Chị Thẩm, làm sao em có thể không biết xấu hổ như vậy?
← Ch.032 | Ch.034 → |
Edit: Hà Bạng
Trong phim trường, đang quay chính là bộ phim lớn nhất năm nay: "Kinh Phượng", đây là bộ phim quy tụ dàn minh tinh nổi tiếng khắp cả nước cùng đoàn đạo diễn có tay nghề bậc nhất, nghe nói số tiền đầu tư là hơn trăm tỷ, chỉ có yêu cầu duy nhất là vai nữ chính phải do ngôi sao điện ảnh Thẩm Nguyệt Nhi đảm nhiệm. Mọi người đều cố suy đoán thân phận của người đầu tư, cũng không khỏi hâm mộ sự may mắn của Thẩm Nguyệt Nhi, dù sao một bộ phim được đầu tư số tiền lớn như vậy cũng không phải là ai cũng có thể có được. Xuất thân Thẩm Nguyệt Nhi vốn cao quý, lại đóng vai chính, tính tình mặc nhiên kiêu ngạo, chuyện không đem người ta đặt vào mắt là bình thường xảy ra. Mặc dù mọi người đối với chuyện này có phê bình kín đáo, nhưng ai cũng không dám gây khó dễ với cô ta.
"Đầu cô to dùng để làm gì thế? Một tháng tôi chi nhiều tiền như vậy mời cô tới là để cho tôi phát điên lên thế này sao?" Trên người Thẩm Nguyệt Nhi còn đang mặc trang phục cổ đại trong vai Quý phi, quay sang phát cáu với cô trợ lý đứng cạnh: "Còn đứng ở đây làm gì nữa? Nhanh đi mua lại đi." Cô ta tiện tay cầm lấy cốc trà sữa nóng vừa mới mua đặt trên bàn hắt vào người cô trợ lý, nguyên nhân chỉ bởi vì cô ấy mua không đúng vị trà sữa mà cô ta muốn uống.
Cô trợ lý khóc chạy đi.
Lại có một trợ lý khác cầm kịch bản tiến đến, định giúp Thẩm Nguyệt Nhi tập thoại, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Thẩm Nguyệt Nhi khó chịu lên tiếng: "Đừng có tới phiền tôi." Cô ta giằng lấy kịch bản trong tay người trợ lý, đập bộp bộp lên người người đó, cảnh tượng này phối với một thân trang phục Quý phi ngược lại càng thêm nổi bật vài phần.
Cách đó không xa một đám diễn viên mới lè lưỡi nhìn dáng vẻ nổi giận của Thẩm Nguyệt Nhi.
"Thật hung dữ!" Người mới diễn vai nha hoàn khinh thường nhếch môi.
"Vậy người ta mới gọi là ngôi sao, đó là làm cho chúng ta nhìn, là ra oai phủ đầu với chúng ta đó." Một diễn viên khác mở miệng.
Thẩm Nguyệt Nhi ngoảnh đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo trợn lên nhìn đám người đang đứng nói chuyện trời đất, mở miệng gọi: "Vũ Tâm, em qua đây một chút đi!"
"Trời, aiz, aiz, gọi cô kìa!"
"Mau đến."
Mọi người đều đồng tình nhìn về phía Ninh Vũ Tâm, trong đó cũng không thiếu ánh mắt xem kịch vui, bị Thẩm Nguyệt Nhi gọi đến, tám phần là không có chuyện gì tốt, lần trước có một người mới diễn rất tốt, được đạo diễn khen hai câu, Thẩm Nguyệt Nhi liền đứng tại chỗ sầm mặt nghênh ngang bỏ đi. Ngày hôm sau, không ai còn thấy người mới đó xuất hiện ở phim trường nữa, người ta có người chống lưng ở đằng sau, những diễn viên bé nhỏ như bọn họ sao có thể đắc tội nổi!
"Chị Thẩm!" Ninh Vũ Tâm ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Thẩm Nguyệt Nhi, cười lấy lòng, vai diễn của cô ta lần này là một nha hoàn, hôm nay lại cứ như vậy phải đứng trước mặt Thẩm Nguyệt Nhi, mà còn có mấy lần nữa cũng có chuyện tương tự vậy. Tuần trước Thẩm Nguyệt Nhi bất chợt hẹn cô ta ra ngoài ăn cơm, càng ăn càng thân thiết, sau khi ăn xong còn tự mình đưa cô ta về chỗ ở, hơn nữa còn tặng cô ta một chai nước hoa cao cấp giá mấy trăm ngàn, điều này quả thực khiến cho cô ta được coi trọng mà thấy lo sợ. (Thụ sủng nhược kinh)
"Ngồi!" Thẩm Nguyệt Nhi bỗng thay đổi hẳn thái độ phách lối, mỉm cười nhìn Ninh Vũ Tâm: "Quay phim đã cảm thấy quen chưa?"
