Vay nóng Tinvay

Truyện:Vị Vãn - Chương 57

Vị Vãn
Trọn bộ 92 chương
Chương 57
Nói chuyện
0.00
(0 votes)


Chương (1-92)

Siêu sale Shopee


"Là ta." Giọng nói khàn khàn truyền đến, dường như mang theo một chút run rẩy.

"Tại sao ngươi trở lại?" Nàng khiếp sợ hỏi, từ trong ngực của y tránh ra, châm nến lên.

Trong phòng chậm rãi sáng rõ, nam tử trước mắt một thân áo đen, y tháo áo choàng xuống, trên gương mặt khôi ngô chảy xuống nước mưa, một đôi mắt màu xanh sáng rực như ngôi sao, thật sâu chiếm lấy tầm mắt của nàng. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

"Ta đi nấu chút nước ấm, để ngươi tắm rửa, miễn bị cảm lạnh - "

Nói còn chưa hết lời, y đột nhiên ôm lấy gáy nàng, hung hăng che môi lại, nụ hôn mạnh mẽ cuồng nhiệt gần như làm đau nàng, nàng kinh ngạc trừng mắt to, lại kháng cự không được xâm lược của y, chỉ có thể mặc y đoạt lấy hô hấp và ý thức của nàng.

Đá cánh cửa đóng lại, y đè nàng trên cái chăn mềm mại, nàng muốn giãy dụa, lại bị y gắt gao vây ở dưới thân, âm thanh xiêm y bị xé rách vang lên, tay y lạnh như băng làm càn ở trên da thịt nàng, nàng run rẩy như lá rơi trong mưa gió, không biết bản thân sẽ bị thổi tới nơi nào.

Không hề báo trước, lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua thân thể mảnh khảnh của nàng, sâu tới linh hồn của nàng, nàng rơi lệ kêu đau, gần như sợ hãi sự cuồng nhiệt và thô bạo khác bình thường của y, y cúi người hôn nước mắt trên khóe mắt nàng, lại không chịu vì vậy mà buông tha cho nàng, ngược lại lấy phương thức càng càn rỡ cố ý yêu cầu nàng đáp lại.

Của nàng ấm áp chặt chẽ bao vây y, làm y nhịn không được trầm ngâm thỏa mãn... Quan ải vạn dặm, ngày đêm kiêm trình, hóa ra y hoài niệm chính là phần ấm áp này, ngay giờ phút này y khát vọng cánh tay nhỏ bé vòng quanh y.

..............................

Lúc tờ mờ sáng, suốt cả một đêm mưa rốt cuộc ngừng rơi. Sắc trời màu xanh nhạt chiếu vào trong phòng, ngoài cửa sổ ngẫu nhiên có chim chóc khẽ hót, tất cả đều yên tĩnh tốt đẹp.

Xoay người lại, lại bởi vì cảm giác toàn thân chua xót đau đớn mà nhíu mày bừng tỉnh, Vị Vãn mở mắt ra, chạm phải đôi mắt màu xanh quen thuộc không khỏi sững sờ.

Hóa ra, y thật sự trở lại.

Trí nhớ đêm qua cũng vào ngay giờ khắc này tuôn ra, mặt nàng như bị phỏng, không được tự nhiên tránh né tầm mắt.

Nàng biết y có thể bá đạo cuồng dã, có thể ôn nhu đa tình, lại chưa từng đoán trước y sẽ điên cuồng như một đêm kia, giống như thế nào đều ăn không đủ.

Nghĩ đến đây, bên má nàng càng thêm nóng lên, trong lòng lại mơ hồ có chút sững sờ.

Nhìn thấy gương mặt nàng đỏ ửng, y nhẹ giọng nở nụ cười, mấy ngày liên tiếp lên đường, trên môi y mọc râu ria, có vẻ nụ cười không kềm chế được của y thật mê hoặc.

"Ngươi còn chưa nói với ta, sao trở lại?" Nàng nhịn không được đưa tay vuốt đường cong lạnh cứng trên khuôn mặt y, cảm giác dưới lòng bàn tay thô ráp và đau đớn rất nhỏ.

Y bắt lấy tay nàng, dứt khoát vùi vào trên cổ nàng, giở trò xấu mút lên làn da mềm mại của nàng.

"Hả?" Cảm giác được hô hấp ấm áp của một chút lại một chút phất nhẹ trên cổ, nàng có chút kinh ngạc dưới sự im lặng của y.

"Ta nhớ nàng." Thật lâu sau, giọng nói rầu rĩ của y truyền đến.

"Hả?"

"Ngụy Nhiễm đã xảy ra chuyện, ta nhớ nàng." Y không ngẩng đầu, quyến luyến ngửi hương thơm trên người nàng.

Nàng ngạc nhiên, trong phút chốc trong lòng chấn động vạn phần, hơn nửa ngày mới lúng ta lúng túng lên tiếng: "Sao mà ngươi biết được?"

"Ta không biết." Y lắc đầu, "Nhưng ta có thể đoán được cả chuyện kia nhất định liên quan đến nàng, thứ nhất nàng biết tin tức Ngụy Nhiễm mang thai, thứ hai nàng và nàng ta có dung mạo tương tự, hơn nữa Hiền vương sẽ không vô duyên vô cớ đưa cho ta năm vạn nhân mã. Cho nên, ta vẫn cảm thấy Ngụy Nhiễm không chết, nhưng sợ là nàng làm kẻ chết thay."

