Ác mộng phủ xuống
← Ch.04 | Ch.06 → |
La Phi hơi run một chút, tuy rằng không rõ những lời này của anh xuất phát từ đâu, nhưng theo bản năng, cô rất muốn giải thích. Nhưng vừa định mở miệng, đối diện với ánh mắt của Trịnh Thiên Dã, cô thoáng chấn động.
Cho dù chưa trải đời nhiều, nhưng La Phi cũng phân biệt được ánh mắt như thế có bao nhiêu nguy hiểm và mang ý nghĩa gì.
Cô cố gắng không suy nghĩ nhiều, ý nghĩ duy nhất chính là, người này rất nguy hiểm, chỗ này không nên ở lâu. Cô không muốn giải thích gì nữa cả, nhanh chóng bỏ ly xuống, đi ngang qua anh, bước nhanh ra khỏi phòng.
Không ngờ, mới đến cửa, Trịnh Thiên Dã liền như con mãnh thú, từ phía sau xông lên, túm lấy eo cô, một tay đóng cửa lại, đè chặt cô sau cánh cửa.
"Anh làm gì vậy? Anh buông ra mau!" La Phi chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày bị đại boss, người ngoại trừ trao đổi đơn giản trong công việc, không có bất gì giao lưu nào khác, lại làm ra hành động như thế, cô sợ đến mức hét lên.
Nhưng vậy có ích gì? Công ty vào cuối tuần, ngay cả bảo vệ cũng sẽ không đến tuần tra.
Một tay Trịnh Thiên Dã bắt gọn lấy hai tay đang múa may của cô, dễ dàng bẻ quặt ra sau lưng. Thân hình cao lớn càng dễ đè cô lên cửa, không thể nhúc nhích xíu nào.
"Cô ԁ·ụ 𝒹·ỗ tôi!" Anh kề sát tai cô, vẫn là lời nói đó, vang lên như một thứ ⓜ.a 🍳uá.ℹ️.
"Không có không có, tổng giám đốc Trịnh, không phải anh đang hiểu lầm gì chứ?" Lúc này trong đầu La Phi toàn là tiếng ong ong, giọng nói sợ đến mức mang theo chút nức nở. Bởi vì cô cảm giác được rất rõ ◗*ụ*𝐜 ⓥọ*𝐧*🌀 tà ác kia của anh đang trỗi dậy ở phía sau cô.
Giọng nói Trịnh Thiên Dã vừa ɱ●𝒶 🍳цá●1 vừa lạnh lùng, tiếp tục vang lên bên tai cô: "Cô có, tôi nói rồi đây là công ty không phải là hộp đêm, cô lại còn ăn mặc như vậy, chỗ này cũng chỉ có hai người chúng ta, không phải cô ԁ*ụ 🅓*ỗ tôi thì là gì?"
"Tôi thật sự không có mà, rất nhiều đồng nghiệp nữ trong công ty cũng mang tất đen như vậy mà." Giọng La Phi run run tiếp tục giải thích.
"Cô có, tôi biết cô luôn ԁ-ụ 🅓-ỗ tôi. Trước kia ở quán bar, cô chạy lại chỗ tôi tỏ tình. Sau lại không từ bỏ ý định, vào trong công ty của tôi, còn cố ý chuyển đến làm trợ lý tổng giám đốc. Cô hao tâm tổn trí để tiếp cận tôi như vậy, không phải để 𝒹●ụ 𝖉●ỗ tôi sao?"
La Phi thật sự rất muốn khóc, bây giờ cô mới biết tổng giám đốc Hằng Thiên hoàn toàn là tên biến thái, đầu óc có vấn đề; cô cố gắng muốn tránh khỏi anh, vừa dùng sức vừa giải thích: "Quán bar gì chứ? Tôi không biết anh đang nói gì hết? Trước khi vào Hằng Thiên, tôi hoàn toàn không quen biết anh, điều đến làm trợ lý tổng giám đốc cũng không phải ý muốn của tôi, là sắp xếp của bộ phận nhân sự. Tôi không hề 𝒹_ụ ⓓ_ỗ anh. Tôi có bạn trai rồi, chúng tôi cũng sắp kết 𝖍ô*ռ*, sao có thể 𝖉_ụ 𝐝_ỗ anh chứ!"
"Nói láo! Phụ nữ toàn là nói một đằng nghĩ một nẻo, lạt mềm buộc chặt. Bạn trai cóc khô gì chứ! Đừng cho là tôi không biết, hoàn toàn là 🅓●ụ 𝖉●ỗ tôi không được nên tìm đại cái lốp dự phòng mà thôi."
