưới ánh mắt chúc phúc của mọi người, cô ta chậm rãi đi tới bên cạnh Quý Giản Phàm.
MC đứng trên sân khấu: "Hôm nay, dưới sự chúc phúc của mọi người.... ."
"Đẹp quá!" Ninh Noãn Dương kéo cánh tay của người đàn ông, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.
"Hôm sau, chúng ta cũng làm bổ sung một cái khác." Anh ôm cô, cúi đầu hôn trộm lên mặt cô.
"Không cần." Ninh Noãn Dương lắc đầu, khẽ nói: "Làm gì có ai đã kết hôn rồi, còn làm bổ sung thêm một cái đám cưới nữa." Như vậy không may mắn chút nào.
Đang nói chuyện, thì đã đến lúc cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau.
Quý Giản Phàm nửa quỳ dưới đất, cầm một chiếc nhẫn kim cương thật lớn, trong mắt đầy thâm tình, chậm rãi đeo vào tay Tiêu Ngâm Tuyết, cúi đầu in một nụ hôn lên bàn tay cô.
Không phải là ngón áp út, mà là ngón giữa.
Đây là yêu cầu của cô.
Động tác Tiêu Ngâm Tuyết nhanh chóng đeo nhẫn cho Quý Giản Phàm, tránh tay anh không để cho anh nắm tay cô, động tác của cô rõ ràng như vậy.
Mọi người dưới sân khấu ngạc nhiên một hồi, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trên mặt MC lộ ra vẻ lúng túng, lập tức giảng hòa: "Chúng ta cùng chúc phúc cho đôi vợ chồng này, hy vọng tối nay mọi người sẽ chơi vui vẻ."
Tiếng vỗ tay vang lên, ánh đèn trên sân khấu đã tắt, sản tiệc lại trở nên náo nhiệt.
...............
Tiêu Ngâm Tuyết cùng Quý Giản Phàm cầm ly rượu xuất hiện, không có nắm tay, cũng không có bất kỳ động tác thân mật nào.
"Chúc mừng."
"Chúc mừng!"
Mọi người đều nói lời chúc mừng với bọn họ.
"Cám ơn." Tiêu Ngâm Tuyết trả lời từng người một, cười dịu dàng, khéo léo mà không phải tao nhã.
"Ngự Đình, chuyện trước kia, anh sẽ không trách em chứ?" Tiêu Ngâm Tuyết cầm ly rượu chân thành nhìn Đỗ Ngự Đình, hầu như từ lúc cô ta bước vào cửa, ánh mắt của cô ta chưa từng rời khỏi anh.
Nhưng mà ánh mắt của anh luôn luôn nhìn Ninh Noãn Dương.
"Sẽ không." Đỗ Ngự Đình lắc đầu, hiển nhiên là không nguyện ý quan tâm đến cô ta, nhưng vì ngại mặt mũi của Quý Giản Phàm nên không thể không ứng phó.
"Noãn Noãn, hy vọng sau này chúng ta có thể trở thành bạn tốt." Không thấy Đỗ Ngự Đình, Tiêu Ngâm Tuyết chuyển hướng nhìn sang Ninh Noãn Dương: "Cạn ly!"
"Cạn ly-----" Vẻ mặt của Tiêu Ngâm Tuyết làm cho đáy lòng của Ninh Noãn Dương cảm thấy ớn lạnh, không phải là lại có âm mưu quỷ kế gì nữa chứ, nịnh nọt như vậy, cô nên đề phòng một chút. Nhìn thấy Tiêu Ngâm Tuyết, cô liền cảm thấy trên tránh vẫn còn đau!
Bởi vì nhân vật chính tối nay đang ở bên cạnh, toàn bộ ánh mắt trong bữa tiệc đều tập trung vào nơi này, thỉnh thoảng còn có người nhìn qua bên này.
"Noãn Noãn, cô qua đây xem giúp tôi, dây chuyền giống như bị lỏng rồi." Tiêu Ngâm Tuyết kéo tay Ninh Noãn Dương, đi qua một bên: "Đèn bên đây sáng hơn."
Bởi vì chênh lệch chiều cao quá rõ ràng, Ninh Noãn Dương không thể không nhón chân.
"Ninh Noãn Dương!" Bỗng nhiên Tiêu Ngâm Tuyết cười một cách kỳ lạ, bước chân không ổn định, lảo đảo vài bước.
"Cẩn thận-----"
Mắt thấy Tiêu Ngâm Tuyết sắp ngã xuống, Ninh Noãn Dương vội vàng đỡ lấy cô ta, lại cảm thấy trọng tâm bị hạ xuống, vậy mà Tiêu Ngâm Tuyết nắm chặt váy của cô kéo xuống.