"Ta là giúp Hiền vương diễn trò, để Ngụy Nhiễm uống thuốc giả chết, nếu không phải Dung Trạm xuất cung tuần tra, chuyện sẽ không thuận lợi như vậy." Vị Vãn giải thích nói.

"Ta có thể nghĩ đến, nhất định hắn cũng có thể nghĩ đến, huống chi từ trước đến nay hắn có tình cảm rất sâu với Ngụy Nhiễm, nhưng khi hắn không nắm chắc tình huống, là quả quyết sẽ không tỏ vẻ hoài nghi ở trước mặt hoàng thượng, trước mắt chỉ ngấm ngầm chịu đựng bất động mà thôi." Không biết vì sao, trong lòng y có loại bất an mãnh liệt.

"Ngươi lo lắng cho ta?" Nàng đưa tay vuốt nếp gấp trên mi mắt, khẽ cười: "Không phải ta đang tốt ở đây sao, nhưng mà ngươi, đi liên tục suốt đêm, cũng không sợ mệt hả."

Thực ra, y là quan tâm nàng nhỉ, bằng không, cũng sẽ không thể gấp gáp trở về vội như thế, vội vàng đến ngay cả gõ cửa một cái cũng không gõ đã xông thẳng vào, một lòng muốn xác định nàng có ở đây hay không, an toàn hay không.

"Vốn cũng nên trở lại rồi, chỉ sớm hai ngày mà thôi." Y nhẹ nhàng bâng quơ, "Lại nói tiếp, có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề Mạc Bắc nàng cũng có công lao."

"Như vậy là ta cũng có phần thưởng?"

"Nàng muốn gì?" Y nhẹ giọng hỏi, ngón tay vuốt mái tóc dài mềm mại của nàng.

Nàng im lặng một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt khôi ngô của y, không tiếng động nở nụ cười.

"Muốn ngươi, được không?"

Thật lâu sau, âm thanh trong trẻo dịu dàng vang lên, ngoài cửa sổ gió sát quá lá cây, vang lên tiếng sào sạt.

Tay đang vuốt đột nhiên chấn động, y bỗng dưng nhìn phía khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chỉ cảm thấy ngực kích động, nói không nên lời.

Nhận thức lâu như vậy, từ Mạc Bắc đến Kinh Thành, một đường đi tới xa xôi mà dài lâu, y chưa bao giờ nghĩ tới nàng sẽ không hề báo trước mở miệng ở trong giờ khắc này trong ngày hôm nay, giọng nói nhẹ nhàng giống như đang đàm luận nàng thích nhất bộ y phục nào.

Nói ra một câu này, ngay cả chính nàng cũng ngây ngẩn cả người.

Chợt, nàng thoải mái cười... Ở hôm đó, giây phút sống còn đối mặt với Dung Thanh, nàng phát hiện trong lòng còn lo lắng cho y, hơn nữa không chút do dự đáp ứng cái gọi là hợp tác của Dung Thanh, nàng cũng đã phát giác, nàng xong rồi... Nàng đã kìm lòng không đậu bị lạc ở bên trong phong cảnh của y mất rồi.

Nếu có người, vào trong đêm khuya ở biên quan cùng nhìn lên bầu trời đại mạc ngắm ánh trắng và những ngôi sao với nàng.

Nếu có người, khi bị trọng thương vẫn không rên một tiếng hộ tống nàng đến địa phương an toàn.

Nếu có người, một khắc trước còn châm chọc khiêu khích bỗng nhiên cho nàng một nụ hôn sâu rung động cả người.

Nếu có người, khi đang hôm mê khẽ gọi tên nữ nhân đã từng yêu mến.

Nếu có người, có thể nhìn thấu dưới nụ cười bình tĩnh của nàng, là cất giấu tất cả bất an và tối tăm trong lòng.

Nếu có người, trong thời điểm nàng bất lực quẫn bách nhất, kiên định nắm tay nàng nói với người khác, đây là nữ nhân của ta.

Nếu có người, y nói hy vọng khi nàng khóc, có thể để y nhìn thấy, khi nàng cười, cũng để y thấy. Muốn biết lý do mỗi một khổ sở đau đớn của nàng, hiểu rõ mỗi một niềm vui của nàng, lúc nàng cần người tâm sự hoặc dựa vào, người nghĩ đến đầu tiên phải là y. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Nếu có một người như vậy, nàng có thể cho rằng, y đáng được nàng đến gần hay không?

Y không nói gì, cúi đầu lẳng lặng nhìn ngón tay mảnh khảnh của nàng bỏ vào trong lòng bàn tay y, mười ngón tay đan xen, ấp áp trên bàn tay chậm rãi truyền đi, thiêu đốt lòng hai bên. Nàng ngừng thở, thấy đôi mắt thâm thúy của y, ánh mắt của y dường như muốn nhìn thấy sâu trong linh hồn của nàng, nhưng nàng đoán không ra.

Môi mỏng khẽ nhếch, y lạnh nhạt mở miệng: "Ta... Đã không tin cảm tình nữa rồi."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-92)