Thiên Thiên, anh cần em (2)
← Ch.64 | Ch.66 → |
"Thiên Thiên..."
Dương Thế Minh hoảng sợ gào lớn, vội vàng hất ngã Lâm Ngọc Lan. Sắc mặt anh trắng bệch, toàn thân lạnh toát mà nhìn xuống phía dưới:
"Thiên Thiên"
"Minh"
Thiên Thiên dùng hết sức lực còn lại bám chắc vào lan can, toàn thân run rẩy kịch liệt. Cô đau, bụng cô rất đau. Cô có thể cảm nhận được, có một thứ quý giá đang ngày càng xa rời bàn tay của mình.
Máu...
Máu tươi vẫn không ngừng chảy ra ở bụng, ở bắp đùi, từng giọt tí tách nhỏ xuống dưới đại sảnh, vỡ tan như những viên hồng ngọc mỏng manh.
"Thiên Thiên "
Dương Thế Minh nắm chặt lấy bàn tay yếu ớt của cô, tâm trí vẫn như vậy hoảng loạn. Có phải chỉ cần chậm trễ một chút, cô sẽ như làn gió sớm đến rồi sớm đi, để lại một mình anh bơ vơ không?
"Thiên Thiên, nắm chặt vào, đừng buông tay anh. Xin em, đừng buông tay anh"
Anh bặm chặt môi, ngữ điệu cầu xin tha thiết. Anh không muốn chính mình cô độc trên thế giới rộng lớn này. Anh không muốn mất đi tình yêu ấm áp của cô.
Cuộc đời anh, vô vàn sóng gió liên tiếp ập đến. Lúc trước là Nguyệt Ánh Phương, lúc này lại là Triệu Thiên Thiên, anh không muốn buông tay, không muốn từ bỏ hạnh phúc mong manh này!
"Minh, con... Con của chúng ta..."
Cô khóc, khóc rất nhiều, rất ấm ức. Từng giọt nước mắt mặn chát như hàng ngàn vết dao đâm thẳng vào trái tim anh, khiến nó như bị che mờ bởi bóng tối.
Con anh, đứa bé mà anh mong ngóng từng ngày từng giờ, đứa bé mà anh vừa mới biết được sự hiện diện của nó cách đây không lâu lại cứ thế không một lời từ biệt mà bay lên thiên đường. Tiểu bảo bảo, đó là kết tinh tình yêu của anh với Thiên Thiên, là niềm hạnh phúc nhỏ bé trong cuộc đời của anh. Nó chưa kịp nhìn thấy ánh sáng đã phải từ giã cõi đời.
Anh hận!
Anh hận kẻ đã phá hủy đi hạnh phúc mới chớm nở của anh.
Anh đau!
Anh đau vì mất đi một thiên thần nhỏ bé.
Anh bất lực!
Anh mất con rồi, tuyệt đối không thể mất đi cô nữa.
"Thiên Thiên, mất đi tiểu bảo bảo, chúng ta còn có thể sinh ra nhiều bé con khác"
Cô lắc đầu nguầy nguậy, cả khuôn mặt đầm đìa nước mắt không thể che giấu, sự bi thương cùng nỗi đau đớn thi nhau ào ạt tràn ra ngoài.
Đứa bé là nguồn sống duy nhất của cô. Mất đi đứa bé, ánh sáng của cô cũng ngày một đi xa. Như vậy, cô có thể lấy lí do gì để tồn tại?
"Nhưng dù sao đứa bé cũng là một sinh mạng. Nó chưa chào đời, nhưng cũng đã thành hình..."
"Các người có vẻ tình cảm quá rồi đúng không? Không muốn rời xa đứa bé, vậy thì cùng nhau chết luôn đi"
Lâm Ngọc Lan đứng dậy nhìn một màn tình cảm mặn nồng, trong lòng không khỏi cười lạnh. Sắp chết đến nơi, còn giả bộ quấn quýt với nhau cái gì? Yêu nhau lắm sao? Vậy thì cùng chết luôn đi!