"Xẹt-----"
Tiếng rách ở những đường may vang lên, trong lòng Ninh Noãn Dương cả kinh.
"Á-------" Tiêu Ngâm Tuyết vô cùng ngạc nhiên, sợ hãi hét lên, thành công thu hút được ánh mắt của mọi người.
Lễ phục bị xé rách rơi xuống sàn nhà.
Nhưng mà, không có xuất hiện hình ảnh như trong tưởng tượng.
Bên trong lễ phục bị xé rách, vậy mà còn mặc một bộ hoa hồng đỏ cúp ngực, lễ phục dán chặt vào cơ thể của Ninh Noãn Dương, tôn lên thân hình có lòi có lõm của cô, thậm chí còn nổi bật hơn nhân vật chính Tiêu Ngâm Tuyết.
Ánh mặt của mọi người bị thu hút bởi màu đỏ như lửa kia, đều cúi đầu khen ngợi.
"Thật đẹp, lễ phục này."
"Quả nhiên Đỗ thiếu ra tay rất hào phóng."
"Đúng vậy."
Sắc mặt Tiêu Ngâm Tuyết từ hồng chuyển sang trắng, từ trắng chuyển sang xanh, kết quả như vậy làm cho cô ta rất bất ngờ. Ninh Noãn Dương nên bị mất mặt ở trước mặt mọi người, rất mất mặt, sau đó bị Đỗ Ngự Đình ghét bỏ mới đúng. Không ngờ hành động của mình lại làm cho Ninh Noãn Dương nhận được sự ủng hộ của mọi người trong sảnh đường.
Cô ta thiết kế tỉ mỉ như vậy, làm sao có thể thất bại.
"Chị Ngâm Tuyết, làm cho chị thất vọng rồi, thật xin lỗi." Trong mắt Ninh Noãn Dương tràn đầy ý cười ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ như bông hoa mùa xuân.
"Cô đã biết từ trước rồi." Tiêu Ngâm Tuyết không cam tâm nghiến răng, không thể nào, làm sao Ninh Noãn Dương có thể biết trước chuyện cô muốn làm.
"Noãn Noãn-----" Nghe thấy đã xảy ra chuyện ở bên đây, Đỗ Ngự Đình vội vàng chạy tới, ánh mắt chạm tới những mảnh vụn bị xé rách trên mặt đất cùng với bộ đồ mới trên người Ninh Noãn Dương, thì anh cũng hiểu được bảy tám phần, ánh mặt anh lạnh lùng nhìn Tiêu Ngâm Tuyết: "Cô bắt nạt Noãn Noãn nhà tôi?" Không cần phải nói, những mảnh vụn trên mặt đất, chắc chắn là kiệt tác của Tiêu Ngâm Tuyết.
"Không có, em không có." Tiêu Ngâm Tuyết lắc đầu.
"Ngâm Tuyết." Quý Giản Phàm cũng thoát khỏi sự dây dưa của những người khách bên kia, đi đến bên cạnh Tiêu Ngâm Tuyết, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Phàm, em không phải là cố ý, em đứng không vững, Noãn Noãn đỡ em, em mới không cẩn thận xé váy của em ấy." Tiêu Ngâm Tuyết kéo cánh tay của Quý Giản Phàm, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu: "Anh nói với bọn họ, nói với Đỗ Ngự Đình, em không phải cố ý đâu." Chuyện cho đến bây giờ, cô ta vẫn cố gắng chối bỏ trách nhiệm của mình.
Ánh mắt Quý Giản Phàm lộ ra vẻ phức tạp, nhìn những mảnh vụn trên mặt đất, bộ lễ phục kia là do Đỗ Ngự Đình cố ý tới phòng làm việc của anh để đặt làm, lúc ấy người nhận case này là một nhân viên kỳ cựu của JF, chuyện này chắc chắn JF không thoát khỏi liên quan, "Ngự Đình, Noãn Noãn, thật xin lỗi.... ." Trong trường hợp này, anh cũng không biết nên nói cái gì.
"Quý đại ca, không sao đâu." Ninh Noãn Dương cười yếu ớt cắt ngang lời của anh, nói: "Em tin chị Ngâm Tuyết không phải là cố ý, chị ấy nhất định là vô ý phạm sai lầm, đúng không, chị Ngâm Tuyết." Cô nhìn thẳng vào Tiêu Ngâm Tuyết, chuyện này, nếu tiếp tục điều tra, sẽ ảnh hưởng đến hòa khí giữa Quý Giản Phàm và Tiêu Ngâm Tuyết, dù sao cũng không xảy ra hậu quả gì, không bằng cứ như vậy quên đi.
