Bao nhiều tiền một lần phục vụ đặc biệt
← Ch.012 | Ch.014 → |
Edit: Hà Bạng
Ngày hôm sau, ảnh chụp của Thẩm Nguyệt Nhi được giật tít đăng lên trang nhất của tuần san Tạp chí Bát Quái nổi tiếng: "Ngôi sao điện ảnh Thẩm Nguyệt Nhi đánh mất lễ nghi tại dạ tiệc, trở thành trò hề." Cùng với đó là ảnh chụp Thẩm Nguyệt Nhi tối qua bị phát tán, ảnh trên tạp chí bị photoshop ít nhiều, làm cho dáng người của cô ta bị bóp méo, trở thành bác gái nhìn như đã bốn - năm mươi tuổi.
"Thấy vui không? Bảo bối." Trên đầu giường bày đầy tạp chí số ra ngày hôm nay, Đỗ Ngự Đình cúi đầu, bàn tay không đứng đắn chạy trên người Bé yêu, Ninh Noãn Dương định nhảy xuống giường, ngang eo lại bị cưỡng ép ôm chặt.
Con ngươi đen nhánh như mực xoay chuyển thật nhanh, Ninh Noãn Dương ngoan ngoãn quay lại trong ngực người đàn ông làm ổ, khuôn mặt nở nụ cười giả dối, giọng nói nũng nịu đến phát ngấy: "Chồng ơi..."
"Hửm?" Đỗ Ngự Đình nửa nằm trên giường, mặt ngoài gió êm bể lặng, biểu cảm không chút để ý vuốt ve mái tóc của cô, trong lòng lại âm thầm đề cao cảnh giác, thái độ làm nũng giống như vậy mà xuất hiện từ miệng cô thì ắt hẳn lại định có cái ý đồ xấu gì đây. Hai ngày trước, không thể ngờ cô lại lén chạy đến sân bay tự mua vé định trốn đi du lịch một mình, cũng may là bị vệ sĩ bên người của cô phát hiện, anh liền chạy tới sân bay xách cô quay về.
"Chồng ơi." Thân thể nhỏ nhắn vùi trong lòng người đàn ông, uốn éo không yên, Ninh Noãn Dương ấp úng nửa ngày, bàn tay bé xinh không chịu an phận: "Chồng à, em nghĩ..." Tầm mắt hạ xuống, che giấu thần thái nơi đáy mắt, cánh tay thon thả chậm chạp men theo bả vai người đàn ông, hơi thở như lan phả bên tai anh.
Hành động này của cô chẳng khác nào đang đốt lửa: "Tiểu quai quai..." Tròng mắt đen càng lúc càng trở nên sâu thẳm bỗng nhiên sáng ngời, Đỗ Ngự Đình lật người đè cô xuống, chiếc chăn mỏng theo thế mà trượt xuốt, lộ ra thân hình cường tráng: "Muốn, thì chồng sẽ cho em." Nụ hộn của anh như cuồng phong bão táp ập xuống, bàn tay lớn bắt đầu xé toang áo choàng tắm bằng tơ lụa trên người cô.
"Không phải cái này." Ninh Noãn Dương bối rối giãy giụa, khuôn mặt nhỏ bé bị ngạt đến đỏ bừng, lúc này Đỗ Ngự Đình mới ngừng lại, cô bĩu môi, nằm bên tai anh nhỏ giọng nói một câu.
Trong đôi mắt lóe lên một tia đùa giỡn, Đỗ Ngự Đình tỉ mỉ quan sát thái độ trên mặt cô: "Tại sao lại cần tiền?" Tất cả ăn mặc ở đi lại anh đều đã thay cô sắp xếp xong xuôi cả, mà cho dù là cô có muốn lên phố mua cái gì, cũng sẽ có người đi theo sau lo liệu, vốn dĩ không phải lo đến vấn đề tiền bạc.