"Anh bị bệnh thần kinh à!" La Phi tức giận hét lên, phát hiện hoàn toàn không thể khai thông anh, ước gì có thể đánh anh một bạt tai.
Không ngờ câu mắng này vừa mới thốt ra miệng, bàn tay còn lại của Trịnh Thiên Dã đã nắm lấy cằm cô, chợt xoay đầu cô lại, bất ngờ ⓗô.ռ xuống.
La Phi chưa bao giờ gặp qua nụ ⓗô_n nào 🎋*ⓗủ*n*g ⓑ*ố như vậy, trực tiếp và thô bạo. Hàm dưới bị bóp đến sinh đau, cơ miệng căn bản không thể khép lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi 𝖓ó𝐧·ℊ 🅱️·ỏ𝓃·ℊ ướ●𝐭 á●𝖙 chui tọt vào miệng cô, khuấy đảo lên xuống. Cuối cùng dứt khoát quấn lấy đầu lưỡi cô, ra sức ngậm kéo, tiếng ɱ_ú_✞ chùn chụt.
Nụ ⓗ●ô●ⓝ hệt như dã thú, nhanh chóng hút hết oxy của La Phi. Trịnh Thiên Dã cảm thấy cô nhũn ra, lúc này mới buông tay đang bóp hai má cô ra, hài lòng bao lấy môi cô hết lần này đến lần khác, trêu đùa quấn lấy đầu lưỡi non mềm của cô.
Hiển nhiên, Trịnh Thiên Dã cực kỳ thỏa mãn với nụ ⓗô·п siêu dài này, so với mùi vị anh từng tưởng tượng vô số lần ở trong đầu còn đã hơn, ngọt hơn.
Đợi đến khi anh 𝐡*ô*𝐧 đủ rồi, buông La Phi ra, cơ thể thoáng lui về phía sau một chút.
La Phi mơ mơ hồ hồ, nghĩ rằng ác mộng đến đây đã chấm dứt, cho đến khi cô nghe thấy tiếng động tháo dây lưng, mới có lại phản ứng, ác mộng thật sự chỉ vừa mới bắt đầu.
Đầu óc đờ đẫn bỗng giật mình, thoáng tỉnh táo, sau đó cuối cùng cô cũng bất chấp tất cả, nắm cửa, dùng hết sức lực kéo ra.
Nhưng khi mở ra được một chút, toàn thân đã bị sức ép nặng nề từ phía sau ngăn lại. Động tác của Trịnh Thiên Dã thật sự quá nhanh.
Người đàn ông đột nhiên đội lốt sói này hình như rất vui vẻ, khẽ nói bên tai cô: "Trò lạt mềm buộc chặt chơi hoài không vui đâu."
Nói xong, tay đã luồn vào vạt dưới áo của cô. Cảm giác bàn tay tiếp xúc với da thịt thật sự rất 𝖘*ướ*𝐧*𝐠. Một tay anh nắm lấy nơi m.ề.ɱ 〽️.ạ.𝒾 ở trước 𝖓gự●c cô, không to không nhỏ, thích hợp vừa đủ bàn tay anh, giống hệt như trong tưởng tượng của anh.
La Phi không vùng ra được, bàn tay kia quấy rối trước пgự-𝖈 cô, khiến cô vừa xấu hổ vừa giận dữ, ước gì có thể 𝖌ⓘ*ế*ⓣ ⓒⓗ·ế·t tên này, cô hét lên, nhịn không được văng tục: "Anh là đồ thần kinh! Mẹ nó anh nghĩ anh là thần à, ai cũng phải thích anh! Anh buông ra! Đây là anh đang 🌜·ư·ỡ·𝐧·ⓖ ♓·ℹ️ế·🅿️ đó!"
"↪️ư·ỡ·п·🌀 ♓·𝖎ế·🅿️?" Hình như Trịnh Thiên Dã rất nghiêm túc suy nghĩ từ này, nghĩ xong lại càng ra vẻ vô tội mà nói, "Nhưng... là cô ⓓ●ụ ԁ●ỗ tôi trước mà."
La Phi rốt cuộc đã hiểu cô hoàn toàn không ở cùng một tinh cầu với tên biến thái này. Không còn cách nào, đành phải xuống nước, khóc nỉ non xin anh: "Tổng giám đốc Trịnh, anh thật sự hiểu lầm rồi, xin anh đừng đối xử với tôi như vậy, tôi sắp kết ⓗô-ⓝ rồi. Tôi không thể làm chuyện có lỗi với bạn trai được."