Nhặt lên con dao đang dính đầy máu tươi, khuôn mặt cô ta hiện lên như một con quỷ dữ.
Dương Thế Minh dù gì cũng đã biết hết mọi chuyện. Cô dù cho có muốn chạy trốn cũng không thể nữa rồi! Nhất định anh ta sẽ cho cô sống không bằng chết, vậy thì sao phải nương tay? Không phải cuối cùng kết cục cũng không thể nào thay đổi sao?
Nếu đã vậy, hãy để cái chết cuốn trôi đi tất cả mọi thứ!
Lâm Ngọc Lan lao đến phía Dương Thế Minh, cầm con dao trên tay đâm thẳng vào cánh tay anh, trên miệng cô ta không khỏi nở rộ một nụ cười cay độc.
Chỉ cần anh ta chết, cô mới có thể bình an vô sự mà tiếp tục tự tin bước trên sàn lưới catwalk, vậy lí do gì mà phải bỏ qua cơ hội tốt hiếm có này?
Tay ấn con dao mạnh hơn nữa, cô ta cười, cười một cách điên dại. Những gì cô ta không có thì đừng vọng tưởng nó sẽ thuộc về tay người khác!
"Dương Thế Minh, anh thấy đau chứ? Nó không là gì so với sự sỉ nhục mà anh dành cho tôi đâu! "
Anh tàn nhẫn với cô, cô phải trả lại gấp mười lần những gì mình đã chịu đựng cho anh. Cô bây giờ sẽ không giết anh ngay lập tức đâu! Cô muốn anh phải tận mắt chứng kiến Triệu Thiên Thiên chết đáng thương như thế nào! Cô muốn đứng từ lầu cao nhìn xuống cô ta phải tan xương nát thịt! Cô muốn anh phải nếm trải nỗi đau đớn nhất cả về tinh thần lẫn thể xác!
Thiên Thiên ánh mắt chứa đầy sự đau khổ nhìn vào vết thương ở cánh tay anh, nước mắt tuôn trào như những hạt mưa lớn, nặng trĩu. Những giọt máu đỏ sẫm rơi xuống khuôn mặt trắng noãn của cô, hoà cùng với giọt nước mắt nóng hổi nhỏ giọt xuống nền đất lạnh lẽo:
"Minh, buông tay em ra, đừng tự tiếp tục làm đau mình nữa! "
Cô bặm chặt môi nhìn về phía anh, bờ môi khô khốc trắng bệch khẽ run rẩy không ngừng.
Cô không sợ chết sao?
Có, cô sợ, cô rất sợ! Tử thần rất hung mãnh, luôn đe doạ mạng sống của con người, cô sao có thể không sợ? Nhưng cô thà buông xuôi tất cả còn hơn phải nhìn thấy anh bị tổn thương. Cô sống, anh cũng sẽ sống. Nhưng cô chết, anh nhất định vẫn phải tiếp tục đối mặt với những con đường dài phía trước. Anh là linh hồn, là trái tim, là cả bầu trời rộng lớn của cô. Chỉ cần anh sống, cô vẫn sẽ tồn tại, không phải sao?
Đôi khi con người ta tự sống hèn nhát với bản thân, trốn tránh sự thật vốn dĩ vẫn luôn tồn tại. Nhưng như vậy thì đã sao?
Ai cũng muốn bình yên, sống một cuộc sống giản dị, sung túc, cả đời vui vẻ an nhàn bên gia đình. Nhưng số phận an bài, mấy ai có thể thay đổi?
Khi phải đứng trước hai sự lựa chọn, cô nhất định sẽ bảo vệ tình yêu bằng cả mạng sống quý giá của mình. Cô nguyện rơi xuống địa ngục để đổi lấy đôi cánh thiên thần cho anh.
Dương Thế Minh cắn chặt răng nén chịu cơn đau đớn, những giọt mồ hôi lạnh vương đầy trên trán, đôi mắt nâu đỏ mờ đi choáng váng:
"Thiên Thiên, không được buông tay, nhất định em không được buông tay"
Giờ thì anh có thể hiểu, sự đau đớn mà cô phải gánh chịu nó khổ sở đến thế nào...
