Xích đan
← Ch.52 | Ch.54 → |
Editor: Ngược Ái, Minh Trang.
Beta: Ngược Ái.
Hạ Lan Hiên cũng không để ý tới Phan Ngọc, nắm ngọc lưu ly, ngửa mặt lên trời cười to:
- Ta cuối cùng cũng lấy được, ha ha ha ha!
Vung tay áo lên, một cỗ ám lam hỏa diễm từ trong tay áo bay về phía đại đỉnh, trong chớp mắt, đồng đỉnh lạnh như băng bị hỏa diễm vây quanh, trong đỉnh toát ra nhiệt khí, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đậm.
- Đốt!
Hạ Lan Hiên một tiếng rống to, bạch khí ngưng luyện thành hình rồng, ẩn ẩn truyền đến tiếng sấm nổ mạnh.
Chỉ thấy con rồng kia vây quanh Phan Ngọc cùng Hồ Tứ, mỗi nơi đi qua, mặt đất đều rạn nứt, hỏa diễm màu xanh nhạt từ trong khe dâng lên.
Hồ Tứ cảm thấy chưa từng có cảm giác cổ quái như thế này, lạnh như băng cùng cực nóng, luân phiên ảnh hưởng đến nàng.
Lạnh đến run rẩy, lại nóng đến đốt người, Phan Ngọc vẫn bình tĩnh như trước.
- Ngươi muốn lấy nó, nên đối với ta thế này?
Hạ Lan Hiên giọng căm hận nói:
- Phan Ngọc, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta vào cửa so với ngươi sớm hơn, học nghệ so với ngươi mau hơn, công phu so với ngươi giỏi hơn! Vậy vì sao lão gia hỏa kia không đem bản sự dạy cho ta? Ngược lại dạy cho ngươi, tiểu tử chưa dứt sữa này! Ta không phục!
- Sư phó vì sao làm như vậy, thân làm đệ tử, ta không dám đoán ý đồ lão nhân gia. Nhưng sư phó không dạy cho ngươi, nhất định có chủ ý của lão nhân gia. Huống chi, sở tác sở vi(1) của ngươi cũng khó trách lão nhân gia sẽ làm như thế.
Hạ Lan Hiên da mặt xanh tím, vừa hận vừa giận.
- Ngươi còn có mặt mũi nói? Nếu không phải ngươi giở trò, ta sẽ biến thành bộ dáng như thế này sao!
Phan Ngọc không giận lại cười, cười tươi như gió xuân phất qua, làm người ta vui vẻ thoải mái.
- Thì ra ngươi vẫn canh cánh chuyện này trong lòng. Kỳ thật lấy bộ dáng này của ngươi, hiện tại so với trước kia thuận mắt hơn nhiều lắm, ta xem không thay đổi cũng thế.
Hạ Lan Hiên lui về phía sau hai bước, hắc hắc cười lạnh:
- Phan Ngọc, ngươi và ta tốt xấu cũng đồng môn một hồi, chuyện trước kia, ta xem như xóa bỏ, không hề truy cứu.
Nhìn hỏa diễm bốn phía càng ép càng gần, Phan Ngọc vẫn bình tĩnh tươi cười như cũ.
- Đây là ngươi tha thứ? Ai, qua nhiều như vậy năm, tầm mắt của ngươi không thể thoáng hơn một chút sao?
Trên mặt thịt béo run rẩy, Hạ Lan Hiên nói:
- Nếu là ngươi biến thành bộ dáng như thế, còn có thể bảo trì bình tĩnh sao? Ta xem ngươi nhất thời nửa khắc đều chờ không được!
- Bề ngoài bất quá chỉ là thân xác thối tha, lời sư phó dạy bảo xem ra ngươi nửa câu cũng không nghe vào, khó trách nhiều năm như vậy, ngươi cũng không tiến thêm.
Hạ Lan Hiên mày nhíu lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi chỉ biết nói suông! Hừ, dù sao ngươi cũng sống không được bao lâu nữa, hắc hắc, liền cùng tiểu hồ ly của ngươi chết cùng một chỗ đi! Lại nói, ta đối với ngươi cũng không bạc, cho các ngươi chết cùng một chỗ, trên đường đến hoàng tuyền, cũng có bạn, ha ha ha ha!
Dứt lời, không hề để ý tới Phan Ngọc, thân mình to béo trong chớp mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Ôi, nương của ta, ai!
Phan Ngọc trên lưng căng thẳng, cánh tay rắn chắc bị Hồ Tứ ghì chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Tứ lúc trắng lúc hồng, thân mình run rẩy, chân không chạm đất, không ngừng nhảy lên:
- Phan Ngọc, mau nghĩ biện pháp, ta sắp chịu không nổi!
Phan Ngọc khẽ thở dài:
- Thật sự là hết cách, ta cũng không còn cách nào.