"Bởi vì, bởi vì..." Bàn tay bé xinh vần vò một góc chăn, cô đã vắt hết óc để nghĩ ra một lý do tương đối thuyết phục, trên mặt cô liền tràn đầy ý cười lộ ra lúm đồng tiền, nịnh nọt nói: "Bởi vì em thấy cầm tiền mặt trên tay đi mua đồ mới thấy sảng khoái, mua đồ xong, hào phóng trả tiền." Mặc dù lý do này có chút gượng ép, nhưng thật sự là cô không thể nghĩ ra được lý do nào tốt hơn.
"Đây cầm đi." Đỗ Ngự Đình lấy từ trong ví ra một chiếc thẻ vàng, đặt vào trong tay Bé cưng nói: "Chiếc thẻ này không có giới hạn, em cứ yên tâm mà quẹt." Anh cúi đầu liếc nhìn một cái liền thấy sự mừng rỡ lóe lên trong mắt cô, tựa như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, liền bổ sung thêm: "Nhưng không thể rút tiền mặt."
"Két!" Khuôn mặt nhỏ vốn đang tươi cười sáng lạn phút chốc liền tắt ngóm, Ninh Noãn Dương rầu rĩ chán nản ném chiếc thẻ xuống giường, buồn bực lên tiếng: "Em không cần nữa." Cái cô cần là nhân dân tệ, là tiền mặt, TIỀN MẶT, chứ không phải là cái thẻ vàng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn này.
Trong đôi mắt đen ẩn chứa ý cười, Đỗ Ngự Đình cười khẽ nhặt chiếc thẻ lên, cô cứ thế mà tùy ý ném đi chiếc thẻ vàng số lượng hạn chế của D. S toàn cầu chỉ có 3 chiếc, vừa rồi anh nói là không thể rút tiền, chỉ là mấy câu lừa cô thôi.
"Cầm lấy." Một tờ giấy trắng bị ném lên người Đỗ Ngự Đình, cô nằm quay lưng về phía anh, bĩu môi, trong lòng không ngừng mằng, quỷ hẹp hòi, quỷ hẹp hòi.
Đỗ Ngự Đình nhìn lướt qua, nhíu mày hỏi: "Đây là gì thế?" Biểu cảm của anh đột nhiên trở thành có chút dở khóc dở cười.
"Anh không biết chữ sao? Bỏ đi, để em đọc anh nghe cho rõ." Ninh Noãn Dương sầm mặt xoay người, cướp lấy tờ giấy, lớn tiếng đọc: "Bảng giá lệ phí phục vụ của cô Ninh: Phục vụ trà - một vạn một tách; Phục vụ ăn - một vạn hai; Tiếp chuyện - năm vạn một lần, mỗi lần nửa tiếng; Ôm một lần - năm vạn; Xoa bóp - mười vạn một lần, mỗi lần 10 phút." Dừng một chút, cô lại đọc tiếp: "Hôn: Hôn trán - mười vạn một cái; Hôn mặt - mười lăm vạn một cái..."
Càng nghe cô đọc, trên mặt Đỗ Ngự Đình lại càng hiện nhiều thêm mấy vạch đen, anh bóp chặt mép chăn trên người, sợ rằng đột nhiên bản thân không kìm nén nổi, sẽ lập tức bóp chết cô gái nhỏ này.
Ninh Noãn Dương đọc xong, còn không biết sống chết hỏi một câu: "Khách hàng, anh muốn loại phục vụ nào?"
"Em..." Bất tình lình bàn tay to xé tan tờ giấy thành một đống mảnh vụn rồi hung hăng ném đi, Đỗ Ngự Đình cảm thấy máu nóng dâng trào, có nhu cầu cấp bách muốn phun lửa, anh đưa tay ôm chầm lấy cô, tà ác vứt lại một câu: "Phục vụ đặc biệt thì bao nhiêu tiền một lần?"
"Ách...?" Ninh Noãn Dương đần người, nhỏ giọng líu ríu nói: "Còn chưa nghĩ ra."
"Một trăm vạn đã đủ chưa?" Đỗ Ngự Đình không nhịn được nâng tay rút một dây áo choàng tắm ra.