Giờ thì anh có thể hiểu, sự sợ hãi khi sắp mất đi một thứ gì đó quý giá nó khó chịu như thế nào...
Giờ thì anh có thể hiểu, anh tàn nhẫn với cô bao nhiêu...
Tất cả... Tất cả hoàn toàn không một chút xứng đáng với sự hi sinh mà cô đã làm cho anh.
Anh muốn xin lỗi cô, xin lỗi vì những tổn thương mà anh ép cô phải chịu.
Anh muốn cảm ơn cô, cảm ơn vì cô luôn nhẫn nhịn những nỗi đau để đứng bên anh.
Tình yêu mà cô dành cho anh quá lớn, anh muốn dùng cả cuộc đời của mình để bù đắp, để che chở cho cô. Vì vậy, cô không được rời bỏ anh, anh không cho phép cô rời bỏ anh!
Lâm Ngọc Lan ánh mắt sắc lạnh nhìn theo cánh tay anh, thẳng thắn đối mặt với Thiên Thiên. Cô ta toàn thân toát ra sự thù hận không thể che giấu:
"Thiên Thiên, cô muốn làm bạn với tôi, không phải sao? Vậy cô cùng anh ta hãy chết đi, nhất định tôi sẽ không bao giờ quên cô! "
Dứt lời, Lâm Ngọc Lan rút con dao ra, lưỡi dao sắc bén lại đâm thẳng xuống đầu gối Dương Thế Minh khiến anh đau đớn mà ngã khụy xuống.
Đầu óc anh mơ hồ choáng váng, mọi thứ xung quanh đều quay cuồng đảo lộn.
Anh hối hận!
Càng đau bao nhiêu anh càng hối hận bấy nhiêu. Càng đau bao nhiêu anh càng cảm thấy có lỗi với cô bấy nhiêu. Anh muốn sửa chữa lỗi lầm, liệu có còn kịp hay không?
"Minh, buông ra, xin anh buông ra, nếu không cả hai chúng ta sẽ đều phải bỏ mạng"
Thiên Thiên trái tim đau như bị sát muối. Nhìn toàn thân anh ngập chìm một màu đỏ tươi đang không ngừng nhỏ giọt, cô chỉ thấy đau, đau thay anh, xót xa thay anh.
Cô không đành lòng! Nhắm chặt mắt lại, mặc cho những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, như những giọt mưa nặng hạt rơi vào vực sâu.
Nặng nề cắn mạnh một phát vào bàn tay đang nắm chặt lấy năm ngón tay của cô, cảm nhận mùi máu tươi đang ngập tràn trong khoang miệng, cô như chết đi mấy trăm ngàn lần vậy, đau tái tê như bị lăng trì, ruột gan quằn quại xé nát cả con tim.
Được hi sinh vì anh, cô đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi!
Dương Thế Minh, em yêu anh, yêu anh. Dù cho kiếp này, kiếp sau hay kiếp sau nữa, em vẫn sẽ mãi yêu anh!
"Thiên Thiên, đừng như vậy! "
Anh nắm chặt lấy bàn tay mỏng manh yếu ớt của cô, dùng hết sức lực mà kéo lên:
"Anh sẽ không bao giờ buông tay. Nhớ kĩ, dù cho có chuyện gì xảy ra, anh cũng tuyệt đối sẽ không buông tay em ra. Nếu chết, vậy thì cả hai cùng chết! Anh cần em! Thiên Thiên, anh cần em! "
Anh gào lên như muốn trút đi bầu tâm sự, đôi mắt nâu đỏ luôn chăm chú nhìn vào thân hình nhỏ bé không rời.
Anh sợ, anh thực sự rất sợ...
"Nếu em muốn anh hạnh phúc, vậy đừng có ngu ngốc như vậy nữa, anh sẽ không vui vẻ được! "
Anh nói rất nhỏ, nhưng cũng đủ để cô cảm nhận được nỗi giày vò đang cuồn cuộn trong lòng anh.