Trong đầu Hồ Tứ nhảy dựng lên, thấy bộ dáng Phan Ngọc không giống như là nói dối, Hồ Tứ có điểm hoảng hốt.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Như thế nào mới được? Ta không muốn cùng ngươi chết ở chỗ này, ta còn muốn về nhà!
Vốn đang một mảnh tĩnh lặng nhàn nhạt, Phan Ngọc nghe thấy lời nói sau của Hồ Tứ, sắc mặt trầm xuống.
- Tứ Nhi, lời này là có ý tứ gì?
Hồ Tứ kéo lấy tay áo Phan Ngọc, mắt to tội nghiệp chớp chớp.
- Ta không muốn chết nha, mau nghĩ biện pháp, ngươi luôn luôn có biện pháp mà!
- Ta hỏi ngươi, ngươi nói ra ý của ngươi, rốt cuộc là không muốn chết ở chỗ này, hay là không muốn cùng ta chết ở chỗ này?
Phan Ngọc cảm thấy đây là một vấn đề thực nghiêm trọng.
Hồ Tứ có chút khó hiểu.
- Có khác nhau sao?
- Đương nhiên là có khác nhau, khác nhau lớn!
Phan Ngọc cơ hồ là rống lên.
Hồ Tứ nháy mắt mấy cái, nước mắt rưng rưng.
- Ngươi làm gì hung dữ như vậy? Ta, ta nhất định phải chọn sao?
- Đương nhiên! Nếu ngươi muốn tốt, chọn đúng là có thể đi ra ngoài, chọn không đúng, hừ hừ, chính ngươi biết đến hậu quả!
Phan Ngọc đi đến một bên, đem vấn đề khó khăn ném cho Hồ Tứ.
Lại nhìn đến Hạ Lan Hiên, ngọn lửa trở lại thạch thất, trên tường nảy lên mấy ánh lửa, ngọc lưu ly trên tay phát ra bảy vầng sáng, tựa như một đạo hồng quang nho nhỏ, hắn vừa lòng gật gật đầu.
- Không hổ là thần vật thượng cổ, quả nhiên không giống bình thường.
Đột nhiên phía sau thân, một bàn tay trắng nõn đến gần, nhẹ lấy tốc độ sét đánh đem hạt lấy đi sang chỗ khác.
Hạ Lan Hiên đột nhiên trở lại, lấy tay bắt, bắt lại được, trong thạch thất trống rỗng tiếng cười duyên dễ nghe như tiếng chuông bạc vang lên, thần sắc Hạ Lan Hiên chợt tắt, không hờn giận nói:
- Đến lấy!
Thanh âm ôn nhu như u linh mơ hồ:
- Lấy cái gì?
Ngón tay Hạ Lan Hiên co duỗi không chừng, khớp xương vang lên tiếng nhỏ.
- Ngọc lưu ly.
Gáy thổi tới một cỗ khí ấm áp, thơm nhè nhẹ, cả người Hạ Lan Hiên run lên, lại động pháp đạn, thanh âm ở bên tai vang lên:
- Ngọc lưu ly? Không đúng đi, nó hẳn là còn có tên khác!
- Có ý tứ gì? Ta không rõ.
Nữ nhân cười duyên nhìn tới trước mặt Hạ Lan Hiên, môi đỏ mọng mấp máy, bàn tay mềm xẹt qua mặt hắn, đầu ngón tay lướt qua, vết máu đỏ sẫm.
- Ngọc Xích đại danh Xích Đan, trong truyền thuyết là bảo châu thượng cổ, nghe nói công hiệu phi phàm.
Hạ Lan Hiên bất động thanh sắc, nói:
- Công hiệu cái gì? Đây chỉ là một chuỗi ngọc bình thường thôi.
- Ha ha, nếu là ngọc bình thường, dùng khó khăn như vậy sao?
Rầm!
Hạt châu tán loạn, chỉ là vẫn chưa rơi xuống mặt đất, mà là bị một bầu không khí như có như không vây quanh.
Hạt ngọc rơi vãi, hồng quang chợt lóe, một viên bảo châu đỏ đậm huyết mượt mà xuất hiện.
Nữ nhân cười khanh khách, gạt tóc dài trên mặt ra, hé ra gương mặt thực đáng sợ.
Một nửa bóng loáng trắng sáng, một bên nước mủ khô vàng vẫn đang chảy, tản ra mùi tanh tưởi, cùng người đêm đó xinh đẹp, phảng phất như là hai người.
Trên mặt Hạ Lan Hiên lộ ra thần sắc chán ghét, nữ nhân tựa hồ cũng không thèm để ý, cười vẫn rất đẹp như cũ, giống như trên đời này, nàng là người đẹp nhất.