Tiêu Ngâm Tuyết luống cuống cầm lấy vạt áo của lễ phục, bối rối gật đầu: "Đúng vậy, em thật sự không phải cố ý, Ngự Đình anh tin em.... ."
Ánh mặt Đỗ Ngự Đình lạnh lùng quét qua mặt cô ta, đưa tay ôm lấy người bên cạnh: "Bảo bối, chúng ta đi qua bên kia ăn đi."
"Ngự Đình, anh tin em.... ."
"Ngâm Tuyết, đủ rồi." Quý Giản Phàm nắm lấy cổ tay cô, sắc mặt đau xót nhìn cô: "Chẳng lẽ em không thấy Noãn Noãn vì không muốn phá hủy mối quan hệ giữa chúng ta với Ngự Đình cho nên mới không truy cứu sao?"
"Chẳng lẽ anh cũng nghi ngờ là em cố ý sao?" Giọng nói Tiêu Ngâm Tuyết căm hận đẩy tay Quý Giản Phàm ra, "Anh có tư cách gì mà nghi ngờ em?"
Quý Giản Phàm trầm mặc, nhắm mắt lại, đau đớn nói: "Tại sao em có thể trở nên như vậy."
Cô gái lúc trước nhìn thấy con thỏ nhỏ bị thương liền rơi lệ, cô gái nhìn thấy người già ăn xin ven đường sẽ lấy hết tiền trong túi ra cho, cô gái từ trước đến nay luôn luôn mỉm cười với người hầu, tại sao có thể trở nên như vậy.
Bên bàn ăn, Ninh Noãn Dương nhàn nhã ăn đồ ăn.
Trước đó, Nhậm Tử Huyên tìm cô, đưa bộ lễ phục cho cô, kêu cô thay, cũng không chịu nói nguyên nhân, bây giờ cô đã hiểu rồi.
Trong văn phòng JF, Quý Giản Phàm ngồi trước bàn làm việc, gạt tàn thuốc trong bữa tiệc đã chất thành một núi nhỏ. Quần áo trên người anh vẫn là bộ tối qua, chưa thay ra. Sau bữa tiệc, anh và Tiêu Ngâm Tuyết cãi nhau ầm ĩ, anh đợi trong nhà hàng suốt một đêm.
Anh cho rằng Ngâm Tuyết đồng ý đính hôn với anh, là vì đã hết hy vọng với Đỗ Ngự Đình, nhưng mà bây giờ xem ra, hoàn toàn không có chuyện như vậy.
Trên bàn, một đống mảnh vụn màu hồng. Anh cẩn thận kiểm tra các đường may trên lễ phục, đã bị người khác động tay động chân vào, chỉ cần kéo đủ lực, toàn bộ đường chỉ sẽ tét ra.
"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi."
"Ông chủ, tại sao hôm nay anh lại tới sớm như vậy, không đi hưởng tuần trăng mật à?" Nhân viên cửa hàng Mỹ Sa ló đầu vào, cười đáng yêu. Ngửi thấy mùi thuốc trong văn phòng, cô ta cau mày bịt mũi: "Có thể ngạt chết con muỗi rồi." Cô mở cửa sổ văn phòng ra, để cho không khí trong lành có thể tràn vào.
"Mỹ Sa, lễ phục của Đỗ thiếu phu nhân có liên quan gì tới cô không?" Quý Giản Phàm hung hăng bóp tắt điếu thuốc trong tay, nhìn đống lộn xộn trên bàn, "Đừng gạt tôi, Đỗ Ngự Đình đã điều tra chuyện này, tôi sẽ khiến cho cô sau này không thể tồn tại trong ngành này nữa, nhưng mà nếu như cô gạt Đỗ Ngự Đình, sau này sẽ không có người như cô trên thế giới."
Tối hôm qua anh gọi điện cho nhà thiết kế Aiken người nhận lễ phục này, sau khi thiết kế xong, Aiken đã giao lại công việc cho trợ lý Mỹ Sa.
Dù sao Mỹ Sa vẫn còn nhỏ, bị Quý Giản Phàm dọa như vậy, hai đầu gối đã nhũn ra, nước mắt trào ra: "Ông chủ, tôi là bị người ta sai khiến, tôi nhất thời thấy tiền sáng mắt, là Tiêu tiểu thư sai khiến tôi."
Tiêu Ngâm Tuyết?
← Ch. 074 | Ch. 076 → |