Canh vịt hầm nấm
← Ch.047 | Ch.049 → |
Editor: G. O
Dưới ánh đèn màu tím ấm áp, một nhân viên phục vụ mặc áo sơ mi màu trắng bên ngoài khoác áo gi-lê màu đen động tác nhanh nhẹn sắp xếp lại những viên bi-a trên bàn.
Một người đàn ông ngồi trong góc tường với những đường nét khuôn mặt góc cạch, động tác của anh ta ưu nhã uống hết ngụm rượu cuối cùng trong ly, nhẹ nhàng đứng dậy, nhận lấy cây cơ (gậy chơi bi-a) được nhân viên phục vụ đưa qua, anh khẽ cúi người, một tay chống lên bàn, tầm mắt nhắm thẳng.
"Cạch ——"
Một gậy thục xuống, những viên bi tròn vốn được sắp xếp ngay ngắn lại lăn ra bốn phía, đồng thời lại có mấy viên bi rớt thẳng xuống lỗ.
Thành tích không tệ!
"Mang rượu lên!" Vẻ mặt Bùi Tử Dương nhiễm vài phần ý cười, có thể nhìn ra được tâm trạng của anh đang tương đối tốt. Anh nhận lấy ly rượu được nhân viên phục vụ đưa tới, uống một hơi cạn sạch, vừa mới chỉ bắt đầu mà anh đã liên tiếp đưa được bi thẳng vào lỗ, nên tinh thần càng lúc càng hào hứng.
"Chơi rất hay!" Chẳng biết lúc nào Ninh Vũ Tâm đã xuất hiện bên trong phòng, cô ta vỗ tay khen ngợi, trong mắt toàn là ý tán thưởng và ngưỡng mộ. Cô ta còn cố ý mặc một bộ váy màu đen gợi cảm trễ ngực, trên vai được trang trí điểm thêm một bộ lông trắng, bàn chân đi trên đôi giày cao gót mới mua, trang điểm trông rất là tinh tế.
Ánh mắt anh trực tiếp lướt qua bên người của Ninh Vũ Tâm, Bùi Tử Dương khom lưng lần nữa, nhắm ngay một bi trên bàn bi-a, lần này có vẻ khó đưa bi vào lỗ hơn những đợt trước rất nhiều, hôm nay cảm giác hình như không tệ.
"Bùi thiếu giaaa ~ ~" Bỗng nhiên sau lưng có cảm giác nóng lên, thế nhưng chính là Ninh Vũ Tâm lại lấy can đảm từ phía sau dán sát lên lưng của anh, hai tay cũng ôm chặt vào hông anh, cô ta nũng nịu thì thầm: "Đợi chúng ta cùng đi ra ngoài uống một ly!" Cô đã sử dụng tất cả vốn liếng để cho anh có thể nhìn thẳng mình một lần, chỉ cần nhìn một lần, nhất định anh sẽ động lòng.
"Uống rượu?" Bùi Tử Dương cười khẽ xoay người lại, ánh đèn chiếu xuống nụ cười trên mặt anh làm tăng thêm một vài phần tà mị. Một bên bàn tay ôm chầm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô ta, nghiêng người dán chặt thân thể cô đè lên cạnh bàn bi-a, mặt đối mặt, cách nhau trong gang tấc: "Thích rượu gì?" Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lấy eo cô, đôi mắt màu xanh toát ra vẻ dịu dàng có thể làm cho trái tim ai đó đập loạn nhịp một hồi.
"Bacardi." Ninh Vũ Tâm nói ra một cái tên, cô ta đã cố ý đi thăm dò qua, loại rượu này là anh ấy thích nhất. Kể đến màu sắc, khẩu vị của loại rượu này đều đúng sở thích của anh, những thứ không rõ chi tiết như vậy, cô ta đều đã phải mắc công tìm hiểu qua một cách rất rõ ràng, vị trí Bùi phu nhân này, cô bắt buộc phải chiếm được.
Ở đằng sau lưng, Hi Ni lấy một chai Bac¬ar¬di tới rồi mở ra, Bùi Tử Dương cười yếu ớt lấy chai rượu, ở bên tai cô nhẹ nhàng thổi một hơi: "Vũ Tâm, hé miệng!"
Giọng nói người đàn ông mập mờ, ánh mắt hấp dẫn.
Vẻ mặt của Ninh Vũ Tâm đầy thẹn thùng, nghe lời hé miệng, một tay Bùi Tử Dương cầm chai rượu, ngón tay cái bật cái nút gỗ bên trên bình rượu ra, "Uống nhiều một chút!" Đột nhiên bàn tay kia nâng lên bóp lấy cằm Ninh Vũ Tâm, đổ bình rượu vào trong miệng cô, mơ hồ rót xuống.
Rượu mang màu sắc đỏ sậm không ngừng đổ xuống, mùi thơm tinh khiết và phiêu đãng ở trong không khí.
"Ưmh..." Rượu từ lỗ mũi của Ninh Vũ Tâm mau chóng tràn ra chảy xuống bên tai, khí quản bị rượu xông lên, khiến cô ho khan sặc sụa, trong lòng tràn đầy sợ hãi, muốn tránh thoát, nhưng lại bị giữ lấy gắt gao.
Cô thở không nổi, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, cô như muốn té xỉu.
Chợt, chai rượu bị lấy xuống, trong chai cũng đã bị đổ đến trống rỗng, Bùi Tử Dương lạnh lùng hất cô ra.
Ninh Vũ Tâm thở hổn hển từng ngụm, nhếch nhác nằm ở trên bàn bi-da, bộ váy bị rượu thấm ướt hết dán chặt ở trên người, trong thoáng chốc lại nghe tiếng máy điều hòa không khí được bật lên, không khí lạnh lẽo trực tiếp thổi hướng đến trên người cô, cô rùng mình cắn răng, vài lọn tóc bị ướt dán lên khuôn mặt, bộ dáng nhếch nhác không thôi.