- Như thế nào? Cảm thấy rất khó xem? Còn không phải là Phan tiểu tử ban tặng? Hừ hừ, hắn ở trong trận đồ của ngươi cũng không sống được bao lâu, là ngươi, một đêm vợ chồng trăm ngày tình nghĩa, chúng ta tốt xấu cũng làm vợ chồng với nhau vài năm, ngươi đã không kiên nhẫn như vậy. Ha ha, xem ra, tâm nam nhân chung quy là sẽ đổi thay.
Mắt to hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm bàn tay ngọc hồng, ánh mắt nồng cháy.
- Cũng chỉ có ngươi, mới là chân chính tồn tại.
Tà tà liếc Hạ Lan Hiên một cái, tươi cười như hoa lan.
- Ta thật ra cũng muốn thành toàn ngươi, đáng tiếc, người không vì mình, trời tru đất diệt! Ta là yêu, càng nên vì chính mình suy nghĩ, thật có lỗi!
Dứt lời, ngửa đầu cười, nuốt ngọc vào.
Thần sắc Hạ Lan Hiên lạnh nhạt, khóe miệng mở ra, mang ra một ý cười không hiểu ý.
Nữ nhân nhíu mày, móng tay khẽ động lên mặt Hạ Lan Hiên.
- Đáng tiếc, gương mặt lúc trước xinh đẹp như vậy, lại biến thành bộ dáng này. Ha ha, nếu là ta, cũng sẽ hận đòi mạng, bất quá đừng lo, ngươi rất nhanh sẽ không hối hận, bởi vì, chỉ có người chết mới không có oán hận.
- Thật không?
Hạ Lan Hiên tựa hồ cũng không thèm để ý.
Hắn hao tổn tâm cơ lấy được xích đan, liền như vậy bị người ăn, hắn một chút cũng không nóng nảy.
Lạch cạch.
Một khối thịt đỏ bừng rơi xuống, nữ nhân sửng sốt, ngón tay run run sờ soạng mặt, giống như có cái gì từ trên mặt bóc ra.
Mở bàn tay ra, lòng bàn tay tuyết trắng tràn đầy máu.
Nàng há miệng kêu to, miệng vừa mở ra, còn chưa ra tiếng, Hạ Lan Hiên động năm ngón tay nhanh chóng kháp trụ yết hầu của nàng, tay phải dùng sức chụp phía sau lưng nàng, tay trái dùng một chút lực, bẻ.
Thanh âm xương cốt vỡ vụn làm tóc gáy người ta dựng đứng, đầu nữ nhân gục sang một bên, ánh mắt nửa mở nửa khép, tựa hồ còn dư hận.
Thân mình động cũng không động, Hạ Lan Hiên giơ tay lên, trên người nữ nhân dấy lên hỏa diễm xanh biếc, trong giây lát hóa thành một viên ngọc xanh biếc, nhẹ nhàng hạ xuống bàn tay Hạ Lan Hiên.
- Hừ, thượng cổ linh đan không phải là thứ loại đê tiện hoa yêu như ngươi có thể hưởng dụng, thật sự là không biết tự lượng sức mình!
Không chút do dự, đem lục đan nhập vào đỉnh đầu.
Ngọc lưu ly trong suốt trên chất lỏng trong chén, cây đuốc trên tường vẫn cháy không ngừng, quang ảnh lần lượt thay đổi.
Một màu tươi đẹp xuất hiện ở trong chén, thất sắc sáng lạn, hoa mỹ tới cực điểm, Hạ Lan Hiên nhìn chăm chú vào cái chén, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ngọc lưu ly lạnh như băng lại như một đạo lửa nóng làm bỏng hắn, máu hắn bắt đầu sôi trào, rốt cục, hắn đã đợi được cho đến ngày hôm nay.
Chất lỏng mát lạnh cùng xích đan nuốt vào bụng, Hạ Lan Hiên cảm thấy thật sự là một chuyện đáng châm chọc.
Một cái là từ trong tà ác dơ bẩn yêu khí nhất thế gian này thành dược thủy, một cái khác là trong truyền thuyết chỉ có thượng cổ chân thần mới có thể có được vô thượng linh đan.
Hai loại này lại có thể đồng thời tồn tại trong bụng hắn.
Mặt kính chuyển động, bảo quang lưu chuyển bóng người.
Hạ Lan Hiên không thể tin được vuốt mặt mình, cánh tay, người trong kính mặt mày phong lưu, nhìn quanh thần phi phong thái, còn có tuyệt thế tao nhã, rõ ràng là bộ dáng dễ nhìn, không sai chút nào.
- Ha ha ha ha, ta rốt cục đã khôi phục lại bộ dáng, ha ha ha ha, phốc!
Cười to, một ngụm máu tươi không hề dự liệu phun ra.