Một tay Trịnh Thiên Dã giữ hai tay cô, một tay xoay đầu cô lại, ⓛıế·m láp nước mắt trên mặt cô, hình như có chút mất kiên nhẫn: "Khóc gì mà khóc, tôi để em ◗*ụ 🅓*ỗ được tôi rồi, em còn kết 𝒽·ô·п gì nữa!"
Nói xong, lại đưa tay lần mò từ trước 𝖓ℊự·ⓒ cô xuống dưới, mãi cho đến vùng cấm thần bí ấm áp kia.
Khi La Phi cảm giác được ngón tay đó đã ❌*â*ⓜ п𝐡ậ*🅿️ vào trong cơ thể mình, rốt cuộc cô cũng bùng nổ, há miệng ngoặm lấy vai anh. Cô ra sức cắn, nhưng hình như tên này không có cảm giác, cho đến khi cách lớp áo sơ mi, mùi má.⛎ tươi xộc ra, Trịnh Thiên Dã cũng không có phản ứng gì, chỉ là dừng động tác tay lại một chút, giống như đang đợi cô kết thúc.
La Phi t♓●ở ♓●ổ●ⓝ 𝖍●ể●ռ nhả ra, ngẩng đầu nhìn thấy hai mắt sáng quắc của anh đang nhìn chằm chằm mình, khóe miệng mang theo ý cười ⓠ·ц·ỷ dị. Lát sau, kéo mạnh váy cô xuống, âm trầm nói: "Hóa ra em thích dữ dội hơn."
La Phi chỉ cảm thấy mình bị quay mạnh người lại, mặt đối mặt bị anh đè mạnh lên cửa, một chân dễ dàng bị anh nâng lên, tiếp đó là một trận đau đớn thấu tim.
Anh lại có thể trực tiếp tiến vào.
Trịnh Thiên Dã không dừng lại, tựa đầu 𝐯ù_i 𝐯à_ⓞ gáy cô, 〽️ắ*🌴 ռ*hắ*𝐦 ռ*𝖌♓ℹ️ề*ռ ra sức đẩy vào mấy chục cái, trong nháy mắt, 🎋*𝐡*𝖔*á*ℹ️ ⓒ*ả*Ⓜ️ từ xương mu truyền đến vỏ não, một khoảng đại não trống rỗng Ⓜ️.ô.ռ.ℊ lung. Đó là dấu hiệu "🦵ê*𝐧 đỉ*n*ⓗ".
Anh nhanh chóng hít sâu một hơi, đặt vào nơi sâu nhất rồi dừng động tác lại.
Cảm giác được người dưới thân không giãy dụa nữa, ngược lại mềm nhũn giống như muốn tiếp tục. Anh mới khẽ dời người ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ướt đẫm một mảng, trong lòng chấn động mạnh. Anh nhanh chóng đỡ cô, chính mình nhìn lại chỗ hai người vừa mới 🌀_i𝐚_🅾️ 𝒽_ợ_🅿️, chỉ thấy vết 〽️á-ц đỏ lan ra tại chỗ đó.
Trịnh Thiên Dã bên ngoài nổi tiếng ngựa đực, đương nhiên không l_à_𝖒 𝐭ìⓝ_𝖍 với gái trinh. Nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lòng anh vui mừng hơn kinh ngạc, cố 𝓇_ú_† г_🅰️, cầm lấy mặt của La Phi, ♓ô●𝖓 mạnh lên đó. Cuối cùng đặt môi lên môi cô, thì thầm: "Ngoan, tôi không biết đây là lần đầu tiên của em, bây giờ tôi sẽ nhẹ nhàng hơn."
La Phi lúc này, ngoại trừ tuyệt vọng vẫn là tuyệt vọng, đau đớn bên dưới thân cũng từ từ 𝐜𝒽_ế_t lặng.
Tuy Trịnh Thiên Dã nói sẽ nhẹ nhàng, nhưng động tác nhẹ nhàng này duy trì chưa đến một hai phút, liền bắt đầu nhịn không được phát cuồng, đè chặt La Phi lên cửa mà ra ra vào vào.
Rồi tiếp đó, ý thức của La Phi dần dần mơ hồ, cô cũng không biết con ngựa này kết thúc khi nào.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |