Băng hỏa lưỡng trọng thiên
← Ch.47 | Ch.49 → |
Editor: Ngược Ái, An Hiên.
Beta: Ngược Ái.
Ba!
Trên nền tuyết trắng xuất hiện màu máu đỏ tươi, thân mình nảy lên một cái, liền ngã xuống đất.
Hạ Lan Hiên phủi tay, mắt không thèm nhìn mỹ nữ dưới đất.
- Thực sự là phế vật! Cho ngươi cơ hội tốt như vậy, lại không thể làm cho hắn mắc mưu.
Ngón tay tinh tế gạt sợi tóc, lộ ra khuôn mặt phù dung.
Từ khóe môi chảy ra máu tươi, đối với sự tức giận của Hạ Lan Hiên, nàng không thèm để ý, cười khanh khách:
- Tuy rằng không được việc, nhưng ta vẫn coi như tiếp cận được hắn! Ha ha, so với lời đồn càng anh tuấn hơn, ngay cả ta cũng động tâm!
Khuôn mặt Hạ Lan Hiên u ám, vuốt mái tóc dài:
- Ngươi đúng là tiện nhân!
Mỹ nữ ngửa mặt, cười nói:
- Ngươi ghen tị sao? Ai nha.
Ngón tay vuốt khuôn mặt béo phì của Hạ Lan Hiên:
- Nhẹ tay thôi, muốn người ta đau sao?
- Ta xem ngươi bị họ Phan kia đánh thật vui vẻ, không phải sao?
Mỹ nữ cười duyên ngồi lên đùi Hạ Lan Hiên, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi đánh ta, ta càng vui vẻ! Ha ha, ngày xưa phong lưu anh tuấn vô song, giờ thành cái dạng này, ngươi hận hắn lắm nhỉ?
Không nói tới thì không sao, nhắc tới việc này, sắc mặt Hạ Lan Hiên kịch biến:
- Nếu không phải hắn, ta sẽ không biến thành bộ dạng này! Bất quá, hắn cũng sẽ không hơn đâu. Bên suối là hoa Ngọc Lan, người bình thường không thể kháng cự, ha ha, chỉ sợ hiện tại hắn đã hối hận vì để ngươi đi rồi.
Mỹ nữ cười quyến rũ nói:
- Nam nhân các ngươi, đều không phải tốt, à.....
Câu nói kế tiếp bị chặn ở miệng, rốt cục không nói nên lời.
Cái gì gọi là kiến bò trên chảo nóng, hồi trước Phan Ngọc đùa dai, cho mấy con kiến bò trên chảo nóng, rồi cười nhạo bọn nó.
Bây giờ chính hắn trở thành con kiến đó, cả người đều nóng hừng hực.
Bất quá, hắn cũng không hối hận vì đuổi mỹ nữ kia đi.
Nếu cùng yêu nữ, Phan Ngọc chắc chắn không thể tha thứ cho chính bản thân.
Sơn đạo vốn không xa lắm, mà bây giờ hắn đi cũng thật gian nan.
Hắn mở hết hai vạt áo, gió đêm trong trẻo nhưng lạnh lẽo thổi tới ngực hắn, cũng không giảm bớt được nhiệt độ trong người.
Hắn cũng không có xuống núi, mà hướng ngọn núi đi.
Ngoài suối ra, nơi này còn có một chỗ không người biết, đi đến đó, hắn sẽ giải được độc trong người.
Đi bộ, hắn chưa bao giờ thấy khó khăn như này, trong đầu xuất hiện hình ảnh làm hắn mặt đỏ tim đập, quyết tâm vỗ mặt:
- Phan Ngọc không được nghĩ đến nữa, nhất định phải kiên trì.
Đột nhiên, chân trượt một cái, thầm kêu không ổn, nhưng cả người đều lung lay.
Nếu là trước đây thì không sao, nhưng bây giờ hắn cước bộ phù phiếm, thân thế vô lực.
Điều duy nhất hắn có thể làm bây giờ là ôm lấy đầu, co người lại, giảm bớt một chút tổn thương.
Nước chảy róc rách, vừa nghe được tiếng nước thì...
Bùm!
Hắn liền chìm vào trong nước, cũng may nước không sâu, hơn phân nửa thân mình Phan Ngọc đều ở trong nước.
Nhanh chóng đứng dậy, hóa ra là một con suối.
Nước lạnh giảm bớt nhiệt độ trong người hắn, cảm thấy cảnh vật đều xoay tròn, mắt mờ đi, đầu nặng trịch, Phan Ngọc ngất đi.
Bộp!
Có cái gì đập vào đầu hắn:
- Mau đứng lên!
Phan Ngọc bất mãn lẩm bẩm, xoay người hầm hồ nói:
- Không cần, để yên ta ngủ.
- Phan Ngọc chết tiệt, ngươi tính ngủ trong này sao? Còn không mau đứng lên!
Đỉnh đầu đau nhức, Phan Ngọc mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn nửa ngày mới ra người đứng trước mắt, nhe răng cười, ôm lấy nàng vào lòng:
- Tứ nhi, thì ra là ngươi.
Toàn thân nổi da gà, nhếch miệng thè lưỡi, tay đặt trên đầu Phan Ngọc, hơi tức giận:
- Không phải ta còn ai? Ngươi cho là đại mỹ nữ kia sao?
Tức giận vừa nãy của Phan Ngọc không biết biến mất lúc nào, hắn ôm Hồ Tứ, tựa cằm lên đầu nàng, nói một hơi:
- Thơm quá!
Da gà da vịt gì rốt cuộc rụng hết rồi, Hồ Tứ phát ói, dùng sức đẩy Phan Ngọc ra:
- Ngươi nói cái gì đấy, đầu óc hồ đồ sao?
Vừa nói ra, Hồ Tứ mới để ý khuôn mặt Phan Ngọc hiện hồng nhuận dị thường. Mắt híp lại, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào, bộ dáng tức giận tan biến.
Tay sờ trán hắn, rất nóng, nàng liền hoảng sợ:
- Ngươi lại sốt rồi, bệnh thật khó lường! Xem ra về phải uống thuốc, ai, ta đã bảo ngươi phải uống hết thuốc rồi, nhìn ngươi, bệnh mà còn chạy lung tung, tốt lắm!
Phan ngọc nắm tay đang đặt trên trán hắn, nhẹ nhàng vuốt ve:
- Tứ nhi, ta hết bệnh rồi, không cần uống thuốc.
- Thật không?
Hồ Tứ không tin, nhìn hắn cầm tay mình, nhớ tới chuyện vừa rồi, sắc mặt trầm xuống, rút tay ra:
- Ngươi không phải ghét ta nhất sao? Còn động vào ta làm gì? Nếu không bệnh, liền trở về đi! Hừ, lần sau ngươi đừng mong nhìn thấy ta!
Phan Ngọc không nổi giận, lại lần nữa ôm chặt Hồ Tứ, hai tay ôm eo nhỏ của nàng, nhẹ giọng nói:
- Ai nói ta chán ghét ngươi, ha ha, đó là lừa gạt ngươi, không thấy ngươi, ta có chút luyến tiếc, ôi!
Nói chưa xong, bả vai đau nhức, Phan Ngọc buông Hồ Tứ ra, vẻ mặt ủy khuất:
- Tứ nhi, sao lại cắn ta?
Hồ Tứ chống nạnh, chỉ vào Phan Ngọc kêu:
- Đại hỗn đản, ngươi nghĩ rằng ta với ngươi là gì? Muốn mắng cứ mắng, muốn đánh cứ tự nhiên, muốn ở lại là phải ở lại, ngươi cho ta là gì hả? Ta còn phụ mẫu, đại ca, ngươi làm tốn thời gian của ta!
Nếu là bình thường, Hồ Tứ mắng hắn như thế, chỉ sợ Phan Ngọc đã sớm tức giận, nhưng hiện tại lại khác, hắn cười hì hì:
- Ta không nỡ mắng ngươi, đánh ngươi đâu, Tứ nhi, ta kỳ thực rất thích ngươi. Chỉ vì ngươi là yêu, ta là thiên sư, ta làm sao có thể thích yêu chứ?
Vừa nói vừa đem Hồ Tứ kéo vào trong lòng, khẽ cởi dây cột, mái tóc dài như mây của Hồ Tứ buông xuống vai. Phan Ngọc cúi đầu:
- Nhưng ngươi hoạt bát, đáng yêu, là người thiện lương, lại không có ý nghĩ lợi dụng ta, ta thích, thật sự thích.
Đôi môi nóng bỏng nhẹ nhàng dừng trên mặt Hồ Tứ, da thịt non mềm như tơ lụa, làm cho hắn nhịn không được hôn sâu thêm, tay bắt đầu di chuyển, áp lực dồn nén đã lâu như đang phát tiết.
Cả người Hồ Tứ phát run, Phan Ngọc động thân một chút, nàng liền run rẩy.
Chú ý tới khác thường của nàng, Phan Ngọc an ủi nói:
- Không phải sợ, Tứ nhi, ta sẽ không thương tổn nàng.
Vỗ về tóc dài của nàng, tay kia bắt đầu cởi vạt áo, nói nhẹ vào tai Hồ Tứ, nhẹ giọng:
- Yên tâm, ta sẽ thực ôn nhu.
Hồ Tứ không thể kiềm chế được, thoát ra ôm ấp của Phan Ngọc, vừa chạy vừa kêu lên:
- Lão thiên gia, lão thiên gia, sao lại biến thành như vậy? Phan Ngọc đừng sợ, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi!