Bụng đau như cắt, Hạ Lan Hiên ôm bụng, hạ thân thống khổ.
- Thượng cổ linh đan không phải là thứ loại đê tiện hoa yêu như ngươi có thể hưởng dụng, thật sự là không biết tự lượng sức mình!
Cơ hồ lời nói khinh đạm giống nhau như đúc vang lên, như búa tạ hung hăng đập vào lòng Hạ Lan Hiên.
Ngẩng đầu, vốn tưởng rằng là phải chết không còn nghi ngờ, vậy mà Phan Ngọc lại đến cùng Hồ Tứ.
- Ngươi, ngươi có thể đào thoát!
- Người trong thiên hạ có thể vây khốn ta, cuối cùng không nhiều lắm. Tuy rằng khó khăn, nhưng ta còn có thể đi ra.
Phan Ngọc ngồi xổm xuống, có chút thương hại, có chút cáu giận, cuối cùng hóa thành bùi ngùi thở dài.
- Như thế nào, ngươi đáng thương cho ta?
Hạ Lan Hiên nhếch môi, máu từ khóe miệng chảy xuống trên mặt đất.
- Khôi phục tướng mạo sẵn có đối với ngươi thật sự trọng yếu như vậy? Ngươi không hiểu được dụng ý của sư tôn lão nhân gia sao?
Phan Ngọc đau lòng.
- Cái lão nhân kia, ta rõ ràng so với ngươi cái gì cũng hơn, vì cái gì hắn cho tới bây giờ cũng không nhìn đến ta? Vì cái gì hắn muốn đem bạch quang kiếm này truyền cho ngươi mà không phải ta? Vì cái gì? Ta không phục! Ta không phục! Khụ khụ!
Phan Ngọc đặt tay lên lưng Hạ Lan Hiên, vỗ nhẹ.
- Thực xin lỗi, sư huynh, không là của ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không là của ngươi.
Hạ Lan Hiên trơ mắt nhìn Phan Ngọc lấy đi Xích Đan, trước mắt một màu đen, một ngụm máu phun ra, toàn thân như dục tản ra, thậm chí hắn có thể nghe được thanh âm khớp xương ma sát, ngũ tạng như thiêu đốt.
Roạt!
Ngón tay đem quần áo xé ra, da thịt tuyết trắng đều là vết máu, vết máu màu đỏ chậm rãi biến thành đen.
Hạ Lan Hiên miễn cưỡng xoay thân mình, đối với chính mình trong kính, phủ mặt cười khẽ:
- Ít nhất, ta chết còn có thể khôi phục tướng mạo sẵn có, này cũng đáng.
Hỏa diễm nhoáng lên một cái, Hạ Lan Hiên run run một chút, khí trong thạch thất đột nhiên dừng.
Một bóng đen vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mặt Hạ Lan Hiên, khăn đen che mặt, chỉ lộ ra ánh mắt.
Đó là đôi mắt kì dị, hai tròng mắt màu rám nắng nhạt nhẽo trong suốt phủ một tầng kim phấn, lóe ra nhiều điểm sáng, ánh mặt trời chói mắt, đôi mắt hơi đổi, mê hoặc nhân tâm, cho dù là gặp qua Hạ Lan Hiên vẫn sửng sốt như cũ, nháy mắt mê hoặc.
- Như thế nào, ngươi cũng đến xem kết cục của ta sao? Vẫn là, ngươi cứu ta?
Mắt dài nheo lại, Hạ Lan Hiên cười hỏi, lắc đầu.
- Ha ha, ngươi ước gì ta chết, đây không phải hy vọng của ngươi sao?
Không có trả lời, bóng dáng cao lớn trấn định, Hạ Lan Hiên vừa cười vừa ho:
- Đáng tiếc, ngươi chậm một bước, vật kia đã không còn ở trên người ta, đáng tiếc, đáng tiếc, ngươi bị Phan Ngọc lừa rồi, xem ra, ngươi...
Đang nói ngưng hẳn, đầu gục ở trước ngực, ánh mắt mở lớn, giống như không thể tin được.
- Phan Ngọc...
Hắc y nhân thì thào nói, kim quang trong mắt đại thịnh, hỏa diễm tăng vọt, toàn bộ thạch thất nháy mắt đại hỏa lan tràn.
Hồ Tứ cảm thấy không thích hợp, trợn mắt há hốc miệng.
Đỉnh núi đã sắp lâm vào một biển lửa, ngọn lửa liếm đỏ nữa bầu trời.
Phan Ngọc vẫn không quay đầu, cước bộ dừng lại, cau mày, âm thầm nắm chặt tay nàng, dắt Hồ Tứ hướng dưới núi chạy đi.
[Chú thích:
Sở tác vi sở: Hành động đã thực hiện/làm ]
← Ch. 52 | Ch. 54 → |