"Muốn làm người phụ nữ của tôi, cô còn chưa đủ tư cách." Bùi Tử Dương thong thả ung dung lấy từ trong túi ra một tấm khăn lụa, cẩn thận dùng khăn lau sạch sẽ từng ngón tay một, "Còn nữa, tôi đã nói rồi đừng làm điều gì mờ ám sau lưng tôi, chuyện ngày hôm qua, nếu như còn tái phạm tôi sẽ trực tiếp đi giải quyết cô."
Khăn lụa màu trắng bị ném vào thùng rác, Bùi Tử Dương nghênh ngang rời đi.
Trên bàn bi-a, Ninh Vũ Tâm nặng nề cắn môi, đôi môi bị cắn đến tím bầm, trắng bệch, ngón tay hung hăng cào lên mặt bàn, mặt vải trên bàn bi-a khẽ bị xốc lên, trong lòng của cô ta giống như vừa bị rắn độc gặm xé qua, lại là Ninh Noãn Dương, Ninh Noãn Dương thì có cái gì tốt?
Tạm thời, cô chỉ có thể bỏ qua cho Ninh Noãn Dương.
"Lục Tử Viễn!" Gần tới giờ tan việc, bỗng nhiên Nhậm Tử Huyên xuất hiện, chắn bên hành lang, "Hôm nay vừa đúng lúc chúng mình cùng ca, em mời anh ăn cơm!" Cô cố ý cùng nói chuyện với y tá trưởng, nói trước đến khi còn năm phút đồng hồ thì thay quần áo chạy tới đây chặn anh ấy lại, nếu trễ thêm chút nữa chắc cũng không trông thấy bóng người rồi.
"Thật xin lỗi, anh còn có chuyện." Lục Tử Viễn áy náy cười, trong chốc lát lại không ngừng dọn dẹp đồ đạc trên bàn làm việc, giờ tan tầm chỉ còn ba phút nữa, bây giờ anh ta đi chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn.
Trên bàn làm việc, tất cả mọi thứ đều được dọn dẹp rất gọn gàng, chỉ còn lại một hộp giữ ấm màu xanh dương được đặt ở nơi dễ nhìn thấy, hiển nhiên đấy là sợ bị bỏ quên.
"Đây là cái gì?" Nhậm Tử Huyên nhanh tay cầm lấy hộp giữ ấm, mở ra, bên trong là canh nóng đang bốc hơi, cô ghé đầu nhìn: "Canh vịt hầm nấm." Hai mắt cô sáng lên, "Đây chính là anh tự làm đúng đúng không? Để cho em nếm một chút nha? Bụng của em sôi lên rồi, đợi tí em lại mời anh ăn cơm."
Lúc xế chiều, cô đi ngang qua phòng bếp nhỏ của bệnh viện thì nhìn thấy bên trong anh ấy đang bận làm cái gì đó, bởi vì lúc ấy cô phải vội vàng chuẩn bị tài liệu cho cuộc phẫu thuật, nên không nhìn kỹ.
"Cái này... Không được." Lục Tử Viễn lắc đầu, trên mặt hiện ra vẻ khó xử. Canh này chính là anh nấu để chuẩn bị cho Ninh Noãn Dương, những ngày này, hầu như cứ có thời gian là anh ta sẽ không quên chạy đến chỗ cô, Ninh Noãn Dương này thật sự là rất giống Y Y rồi. Vẻ mặt lúc nói chuyện, bộ dạng mỗi khi giơ tay nhấc chân, từng chi tiết hầu như tất cả đều giống.
"Đây chính là anh nấu cho Noãn Dương, đúng hay không?" Nhậm Tử Huyên lập tức hiểu ra, cô buông canh trong tay xuống, trên mặt tràn ngập vẻ mất mác: "Không sai, cô ấy rất giống Y Y, nhưng cô ta không phải là Y Y!"
Có đôi khi, thậm chí cô đã rất ghen tị với bộ dáng của Ninh Noãn Dương lại giống Y Y như đúc, nếu như cô cũng có thể lớn lên giống Y Y, có phải lúc này Lục Tử Viễn cũng sẽ nấu canh cho cô, rồi mang cô đi ăn cơm chung hay không.
Lục Tử Viễn cẩn thận đậy kín hộp giữ ấm, vẻ mặt có chút chán nản: "Anh hiểu rõ, cô ấy không phải Y Y, nhưng khi nhìn thấy cô ấy hạnh phúc, liền giống như anh nhìn thấy chính là Y Y hạnh phúc vậy."
Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, anh sẽ có cảm giác như mình gặp được Y Y, sau đó đêm đến giấc ngủ của anh thật sự an ổn. Ngủ, từ sau khi Y Y mất đi, cái này giống như biến thành một chuyện xa xỉ, mỗi lần nhắm mắt lại, những kỷ niệm trong quá khứ cứ như một thước phim chiếu đi chiếu lại trong đầu anh.
Khi còn bé, cô chính là lệ thuộc vào anh như vậy.
Nhưng rồi, thậm chí anh chưa kịp nhìn thấy cô một lần cuối, cũng không có bất kỳ một người nào thông báo cho anh, nhà họ Lăng bất ngờ gặp phải tai nạn xe. Cho đến khi anh trở về nước, trước sinh nhật Y Y mấy tháng, mới biết nhà họ Lăng gặp phải trận tai nạn xe cộ kia, ngoại trừ vài phần mộ lạnh lẽo, còn lại không thấy gì cả.
← Ch. 047 | Ch. 049 → |