Thống khổ vừa được giảm bớt vì Hồ Tứ rời đi lại tăng thêm, Phan Ngọc chạy theo Hồ Tứ, mong nàng có thể dừng lại:
- Tứ nhi, dừng lại, ta không có bệnh.
Lời nói chưa dứt, Hồ Tứ lại kêu lên:
- Phan Ngọc, ta hiểu được, ta hiểu được! Yên tâm, trong chốc lát ngươi sẽ không khó chịu nữa.
Phan Ngọc muốn kéo Hồ Tứ trở về, khí lực của nàng quả nhiên không nhỏ, hành động nhanh chóng, căn bản không cho hắn cơ hội.
Không bao lâu, hai người đến một cái sơn động, Hồ Tứ mệt mỏi, ngồi xổm xuống thở vù vù:
- Mệt, mệt.
Cửa động không lớn, nhưng cao tầm một trượng, từ trong phát ra hàn khí nhè nhẹ, càng tới gần, hàn khí càng nặng, quanh cửa động bị hàn băng bao trùm, không có một ngọn cỏ.
Phan Ngọc chưa kịp hiểu gì, thì bị Hồ Tứ kéo vào động, lực hơi lớn, khiến hắn đứng không vững, lảo đảo, đồng thời ngã trên đất.
Xương cốt toàn thân Hồ Tứ rã rời, lại bị Phan Ngọc đè lên, nàng đẩy hắn ra, nặng nhọc nói:
- Mau đứng lên, nặng quá.
Cổ tay không kịp động, không chờ Hồ Tứ hiểu được, trên mặt nóng lên, hôn tới tấp, cuối cùng dừng lại trên môi nàng, đầu tiên khẽ liếm:
- Tứ nhi, để ta dạy nàng thế nào là hôn!
Nếu là người khác, chắc chắn kinh ngạc vì kĩ thuật hôn cao siêu của hắn, nhưng đối tượng lại không ai khác, mà là Hồ Tứ.
Hồ Tứ không những không bị hôn đến hoa mắt thần mê, mà ngược lại càng ngày càng hoảng sợ, nàng thừa nhận loại cảm giác này không tồi.
Phan Ngọc hôn cũng không làm cho nàng ghê tởm, không gian quanh quẩn mùi bạc hà, nàng thậm chí còn có điểm hưởng thụ.
Cơ thể hắn nóng bỏng làm cho Hồ Tứ có điểm sợ hãi, nghĩ đến khuôn mặt đỏ hồng, da thịt nóng cháy của hắn, Hồ Tứ trong lòng căng thẳng, liều mạng đẩy Phan Ngọc ra.
Nhưng Phan Ngọc đại lực kinh người, mãi nàng mới nhích ra được một chút.
- Tứ nhi, ta rất khó chịu, van cầu nàng đừng rời khỏi ta! Ta sẽ đối nàng thật tốt.
Phan Ngọc cơ hồ là đau khổ cầu xin, hắn nhẫn nại đã lâu lắm rồi, thân thể như muốn nổ tung, Hồ Tứ luôn ở thời khắc đánh tan lí trí hắn.
Nếu là người khác, Phan Ngọc không cần, trong mắt chỉ có một người, cho dù là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, cũng không bằng tiểu hồ ly của hắn.
- Ta biết ngươi không thoải mái
Vách tường u lam, tản ra băng khí lạnh lạnh.
Nước suối ồ ồ chảy vào trong một cái ao, ao xanh lam trong suốt như một khối thủy tinh xanh biếc thật lớn.
- Tứ nhi, lạnh quá, dừng lại đi!
Phan Ngọc kéo Hồ Tứ vào lòng, cúi đầu định hôn cái môi làm hắn thần hồn điên đảo, nhưng Hồ Tứ ngẩng đầu cười, giả mặt quỷ:
- Xin lỗi ngươi!
Lời còn chưa dứt, người đã biến mất, Phan Ngọc đang nghi hoặc, sau lưng bị người đẩy mạnh, bên tai truyền tới tiếng Hồ Tứ:
- Vào đi thôi.
Lạnh lẽo xâm nhập vào cốt tủy, huyết mạch đều bị đông lại, nhiệt độ thân thể bởi vậy giảm bớt.
Lãnh nhiệt xung khắc, trời đất xoay chuyển, hắn đột nhiên nhớ tới một từ: băng hỏa lưỡng trọng thiên (*).
Trước khi hôn mê, vẻ mặt lo lắng của Hồ Tứ là trí nhớ cuối cùng của hắn.
[Chú thích:
Băng hỏa lưỡng trọng thiên: là một cụm từ dùng để chỉ về công pháp, nó cũng có nghĩa là một công pháp mà hàm chứa cả hai thuộc tính băng và hỏa đó. ]
← Ch. 47 | Ch. 49 → |