"Phải đưa tiền trước, em muốn nhân dân tệ!" Cô giơ tay chống lên lồng ngực anh, trong bụng vẫn đang tính toán, phải kiếm tiền để đi du lịch vòng quanh thế giới, hơn nữa sẽ không cho Đỗ Ngự Đình theo, một mình cô lén trốn đi.
"Được."
(Rất nhiều từ cua đồng phải bỏ qua. )
Cua đồng: Từ lóng chỉ cảnh H
Bên trong phòng, ý xuân dào dạt, người con trai vừa ra sức chạy nước rút, vừa hỏi người bên dưới: "Tiểu quai quai, nói cho anh biết, cần tiền làm gì?" Anh phải tranh thủ nắm bắt động thái suy nghĩ của cô, thật sự là cô ấy có quá nhiều chủ ý rồi.
Ninh Noãn Dương mơ mơ màng màng lắc đầu, chỉ nói một câu: "Anh còn chưa trả tiền."
"Tiểu - Bảo - Bối!!!" Đỗ Ngự Đình nổi đóa, quyết tâm hóa đau thương thành sức mạnh, càng thêm ra sức vận động.
Đã gần đến giờ cơm trưa, trong không khí toàn là mùi vị vui mừng, Bé cưng bên người còn chưa tỉnh, Đỗ Ngự Đình hài lòng ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn trộm một cái, dù sao cô cũng chưa tỉnh, nụ hôn này có không trả tiền cũng không sao nhỉ!
Ấy vậy mà, Bé cưng chợt mở mắt, đưa bàn tay nhỏ đến bên cạnh anh: "Trả đây, mười triệu lẻ năm mươi vạn, anh vừa mới hôn em 50 cái, ôm 15 lần, sau đó lại còn..." Tiếng nói của cô càng lúc càng nhỏ, mặt cũng đỏ đến không còn hình dạng gì, cuối cùng, vẫn cố bổ sung một câu: "Anh còn vừa mới hôn em một cái nữa, coi như giảm giá cho anh, không tính thêm tiền."
"Em lại còn đếm từng lần một?" Ai đó cắn răng nghiến lợi lên tiếng.
"Đúng vậy!" Ninh Noãn Dương nháy mắt, khuôn mặt cười đến thiên chân vô tà: "Anh có muốn uống một tách trà không, chỉ cần trả một vạn thôi!"
"EM!!!" Đỗ Ngự Đình như muốn phát điên, anh nhào lên phía trước, nở nụ cười sởn da gà giống như sói đói nhìn thấy con mồi: "Phục vụ lại như vừa rồi, anh muốn làm một bộ đầy đủ, cho em ba mươi triệu."
"Không, phải đưa tiền trước." Ninh Noãn Dương đạp chân, ngôn từ chính nghĩa nhìn anh, trong mắt là sự quyết tuyệt không chịu khuất phục.
"Được thôi." Đỗ Ngự Đình tức giận đến mức thiếu chút nữa muốn tự sát, cuối cùng nhấc điện thoại dùng lực ấn số, vừa kết nối được liền gào lên: "Mang 30 triệu tiền mặt tới đây cho tôi."
Năm phút sau, hai hòm lớn đựng toàn nhân dân tệ xuất hiện trên giường.
"Cô bé, tới đây!" Đỗ Ngự Đình nhàn nhã nằm trên giường ngoắc ngoắc ngón tay, nụ cười trên mặt càng thêm tà khí: "Anh đổi ý rồi, phục vụ như vừa rồi nhưng anh muốn làm 8 lần, đây là một tỷ tiền mặt."
"Oa...!!!" Đôi mắt Ninh Noãn Dương lóe ra kim quang, tâm tình vô cùng vui sướng: "Em muốn xem trước coi có phải là tiền thật hay không?!" Cô hấp ta hấp tấp vén chăn lên định xuống giường.
"Nằm xuống cho anh." Đỗ Ngự Đình gầm lên một tiếng, kéo cô trở về giường, tiếp tục vận động, hóa ra là do anh chưa đủ cố gắng, nên cô mới còn sinh lực đi xem cái gì thật với giả.
← Ch. 012 | Ch. 014 → |