Thời gian vẫn chầm chậm trôi, nhưng đối với Thiên Thiên, cả bầu trời rộng lớn chỉ có mình trái tim cô đập loạn. Cô lưu luyến phút giây ấm áp này!
"Câm miệng, anh câm miệng lại cho tôi! "
Lâm Ngọc Lan tức giận không ngừng đâm vào chân anh, trong con mắt u tối giăng đầy tơ máu.
Sắp chết rồi vẫn còn mạnh miệng! Cô không thích nghe những lời lẽ vô nghĩa này!
"Chắc chắn tôi sẽ cho các người chết, nhưng quan trọng là, ai sẽ chết trước đây? "
Dương Thế Minh sắc mặt trắng bệch, cảm giác cả người đều đang dần dần chìm vào vũng bùn lầy không đáy.
Lần đầu tiên trong đời, anh mới có cảm giác khổ sở như vậy...
Lần đầu tiên trong đời, anh phải đối mặt với tử thần gần kề như vậy...
Lần đầu tiên...
Ngay khi trước mắt anh là một mảng tối đen, bàn tay mà anh vốn kiên trì nắm lấy cũng bị tuột khỏi tầm tay. Cảm giác chênh vênh chới với giữa không trung khiến anh gục ngã. Anh mệt lắm, thực sự anh rất mệt!
"Thiên Thiên..."
Bờ môi khô khốc khẽ gọi tên cô, anh liền nằm gục xuống nền đất lạnh lẽo.
Số phận cô sẽ như thế nào?
Thực sự cô phải đặt dấu chấm hết cho niềm hạnh phúc nhỏ bé tại đây sao?
Anh buông tay cô rồi, khoảng cách của hai người đang ngày càng xa rồi!
"Đừng buông tay! "
Gục ngã...
Tuyệt vọng...
Mệt mỏi...
Đừng buông tay?
Cô có thể hi vọng sống sót sao?
Cô có thể gặp lại anh sao?
Cô có thể nằm trong vòng tay ấm áp của anh nữa sao?
Hay đơn giản, đây chỉ là một giấc mộng?
Một giấc mộng viển vông xa vời thực tế?
Lâm Ngọc Lan cười sung sướng, bàn tay lạnh buốt vẫn nắm chặt lấy lưỡi hái tử thần, cả khuôn mặt bị bắn đầy máu đỏ.
Dương Thế Minh sẽ chết?
Triệu Thiên Thiên cũng không còn tồn tại?
Cô vẫn tiếp tục sự nghiệp phát triển như ngày nào?
Ha ha... Ha ha ha...
Bộp...
Chiếc gạt tàn vỡ tan thành từng mảnh vụn rơi trên đất...
Con dao sắc bén văng xa vào cây nến vẫn còn đang bập bùng màu đỏ lửa...
Cháy...
Cháy lớn dần... Lớn dần như muốn nuốt chửng hết tất cả...
Đồ vật...
Hay thậm chí là cả con người...
"Thiên nhi..."
Ngay khi bàn tay Thiên Thiên đang dần buông lỏng, Thiên Kỳ đã vội vã chạy tới nắm chặt lấy bàn tay gầy rạc của cô.
Bóng tối mờ dần...
Ánh sáng ngày một gần hơn...
Thiên Kỳ cứu cô! Anh cứu vớt lấy sinh mệnh nhỏ bé của cô! Anh càng khiến cô cảm thấy chính mình như một kẻ tội đồ tàn nhẫn.
Chiếc xe cứu thương réo lên inh ỏi...
Chiếc xe cứu hoả nhấp nháy liên hồi...
Chiếc xe cảnh sát ầm ầm kéo đến...
Đã quá muộn...
Cả ngôi biệt thự to lớn ngập tràn trong biển lửa, thiêu rụi tất cả những thứ còn sót lại.
Trong đó, có cả Lâm Ngọc Lan!
← Ch. 64 | Ch. 66 → |