"Cũng không tệ lắm ạ." Ninh Vũ Tâm không biết trong hồ lô của Thẩm Nguyệt Nhi đang bán cái thuốc gì, một lòng nhớ mấy câu nói của Thẩm Nguyệt Nhi hôm qua, chỉ vì cô ta là em vợ của Đỗ Ngự Đình nên mới nhìn cô ta bằng con mắt khác. Chỉ là, nếu có thể nịnh nọt được Thẩm Nguyệt Nhi thì cũng rất tốt.
"Vũ Tâm, chị đã nói với đạo diễn rồi, khi nào có vai diễn thích hợp sẽ giữ lại cho em." Thẩm Nguyệt Nhi ưu nhã vuốt lọn tóc dài trên vai, lại tháo chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay xuống: "Cái này cho em, ở trong giới này, không có chút phục trang đạo cụ thì sao có thể! Ngày mai có rỗi không thì chị dẫn em đi mua ít đồ." Bùi Thiếu đã dặn dò, phải nhanh chóng làm thân với Ninh Vũ Tâm.
Kiểu dáng chiếc nhẫn hồng ngọc rất đẹp, đúng là kiểu dáng phục cổ đang thịnh hành, lại được gọt giũa thành hình giọt lệ, từng góc cạnh cũng được mài đến sáng loáng, thật đúng là hàng thượng phẩm. Trong mắt Ninh Vũ Tâm hiện lên vẻ tham lam, nhưng cô ta vẫn làm bộ từ chối một phen: "Chị Thẩm, làm sao em có thể không biết xấu hổ như vậy?"
Thẩm Nguyệt Nhi vừa liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư của Ninh Vũ Tâm, trong lòng cô ta cười lạnh một tiếng, thật đúng là làm kỹ nữ lại còn muốn lập đền thờ trinh tiết, cô ta cầm tay Ninh Vũ Tâm, cười nói: "Chúng ta cũng coi như hợp nhau, cứ cất đi, về sau đi theo chị quay phim, nhất định sẽ giúp cho em may mắn hơn." Ngược lại tính cách con nhóc này không như Ninh Noãn Dương, tính Ninh Noãn Dương ngay thẳng, như Ninh Vũ Tâm lại lắm trò, hơn nữa còn tham tiền.
"Vậy phải cảm ơn chị Thẩm rồi." Dù sao thì Ninh Vũ Tâm còn ít tuổi, đạo hạnh chưa đủ sâu, rất nhanh liền sẽ bị mấy lời ngon tiếng ngọt của Thẩm Nguyệt Nhi làm cho mở cờ trong bụng. Chỉ cần cô ta có thể bám vào cây đại thụ Thẩm Nguyệt Nhi này, ngày sau chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng, còn về phần Đỗ Ngự Đình bên kia, cô ta cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
"Đỗ thiếu."
Đằng xa kia một nhóm người đang cung kính đứng thành vòng tròn, Đỗ Ngự Đình vốn rất ít khi xuất hiện ở nơi công cộng thế mà nay lại tới phim trường, hơn nữa trong lòng còn ôm một Cô bé con.
"Đẹp trai quá..."
"Mau nhìn, cô gái mà Đỗ thiếu đang ôm là ai?"
Đám con gái trong phim trường một hồi thở dài rồi liền xoa xoa tay ý định muốn lấy được lòng của Đỗ Ngự Đình, mặc dù Đỗ thiếu đã có mỹ nhân trong ngực, nhưng việc người trước có tam thê sau có tứ thiếp dường như là chuyện đã chẳng còn ai trách móc. Đám phụ nữ vội vàng chạy đi, chạy về phòng hóa trang trang điểm lại, nếu lấy được sự ưu ái của Đỗ Ngự Đình, cả đời này liền hưởng vinh hoa phú quý vô tận.
"Chị gái!" Vũ Tâm tiến lên đón, khóe miệng nhấc lên một nụ cười nhẹ nhàng, Ninh Noãn Dương đã quay lại, rất nhanh cô ta có thể trở về nhà họ Đỗ hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực một lần nữa.
Nghe thấy Ninh Vũ Tâm gọi người con gái trong lòng Đỗ thiếu là "Chị gái", mọi người càng thêm ước ao ghen tỵ, thì ra là người ta có chỗ dựa, khó trách ngay cả Thẩm Nguyệt Nhi cũng phải đối đãi với cô ta khác biệt!
"Tâm Tâm!" Nhìn thấy em gái, trên mặt Ninh Noãn Dương hiện lên nụ cười, vốn là cô muốn để cho ba mẹ và em gái ở lại nhà họ Đỗ một thời gian ngắn, nhưng Đỗ Ngự Đình lại nói với cô, ba mẹ đã về Mỹ rồi, Tâm Tâm thì phải đi quay phim. Bởi vì tạm thời chân không thể xuống đất, chỉ có thể nhờ Đỗ Ngự Đình một đường ôm tới đây.
Sau lưng, vệ sĩ khiêng đến một chiếc ghế quý phi êm ái thoải mái, còn có đệm nhồi lông ngỗng, Đỗ Ngự Đình khẽ khom lưng, đặt cô vào trong ghế.
Ở một bên, răng Thẩm Nguyệt Nhi đã sắp nghiến nát, cô ta đứng ở ngay cạnh, nhưng thậm chí ngay cả liếc anh cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái. Tất cả điều này, đều là lỗi của Ninh Noãn Dương, trước khi Ninh Noãn Dương xuất hiện, mặc dù Đỗ Ngự Đình cũng không chào đón cô ta, nhưng cũng sẽ không vô tình đối với cô ta như vậy. Hiện tại giống như ngay cả có để ý cô ta một chút, anh cũng cảm thấy là quá dư thừa.
"Chị gái, em..." Ninh Vũ Tâm ngồi bên cạnh Ninh Noãn Dương, dáng vẻ cẩn trọng, cô ta ngẩng đầu, khóe mắt lơ đãng liếc thấy ở bên hông Đỗ Ngự Đình lộ ra một góc, đó là súng, là khẩu súng lục màu bạc, cô ta đã từng thấy rồi. Cô ta nhìn bốn phía, xung quanh đã bị vệ sĩ vây lại hoàn toàn, chỉ sợ là tất cả đều có súng. Có khi cô ta còn chưa kịp nói gì với Ninh Noãn Dương, Đỗ Ngự Đình sẽ trực tiếp một phát cho cô ta đi.
"Tâm Tâm, chị mang đồ ăn tới cho em." Ninh Noãn Dương vẫy tay, vệ sĩ ở bên kia xách tới một hộp thức ăn xinh xắn lại gần: "Thịt viên nhân phomai sốt cà chua, Bánh xốp trà đậu xanh, Canh hạt sen bách hợp..." Mỗi một món cô đều đã tự mình nếm thử mùi vị trước.
"Cám ơn chị." Ninh Vũ Tâm nhìn đồ ăn trong hộp cơm, rất muốn mắng ra một câu: Đồ phụ nữ ngu ngốc! Cô ta không phải cần những thứ đồ này, sao Ninh Noãn Dương không mang cho cô ta quần áo, đồ trang sức tới đây chứ!
"Đỗ thiếu!" Chẳng biết Thẩm Nguyệt Nhi đã đi đổi lễ phục từ lúc nào, bộ váy khiêu gợi cổ chữ V xẻ sâu tới tận bụng, lại cắt thêm một đường từ lưng đến tận bên ngực, gợi cảm đến mức khiến cho người ta không nhịn được phải nuốt nước miếng: "Buổi tối em có thể mời Noãn Noãn đi ăn cơm không?" Cô ta lắc mông chân thành đi tới bên cạnh Đỗ Ngự Đình, giả bộ vì giày quá cao mà trẹo chân: "Ôi..." Đột nhiên cô ta xoay eo, lộ ra cảnh xuân kiều diễm ở trước ngực, cười quyến rũ, nhắm trong ngực Đỗ Ngự Đình mà ngã vào.
Đỗ Ngự Đình lưu loát tránh ra, mắt lạnh nhìn tư thế nhếch nhác của Thẩm Nguyệt Nhi ngã trên mặt đất.
Thẩm Nguyệt Nhi tức giận bò dậy, phủ bụi trên người, có gắng làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Bùi Thiếu..."
← Ch. 032 | Ch. 034 → |